Chương 1030: Chảy máu bởi tiếng súng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Đức không ngừng lau mồ hôi cho cô, cố gắng nhét viên thuốc vào miệng cô để cô tỉnh táo, Thời Tiểu Niệm rõ ràng cảm thấy cơn đau càng lúc càng dữ dội.

Cho dù có uống bao nhiêu viên thuốc, Thời Tiểu Niệm cũng bị đau đến mức suy nghĩ có chút hỗn loạn, ánh mắt vô cùng mơ hồ, nhìn thấy bóng dáng của Cung Âu, Thời Tiểu Niệm nhấc tay lên muốn chạm vào nhưng chỉ bắt được khoảng không vô vọng.

Cô từng nói với Cung Âu rằng khi cô sinh em bé, hắn sẽ ở bên cạnh cô và cùng nhau chứng kiến ​​sự ra đời của em bé.

Nhưng hiện tại hắn không thể làm được. Cô không chịu được.

Thời Tiểu Niệm còn tưởng rằng mình sẽ vĩnh viễn mắc kẹt trong cảm giác đau đớn này, đột nhiên cô nghe thấy giọng nói hưng phấn của bác sĩ:

“Mở ra rồi, mở đủ mười phân rồi, Cung phu nhân, cô phải cố gắng lên, em bé sẽ ra ngay thôi.”

Giọng nói của bác sĩ dường như rất mơ hồ nhưng Thời Tiểu Niệm nghe rõ từng chữ một.  Thời Tiểu Niệm nhanh chóng lấy lại tinh thần phấn chấn, cô cắn môi bắt đầu cố gắng, cô nhất định sẽ làm được, vì Cung Âu, vì Bí Ngô Nhỏ, cô có thể làm được.

Cô như bị nhấn chìm hoàn toàn trong nước biển, rồi lại liều mạng vùng vẫy tiến lên trên, cố gắng bơi về phía bờ trước vô số sóng lớn. Trên bờ… có cảnh bình minh đẹp nhất.

Các bác sĩ và Phong Đức không ngừng động viên cô, khi Thời Tiểu Niệm nhớ lại lần cô sinh cặp sinh đôi, cô tự nhủ chỉ cần có thể sinh em bé ra bình an thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, và Bí Ngô Nhỏ cũng đang đợi sự nỗ lực của cô ấy.

Thời Tiểu Niệm nghiến răng và hết lần này đến lần khác cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi những con sóng lớn.

Khi nghe thấy sự động viên của bác sĩ, cô ấy càng cố gắng hơn, khi nghe thấy tiếng thở dài, cô vô cùng sợ hãi. Cơ thể như bị xé làm đôi vô số lần, như thể sắp vỡ thành từng mảnh.

Trong phòng ngủ trên lầu, Cung Âu vẫn ở trên giường ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng trên trán lại xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, hai tay cũng từng chút một siết chặt.

Trong phòng phẫu thuật ở tầng dưới, Phong Đức lại lau mồ hôi cho Thời  Tiểu Niệm.

Không biết qua bao lâu, Thời Tiểu Niệm không thể dùng sức được nữa, bác sĩ hết lần này đến lần khác bảo cô dùng sức

“Cung phu nhân, đứa bé còn nhỏ, rất dễ sinh, sinh dễ lắm, cố gắng lên nhé.”

Lúc này, mọi người chỉ có thể cố gắng hết sức để an ủi Thời Tiểu Niệm, áp lực tinh thần khi sinh non đã lớn hơn so với sinh thường, hơn nữa Thời Tiểu Niệm còn bị thương một chút, nỗi đau nhân lên gấp bội.

Thời Tiểu Niệm dùng hết sức lực, từ trên bàn mổ ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng chói mắt nhìn bác sĩ ở bên ném từng cục bông gòn dính máu sang một bên, màu đỏ tươi kia khiến cô choáng váng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Sắc đỏ đập vào mắt cô, làm cô lóa mắt.

Tại sao lại chảy nhiều máu như vậy? Bé con bị làm sao, bé con bị làm sao rồi?

Cô yếu ớt gục xuống, Phong Đức đi đến bên cạnh cô, thấy cô kiệt sức đến như vậy, ông liền nói:

“Tiểu Niệm, hay là đánh thức thiếu gia đi.”

Có thiếu gia ở đây, ý chí của cô sẽ càng mạnh mẽ.

“Không, con có thể làm được.”

Thời Tiểu Niệm yếu ớt mở miệng, cô lại nằm đó thử rặn một lần nữa, cô lại giãy giụa hết lần này đến lần khác

Cánh cửa phòng phẫu thuật bị đập hết lần này đến lần khác.

Phong Đức không còn lựa chọn nào khác đành đi ra ngoài, Thời Tiểu Niệm nằm đó nhìn ông, đôi mắt mơ màng không có tiêu cự, đó là vệ sĩ của Cung gia, anh ta ghé vào tai Phong Đức và nói điều gì đó.

Sắc mặt của Phong Đức trong nháy mắt trở nên khó coi, ông giơ tay ra hiệu, người đó lập tức rời đi.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Phong Đức quay đầu lại, thấy Thời Tiểu Niệm đang nhìn mình, ông lập tức dãn cơ mặt lộ vẻ thoải mái:

“Lồng ấp đã được đưa tới, kiểm tra xong hết thảy mọi thứ đều bình thường, túi máu đều đã được dự trữ ở đây, con cứ yên tâm sinh em bé đi.”

“Có phải là người nhà Lancaster đang đuổi tới đây không?”

Thời Tiểu Niệm thở hổn hển hỏi, đêm nay huyên náo nhiều như vậy, đấu súng rồi va chạm xe kịch liệt, không chỉ cô không có mặt ở trang viên, ngay cả Peter cũng không có mặt, Lancaster nhất định sẽ vội vàng đến đây công kích bọ họ. Một làn sóng tấn công đang chuẩn bị ập đến đây.

“Không có việc gì, bên ngoài ta đã sắp xếp chu toàn, sẽ không lưu lại manh mối để bọn họ có thể tìm được nơi này.”

Phong Đức nói:

“Hai nhà trước nay vẫn giằng co ở thế cân bằng George sẽ không ngu ngốc tới mức khi chưa có bằng chứng hay tin tức gì mà làm náo loạn khu 13 này lên đâu.”

“…”

Yên tâm? Nếu như đã bảo cô yên tâm vậy tại sao ông lại cau mày.

Thời Tiểu Niệm đang suy nghĩ, đột nhiên một cơn đau thấu tim khác lại ập đến, mỗi khi cô cho rằng cơn đau lên đến đỉnh điểm, thì cơn sóng tiếp theo luôn làm mới nhận thức của cô.

Những cơn đau này… thực sự gần như áp đảo cô ấy.

Khi tiếng súng đầu tiên vang lên bên ngoài, Thời Tiểu Niệm đã dùng hết sức lực cuối cùng và gục xuống đó, khuôn mặt tái nhợt như người chết, mái tóc ướt đẫm.

“Sinh rồi, Cung phu nhân sinh rồi! Mau! Mau đem lồng ấp đến đây, nhanh lên!”

Bác sĩ hét lên phấn khích.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cố gắng nâng người lên để nhìn mặt Bí Ngô Nhỏ nhưng không đủ sức, cô chỉ có thể nằm đó, lờ mờ nhìn thấy đứa bé được bọc trong một chiếc chăn trắng, một nữ bác sĩ ôm bằng hai tay hết sức cẩn thận, bởi vì Bí Ngô Nhỏ sinh non nên cơ thể rất yếu ớt và nhỏ bé.

Bí Ngô Nhỏ quá nhỏ. Làm thế nào Bí Ngô Nhỏ có thể sống nổi với tình trạng yếu ớt như thế này được.

Thời Tiểu Niệm thở hồng hộc, môi cô run run, Phong Đức vui vẻ nói với cô:

“Là con trai, bây giờ đưa vào lồng ấp rồi, không sao đâu, con không cần lo lắng.”

Không sao?

“Vậy tại sao Bí Ngô Nhỏ lại không khóc? Tại sao nó lại không khóc?”

Những đứa trẻ khi vừa chào đời không phải sẽ cất tiếng khóc sao? Tại sao Bí Ngô Nhỏ không khóc? Tại sao lại không có bất cứ một âm thanh nào?

Thời Tiểu Niệm mất khống chế nắm lấy tay của Phong Đức, dùng chút sức lực còn sót lại mà gắng gượng hỏi Phong Đức, Phong Đức vội vàng an ủi:

“Còn nhỏ quá, bé con quá nhỏ, cần phải nuôi trong lồng ấp, nhưng nhìn rất đáng yêu cũng rất khỏe mạnh, thật đấy rất khỏe mạnh.”

Ông an ủi cô hết lần này đến lần khác.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nghi hoặc, những vẫn nằm xuống, cơn đau dường như biến mất, tốt quá, đứa bé đã chào đời.

Thời Tiểu Niệm buông tay ra, lẳng lặng nằm ở đó, yếu ớt nhìn Phong Đức:

“Cha, con muốn nhìn thấy Bí Ngô.”

“Được, ta sẽ lập tức mang Bí Ngô đến ngay bây giờ, con hãy nghỉ ngơi thật tốt đi đã.”

Phong Đức lau mồ hôi lạnh trên đầu rồi nói với cô.

“Vâng.”

Thời Tiểu Niệm nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười nhạt, đứa bé vẫn còn sống, đứa bé đang ở trong lồng ấp, Cung Âu vừa tỉnh lại có thể nhìn thấy đứa bé, thật tốt quá. Hắn không cần phải nhìn thấy cô ấy đau đớn như vậy.

Thật tuyệt.

Thời Tiểu Niệm yên lặng nằm chờ giây phút rời khỏi bàn mổ, nhưng không biết vì sao, thân thể cô vẫn còn đau nhói.

Các bác sĩ có ý không muốn để cô ấy rời khỏi đây, có lẽ là do vừa rồi dùng sức quá mạnh, bây giờ Thời Tiểu Niệm dần dần có chút mơ hồ, hai mắt cô mấy lần muốn nhắm lại, mí mắt đột nhiên rũ xuống.

Các bác sĩ đang thảo luận gay gắt gì đó, cô nghe không rõ, như thể Phong Đức vẫn đang khuyên cô vui lên.

Hoan hô cái gì, em bé đã ra đời rồi, bây giờ các người không cô ấy cố gắng nữa phải không?

“Bùm! Bùm! Bùm!”

Tiếng súng bên ngoài đột nhiên vang lên liên tục, đáng lẽ phải đinh tai nhức óc, tại sao cô chỉ mơ hồ nghe thấy.

Tiếng súng? Lancaster đánh tới đây rồi?

“Chuẩn bị xong chưa?”

Thời Tiểu Niệm yếu ớt nói, ngay cả giọng nói của chính mình cô cũng nghe không rõ:

“Mau, tất cả đều chạy tới mạch nước ngầm đi.”

Ban đầu bố trí ở đây là để trong trường hợp cấp bách có thể sơ tán an toàn.

Phong Đức nhìn cô, cô không nghe rõ ông nói cái gì, nhưng bọn họ cũng không có ý định rời đi, vẫn như cũ đứng ở nơi đó.

Thời Tiểu Niệm nghĩ không ra, thật sự nghĩ không ra.

Cho đến khi cô mơ hồ nghe thấy tiếng bác sĩ lo lắng nói trong tiếng súng nổ:

“Mau đi lấy một túi máu khác, máu chảy ra nhiều quá!”

Sinh non. Xuất huyết.

Những lời này hiện lên trong đầu Thời Tiểu Niệm, vào lúc đó, cô cuối cùng cũng biết tại sao mình không thể rời khỏi bàn mổ sau khi sinh, và tại sao mọi người vẫn không sơ tán khi bên ngoài có tiếng súng nổ.

Băng huyết, băng huyết ở phụ nữ sau sinh…

Thời Tiểu Niệm cứ như vậy nằm úp sấp trên bàn mổ, giống như một con cá bị sóng lớn đánh dạt vào bờ, nằm ở đó cứng ngắc, bất động, không có chút hy vọng nào.

Tiếng súng vẫn tiếp tục.

Các bác sĩ vẫn đang giữ nguyên vị trí.

Thời Tiểu Niệm đột nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều, phát hiện tiếng súng bên ngoài cách bọn họ càng ngày càng gần, tiếng gần nhất giống như đang ở ngoài cửa sổ.

Cô phải làm gì đó.

Lúc này, Thời Tiểu Niệm đột nhiên thở phào một cái, cũng may Cung Âu ngủ say, cô không cần nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia của hắn, cô có thể yên tâm phẩn bội lời hứa của mình.

Cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt.

“Cha.”

Thời Tiểu Niệm đột nhiên kêu lên, Phong Đức lập tức đi tới bên cạnh cô, làm ra vẻ thoải mái hơn:

“Không sao, chỉ khâu một vết thương nhỏ là sẽ ổn thôi.”

“Hãy nghe con nói.”

Thời Tiểu Niệm nói từng chữ một, vô cùng mệt mỏi.

“Được, con nói đi.”

Giọng cô quá nhỏ, Phong Đức cúi người áp tai vào nghe cô nói.

Thời Tiểu Niệm nằm ở đó, chậm rãi nói:

“Trước tiên, lập tức phái người đưa Cung Âu, Peter, Bí Ngô ra khỏi đây bằng lối đi của mạch nước ngầm, lập tức rời khỏi khu 13, chúng ta không thể đợi thêm được nữa.”

Một trong hai vị chủ nhân của Cung đang nằm trên bàn mổ, người còn lại đang ngủ say, cho dù có tỉnh lại bất cứ lúc nào, dưới tình huống như vậy, vệ sĩ của nhà họ Cung cũng sẽ không nhiều, họ sẽ không thể giành được lợi thế trong cuộc đối đầu trực diện này.

Chi bằng giữ mạng thì hơn.

“…”

Phong Đức thân thể cứng đờ, đang định nói gì đó thì Thời Tiểu Niệm lại yếu ớt nói:

“Thứ hai, ngay bây giờ đưa con tới mạch nước ngầm, là ngay bây giờ không phải đợi lúc nưa mới chuyển đi.”

Cô biết bây giờ không ai dám động vào người cô, nhưng nếu cứ như vậy, tất cả mọi người ở đây sẽ cùng cô xuống mồ.

Phong Đức nhíu mày, nói:

“Tiểu Niệm, ở đây vẫn an toàn, chỉ là ở bên ngoài hơi loạn một chút thôi…”

“Con là vợ của Cung Âu, hiện tại anh ấy đang ngủ say, mọi mệnh lệnh con đưa ra mọi người phải chấp hành tuyệt đối.”

Thời Tiểu Niệm từ trong miệng cố gắng nói ra từng chữ từng chữ một.

“Cha, nếu cha không nghe con nói, vậy bây giờ cha cũng không cần cố gắng cứu con nữa…”

Đừng cứu cô ấy nữa.

Máu vẫn chảy đầm đìa, một chân của cô đã bước vào cánh cửa địa ngục, cô không muốn nhiều người chết vì mình như vậy.

“Tiểu Niệm…”

Phong Đức kinh ngạc nhìn cô.

Chương tiếp >>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh