Chương 1016: Thiết lập mối quan hệ thành công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa đi vào phòng bếp. Peter ngồi đó, nhìn vũ điệu <Hồ thiên nga> đã lâu cậu mới xem lại, ánh mắt có chút thất thần, tại sao cô ấy có thể thẳng thắn chế nhạo cuộc sống của quý tộc như vậy, ai lại không muốn làm quý tộc thượng lưu?

Vừa ăn mì gói vừa vui vẻ xem tivi? Đó chỉ là hành vi thấp kém mà thôi.

Thời Tiểu Niệm nướng bánh mì trong bếp, đứa bé trong bụng không ngừng đạp vào bụng cô khiến cô hơi đau nhói, mồ hôi rịn ra ướt trán, cô đưa tay lau mồ hôi, gắng hít một hơi thật sâu. Cô tự trấn an bản thân và Bí Đỏ trong bụng. ‘Cố gắng một xíu nữa thôi con, đợi mẹ tạo được niềm tin với Peter rồi thì chúng ta sẽ sớm về bên cạnh ba con thôi.’

Thời Tiểu Niệm bưng khay thức ăn đi tìm Mr. Cung

“Tôi muốn mang đồ ăn đến cho Peter, đưa tôi đến đó.”

“Vâng.”

Mr. Cung cúi đầu, Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ, may là Peter không đặt ra bất kỳ thủ tục nào để không cho cô vào nơi làm việc của cậu ta, cô có thể nhân lúc đó xem qua môi trường làm việc của Peter.

Thời Tiểu Niệm đi theo Mr. Cung, thực ra cô rất ngạc nhiên vì nơi này không có vệ sĩ của Lancaster, chỉ có người hầu của Peter? Cô cần phải tìm hiểu rõ những điều này.

Càng đến gần phòng làm việc, Thời Tiểu Niệm càng cảm thấy quen thuộc, công ty của NE cũng giống nơi này, hết máy này đến máy khác, mã số nhiều đến chóng mặt.

Phía trước có một tấm cửa kính, Thời Tiểu Niệmnhìn qua lớp kinh thấy Peter đang ngồi ở phía sau máy tính, xung quanh có một số dụng cụ cô từng thấy, rõ ràng là dùng để nghiên cứu người máy.

Thời Tiểu Niệm mở cửa đi vào, cố gắng làm ra vẻ mặt tươi cười:

“Peter, tôi mang bánh ngọt đến cho cậu.”

Dứt lời, Peter kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Thời Tiểu Niệm sững sờ nhìn cậu, Peter không ngồi sau máy tính làm việc như cô nghĩ, mà đang ăn bát mì do cô làm lúc sang, trong miệng đang nhai một miếng mì, đôi mắt xanh biếc vô hồn chớp chớp, có chút ngây thơ và xấu hổ.

Ngồi trước máy tínhvà ăn mì?

Thời Tiểu Niệm nhớ tới lúc trước cô gặp cậu, không khỏi mỉm cười, cậu ta vẫn là một đứa trẻ, dường như bị những quy định của giới quý tộc gò bó quá nhiều, đột nhiên cô biết cách tạo dựng quan hệ tốt đẹp.

Thấy vậy, Peter lập tức đặt bát mì xuống, lấy một tờ giấy lau miệng, có chút không vui nói:

“Tôi đã bảo Mr. Cung đưa qua rồi mà, tôi còn tưởng rằng cô là người khách sáo.”

Thời Tiểu Niệm đứng đó hai giây, sau đó tiếp tục đi về phía trước, đặt cái khay lên bàn, trước mặt Peter, Peter nhìn thấy bánh ngọt thì ánh mắt lập tức sáng lên, đột nhiên lại chán ghét quay đầu đi

“Bên ngoài có một phòng ăn nhỏ, chúng ta đi chỗ đó đi.”

Thời Tiểu Niệm nhìn máy tính của cậu ta, trên đó là mô hình màu xanh và dữ liệu của người máy, cô cúi người cầm lấy con chuột.

“Cô muốn làm gì?”

Peter vội vã muốn đẩy cô, nhưng đưa tay ra trước bụng cô rồi vô thức khựng lại, sau đó thu tay về

“Làm sao có thể xem những thứ này trong khi ăn được chứ? Cậu đã bao giờ xem một bộ phim hài chưa?”

Thời Tiểu Niệm kết nối Internet, tìm kiếm và tìm thấy một chương trình hài phương Tây.

Chương trình này rất nổi tiếng, đã lâu cô không động đến máy vi tính và TV, nhưng gần đây người hầu trong nhà đều thảo luận về chương trình này, nói đến nó thì đều cười ha hả, cho nên cô cũng biết chút ít.

“Đừng có lộn xộn với máy tính của tôi!”

Peter không vui trừng mắt nhìn cô, tức giận giật lấy con chuột trên tay cô, muốn đóng trang web lại, vừa định đóng lại thì thấy diễn viên hài trong vở múa <Hồ thiên nga> trong màn hình đang nghiêm túc ngồi phịch xuống đất, đánh rắm một cái trông rất thô tục…

Peter mở to mắt kinh hoàng, như thể nhìn thấy một thế giới mới.

Mười phút sau.

Cửa kính của phòng nghiên cứu được kéo rèm, bên trong phòng nghiên cứu truyền ra một tràng cười không kiềm chế được, Peter mặc chiếc áo sơ mi đắt tiền ngồi phịch xuống chiếc ghế da, tay cầm miếng bánh vừa ăn vừa cười ha hả, cho đến khi nước mắt sắp trào ra ngoài.

“Cô xem, người này sao có thể thô tục như vậy, béo tới như vậy còn dám thề non hẹ biển.”

“Ha ha ha! Tôi xem có vẻ người này không thắng được rồi,còn nói bản thân trang điểm rất đẹp? Xấu chết đi được, xấu đến xúc phạm người nhìn!”

“Làm saolại có loại người như vậy được chứ, thật sự là vừa xấu vừa buồn cười, nhìn mặt hắn ta… Ha ha ha ha ha!”

Thời Tiểu Niệm ngồi một bên nhìn Peter, cậu ta cười đến suýt chút nữa thì ngã nhào xuống ghế, bộ âu phục trên người cũng nhăn nhúm lúc nào không biết, hai mắt nhìn chương trình vui nhộn trên máy tính không chớp mắt, cười rất vui vẻ, đã ăn gần hết bánh mà không hề hay biết. Cậu ta trông giống như một đứa trẻ của một gia đình bình thường, nhưng một cậu bé 16 tuổi luôn làm mọi việc với quy định nghiêm ngặt và sự tức giận, cậu ấy cũng rất mệt mỏi, phải không?

Nghĩ như vậy, Thời Tiểu Niệm nói với cậu ta về chương trình trên máy tính, có người xem cùng cậu ta, khiến Peter càng xem càng vui. Trong vài ngày tới, mối quan hệ của Thời Tiểu Niệm và Peter đã phát triển tốt hơn rất nhiều, mỗi khi Mr. Cung đến gặp cô, cô sẽ mang theo một chiếc bánh ngon và đi vào phòng nghiên cứu của Peter, cùng cậu xem các chương trình giải trí khác nhau.

Bây giờ cô mới biết rằng từ nhỏ tới lớn Peter không được phép xem những thứ này, thậm chí chỉ được phép xem rất ít phim truyền hình và điện ảnh, cậu ta bị Lancaster huấn luyện, giáo dục nghiêm khắc để trở thành một quý tộc chân chính.

“Hahaha, tên ngốc này! Ngốc chết đi được! Thật ngu ngốc, quá ngu ngốc rồi, làm tôi cười chết mất!”

Trước mặt Thời Tiểu Niệm, Peter đã hoàn toàn buông bỏ lớp ngụy trang mà cậu ta trước giờ vẫn mang trên người, thật thoải mái khi làm một việc mà cậu ta trước nay chưa hề thử qua. Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, lấy ra một tờ giấy đưa cho cậu, cười nói:

“Cậu cũng rất buồn cười đó, sao không lau miệng?”

Nhìn tờ giấy trước mặt, Peter sửng sốt một chút, vô cùng xấu hổ cầm lấy tờ giấy lau miệng, nhìn cô nói:

“Thật sự rất buồn cười sao?”

“Còn buồn cười hơn cái rắm đó nữa.”

Thời Tiểu Niệm nói thẳng. Trước đây, Peter chắc hẳn đã cảm thấy mình bị xúc phạm, nhưng không hiểu sao giờ đây cậu chỉ cảm thấy vui vẻ và thoải mái, như thể cậu đã trút bỏ được một lớp áo giáp cứng rắn.

“Ăn xong tôi sẽ thu dọn vật dụng trên bàn đi.”

Thời Tiểu Niệm nói, đặt khay sang một bên, cẩn thận nhặt mấy mẩu bánh vương vãi trên bàn, cẩn thận lau chùi, sau khi kiểm tra nhiều lần thì để lại cho cậu một chiếc bánh còn nguyên, sợ những thứ lộn xộn này sẽ khiến cậu ta không thoải mái khi làm việc.

Những người giúp việc trước đây cũng giống như Thời Tiểu Niệm, lau chùi rất cẩn thận, nhưng cậu chỉ nghĩ bọn họ là làm theo bổn phận, là sợ cậu ta tức giận chứ thực chất chẳng hề quan tâm cậu ta.

Peter ngây người nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm, trái tim như bị ai bóp nghẹn đến nỗi có chút nghẹt thở, cậu ngước mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn của Thời Tiểu Niệm, đôi mắt đen thuần túy kia kém xa so với đôi mắt xanh lam đầy phong cách quý tộc của cậu, nhưng lại khiến người ta rất thoải mái và khiến người ta muốn đắm chìm trong đó.

“Cô là một người mẹ và người vợ tốt.”

Giọng nói của Peter đột nhiên vang lên trong phòng nghiên cứu

“Cô xứng đáng với những thứ tốt nhất.”

Nghe vậy, tay đang định bưng khay của Thời Tiểu Niệm cứng đờ, hốc mắt giật giật, cô chớp chớp mắt vài cái, có chút nước ươn ướt bên khóe mi.

“Cô làm sao vậy?”

Peter hỏi, cậu thậm chí không phát hiện ra trong giọng nói của mình đã có rất nhiều quan tâm, mỗi động tác của cô cũng khiến cậu cau mày chú tâm theo dõi.

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, cúi đầu nhìn cậu, cười khổ nói:

“Tôi đã xa chồng con rồi, không biết khi nào mới có thể quay về với họ, hoặc có lẽ vĩnh viễn không thể.”

“…”

Peter ngồi ở chỗ đó, ánh mắt tối sầm lại

“Cô vì những điều này mà liều mạng tiếp cận làm thân với tôi, muốn tôi thả cô đi sao?”

“Tôi biết, cho dù hôm nay cậu có thả tôi ra, ngày mai tôi vẫn có thể bị bắt lại, dùng làm quân cờ để nhà Lancaster uy hiếp, trả thù Cung gia.”

Thời Tiểu Niệm trầm giọng nói:

“Tôi không buồn vì bị nhốt ở đây, nhưng bởi vì tôi không biết khi nào cuộc chiến giữa hai gia tộc mới kết thúc.”

“Các người không nên giết Mona.”

Peter nhìn cô, trong đôi mắt xanh lam ấy có chút nghiêm túc nói:

“Chị ta là con gái mà cha tôi cưng chiều nhất, cũng là một người chị gái tốt, tôi cũng biết chuyện này không phải lỗi của cô.”

Thời Tiểu Niệm là một người dịu dàng và tốt tụng, cậu ta biết rõ điều đó.

“Bảo vệ một đứa trẻ lại làm tổn thương những người khác, có điều…”

Thời Tiểu Niệm đột nhiên có chút xúc động, cô nắm chặt tay thành đấm khó khăn gằn từng chữ

“…Giống như năm đó, nếu Cung Âu không giết Mona, thì người chết sẽ là con trai chúng tôi.”

Peter ngồi đó, vẫn cố chấp bảo vệ lập trường trước nay nhà Lancaster dạy

“Cho dù như vậy thì anh ta không nên giết người, Mona là một người tốt. Trong số các anh chị em, chị ấy là người duy nhất cười với tôi, còn mời tôi đến dự hôn lễ của chị ấy.”

Chỉ là cuối cùng cậu ta lại bị cấm tham gia, bởi vì cậu vốn dĩ chỉ là con của một người hầu thôi.

“Peter, mặc dù người đã chết, nhưng không nhất định là lỗi của người còn sống.”

Thời Tiểu Niệm nói, cũng không có ý định tranh luận với Peter, bọn họ luôn đối lập nhau.

“…”

Peter nhìn cô im lặng.

“Dù sao tôi cũng rất vui khi được gặp cậu.”

Thời Tiểu Niệm mỉm cười

“Lúc vừa nhìn thấy cậu, tôi rất tức giận và còn sợ hãi, nhưng bây giờ tôi rất vui vì rơi vào tay cậu, có thể sống yên ổn được một chút.”

“…”

Đôi mắt của Peter ngây dại ra khi nghe những gì cô nói, cậu im lặng nhìn Thời Tiểu Niệm.

“Rất lâu về trước tôi cũng có một đứa em trai, nhưng tôi và nó chưa từng được ở gần, cũng chưa từng nhìn thấy mặt nhau, lúc tôi với nó gần nhau nhất lại chính là lúc nó rời xa tôi mãi mãi, nếu nó còn sống chắc cũng sẽ dễ thương như cậu.”

Thời Tiểu Niệm cười nhạt nói:

“Được rồi, tôi ra ngoài đây, không làm trễ nãi công việc của cậu.”

Nói xong, Thời Tiểu Niệm rời đi, vừa quay người, nụ cười liền tắt, răng cắn chặt môi dưới, lộ ra một vệt hằn trắng bệch. Cô và Peter luôn có lập trường rõ ràng, bọn họ không biết khi nào mới có thể nói chuyện bình thường với nhau.

“Thời Tiểu Niệm.”

Phát âm tiếng Trung cộc lốc đột nhiên vang lên sau lưng cô, Peter khó khăn gằn từng chữ một. 

Thời Tiểu Niệm bối rối quay đầu lại, liền nhìn thấy Peter đứng trước máy tính, dùng một đôi mắt màu lam thâm thúy nhìn cô:

“Yên tâm đi, tôi đãcó được không gian riêng của bản thân, nơi này cách lâu đài Lancaster hàng nghìn km, vệ sĩ cũng là người thân cận với tôi, tôi trực tiếp tuyển chọn bọn họ, trong bán kính 1km, cho dù có con chim con ruổi nào bay qua, tôi cũng sẽ biết ngay, vì vậy cô an toàn khi ở đây.”

Thời Tiểu Niệm sững sờ nhìn cậu, cô … cô đã thành công trong việc thiết lập một mối quan hệ tốt với Peter sao?

“Cậu vì bản thân tranh đấu để có được không gian riêng tư, nhưng trong gia tộc lại không có địa vị…”

Giọng của Thời Tiểu Niệm càng lúc càng nhỏ dần, nghi vấn cuối cùng trong lòng bị cô nuốt xuống, không đành lòng mà nói ra. Peter đương nhiên biết cô muốn nói gì, ánh mắt vô cùng âm trầm

“Địa vị của tôi trong gia tộc quả thực rất thấp, nhưng cha tôi từ khi biết tôi có chút thành tựu trong khoa học kỹ thuật, tôi liền có giá trị đối với ông, ông ấy sẽ không ép buộc tôi theo khuôn khổ quá chặt.”

Hóa ra là vậy, thảo nào cô ở đây an toàn trong nhiều ngày như vậy, là vì sống dưới sự che chở của một thiếu niên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh