Chương 1024: Quyết định của Peter

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Tiểu Niệm cười nhẹ, không nói gì.

Cô bị bắt, giá trị của Peter đối với George cũng không còn lớn như trước, nhưng cho dù George có cảm thấy đứa con trai này là nỗi xấu hổ của gia tộc, thì ông ta cũng sẽ không nhẫn tâm giết cậu.

Thời Tiểu Niệm nhìn Peter bên cạnh đang cẩn thận dìu cô đi, nửa khuôn mặt của cậu bê bết máu, nhưng đôi mắt vẫn luôn xanh biếc vô cùng thuần khiết.

Đúng vậy, ít nhất cô đã cứu cậu bé và cậu cũng đối xử hết lòng với cô như chị gái của mình.

Khi Peter liều mạng cứu cô, Thời Tiểu Niệm lần đầu tiên biết cảm giác có em trai là như thế nào, hóa ra có em trai lại là một cảm giác như vậy.

“Chị sợ à?”

Thấy cô không nói gì, Peter không khỏi lo lắng hỏi:

“Cơ thể hay bụng chị khó chịu à?”

“Không.”

Thời Tiểu Niệm lắc đầu, cô cúi đầu nhìn ổ khóa trên tay, ánh mắt có chút âm trầm.

Lần này, cô không biết sẽ mang đến cho Cung Âu bao nhiêu phiền phức lớn hơn nữa đây, cô quay đầu nhìn Peter:

“Peter, chị hỏi em một chuyện có được không?”

“Chị nói đi.”

Peter lập tức nghiêm túc nói.

Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn lại, đám người bảo vệ kia đang đi phía sau họ, cô đến gần Peter, hạ giọng xuống và nói chỉ hai người bọn họ nghe thấy

“Peter, chị không thể bị cha em bắt được, chị không sợ bị hành hạ hay ngược đãi ra sao, nhưng chị sợ cơ nghiệp của Cung gia và cả Cung gia sẽ bị hủy trong tay chị.”

“Chị muốn em làm gì?”

Peter thông minh hiểu ý cô, Thời Tiểu Niệmkhẽ nói:

“Cha em chắc hiện tại không ở khu 13, có lẽ sẽ mất kha khá thời gian để bọn họ đưa chúng ta đến đó. Chắc em cũng biết đường đi giữa hai nơi, em không phải đối tượng mà bọn họ cần quá để ý tới. Em cố gắng thoát khỏi đây đừng để bọn họ để ý, sau đó tìm cách liên lạc với người của Cung gia giải cứu chị trên đường đưa tới đó, được chứ?”

Một khi cô đã được đưa đến chỗ của George lão gia, sẽ không có đường quay lại.

“Tìm người của Cung gia tới giải cứu sao?”

Peter có chút sửng sốt, trong mắt hiện lên một giây kháng cự, sau đó nói:

“Em còn chưa kịp mở miệng cầu cứu thì bị bọn họ tiễn đi gặp Diêm Vương rồi, có thể sao?”

Bởi vì cậu có xuất thân từ gia tộc Lancaster, là đối nghịch với bọn họ.

“Chỉ cần em tìm cách gặp được Cung Âu, anh ấy nhất định sẽ tin em.”

Thời Tiểu Niệm khẳng định nói.

“Tại sao Cung Âu lại tin tưởng em? Anh ta rõ ràng là coi thường em.”

Cuộc gặp gỡ thương lượng trước đó giữa hai gia tộc đã phủ bóng đen lên người Peter, nhưng Peter nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói:

“Giữa hai người có bí mật gì mà chỉ hai người mới biết không? Nhưng điều này là không thể, anh ta sẽ nghĩ rằng em ép buộc chị phải nói ra thì sao?”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cười khổ lắc đầu:

“Không cần phiền phức như vậy đâu, em cứ trực tiếp nói với anh ấy những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua là được.”

“…”

Trên mặt Peter hiện lên hai chữ không hiểu

“Chỉ cần có tin tức của chị, cho dù là cái bẫy, Cung Âu nhất định cũng sẽ tới.”

Thời Tiểu Niệm thấp giọng nói ra lời này, trong lòng đau như dao cắt. Câu này nói ra thì dễ nghe, nhưng không ai cảm nhận cô đang đau khổ tới chừng nào.

Trong những năm qua, Cung Âu đã dùng hết tất cả mọi thứ để bảo vệ cô, cô không biết nếu như bây giờ cô thực sự biến mất thì Cung Âu sẽ suy sụp tới mới nào.

Peter nhìn cô hồi lâu, tựa như không thể tin được:

“Anh ta dám vào bẫy sao?”

“Ừ.”

Thời Tiểu Niệm gật đầu, sau đó nhìn cậu

“Em có thể giúp chị không?”

“Nếu em có mối quan hệ với chồng chị lúc này, em sẽ hoàn toàn phản bội cha và gia tộc.”

Peter rất thông minh, trong suy nghĩ của cậu ấy, Thời Tiểu Niệm không được coi là một thành viên của gia tộc nhà họ Cung, đó chỉ là mối quan hệ của riêng cậu ấy mà thôi. Cậu ấy liều mạng giúp đỡ chẳng qua đó chỉ là chuyện riêng của cậu, nhưng bảo cậu đi tìm Cung Âu, cậu không thể quay đầu được nữa.

Cậu đối với cả nhà, chẳng qua cũng chỉ là chứng minh những lời bọn họ nói là sự thật, cậu là nỗi nhục, nỗi ô uế của gia tộc Lancaster vinhc viễn không thể thay đổi.

Có trời mới biết trong lòng cậu ta luôn cháy bỏng khao khát được gia tộc công nhận là một thành viên chính thống, là một phần của gia tộc tới nhường nào.

“…”

Thời Tiểu Niệm yên lặng nhìn cậu, chẳng lẽ cậu vẫn không thể buông bỏ chấp niệm trong lòng sao? Cô cúi đầu, không nói gì, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Peter nhìn theo bóng lưng của cô, nỗi áy náy dâng lên trong lòng, cậu bước nhanh theo cô, có chút run sợ nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô

“Chị thất vọng về em sao?”

“Lúc quay lại cứu em, chị đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.”

Thời Tiểu Niệm có chút lãnh đạm nhìn cậu:

“Đừng tự cảm thấy bản thân luôn khiến người khác thất vọng về mình, em rất thông minh, người máy có thể nghiên cứu tới như vậy, chị tin em muốn làm cái gì đều có thể đạt được những gì em muốn.”

“Thời Tiểu Niệm…”

Đang nói chuyện, phía trước một hàng xe đã chờ sẵn ven đường, cánh cửa màu đen được mở ra, giống như lỗ đen đang há miệng chờ cô, khiến cô có cảm giác không thể đoán được sau khi bị hút vào sẽ phát sinh ra chuyện xấu gì.

Không đợi người khác đẩy cô lên xe, Thời Tiểu Niệm tự cúi đầu bước vào. Cô đã là tù nhân, chịu ít đau đớn trước khi gặp George còn hơn.

Đây là loại xe phòng, ghế hai bên đối diện nhau, Peter vẫn luôn quan sát biểu hiện của Thời Tiểu Niệm, cậu cẩn thận ngồi xuống bên cạnh cô.

Trưởng vệ sĩ ngồi đối diện với hai người cấp dưới của hắn ta, ba người hưng phấn khui một chai rượu vang và bắt đầu ăn mừng. Bên ngoài cũng vô cùng huyên náo, Mr. Cung cùng đám người giúp việc cũng bị bắt đi trên một chiếc xe khác.

“Uống ít một chút, phái người đi gặp George lão gia trước đi.”

Trưởng vệ sĩ vừa nói vừa xoay rượu trong ly

“Liên lạc với lão gia chưa?”

“Lão gia đã ngủ rồi, thư ký chăm sóc riêng cho lão gia nói rằng chúng ta đem người qua đó trước đi.”

“Cô ta không gửi người tới hộ tống chúng ta sao? Người phụ nữ này là bảo bối của Cung Âu đó.”

Trưởng hộ vệ cầm ly rượu bóp chặt, vô cùng bất mãn nói:

“Cô ấy nói sẽ phái người tới ứng phó khi chúng ta vừa ra khỏi khu 13, ở nơi này ồn ào như vậy sẽ khiến Cung gia phát giác, chúng ta nên lặng lẽ đưa người ra khỏi đây, đừng gây ồn ào.”

“Nói cũng đúng.”

Trưởng hộ vệ nhìn Thời Tiểu Niệm đang đối diện với mình, cười đắc thắng, nâng cốc trong tay lên:

“Cung phu nhân, tôi muốn nâng ly chúc mừng cô. Tương lai phát tài của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào cô rồi.”

“…”

Thời Tiểu Niệm không nhìn hắn ta, cô quay đầu đi, sắc mặt lạnh lùng, mái tóc dài có chút hơi rối.

Peter vẫn ngồi đó quan sát vẻ mặt khó chịu của cô ấy, để xem cô ấy có thất vọng về mình không, xem cô ấy có buồn không.

Thời Tiểu Niệm chú ý tới Peter vẫn đang quan sát mình, cô nhìn cậu an ủi:

“Chị hơi mệt, để chị nghỉ ngơi một chút.”

Cô ngồi bên cạnh cậu, dựa vào chiếc đệm êm ái bên cạnh nhắm mắt đánh một giấc.

Cô không muốn nhìn thấy đám vệ sĩ đối diện, cô phải vực dậy tinh thần để ứng phó với những tình huống tiếp theo.

Nhưng hành động của cô lại khiến Peter vô cùng hoảng sợ, cậu bất lực nhìn cô không biết phải làm thế nào. Cô thực sự không muốn nói chuyện với cậu nữa, có phải cô hối hận khi quay lại cứu cậu rồi không, đáng lẽ nên để cậu bị đám vệ sĩ kia bắn chết đi thì hơn.

Cánh tay bị gãy càng lúc càng đau.

Cậu chợt nhận ra, cậu lo lắng cho Thời Tiểu Niệm, lo cô sẽ nghĩ gì về cậu hơn là việc phản bội gia tộc…

Cô là người duy nhất đối tốt với cậu như vậy, nếu cậu không giúp cô, liệu lòng tốt của cô có còn hướng về cậu nữa không? Cậu nên làm gì bây giờ?

“Đừng nhìn chị nữa.”

Thời Tiểu Niệm mở mắt ra nhìn cậu, nhắm mắt lại cũng không thể yên tâm, ánh mắt cậu ấy nhìn cô quá mạnh mẽ khiến cô không thể phớt lờ.

“Em……”

Peter hốt hoảng nhìn cô, cô thật sự không muốn coi cậu là em trai cô nữa, cô không còn thích cậu nữa.

“Em bị thương nặng như vậy, hiện tại không có gì để băng bó, em trước hết hãy nghỉ ngơi một chút đi đã, nếu không làm sao trở về gặp cha em?”

Thời Tiểu Niệm nhìn cậu nói, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. .

“Thời Tiểu Niệm.”

Cậu gọi tên cô rất chuẩn xác, cô không thất vọng về cậu sao?

“Peter, sau này chị không thể ở bên cạnh em, em phải học cách tự chăm sóc bản thân.”

Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng nói, sau đó lại nhắm mắt lại.

Thời Tiểu Niệm biết rằng đôi mắt của Peter luôn hướng về mình, và cô nghe thấy hơi thở của cậu ta nặng nề hơn, cô không biết cậu đang nghĩ gì.

Cậu ấy mới 16 tuổi, Thời Tiểu Niệm thật sự không muốn ép buộc cậu ấy làm những việc cậu ấy không muốn làm.

Miễn là cậu ấy không sao.

Thời Tiểu Niệm dựa vào ghế nhắm mắt lại, hai tay lúc này đã bị khóa chặt, hơi thở của Peter bên tai rất nặng nề.

Đột nhiên, giọng nói của Peter vang lên bên tai cô:

“Tôi muốn đi vệ sinh.”

Thời Tiểu Niệm dựa vào đó, chợt giật mình.

“Thiếu gia, bên này đường sao có thể có nhà vệ sinh cho cậu?” Đối diện ba tên vệ sĩ đang cười chế nhạo, Peter không hài lòng nói:

“Ta hiện tại đang rất gấp, mau dừng lại bên vệ đường đi, nhiều lời như thế làm gì.”

Peter kiên trì đến mức Thời Tiểu Niệm đột nhiên hiểu cậu ấy đang muốn làm gì.

Cậu ấy đã quyết định chạy đi tìm Cung Âu, cậu đã hạ quyết tâm rồi sao? Nhưng nó rất nguy hiểm.

Nghe Peter nói vậy, ba vệ sĩ bật cười như vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy:

“Tôi nghe không lầm đấy chứ, thiếu gia của gia tộc Lancaster lại cư nhiên phải đi vệ sinh ở ven đường, chẳng trách mọi người đều nói là gen bẩm sinh rất quan trọng, huyết mạch từ người hầu chảy ra bảo sao không là thứ hạ đẳng cho được.”

Là sự thật bị bóc trần nhẵn nhụi, vô cùng nhạo báng đáng khinh.

Thời Tiểu Niệm lo lắng mở mắt ra nhìn Peter, chỉ thấy Peter im lặng ngồi đó, một tay nắm chặt, khuôn mặt non nớt đầy tức giận, hàng mi dài run rẩy, trong mắt tràn đầy hận ý, cậu nhìn ba người vệ sĩ kia chằm chằm. Nhất là tên trưởng vệ sĩ đang ngồi đối diện cậu.

Đây có lẽ là điều mà cậu ấy được nghe nhiều nhất kể từ khi còn là một đứa trẻ, vì vậy cậu ấy rất muốn được sự chấp thuận của George.

Ngay khi Thời Tiểu Niệm cho rằng Peter sẽ tức giận vì những lời nói vừa rồi, nhưng cậu ta chỉ tức giận hét lên:

“Ngươi không định để ta đi vệ sinh à?”

Chỉ là một đứa trẻ nổi giận. Trưởng vệ sĩ đặt ly rượu trong tay xuống, cười nói:

“Tài xế, dừng xe lại.”

Peter lập tức đứng dậy đi khỏi chỗ ngồi, mở cửa xe nhảy xuống, lúc vừa rời đi, Peter quay sang nhìn Thời Tiểu Niệm và nhìn cô bằng một ánh mắt kiên quyết.

Thời Tiểu Niệm biết rõ trong ánh mắt đó có bao nhiêu khiên quyết, cậu ấy quyết định giúp cô.

“…”

Thời Tiểu Niệm lo lắng nhìn cậu, âm thầm ra hiệu cho cậu cẩn thận, Peter cười với cô, sau đó xoay người rời đi.

Các vệ sĩ nhất định sẽ cử người theo dõi Peter, đợi một lúc cô ấy sẽ làm ầm ĩ lên để gây phân tán, cô ấy là con bài lớn để Lancaster lật đổ Cung gia, để đưa cô ấy đi, bọn họ nhất định sẽ không đuổi theo Peter, chỉ kéo dài thời gian, không được ích gì.

Khi Thời Tiểu Niệm đang nghĩ về điều đó, cô thấy trưởng đội vệ sĩ ở phía đối diện đang cười một cách nham hiểm, hắn ta không cử ai theo dõi Peter, điều này khiến cô bất an.

Không, cho dù hắn ta có công lớn trong việc bắt được cô, nhưng Peter vẫn là thiếu gia, dù sao bọn họ cũng là người hầu, sao dám cười nhạo xuất thân của cậu ấy, thật phi lý, trừ phi…

“Hai người cùng đi xuống sao?”

Trưởng vệ sĩ đột nhiên hỏi cấp dưới.

Chương tiếp>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh