Chương 1028: Thời Tiểu Niệm chảy máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cung Âu, đừng đánh nữa, em muốn về nhà!”

Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm vội vàng hét lớn, cô lao lên cùng lúc với Phong Đức.

Nhưng Cung Âu không chịu nghe, hắn tiếp tục đi về phía trước, Peter sợ hãi lùi lại, cậu bị hai vệ sĩ của Cung gia chặn sau lưng, cậu đứng đó chỉ biết nhìn Cung Âu đang đi về phía mình.

Peter nhắm mắt lại, sẵn sàng bị đấm.

“Bịch.”

Âm thanh bị bóp nghẹt.

Quả đấm như mong đợi không rơi xuống mặt cậu, Peter mở mắt ra, liền thấy Cung Âu đã ngã trên mặt đất trước mặt, hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng mím chặt, hai tay còn nắm chặt thành quyền.

“Cung Âu!”

Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm hốt hoảng chạy tới, tim gần như ngừng đập, cô ngồi bệch dưới đất, ôm mặt Cung Âu lay mạnh:

“Cung Âu, Cung Âu, tỉnh lại! Tỉnh lại!”

Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy?

Chẳng lẽ vừa rồi hắn cứu cô nên bị thương, bây giờ bất tỉnh sao? Hắn sao có thể như vậy, mỗi lần đều không chịu chăm sóc tốt thân thể của mình, nếu như hắn ngã xuống, cô phải làm sao, hai đứa nhỏ phải làm sao, Cung gia phải làm sao…

Thời Tiểu Niệm càng nghĩ càng sợ hãi, nhìn Phong Đức hạ thấp người xuống để bắt mạch cho Cung Âu, cô không biết Cung Âu bị gì.

“Cha nuôi, Cung Âu bị sao vậy?”

Thời Tiểu Niệm nói, giọng run run. Peter ngồi xổm sang một bên, vỗ nhẹ vào lưng Thời Tiểu Niệm. Sau khi Phong Đức bắt mạch cho Cung Âu, ông bình tĩnh nói:

“Không có gì, thiếu gia chỉ là quá mệt mỏi và ngủ thiếp đi.”

Một cơn gió lướt qua yếu ớt, lặng lẽ, lặng lẽ thổi…

“Ngủ? Cung Âu ngủ rồi?”

Thời Tiểu Niệm vẻ mặt khó hiểu nhìn Phong Đức

“Vừa mới ngủ?”

Phong Đức gật đầu, nhìn bộ dạng sửng sốt của Thời Tiểu Niệm, ông không biết nên nói với cô như thế nào, thiếu gia vẫn luôn như vậy, luôn ngủ gật mọi lúc mọi nơi.

Tối nay, ông là người đã đánh thức Cung Âu sau khi nghe Peter chạy tới báo tin.

“…”

Thời Tiểu Niệm ngồi dưới đất, thật lâu sau mới tỉnh táo lại, chỉ cần hắn không sao là được.

Peter ngồi xổm ở đó, tò mò nhìn Thời Tiểu Niệm

“Anh ấy luôn như vậy sao?”

“Sao cơ?”

“Ghen đến mức ngủ thiếp đi.”

Peter thực sự tự hỏi làm thế nào một người có thể như vậy.

“…”

Thời Tiểu Niệm im lặng, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ nói:

“Anh ấy chỉ là vì quá mệt mỏi mà đột nhiên ngủ thiếp đi thôi.”

“Ồ.”

Peter gật đầu, nhưng mặt vẫn thẫn thờ, tự hỏi tại sao lại có người có thể ngủ quên vì ghen.

Phong Đức đỡ Cung Âu dậy, Peter suy nghĩ một chút, cũng đứng dậy đỡ hắn, bàn tay bị gãy khiến cậu đau đến nhăn mặt.

“Đừng động tay, trở về sẽ băng bó lại cho em.”

Thời Tiểu Niệm nói.

Peter đặt một cánh tay của Cung Âu lên vai anh, nghe vậy, cậu nhìn Thời Tiểu Niệm, ngập ngừng lặp lại:

“Trở về?”

Thời Tiểu Niệm gật đầu

“Em còn muốn quay về đó sao? Không biết những người kia có thông báo với cha em việc em giúp chị trốn thoát hay chưa. Nếu cha em không tin em, cũng không thích em, hoặc nghi ngờ em thì làm thế nào, ông ấy nhất định sẽ giết chết…”

Thời Tiểu Niệm còn chưa kịp nói xong, mắt Peter đã hoàn toàn nhòe đi, khuôn mặt đầy thương tích và máu đọng lại hoàn toàn im lặng, không nói được lời nào.

Khi Thời Tiểu Niệm từ dưới đất đứng lên, toàn thân đột nhiên đau nhức, tay chân lạnh cóng, thậm chí không đứng dậy nổi, thắt lưng đau dữ dội.

“Tiểu Niệm, chúng ta phải nhanh chóng sơ tán khỏi đây, tốt nhất là tối nay rời khỏi khu 13 đi… Con sao vậy?”

Phong Đức vác Cung Âu đang ngủ say lên vai, đang nói chuyện thì phát hiện Tiểu Niệm vẫn đang ngồi bệch trên mặt đất.

Thời Tiểu Niệm vội vàng nở nụ cười, một tay đỡ bụng, một tay chống đất đứng lên:

“Con không sao, ngồi xuống đất lâu nên chân có chút tê.”

“Con không sao là tốt rồi, nếu như con cũng xảy ra chuyện gì, ta thật không biết nên làm như thế nào nữa.”

Phong Đức thở dài nói, cùng với Peter đỡ Cung Âu đến bên cạnh xe.

Thời Tiểu Niệm lấy tay che bụng, cô không thể không để ý đến từng đợt đau thắt ở bụng, cô cắn chặt môi, kiên quyết đi về phía trước, cô đi bên cạnh Phong Đức

“Cha, sau khi con biến mất, cha vẫn ở đây sao?”

“Đúng vậy, đại thiếu gia với con cùng nhau mất tích, thiếu gia vẫn luôn hôn mê, ta sắp loạn rồi.”

Phong Đức lại nặng nề thở dài một hơi.

“Vẫn chưa tìm được anh hai sao?”

Thời Tiểu Niệm lo lắng hỏi, sau đó kinh ngạc nói:

“Cung Âu lúc nào cũng ngủ như thế này?”

Phong Đức nghi hoặc nhìn cô:

“Con không biết chuyện này sao? Không phải trước khi ta tới, thiếu gia đã có hai lần triệu chứng như vậy rồi sao, thiếu gia đột nhiên ngủ thiếp đi.”

Đó không phải là một tình huống đột ngột do làm việc quá sức sao?

Thời Tiểu Niệm sắc mặt tái nhợt:

“Ý của cha là Cung Âu hôn mê từ đó đến nay? Sao có thể xảy ra chuyện này? Chuyện gì xảy ra vậy? Thân thể của anh ấy có vấn đề gì sao?”

Cô nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Cung Âu, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, hô hấp đều loạn nhịp.

“Ta và bác sĩ tạm thời không nhìn ra thiếu gia bị gì, ta muốn trở về dùng các loại dụng cụ cỡ lớn kiểm tra cơ thể cho thiếu gia, nhưng thiếu gia lo lắng cho co, nhất định phải tìm được con thì cậu ấy mới yên tâm.”

Phong Đức cúi đầu nói, ông nhìn ngón tay đầy vết dao của Cung Âu, cau mày nói:

“Thiếu gia đã cố gắng hết sức để tự mình tỉnh lại, nhưng vẫn không có kết quả. Tổng thời gian tỉnh dậy mấy ngày nay không vượt quá bốn tiếng đồng hồ.”

Không quá bốn tiếng?

Khó trách Cung Âu nói anh phải vội về việc cô mất tích, anh nhất định phải vội.

“Ngủ như vậy không tốt cho sức khỏe sao?”

Thời Tiểu Niệm lo lắng hỏi.

Phong Đức lắc đầu:

“Ta chưa thấy qua bao giờ, theo như ta bắt mạch, thân thể thiếu gia vẫn bình thường như trước, là vì cậu ấy dùng thủ đoạn quá mức cực đoan ép bản thân tỉnh lại, như vậy thực sự sẽ làm cho hắn bị tổn hại đến thân thể.”

“…”

Thời Tiểu Niệm nhìn theo tầm mắt của ông, nhìn thấy tay Cung Âu, trong lòng như bị dao cắt ngàn vạn lần.

“Lần trước là một ngón tay, lần này là. . . Lần sau không biết thiếu gia còn làm như thế nào.”

Phong Đức thở dài nói, ông cũng không biết tại sao thiếu gia đột nhiên lại trở nên như vậy.

Thiếu gia dường như biết điều gì đó, nhưng mỗi lần muốn nói rõ ràng thì đều không kịp, cậu ấy trực tiếp gục đi.

“Lần này là sao?”

Thời Tiểu Niệm phát hiện trong lòng đau đến gần như tê liệt.

“Không có việc gì, không có gì.”

“Cha…”

Thời Tiểu Niệm cắn môi, Phong Đức không giấu được cô đành phải dừng lại, giơ tay vén mái tóc ngắn hai bên thái dương của Cung Âu, thấy trên tóc có mấy vết máu nhỏ, không lớn nhưng rất rõ ràng. Thoạt nhìn, là vết kim chích.

Thời Tiểu Niệm không thể tin vào mắt mình, cô vội lấy tay bịt miệng, hơi thở run rẩy, Phong Đức cau mày nói:

“Lần trước cha châm cứu thất bại, cho nên thiếu gia đã tự làm theo cách của mình. Thực ra phương pháp này không có cơ sở gì cả, thiếu gia chỉ cảm thấy mình chảy máu đau đớn là có thể tỉnh lại.”

Khi Thời Tiểu Niệm nhìn vào những đốm máu nhỏ đó, cơ thể cô có chút ớn lạnh.

Làm sao hắn có thể ngu ngốc như vậy, lại đi sử dụng một phương pháp như vậy …

“Cũng may thiếu gia trong lúc cứu con không có ngủ gật, nếu không ta cũng không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.”

Phong Đức nói: “Dù cử người khác đi cũng không yên tâm.”

“…”

Thời Tiểu Niệm cắn môi, sắc môi càng lúc càng trắng. Xe đã ở trong tầm mắt, Phong Đức và Peter đỡ Cung Âu lên xe ngồi xuống, Peter xuống xe, vươn tay vỗ nhẹ cánh tay cô, âm thầm an ủi cô, bảo cô đừng quá đau buồn.

“Chị không sao.”

Thời Tiểu Niệm nói, cô quay đầu lại thì thấy người của Cung gia đã khống chế vệ sĩ của gia tộc Lancaster, hộ tống họ về phía trước và ép bọn họ lên xe ô tô.

“Tiểu Niệm, chúng ta không thể ở lại khu 13 được nữa, đại thiếu gia không bị bắt cóc, hẳn là không có nguy hiểm gì, tạm thời không cần lo lắng, nhưng chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức.”

Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói:

“Tối hôm nay ở đây đã quá ồn ào, có lẽ mật báo của gia tộc Lancaster đã chạy về đưa tin rồi, chắc chắn bọn họ sẽ nhân lúc hỗn loạn này mà tới đây đánh phủ đầu chúng ta, chúng ta phải rời đi thôi.”

Cung Âu hiện tại đang ngủ say, nếu như bọn họ thật sự tới đây đánh phủ đầu, vậy coi như công sức giằng co với bọn họ bấy lâu nay đổ sông đổ biển hết rồi. Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu ở trong xe, hắn ngồi ở đó cúi gục đầu, mắt nhắm chặt, quả thực là đang ngủ say.

Lần này, đến lượt cô bảo vệ hắn.

Phong Đức chờ Thời Tiểu Niệm ra lệnh, bây giờ cô ấy có quyền hành lớn nhất ở đây, mọi người đều phải nghe lệnh cô ấy tuyệt đối, Thời Tiểu Niệm gật đầu

“Được, chúng ta sẽ rời khỏi khu 13 trong đêm nay.”

“Chúng ta có mấy con đường sơ tán, lên xe đi.”

Phong Đức đứng ở cửa xe, ra hiệu bọn họ lên xe trước.

Thời Tiểu Niệm cố chịu đau cúi người xuống xe thì tay bị nắm lấy, cô quay đầu lại thì thấy Peter đang đứng đó nhìn cô.

“Peter?”

Thời Tiểu Niệm bối rối nhìn cậu.

“Em sẽ không đi cùng chị, em ở chỗ này chờ người nhà tới.”

Peter nói, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc

“Tại sao? Không ai hoan nghênh em trở về.”

“Nhưng em vẫn là người nhà Lancaster.”

Peter nhìn cô nói:

“Em biết em có ích đối với Cung gia, nếu chị muốn bức ép em ở lại, em cũng trốn không thoát.”

Thời Tiểu Niệm im lặng.

Cô có thể làm gì với thiếu niên đã liều mạng báo tin để giải cứu cô ấy đây?

“Tiểu Niệm, thiếu gia nói không thể buông tha.”

Phong Đức ở bên cạnh nói:

“Mục đích chúng ta tới đây là muốn bắt cậu ấy.”

Thiếu gia hôn mê, Tiểu Niệm mất tích, đại thiếu gia cũng mất tích, trả giá đắt như vậy để tới đây, bây giờ Peter lại tự mò tới cửa, sao có thể thả đi dễ dàng như thế.

“…”

Peter đứng đó không nói gì, chỉ nhìn Thời Tiểu Niệm, chờ đợi phản ứng của cô.

Trong bóng đêm, mọi người đều lên xe, Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhuốm đầy máu của Peter, đôi mắt xanh trong veo, vô cùng thuần khiết, có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại.

Peter có sự bướng bỉnh của và những ý nghĩ của cậu ấy. Không do dự quá lâu, Thời Tiểu Niệm quyết định lên tiếng, còn chưa kịp nói gì, Peter đột nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm váy của cô, giống như nhìn thấy ma, giọng nói thay đổi:

“Chị sao vậy?”

Phong Đức và Thời Tiểu Niệm đồng thời nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, Thời Tiểu Niệm nhìn thấy một ít máu dưới váy, cô ấy mặc một chiếc quần dưới váy để thuận tiện cho việc chạy, lúc này, trên quần cũng đã chảy một vệt máu xuống dưới, máu đã chảy đến đầu gối.

“Tiểu Niệm!”

Phong Đức kêu lên, đỡ lấy cơ thể yếu ớt của cô:

“Sao không nói với ta là con không khỏe? Mau lên xe, chúng ta quay về tìm bác sĩ.”

Cô ấy đã chảy máu nhiều như vậy, người bình thường đã bất tỉnh lâu rồi, nhưng cô ấy vẫn luôn cố gắng chống đỡ mà vẫn đi được một quãng đường xa như thế.

“Con không sao.”

Thời Tiểu Niệm cố nặn ra một nụ cười:

“Cha, cha bảo bác sĩ đến điểm sơ tán của chúng ta luôn đi, chúng ta cùng đi.”

Cô không muốn kéo mọi người xuống lúc này, đặc biệt là Cung Âu.

“Cái gì mà không sao, hiện tại con không thể sơ tán, lỡ như trên xe hoặc trên máy bay con xảy ra chuyện gì, chúng ta muốn tìm máu cứu con cũng không được nữa rồi!”

Chương tiếp >>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh