Chương 1031: Sắp xếp cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cha, con không chống đỡ nỗi nữa, đây là lời cuối cùng của con."

Thời Tiểu Niệm nhìn ông nói, ánh mắt dần không còn ánh sáng, giọng nói yếu ớt nhưng kiên định.

Giọng nói yếu ớt của cô như một cái gai đâm sâu vào cơ thể Phong Đức, ông nhìn cô

"Con nói bậy bạ gì vậy, lát nữa ta sẽ cho người đưa con rời đi."

"Cha, con cầu xin cha."

Tiếng súng bên ngoài không có dấu hiệu dừng lại, Thời Tiểu Niệm khẩn cầu nói, nước mắt lại trào ra từ khóe mắt.

Lúc này, dù quan tâm đến tính mạng của cô như thế nào, mọi người cũng không sống xót được. Cơ hội sống sót khi băng huyết là không cao.

Phong Đức nhìn cô, sau đó nhìn cục bông đẫm máu bên cạnh, đôi tay dưới lớp áo phẫu thuật run rẩy vài lần, cuối cùng ông nói:

"Đi, chúng ta rút ​​vào cống ngầm!"

"Bây giờ? Trong tình huống này thì làm sao có thể di chuyển Cung phu nhân đi được?"

Các bác sĩ đều không đồng ý, Phong Đức cuộn chặt nắm tay và nói: "Tôi nói rút lui là rút lui. Bây giờ! Ngay lập tức! Tôi còn phải đi sắp xếp những chuyện khác nữa, các người rút lui trước đi. Đừng chậm trễ nữa!"

"Phong quản gia!"

Một số bác sĩ kích động hét lên, nhưng họ cũng chỉ có thể nhìn Phong Đức bất lực rời đi.

Thời Tiểu Niệm nằm trên bàn mổ, cô nhìn đôi tay mờ mịt đỏ tươi dính đầy máu của các bác sĩ, cô thấp giọng nói:

"Đi thôi."

"Cung phu nhân!"

"Không sao, tôi có thể chịu được."

Thời Tiểu Niệm nói, thật ra cô biết mình không chịu nổi nữa, đây là sự sắp xếp cuối cùng của cô, cũng là quyết định tốt nhất của cô.

"Chuyện này. . . "

Mấy bác sĩ đều ái ngại nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, bên ngoài tiếng súng vẫn nổ không ngừng, cuối cùng, bọn họ cắm kim chuyền máu vào người Thời Tiểu Niệm, sau đó bắt đầu đẩy cô đi.

So với cơn đau dữ dội trước đó, lần này đối với Thời Tiểu Niệm thật sự không đau, thậm chí cô còn không cảm thấy đau nữa.

Cô không thể tự di chuyển, hoàn toàn dựa vào các bác sĩ cẩn thận đẩy đi, xe đẩy được đẩy ra ngoài.

Lúc này, cô thậm chí không còn năng lực đưa ra quyết định cuối cùng nên làm gì nữa, ngoại trừ nằm thì vẫn là nằm thôi, tiếng súng vẫn liên tục vang lên, hỗn loạn không dứt.

Cô mở mắt ra, nhìn trần nhà đang chuyển động trên đầu, nhìn những ngọn đèn đó, khi bật lên thật giống như hư ảo.

Đây có phải là lần cuối cùng cô nhìn thấy thế giới không? Nguyệt quang chư tỏ, không hẹn ngày về.

Cô còn không có thời gian để nhìn Bí Ngô Nhỏ, cô còn chưa thấy được Bí Ngô Nhỏ có được đưa vào lồng ấp với tình trạng sức khỏe tốt hay không.

Cô đã hứa với Cung Diệu và Cung Qùy, còn có cả La Kỳ rằng cả nhà sẽ đi du lịch sau khi bọn họ trở về, nhưng bây giờ có lẽ cô không thực hiện được điều đó nữa

Con nữa... Cô rất muốn Cung Âu ở bên cạnh mình...

Không cần nữa, cả người cô hiện tại dính dầy máu, qua khoảng thời gian này rồi thì để cho các bác sĩ giúp cô xử lí, ít nhất trông cô nhìn tốt hơn một chút, Cung Âu cũng sẽ bớt khó chịu khi nhìn thấy cô như vậy.

Cô vừa được đẩy ra khỏi phòng, một khuôn mặt đang khóc liền đập vào mắt cô, Peter theo chiếc giường đẩy của cô tiến vào, đôi mắt xanh lam đỏ hoe vì khóc, đáy mắt không kìm được buồn bã, miệng mấp máy nhưng cậu không thể nói một lời nào.

Cậu nắm chặt lấy tay cô.

"Sao em không đi?"

Thời Tiểu Niệm yếu ớt hỏi:

"Mau đi đi."

Cậu đã phản bội nhà Lancaster, chắc chắn cha cậu sẽ không tha cho cậu, chi bằng ở lại đây thì hơn.

"Em không đi, em muốn ở bên cạnh chị."

Peter lắc đầu nắm chặt tay cô, vừa đi vừa nói:

"Chị đừng ngủ, đợi lát nữa còn phải xuống xem bé con như nào, lát nữa em đi cùng chị."

Hình như cậu cũng biết tình trạng của cô không tốt lắm, cho nên không dám để cô ngủ.

"Chị không sao, ngoan nào, em mau đi đi."

Thời Tiểu Niệm yếu ớt mở miệng, chiếc giường đẩy dưới thân không ngừng chuyển động, dù hơi xóc nhưng hiện tại cô không còn cảm thấy đau như lúc nãy nữa.

"Em không muốn!"

Peter lại lắc đầu.

Trên giường đẩy, túi máu và túi truyền dịch đồng thời lắc lư, cùng lúc truyền vào cơ thể cô, một bác sĩ vội vàng đi theo sau Thời Tiểu Niệm quan sát, lại ném ra một cục bông gòn dính máu.

Peter nhìn một chút, kêu lên như một đứa trẻ, nắm chặt tay Thời Tiểu Niệm, khóc lóc thảm thiết:

"Đều là lỗi của em, giá như em để chị đi sớm hơn, nếu như em đuổi chị đi sớm hơn... em không nên giữ chị lại nhiều ngày như vậy, đều là lỗi của em, tất cả đều là lỗi của em..."

Cậu khóc đầy hối hận, nếu như cậu để Thời Tiểu Niệm rời đi sớm hơn thì đã không gặp phải nhiều vệ sĩ của gia tộc Lancaster như vậy, nếu không cứu cậu thì cô đã không phải chịu nhiều đau khổ như vậy, cô đã không nằm ở đây, máu chảy ròng ròng không ngừng như vậy.

Đi đến lối vào của mạch nước ngầm, vệ sĩ cầm lấy chiếc giường đẩy và di chuyển nó xuống từng bước một, Thời Tiểu Niệm cảm thấy toàn thân như muốn rơi xuống dưới. Bên dưới giống như vực sâu không đáy, cô không biết mình sẽ rơi vào lúc nào.

Cơn đau lại bắt đầu ập đến với cô.

Cống ngầm rất ẩm thấp, nhưng ở đây tiếng súng có vẻ yên tĩnh hơn một chút, tim cô cũng không còn đập thình thịch nữa.

Các vệ sĩ đều lui vào mạch nước ngầm, phong tỏa lối vào, có người nói:

"Tuy rằng lối vào đã bị phong tỏa, nhưng rất nhiều người của chúng ta đã biến mất, bọn họ có thể tìm được nơi này chỉ là vấn đề thời gian, chúng ta phải rời khỏi nơi này sớm nhất có thể."

"Cung phu nhân không thể di chuyển được nữa!"

Một vị bác sĩ đứng lên kích động nói.

Thời Tiểu Niệm bị đẩy góc tường, các bác sĩ kéo một tấm vải trắng vây quanh để làm một phòng phẫu thuật tạm thời, vi khuẩn và những thứ tương tự đề không quản được nhiều như vậy nên đành mặc kệ.

Mọi người đứng đó nhìn nhau.

Đường nước ngầm tĩnh lặng khiến người ta không khỏi có chút tẻ nhạt, Phong Đức vội vàng đi tới, đầu đầy mồ hôi, vén tấm vải trắng đi vào, cúi đầu nhìn Thời Tiểu Niệm

"Thiếu gia đã được đưa ra ngoài, ta nghĩ chưa tới 20 phút thì cậu ấy đã lên máy bay rồi, bên chỗ bé con ta cũng đã phái người thân cận theo dõi, hơn nữa cũng mang những thứ cần mang theo rồi."

Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn Peter, Peter lau nước mắt trên mặt, cố chấp nói:

"Chị đừng có nhìn em, em không đi, chị ở đâu em sẽ ở đó, dù có chết em cũng phải ở bên cạnh chị..."

Cậu đột ngột ngậm miệng lại, hận bản thân mình đã nói ra một lời xui xẻo như vậy.

Thời Tiểu Niệm nhìn Phong Đức, Phong Đức ôn nhu cười với cô:

"Con cảm thấy một người cha có thể bỏ rơi con gái mình trong những tình huống nguy hiểm như vậy sao?"

Tuy rằng vẫn là mối quan hệ cha con, nhưng Phong Đức đối với chủ nhân vẫn luôn tuân thủ thái độ cung kính của một quản gia, lúc này ông mới nói ra lời này...

Khi một người gặp nguy hiểm, có rất nhiều người ở bên cạnh, Thời Tiểu Niệm không phải không động, nhưng có động lòng cũng vô dụng, cũng không cứu được mạng người.

Các bác sĩ đã bất chấp an toàn của bản thân để cứu cô, bên ngoài vẫn còn một đám vệ sĩ canh giữ cho cô, Thời Tiểu Niệm nhìn Phong Đức và Peter, buồn bã nhắm mắt lại:

"Con không muốn như vậy."

"Con yên tâm, ca mổ sẽ sớm hoàn thành, lát nữa chúng ta có thể chuyển con đi."

Phong Đức an ủi cô.

"Cha..."

Thời Tiểu Niệm cố gắng nói, nhưng sức lực đã cạn kiệt, sắc mặt cô tái nhợt không còn giọt máu, môi khô khốc:

"Con hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng mọi người lại giả vờ không hiểu."

"..."

Phong Đức buồn bã nhìn cô, trong khi Peter đứng ở phía bên kia với đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía này.

"Đừng lãng phí thời gian làm những chuyện không cần thiết."

Thời Tiểu Niệm ngắt quãng nói:

"Nếu cơ hội sống sót thấp, mọi người đều đi đi."

Cô thực sự không muốn nói bất cứ điều gì nữa, cô chỉ muốn nằm im lặng một lúc, chờ đợi khoảnh khắc đó đến.

"Con muốn chúng ta từ bỏ con sao? Chính con vừa nói chuyển hướng trị liệu chính là đưa chúng ta đến nơi an toàn."

Phong Đức khó khăn nhìn cô:

"Con đừng nói nhảm nữa, cho dù xác suất có thấp, ta sẽ không rời đi, hơn nữa, ai nói xác suất thấp, con nhất định sẽ không sao."

Nếu thật sự tốt như vậy, Phong Đức lại hiểu rõ tính tình của Cung Âu, sẽ không đuổi hắn đi lúc này.

"Tại sao cha cứ phải ở đây chờ chết cùng con vậy chứ?"

Thời Tiểu Niệm nằm đó, khó khăn hỏi:

"Cha không rời đi sẽ chỉ khiến con cảm thấy khó chịu và đầy áy náy."

"Tiểu Niệm..."

"Đừng chọc tức Cung phu nhân nữa, nhịp tim của cô ấy không ổn định, tâm tình kích động quá mức sẽ ảnh hưởng đến cơ thể."

Một bác sĩ ngẩng đầu nói, lông mày lấm tấm mồ hôi.

"..."

Phong Đức sững người ở đó, Thời Tiểu Niệm khẩn cầu nhìn ông chằm chằm.

Ông không thể đưa ra quyết định, ông không thể rời bỏ Thời Tiểu Niệm, người coi ông như cha ruột của mình, nhưng ông cũng không dám làm cô lo lắng.

"Cha!"

Thời Tiểu Niệm nhìn không ra sự do dự của bọn họ, mỗi một giây đối với bọn họ đều là cơ hội có thể chạy thoát

"Cha nghĩ bây giờ con không thể tự sát sao?"

Bọn họ thực sự phải đợi cô chết trước mắt rồi mới chịu rời đi sao?

Nghe đến đây, Phong Đức tự nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, ông nhìn cô nói:

"Con nói nhảm cái gì vậy?"

"..."

Thời Tiểu Niệm nằm ở đó, tay không có sức mà cầm lấy đồ vật.

"Tôi biết có một nơi mà bọn họ dù có xông vào cũng không tìm được chúng ta, bác sĩ có thể yên tâm thực hiện ca phẫu thuật."

Một giọng nữ trong trẻo đột nhiên truyền đến, tựa hồ rất xa xôi. Nghe tiếng động, Peter bước tới, vén tấm vải trắng lên thì thấy một người phụ nữ mặc bộ quần áo cũ đang đứng đó, lưng còng còng, trên đầu đội một chiếc mũ rất to, đầu cúi thấp nên hầu như không nhìn rõ nét mặt, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy một vài vết sẹo giống như con rết.

Peter nhìn cô, rồi nhìn Phong Đức.

Phong Đức đi ra

"Là bà sao?"

Đó là chủ nhân của ngôi nhà này, và cũng chính người phụ nữ này đã nói ra bí mật về mạch nước ngầm khi đó.

Người phụ nữ mặc kệ bọn họ, chỉ xoay người loạng choạng đi sang bên kia, nhặt một hòn đá gõ vài cái vào bức tường đá cứng và ẩm ướt, hướng gõ của bà ta có vẻ không ổn định và dường như theo một quy luật gì đó.

Đột nhiên, toàn bộ bức tường bắt đầu di chuyển, mở ra một cánh cửa. Bên trong là một căn phòng bằng đá ẩm ướt hơn.

"Nơi này còn có mật thất sao, sao bà không nói sớm? Bà dám giấu điều này với Cung gia?"

Phong Đức đi tới, ông kinh ngạc trước thiết kế tinh xảo ở nơi này, trên tường dù có sờ vào cũng không hề nhận ra trong đó có mật thất, người phụ nữ này rõ ràng cố ý che dấu điều đó.

Người phụ nữ vẫn đứng yên ở nơi đó

"Có gì sai khi giữ kín bí mật của mình chứ? Nơi này tuyệt đối an toàn, Cung gia các người ở đây lâu như vậy cũng không tìm ra được nơi này, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không tìm được. Dù bọn họ có thực sự vào đây được, bọn họ cũng phải mất khá nhiều thời gian mới có thể tim ra quy luật để mở cửa, khi đó các người phải thêm người tới đây còn sợ không giết được hết bọn họ sao?"

"..."

Mật thất này quả thực là nơi tốt nhất hiện tại có thể ẩn nấp.

Phong Đức nhìn vào bên trong, mặc dù nơi này có thiếu thốn một chút, nhưng Tiểu Niệm cũng có nơi an toàn để cứu chữa rồi.

Chương tiếp >>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh