Chương 1014: Hóa ra cô từ lâu đã là chủ nhân thứ hai...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hóa ra cô từ lâu đã là chủ nhân thứ hai…

“Cho nên Mr. Cung vẫn còn nhớ rõ chuyện của chúng tôi trước đây, nhưng vẫn phản bội tôi dưới sự không chế của cậu.”

Thời Tiểu Niệm nở một nụ cười nhạt đầy tự giễu, sau đó quay đầu nhìn vào mặt hồ tĩnh lặng.

“Những kẻ lập trình xảo quyệt thật, khiến chủ nhân có cảm tình với món đồ của mình rồi lại thay đổi mã code của nó.”

Những gì cô và Mr. Cung cùng nhau trải qua lại trở thành trò cười trong mắt cậu ta.

“Cô nói như thế là cũng đang mắng chồng cô à.”

Peter hỏi, không hề có ý định châm chọc Thời Tiểu Niệm

“Bây giờ cậu không cần phái nó đi làm gián điệp nữa, vậy tại sao không thay đổi mã code nhận diện chủ nhân của nó, để nó hoàn toàn quên tôi đi?”

Thời Tiểu Niệm hỏi, cô thực sự rất khó chịu khi nhìn thấy Mr. Cung, vừa quen thuộc vừa xa lạ đến đáng sợ.

“…”

Peter im lặng không nói gì, quay đầu nhìn ra hồ

“…”

Thời Tiểu Niệm nhìn cậu, không đợi cậu trả lời, cũng quay đầu lẳng lặng nhìn ra mặt hồ. Mr. Cung cũng yên lặng đứng đó, dường như đang canh gác.

Một lúc lâu sau, Peter đứng lên rồi quả quyết nói:

“Sữa sắp nguội rồi, uống đi.”

Thời Tiểu Niệm liếc nhìn đồ ăn bên cạnh, yên lặng không nói gì, cũng không có ý gì muốn ăn.

Peter đột nhiên nói

“Tôi không ghét cô, vì thế tôi không muốn xóa chương trình của Mr. Cung”

Sau đó quay rời đi, Thời Tiểu Niệm ngây người ra đó một lúc lâu, sau đó lại nhìn xuống tay mình thầm nghĩ, không biết cô có nên cảm tạ tài nấu ăn của mình không, vì nhờ thế mà Peter không ghét cô? Bây giờ sống được là nhờ vào may mắn, có điều vẫn không biết nên làm gì tiếp theo.

Mr. Cung cũng theo Peter rời đi, Thời Tiểu Niệm ở lại bên hồ một mình, cô dựa vào tảng đá, yên lặng nhìn mặt hồ trước mặt, gió thổi tung mái tóc dài của cô, làm cô có chút hưởng thụ.

Sau khi ăn chút đồ ăn lót dạ, Thời Tiểu Niệm dựa vào tảng đá ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cơ thể mệt mỏi không thể tả.

Trong giấc mơ, cô thấy mình lần đầu tiên gặp Cung Âu, ngày ngày bị một kẻ hoang tưởng ép mình phải giao ra đứa con của anh ấy khiến cô lúc này gần như phát điên. Cảnh tượng cô thấy gần như lúc nào cũng kinh khủng, nhưng trong mơ cô lại nhếch khóe môi, thậm chí nước hồ tràn qua chân cô cũng không để ý.

Trong tòa lâu đài tráng lệ và to lớn như một viện bảo tàng, Phong Đức gần như từ trong vầng hào quang đi đến trước mặt cô

“Cô bướng bỉnh như vậy cũng vô dụng, nếu cô thực sự muốn ra ngoài, cô cũng có thể nghe lời thử nghelời thiếu gia. Trở nên ngoan ngoãn sẽ tốt cho cô hơn, phải không?”

Cô hỏi Phong Đức làm thế nào để anh hài lòng. Phong Đức chỉ vào tay cô, cô xòe mười ngón tay ra, nhìn tập giấy vẽ thật dày trước mặt, đột nhiên, những tờ giấy vẽ đó đều biến thành xoong nồi. Phong Đức đứng sang một bên và mỉm cười với cô một cách thần bí.

Sau đó, Thời Tiểu Niệm tỉnh lại, toàn thân mát lạnh, chân ướt sũng, cô thu chân lại, ngước mắt nhìn màn đêm, lúc này màn đêm so với lúc trước tối đen như mực, ngay cả mặt trăng cũng không thấy đâu. Không biết cô đã ngủ bao lâu, Thời Tiểu Niệm hắt hơi một cái, quyết định trở về, nhất định phải sống khỏe mạnh quay trở về bên cạnh Cung Âu, hơn nữa cô còn Bí Đỏ phải chăm sóc, không thể cứ như vậy ở bên ngoài. Nhưng làm sao cô mới có thể quay về bên Cung Âu…

Thời Tiểu Niệm đứng dậy quay về, hai chân tê rần, vội vàng vươn tay vịn vào tảng đá lạnh lẽo bên cạnh, mười ngón tay gần như đã ra lẩn vào bóng tối.

Thời Tiểu Niệm nghĩ về giấc mơ vừa rồi của cô và cha nuôi,  cha nuôi nói cô bướng bỉnh là vô ích, chỉ có nghe lời và xây dựng mối quan hệ tốt đẹp mới có thể có lối thoát. Không biết với cậu thanh niên này có áp dụng được phương pháp này không nhỉ? Dù sao cậu ta cũng thích ăn đồ cô nấu, cho dù Peter không thể để cô đi, ít nhất cô cũng có thể đổi đồ ăn lấy một ít tin tức,  sau đó từ từ nghĩ cách, không nên cứ để thời gian trôi qua như vậy. Nghĩ đến đây, Thời Tiểu Niệm lập tức có động lực. Đúng vậy, Cung Âu nhất định đang đợi cô quay về, cô cũng phải cố gắng một chút.

Đêm ở khu số 13 yên tĩnh và náo động, với những cành cây nhô ra khỏi bức tường cao, bên trong bức tường, các vệ sĩ luân phiên tuần tra theo ca.

Một phòng ngủ nào đó đã bật đèn, trên chiếc giường lớn, Cung Âu nằm trong chăn ngủ thiếp đi, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Phong Đức với mái tóc bạc trắng như tuyết lo lắng đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng nhìn về phía giường, bác sĩ đã khám cho Cung Âu xong rồi đứng dậy.

Phong Đức vốn được phân công ở trong lâu đài cổ của Cung gia, nhưng ở đây xảy ra chuyện, Cung Âu thức cả ngày, bảo vệ trưởng cũng không dám bất cẩn mà liên lạc với ông. Phong Đức vội vàng chạy tới, không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy, hai trong số ba chủ nhân của Cung gia đã mất tích, còn một người đang ngủ say.

“Phong quản gia.”

Bác sĩ cúi đầu cung kính với Phong Đức.

Phong Đức ra hiệu với bác sĩ, hai người đi ra khỏi phòng ngủ, bác sĩ lập tức nói:

“Phong quản gia, xin thứ lỗi cho sự bất tài của tôi, ngoại trừ việc nhị thiếu gia làm việc quá sức dẫn đến ngất đi, tôi không thấy có dấu hiệu gì bất thường.”

“Không phải lỗi của bác sĩ, tôi bắt mạch cho thiếu gia cũng không thấy có gì trở ngại, cho nên mới cho bác sĩ nhìn từ góc độ của Tây y chẩn đoán một lần nữa, quả thực là không đáng ngại,”

Phong Đức nói, nghe vậy, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm

“Ngay cả Phong quản gia cũng nói như vậy, xem ra Nhị thiếu gia thật sự quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi thật tốt.”

“Được rồi, bác sĩ đi xuống trước đi.”

Phong Đức kêu bác sĩ rời đi, một mình đứng trước lan can trong hành lang nhìn xuống phía dưới, đám vệ sĩ đang đứng tại vị trí của mình, không dám thả lỏng dù một giây một phút, nơi này không có hỗn loạn, tất cả đều như thường .

Nhưng Phong Đức không lạc quan như bác sĩ, thiếu gia làm sao có thể ngủ được ngay cả khi Tiểu Niệm mất tích, cho dù thiếu gia có cố gắng đi chăng nữa cũng không thể nào ngủ một cách bất thường như thế được, làm sao thiếu gia có thể không ngủ được vào thời điểm quan trọng như vậy.

Là do ông suy nghĩ quá nhiều hay là có nguyên nhân sâu xa khác?

Phong Đức không thể hiểu được, đã một ngày rồi vẫn không có tin tức gì về Tiểu Niệm và đại thiếu gia, nếu điều này vẫn tiếp tục, e rằng mọi thứkhông còn yên bình như thế này nữa.

“Bùm.”

Có tiếng động trong phòng. Phong Đức vội vàng trở về phòng, chỉ thấy Cung Âu vẻ mặt mệt mỏi từ trên giường ngồi dậy, một cái cốc bị hắn đập xuống đất, nước chảy ra ngoài.

“Thiếu gia.”

Phong Đức lập tức đi tới, cẩn thận đỡ Cung Âu đứng dậy.

“Ông lo lắng cái gì, tôi vẫn chưa chết được.”

Cung Âu hất tay ông ra, hắn ghét nhất loại hành động này, giống như hắn là một kẻ yếu đuối không thể tự mình ngồi dậy, còn phải nhờ người khác đỡ dậy hay sao, hắn vẫn chưa yếu tới mức đó.

“Vâng, thiếu gia.”

Phong Đức tránh sang một bên, chắp tay trước mặt, không dám phát ra tiếng.

Cung Âu chống người ngồi xuống, cả đầu đều choáng váng, hắn lắc đầu thật mạnh, khiến cho đám vệ sĩ trước phòng đều sợ không dám quay đầu lại.

Hắn cau mày nhìn Phong Đức, lạnh lùng nói:

“Sao ông lại ở đây?”

“Tôi đến hầu hạ thiếu gia”

Phong Đức cúi đầu đáp.

“Tôi để ông ở lại lâu đài cổ để canh giữ, ông tới đây, tất cả bọn người đó sẽ phản loạn, ai bảo ông tới đây?”

Cung Âu hung hăng vén chăn lên

“Thời Tiểu Niệm đâu? Tôi đói bụng rồi!”

Chẳng lẽ hắn ngủ không ngon sao, sao lại mệt mỏi như vậy, mí mắt lúc nào cũng muốn dính vào nhau.

“…”

Phong Đức nghi hoặc nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt này khiến Cung Âu trong nháy mắt nghĩ tới tất cả, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt rất khó coi, hắn xuống giường đi về phía cửa, thân hình lắc lư mấy cái, suýt chút nữa ngã xuống.

“Thiếu gia, cậu không sao chứ?”

Phong Đức vội vàng đuổi theo.

“Bây giờ là mấy giờ?”

Cung Âu vừa đi vừa hỏi.

“11 giờ tối.”

Phong Đức thành thật trả lời, Cung Âu lại hỏi:

“Tìm được người chưa?”

“…”

Phong Đức im lặng, ông không nói gì. Có mấy vệ sĩ đi về phía hắn, Cung Âu tức giận tiến lên, giơ chân hung hăng đá một người trong đám vệ sĩ

“Đồ rác rưởi! Tôi để cho đám rác rưởi các người tới đây ngắm bình minh và hoàng hôn thì có ích gì? Thứ vô dụng các người chỉ nuôi phí cơm, có 2 người mất tích thôi cũng không tìm thấy thì tôi nuôi các người có ích gì chứ?”

“…”

Mấy người vệ sĩ không dám chống cự, im lặng chịu đựng cơn tức giận của Cung Âu, có người bị đá đến xanh cả mặt, không dám hó hé một tiếng. Cung Âu cũng không có quá nhiều tâm tư để trút giận lên bọn họ, mà là nói:

“Hôm nay cả đám các người đã làm những gì thì ghi lại hết cho tôi!”

“Vâng.”

Cung Âu đi xuống lầu, đi hai bước liền giẫm hụt vào không trung, suýt chút nữa thì ngã xuống, hắn vội vàng vươn tay nắm lấy tay vịn cầu thang để ổn định bản thân.

Vừa quay đầu lại, Cung Âu liền nhìn thấy trên mặt Phong Đức lo lắng.

“Thiếu gia, tôi cảm thấy tình huống của cậu không đúng lắm, có lẽ nơi này trang bị y tế không đủ, cậu trở về kiểm tra một chút đi?”

Phong Đức lo lắng đề nghị. Hoặc là chuyển dụng cụ đến đây, nhưng nếu chuyển thì cần chuyển rất nhiều thiết bị quy mô lớn, có thể sẽ thu hút sự chú ý của Lancaster, lúc này an toàn nhất là bí mật quay về kiểm tra.

“Ông nói bậy bạ gì vậy!”

Cung Âu lạnh lùng trừng mắt nhìn ông

“Tình huống của tôi làm sao? Tôi cảnh cáo ông, về già rồi thì an phận ở lâu đài cổ đi, đừng có ở đây lừa gạt làm chướng mắt tôi!”

“…”

Phong Đức bị Cung Âu mắng, muốn nói lại cho hắn hiểu thì vừa cúi đầu liền nhìn thấy vệ sĩ trong đại sảnh đang nhìn mình, đành phải im lặng. Cung Âu tiếp tục đi xuống lầu, lần này chính hắn cũng cẩn thận, không được giẫm hụt vào không trung nữa.

Vừa vào đại sảnh, Cung Âu mở tất cả màn hình giám sát lên, sau đó cầm lấy hồ sơ do vệ sĩ đưa tới, nhíu mày thật chặt.

“Xem như các người vẫn thông minh, biết im lặng mà bí mật tìm kiếm.”

Cung Âu sau khi kiểm tra hồ sơ thì sắc mặt tốt hơn một chút

“Lancaster có động tĩnh gì không?”

“Không có, mọi thứ đều diễn ra bình thường.”

Vệ sĩ dẫn đầu lập tức nói:

“Cho nên đoán chừng bọn họ cũng không biết đại thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân mất tích, nếu không nhất định sẽ ra tay.”

Nếu Cung gia có người mất tích, Lancaster sẽ có phản ứng bất kể là thật hay giả, nhưng Lancaster không có phản ứng nào cả, chứng tỏ bọn họ vẫn chưa biết gì.

“Có phải đại thiếu gia cùng Tiểu Niệm bí mật điều tra vị trí của Peter không?”

Phong Đức đưa mảnh giấy mà Cung Dục để lại cho Cung Âu

“Có lẽ Tiểu Niệm thấy đại thiếu gia đi rồi nên mới sốt ruột đi theo. “

“Không thể nào!”

Cung Âu mở tờ giấy ra nhìn lướt qua, lạnh lùng bác bỏ câu nói của ông:

“Bọn họ không thể nào đang ở cùng nhau được.”

“Vậy ý của thiếu gia là?”

Phong Đức khó hiểu.

Bây giờ Lancaster vẫn chưa rời đi, điều đó chứng tỏ Cung Úc và Thời Tiểu Niệm tương đối an toàn phải không? Chỉ là không biết đang ở chỗ nào.

“Tóm lại, Thời Tiểu Niệm sẽ không chủ động rời đi mà không nói với tôi!”

Cung Âu nghiêm túc nói, ngước mắt nhìn nhóm vệ sĩ phía trước, hung hăng xé nát tư liệu trong tay

“Cô ấy đã xảy ra chuyện đúng không? Ngay dưới mắt các người! Tôi nói cho các người biết, Thời Tiểu Niệm nếu như xảy ra tai nạn, tôi sẽ giết tất cả các người!”

Giấy tờ bay trong không khí.

Các vệ sĩ im lặng quỳ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh