Chương 1025: Tiếp viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Phải mất hai người mới có thể trông chừng nổi một đứa nhóc sao?”

Trưởng vệ sĩ cười nói, hắn rút ​​súng lục ra

“Cậu đi trước đi, xử lý xong ở đây tôi sẽ đuổi theo cậu sau.”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to hai mắt:

“Ngươi muốn làm gì?”

Bọn họ nói là muốn xử lí Peter, bọn họ vẫn muốn trừ khử cậu sao?

Trưởng vệ sĩ không thèm để ý đến Thời Tiểu Niệm, hắn lấy một khẩu súng lục từ trong người ra đưa cho thuộc hạ, cười nham hiểm nói:

“Nếu đã diễn thì phải diễn cho trọn vẹn, đây là khẩu súng lục mà lần trước chúng ta lấy trộm từ chỗ Cung gia, nếu bên trên có tìm được xác của cậu ta thì cũng không liên quan tới chúng ta.”

Với cách này, bọn họ có thể ngồi không hưởng lợi mà không ai có thể nghi ngờ được.

“Peter là chủ nhân của ngươi!”

Thời Tiểu Niệm kích động hét lên, khuôn mặt thiếu khí tái nhợt đi.

“Hắn chỉ là một thiếu gia không được coi trọng của gia tộc, có chết đi cũng không gây phiền phức gì nhiều.”

Trưởng vệ sĩ nhếch mép cười nói:

“Ngược lại nếu thằng nhãi ấy còn sống, trên người nó cũng mang đầy thương tích, tới lúc đó lại thành con dao hai lưỡi tố cáo chúng ta với lão gia, có bị bác bỏ công trạng cũng không sao, chỉ là bị lão gia trừng phạt thì rắc rối hơn nhiều, há chẳng phải mất nhiều hơn được sao?”

Ngay từ đầu bọn họ đã vốn có ý nghĩ như vậy, Peter bị bọn họ đánh đến thương tích đầy mình, khó đoán George lão gia có vì chuyện này mà tức giận lên rồi giết bọn họ hay không, dù Peter có thấp hèn thì vẫn là chủ nhân của bọn họ. cho nên bọn họ mới trở nên điên cuồng như vậy, nhất định phải đuổi cùng giết tận…

“Nói những lời này với cô ta làm gì?”

“Có gì phải sợ sao, sợ cô ta nói những lời này với lão gia? Lão gia sẽ tin cô ta chắc?”

Trưởng vệ sĩ cười lạnh một tiếng, sau đó nói với thuộc hạ:

“Cậu đi xử lý đám người giúp việc trong xe đi, nếu còn để bọn họ sống sẽ mang lại rắc rối. Cậu biết xử lý như nào không?”

“Chỉ là một đứa trẻ và một đám người giúp việc thôi, chuyện nhỏ. Các người đi trước đi, sau khi xuống xe làm xong chuyện này, tôi sẽ đuổi theo ngay.”

Vệ sĩ kiểm tra khẩu súng lục, sau đó mở cửa xe rồi đi xuống.

Khoảnh khắc cửa xe bị đẩy ra, Thời Tiểu Niệm dùng hết sức hét lên:

“Peter! Mau chạy đi! Bọn chúng muốn giết em! Nhanh chạy đi! Peter!”

Thời Tiểu Niệm bất chấp nguy hiểm mà lao ra cửa xe hét lớn.

“Cô làm gì vậy, khốn kiếp!”

Hai tên vệ sĩ còn lại lập tức xông lên giữ lấy Thời Tiểu Niệm. Thời Tiểu Niệm suýt chút nữa đã bị đẩy ngã xuống, hai tay vùng vẫy đập khóa trong cổ tay ra hiệu cho Peter, cả người cô bị vệ sĩ áp chặt vào cửa xe, cô đau lòng hét lên:

“Peter! Mau chạy đi! Chạy đi!”

Chạy càng xa càng tốt.

“Bốp!”

Trưởng vệ sĩ xoay người lại rồi tát vào mặt cô một cái rất mạnh.

Thời Tiểu Niệm lập tức cảm nhận được trong khoang miệng một nùi máu tanh thoang thoảng, đầu cô bị đánh đến choáng váng, nếu không phải có hai vệ sĩ đang kéo tay cô thì cô đã ngã xuống sàn rồi.

“Nếu ngươi dám động đến Peter, ta lập tức tự tử cho ngươi xem!”

Thời Tiểu Niệm gần như mất khống chế, hai bóng người trước mắt có chút nhòe đi vì choáng váng, cô hung hăng hét lớn:

“Gọi người của ngươi trở về, nếu không đừng mong ta còn sống để đem về lãnh thưởng với chủ nhân của ngươi! Nhanh lên!”

Vừa nói cô vừa liều lĩnh đập mạnh đầu vào cửa xe, lúc này đầu óc cô trống rỗng không nghĩ được gì cả, cô chỉ muốn giữ mạng cho Peter.

Vệ sĩ lập tức ngăn cản cô lại:

“Cô điên rồi hả? Chết tiệt!”

Giọng nói vừa dứt, bên ngoài liền “ầm” một tiếng, thanh âm như sấm.

Thời Tiểu Niệm bị kẹt trong xe, máu rỉ ra từ khóe môi, mặt tái nhợt như tờ giấy.

Không, không thể nào!

Peter sẽ không chết, Peter không được chết, nó chỉ là một đứa trẻ, nó còn chưa trưởng thành…

Trưởng vệ sĩ khom người đứng trước mặt cô, hắn ta nở nụ cười nham hiểm, dang hai tay ra:

“Xem ra cũng đã muộn rồi, Cung phu nhân, tôi khuyên cô nên phối hợp một chút, không thì thôi, kẻ đã chết, cầu xin cũng vô ích thôi.”

Từ bên ngoài truyền đến tiếng la hét điên cuồng của những người giúp việc, rồi sau đó là tiếng khóc.

Thời Tiểu Niệm nghe xong, cả người cô như bị đẩy vào trong nước biển, nước biển vô biên nhấn chìm cô, khiến cô không thể vùng vẫy, cảm giác ngột ngạt điên cuồng ập đến, nhất thời không thở nổi.

“Cô thông minh lên chút cho tôi!”

Cánh cửa xe đóng lại.

Thời Tiểu Niệm khó thở dựa vào xe, toàn thân tê dại bất động.

Peter…

Cậu ấy mới 16 tuổi, cậu ấy chỉ mới 16 tuổi thôi, cậu còn chưa đợi đucợ một ngày có thể cảm thấy tự hào, cậu chưa đợi được điều gì cả…

Xe đột nhiên khởi động, rồi lao về phía trước, Thời Tiểu Niệm ngồi phịch xuống ghế, toàn thân lạnh toát, cả người run rẩy.

“Cạn ly.”

Hai tên vệ sĩ lại mở chai rượu và chúc mừng nhau.

Hai khuôn mặt kia như ác ma lắc lư trong tầm mắt cô, Thời Tiểu Niệm nghiến răng nói:

“Ta sẽ không tha cho ngươi, ta muốn ngươi trả giá cho mạng của Peter!”

“Câm miệng lại cho ta!”

Trưởng vệ sĩ cầm ly rượu trong tay xoay xoay, sau đó từ từ đổ lên khuôn mặt thanh tú của cô, cười lạnh nói:

“Bây giờ cô còn muốn chúng ta đền mạng cho thằng nhóc kia? Chi bằng cô nên cầu nguyện cho bản thân sau khi gặp được George lão gia thì không chết quá thảm thì hay hơn.”

Rượu đỏ chảy xuống khuôn mặt tái nhợt của Thời Tiểu Niệm, cô im lặng ngồi đó, thì thào từng chữ một:

“Ta phải bắt các ngươi trả giá cho chuyện này.”

“Cô…”

Hai tên vệ sĩ giận đến mức nuốt không nổi rượu nữa, bọn chúng hung ném ly rượu vang trong tay về phía cô, rượu bắn lên làm ướt tà váy trắng của cô.

Chiếc xe lao nhanh về phía trước, cách những tiếng súng trước đó ngày càng xa.

Đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức như không có chuyện gì xảy ra.

Thời Tiểu Niệm ngồi im ở chỗ đó, đầu óc vẫn còn choáng váng, cô nhìn xuống hai bàn tay đang bị khóa chặt của mình, nghĩ về khoảng thời gian ở bên Peter.

Nó quá ngắn, ngắn đến nỗi Thời Tiểu Niệm có thể tùy ý vung lên một nét vẽ liền vẽ xong khoảng thời gian này rồi.

Từ lúc mới bắt đầu, cậu rất thích bánh ngọt của cô làm, cho đến chết cậu vẫn bảo vệ cô, thiếu niên này giống như một ngôi sao băng đi vào cuộc đời cô, chợt vụt qua rồi tắt ngấm không để lại chút dấu vết, chỉ có vụn ánh sáng vươn vãi đầy mặt đất là còn lưu lại nhưng cũng dần mờ nhạt.

Ngôi sao đó thật sáng, thật chói lọi.

Là cô không bảo vệ tốt cho cậu, là chị gái không thể bảo vệ chu toàn cho em trai của mình…

Xe chạy trên con đường ở khu 13. Ngoài cửa sổ, hoa ven đường nở rộ trong màn đêm, một mảnh yên tĩnh tới mức không có một âm thanh nào.

Một lúc sau…

“Lão đại, chúng ta sắp rời khỏi khu 13 sao?”

Một vệ sĩ ở đối diện hỏi.

Trưởng vệ sĩ mở kính xe nhìn ra ngoài, hương hoa theo gió đêm bay vào, cười nói:

“Ừm, sắp ra khỏi nơi này rồi, xem ra ông trời phù hộ cho chúng ta, cho nên mới thuận lợi như vậy.”

Vừa dứt lời, đội trưởng vệ sĩ thoáng thấy mấy người đứng trước cửa hàng tiện lợi, là người của Cung gia, cho nên hắn mau chóng đóng cửa xe lại.

Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm vừa định hét lên, trưởng vệ sĩ liền chĩa một khẩu súng lục màu đen vào cái bụng đang nhô cao của cô:

“Nếu cô dám hét lên, tôi không chắc có thể giữ lại được mạng của đứa trẻ trong bụng cô đâu.”

Thời Tiểu Niệm cắn răng không nói gì, một đường máu dài đọng ở khóe môi.

“Đúng vậy, cô nên thông minh như thế mới bảo toàn mạng sống của con mình được.”

Trưởng vệ sĩ đắc ý nói, thắng lợi đã ở trước mắt, bộ dạng của hắn cũng đầy hưng phấn.

“Lần này lão đại nhất định sẽ được thăng chức, nói không chừng lão đại sẽ là người đứng đầu an ninh của cả gia tộc cũng nên.”

Kẻ bên cạnh nịnh nọt nói.

“Yên tâm đi, nếu ta thăng chức, chắc chắn sẽ không quên ngươi.”

Trưởng vệ sĩ vỗ vỗ bả vai của hắn, đột nhiên nói:

“Tên kia làm sao còn chưa trở về?”

“Nhiều thi thể như vậy e là không chôn nhanh như thế được.”

“Ta còn có chút lo lắng, ngươi gọi điện thoại hỏi xem hắn đã xong chưa, nhanh chóng quay về, đừng để phí thời gian.”

Trưởng vệ sĩ nói.

“Được rồi, tôi sẽ gọi điện ngay bây giờ.”

Vệ sĩ bên cạnh lấy điện thoại di động ra định gọi, bấm vài nút, còn chưa kịp bấm nút gọi, chiếc xe rung lắc dữ dội rồi đột ngột dừng lại.

Thời Tiểu Niệm ngã xuống ghế, bụng bị va vào thành ghế nên hơi đau, cô cắn răng ngồi dậy.

Hai người đối diện không kịp nắm chắc, cả hai ngã đâm sầm vào nhau, trưởng vệ sĩ bất bình hét lên:

“Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại phanh gấp!”

“Có người chặn phía trước.”

Giọng nói của tài xế vang lên.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm thấy hai vệ sĩ lộ rõ ​​vẻ căng thẳng, người cầm đầu vội vàng chạy lên phía trước, Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó hy vọng có thể nghe thấy giọng nói hoảng hốt của anh ta.

Đáng tiếc là điều cô hy vọng đã không đến, người cầm đầu thở phào nhẹ nhõm nói:

“Còn phải làm gì nữa, tên ngu ngốc nào đỗ xe dưới lòng đường chiếm hết đường đi như thế, mau bấm còi ra hiệu đi!”

“Bíp bíp.”

Tiếng còi xe vang trong đêm.

Chiếc ô tô cũ màu xám vẫn đậu bên kia đường, vẫn bất động không nhúc nhích, không có ý gì là tránh đường.

“Chết tiệt!”

Trưởng vệ sĩ chửi một tiếng, cầm điện thoại di động gọi ra ngoài, ra lệnh:

“Có tên ngu ngốc nào đó đậu xe chặn đường phía trước, các người xuống xe nhìn một chút, nếu hắn ta có ở đó, bảo hắn mau xe lái đi, nếu như không có người thì các người đẩy chiếc xe qua một bên!”

Khi Tiểu Niệm đang ngồi lại trên ghế, có tiếng chân chạy bên ngoài cửa sổ xe.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy mấy vệ sĩ ở xe phía sau đang chạy một mạch về phía trước, trưởng vệ sĩ mở cửa kính xe nhìn ra ngoài

“Mau lên, chúng ta phải nhanh lên.”

“Vâng!”

Đám vệ sĩ kia chạy tới bên chiếc xe màu xám cũ kỹ, cửa xe đóng kín mít, đi vòng qua đầu xe, lớn tiếng hét:

“Lão đại, tài xế ngủ gật trên xe, nhất định là hắn ta say rượu rồi, chắc hắn không còn lái nổi xe dời đi đâu.

“Mẹ kiếp!”

Vệ sĩ lại chửi một tiếng, thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, lớn tiếng nói:

“Bắn vỡ cửa kính xe rồi mở cửa, vào trong lái xe đi ngay cho ta.”

Lúc này, thà giết thằng lái xe say xỉn kia còn dễ hơn chuyển làn xe.

Nghe vậy, sắc mặt Thời Tiểu Niệm lại trở nên khó coi, bọn chúng hở ra là đòi chém đòi giết, điên hết rồi.

“Vâng!”

Đám vệ sĩ đồng thanh đáp lại, cùng nhau đứng ở cửa xe, một người cầm súng lục nhắm vào cửa kính xe, còn chưa kịp nổ súng đã nghe thấy tiếng xe nổ máy.

Mấy người đứng đó kinh ngạc nhìn đèn xe đột nhiên bật sáng trong đêm, đột nhiên chiếc xe cũ kỹ xoay một vòng tại chỗ, thân xe nghiêng hẳn đi.

Trưởng vệ sĩ thò đầu ra ngoài kinh ngạc nhìn cảnh này, chỉ thấy chiếc xe đột nhiên lao về phía bọn họ, đèn trong nháy mắt hóa thành chùm sáng chói lóa khiến hắn ta không mở nổi mắt.

Chiếc xe phía kia lao về phía họ với tốc độ kinh hoàng.

“Chết tiệt! Mau giết hắn! Đừng để hắn lao vào đây!”

Trưởng vệ sĩ nhanh chóng rút súng lục ra. Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, theo sau là tiếng súng nổ, chỉ nghe thấy một tiếng.

“A!”

Đột nhiên thấy một vệ sĩ khác bên cạnh cử sổ gục đầu xuống , mùi máu tanh nồng nặc xông vào trong xe, máu bắn tung tóe lên cửa sổ.

Chương tiếp >>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh