Chương 1033: Chiến trường đẫm máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu bây giờ bọn họ quay lại đó, nhất định đã mất thế chủ động, hiện tại đến đó không khác gì lao đầu vào một trận chiến máu tươi, mọi thứ mà Thời Tiểu Niệm sắp xếp trước đó đều vô nghĩa.

Cung Âu ngước mắt liếc nhìn bọn họ, bọn họ rùng mình ngừng nói chuyện trong chốc lát, ánh mắt Cung Âu quá đáng sợ cũng rất lạnh lùng và quyết đoán, giống như một con dao sắc bén cứa trên mặt băng tạo ra âm thanh rợn tóc gáy, khiến người ta thậm chí không dám có chút ý nghĩ gì.

Hắn đứng dậy, dùng ngón tay mảnh khảnh đập vỡ ly rượu trên bàn, chất lỏng màu đỏ lại bắn tung tóe khắp bàn, còn chảy tách tách xuống sàn cabin máy bay, màu sắc vô cùng chói mắt.

Tay Cung Âu càng run dữ dội, hắn không cách nào khống chế được được bản thân ngừng run rẩy.

Vài giây sau, Cung Âu xoay người rời đi, mọi người có muốn ngăn cản cũng không dám, bác sĩ đứng xa xa không nhịn được nói:

“Nhị thiếu gia, cậu có muốn nhìn bé con không? Đứa bé thậm chí không được 2kg như những đứa trẻ mới sinh như bình thường.”

Ai cũng sẽ động lòng trắc ẩn khi đối diện với trẻ nhỏ, đặc biệt là một đứa trẻ còn quá nhỏ sau khi sinh non, Cung Âu có thể nhìn thấy trên mình còn gánh vác trách nhiệm quan trọng hơn, biết đâu hắn sẽ từ bỏ việc quay lại đó.

Quả nhiên sau khi nghe thấy lời mà bác sĩ vừa nói, Cung Âu quả thực đã dừng bước.

Nhìn thấy phản ứng của Cung Âu, bác sĩ vội vàng tránh sang một bên, chỉ cách đó không xa

“Đứa bé ở bên trong, nhị thiếu gia, cậu đi xem đứa bé một chút đi.”

Hai chân Cung Âu động đậy, mũi giày hướng về phía phòng của Bí Ngô Nhỏ, khuôn mặt tuấn tú vẫn không có chút biểu cảm gì, hệt như sự thờ ơ ban nãy khi nghe tin Thời Tiểu Niệm vẫn còn ở lại dưới cống ngầm của khu 13.

Một giây sau, Cung Âu không nói lời nào, hắn sải bước quay người đi về phía cửa cabin.

Bác sĩ vô cùng sửng sốt, vội vàng nói: “Nhị thiếu gia, Cung thiếu phu nhân muốn cậu sau khi thức dậy thì hãy đi xem con của hai người một chút.”

Nghe vậy, Cung Âu đột nhiên cười lạnh một tiếng, ánh mắt tràn đầy sự châm chọc, khẽ hé đôi môi mỏng, lạnh nhạt nói từng chữ một:

“Hy vọng của cô ấy chưa bao giờ là hy vọng của tôi!”

Giống như việc cô ấy đưa hắn  lên máy bay, giống như cách cô ấy yêu cầu hắn nhìn đứa bé và sau đó không thể rời đi được nữa…Cô ấy sai rồi…

Hắn sẽ không bao giờ làm theo ý cô, hắn là một kẻ hoang tưởng, cô quên rồi sao? Hắn chỉ luôn hành động theo ý của mình, máu lạnh và ích kỷ.

Cung Âu tiếp tục đi về phía trước, bóng lưng lạnh lùng dứt khoát.

Vào thời điểm đó, mọi người đều hiểu rằng không ai có thể ngăn cản Cung Âu trở về chiến trường chết chóc kia. Cung Âu một mình đi về phía trước, trong đám vệ sĩ đột nhiên có người nói:

“Nhị thiếu gia, tôi trở về cùng cậu, tôi sẽ yểm trợ cho cậu!”

Rồi người thứ hai, thứ ba, thứ tư cũng xung phong theo.

Nghe vậy, Cung Âu chậm rãi xoay người lại, dùng một đôi mắt đen nhìn bọn họ, thanh âm lạnh như tuyết:

“Tôi căn bản không quan tâm đến tính mạng của các người, nhưng Thời Tiểu Niệm muốn cứu các người.”

“…”

Mọi người đều hiện rõ sự xấu hổ trên mặt, đường đường là thân trai sức dài vai rộng à còn là thuộc hạ mà bỏ lại chủ nhân của mình để rời đi bảo toàn mạng sống, thật quá mất mặt và bội nghĩa. Nhị thiếu gia luôn biết cách làm mọi người tổn thương tinh thần khi cậu ấy mở miệng nói chuyện.

“Tôi không ép buộc các người phải đi cùng tôi, nhưng nếu các người muốn đi, Cung Âu tôi sẽ chịu trách nhiệm về hậu quả! Sau khi chết, Cung gia nhất định đối đãi với người nhà các người tốt gấp trăm ngàn lần, chỉ cần có Cung gia bên cạnh, nửa đời sau của bọn họ không cần lo thiếu cơm ăn áo mặc, thậm chí có thể trở nên giàu có!”

Cung Âu gằn từng chữ, nói đến đây, ngay cả việc huy động vệ sĩ cũng khác.

“…”

Các vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau, lời nói của Cung Âu quá thẳng thắng, giống như một chậu nước lạnh dập tắt nhiệt tình nhất thời của bọn họ, không ai không sợ chết, ai cũng muốn trốn tránh hèn nhát.

Cung Âu mặt không đổi sắc quay đầu lại, đột nhiên có người đứng lên nói:

“Tôi đi cùng cậu, xin nhị thiếu gia chiếu cố người nhà của tôi.”

“Tôi cũng đi, thiếu phu nhân luôn đối đãi với tôi rất tốt, tôi không thể hèn nhát ở lại trơ mắt nhìn cô ấy đi vào chỗ chết được.”

“Vậy tôi cũng trở về, nếu không phải thiếu phu nhân ra lệnh rút lui, bảo toàn tính mạng cho chúng tôi, có lẽ giờ này tôi đã chết lâu rồi.”

“Vậy chúng ta cùng nhau trở về, nhiều người hợp sưc cũng không phải là không có cơ hội thắng, hơn nữa Cung gia đã phái người đi tiếp ứng cho bọn họ, có lẽ chúng ta có thể trụ được đến lúc đó.”

Nói xong, bọn họ bắt đầu trang bị súng đạn. Những vệ sĩ còn lại cũng làm theo và bắt đầu trang bị vũ khí.

Cung Âu lạnh lùng nhìn bọn họ, cắn chặt răng.

Thời Tiểu Niệm, đây là những người mà cô dùng tính mạng của mình để đổi lại… tầm nhìn cũng không quá tệ.

Hắn đến rồi, Tiểu Niệm…

Đợi đã!

Không ngoài dự liệu, khi bọn họ xông đến công ngầm, bên trong đã hoàn toàn bị Lancaster chiếm đóng, hai bên đối đầu trực diện, một trận chiến đẫm máu sắp nổ ra rồi…

Khắp nơi vang lên tiếng súng, những giọt nước từ trong vách đá rỉ ra, chậm rãi nhỏ xuống, cùng máu tươi bắn tung tóe, nước trong cống cũng dần đổi màu

Tàn nhẫn nhưng kiên cường.

Trong căn phòng mật thất tối tăm, Thời Tiểu Niệm nằm trên chiếc giường có bánh xe với tình trạng vô cùng tồi tệ, ca phẫu thuật còn chưa kết thúc, xung quanh là vải trắng đến chói mắt. Cô yên lặng nằm ở đấy, nhớ lại lần đầu tiên chia tay với Cung Âu, khi đó Cung Âu muốn chia tay với cô, nhưng hắn không nói ra được lý do thực sự nên đã tìm rất nhiều lí do để nói về chuyện này.

Hắn thậm chí còn nói rằng răng trên và dưới của cô không khớp với nhau một cách đẹp đẽ.

Vì để tìm được lý do chia tay với cô, hắn thật sự đã rất vất vả, nghĩ đến đây, khóe môi Thời Tiểu Niệm khẽ cong lên, trong đôi mắt mệt mỏi hiện lên vẻ ngọt ngào.

Cô thực sự muốn nói với Cung Âu rằng kể từ lúc đó cô ấy đã kiểm tra răng của mình rất nhiều lần, rõ ràng răng trên và dưới của cô ấy rất khít nhau, không xấu xí như lời hắn nói.

Các bác sĩ đang chạy đua với thời gian để tiến hành ca phẫu thuật, một người trong số họ đưa mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, thấy cô cười, ông có chút kinh ngạc, lại có chút buồn bã khó hiểu.

Bên ngoài tấm vải trắng, mọi người ngồi hoặc đứng với khuôn mặt tái nhợt, Peter ngồi trong góc, đôi mắt luôn đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào tấm vải trắng, có chút mong đợi nhưng cũng bài xích một bác sĩ bước ra khỏi đó.

Đột nhiên, một chiếc khăn tay rơi vào tầm mắt anh.

Peter ngước mắt lên, chỉ thấy người phụ nữ đội mũ lớn đang cúi đầu đứng bên cạnh, trong tay cầm một chiếc khăn tay, rõ ràng là cho cậu ấy.

Đầu bà cúi rất thấp, còn lộ ra một chút trán, trên đó có vết sẹo vô cùng xấu xí.

Peter cau mày, chán ghét không đưa tay ra nhận, nhưng sau đó lại nghĩ đến những người hầu lúc trước bình thường đều tỉ mỉ chăm sóc cậu, bị cậu đánh như vậy, nhưng cuối cùng vẫn đứng ra đỡ đạn cho cậu…

Thời Tiểu Niệm từng nói với cậu, đừng vội đánh giá một người bằng danh tính và ngoại hình của người khác, cậu đã học được một bài học đắt giá rồi…

Nghĩ đến đây, Peter đưa tay định cầm lấy chiếc khăn tay, nhưng còn chưa kịp chạm vào, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng dữ dội, từ xa truyền đến, có vẻ như đang đánh nhau kịch liệt.

Bên kia bức tường đá kiên cố, tiếng súng không lớn tới mức chói tai như bên ngoài, nhưng đủ khiến người ta cảm thấy có gì đó không ổn.

Mọi người đang ngồi dưới sàn đều đứng dậy:

“Chuyện gì xảy ra? Vì sao bên ngoài đánh nhau rồi, người của chúng ta tới sớm như vậy sao?”

“Người của Cung gia làm sao có thể tới nhanh như vậy, trừ phi là các anh em trên máy bay trở về.”

“Bọn họ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy đâu, cậu có thể nhìn thấy hôm nay Lancaster mang đến bao nhiêu người, trên phi cơ chỉ còn lại có từng ấy người, còn không đủ để lấp đầy đạn cho bọn chúng nữa.”

Phong Đức không có thời gian để xoa dịu mọi người, ông vén tấm vải trắng đi vào, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đang nằm đó, không phản ứng gì, khóe môi vẫn hơi nhếch lên, giống như đang cười.

“Tiểu Niệm, con cảm thấy thế nào rồi?”

Phong Đức bước tới và lo lắng hỏi, liệu tiếng súng có ảnh hưởng đến gì cô ấy không, hơn nữa nó có ảnh hưởng đến tay nghề của các bác sĩ không.

Thời Tiểu Niệm nhìn ông chớp chớp mắt, sau đó nói:

“Con không sao, chỉ là hơi mệt, muốn đi ngủ một chút.”

“Con cố gắng kiên trì thêm một chút, chờ giải phẫu xong rồi mới đi ngủ, được không?”

Phong Đức nói, có vẻ như Thời Tiểu Niệm không bị ảnh hưởng nhiều bởi tiếng súng.

“Được, vậy con chợp mắt một lát.”

Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng nói.

Phong Đức ở lại đây, lúc này ông mới phát hiện ra Thời Tiểu Niệm vẫn nhìn chằm chằm vào miệng ông, cô hoàn toàn không nghe thấy gì từ bên ngoài, cô chỉ nhìn khẩu hình miệng của ông để nhận biết ông đang nói gì, cô xác định sai rồi.

Ông gần như lập tức quay đầu nhìn về phía các bác sĩ:

“Làm sao vậy? Con gái tôi có thể qua khỏi không?”

Đáp lại ông là sự im lặng, và một bác sĩ khác bên cạnh đã thay một túi máu khác cho Thời Tiểu Niệm để bổ sung.

Phong Đức đứng ở đó nhất thời không biết nên nói cái gì, vội vàng vén khăn trắng đi ra ngoài, nước mắt lã chã rơi xuống, ông đưa tay che nửa khuôn mặt, cố gắng hết sức để kiềm chế.

Thời Tiểu Niệm nằm trên giường đẩy, nhìn hai mắt tràn ngập ánh sáng trắng chói lóa, cô chớp chớp mắt, lông mi run rẩy, chậm rãi khép lại.

Thật sự rất mệt mỏi.

Cô chỉ biết nhắm mắt và lặng lẽ nhớ lại quá khứ và những gì xảy ra sau đó. Sau đó, chính Cung Âu bất chấp tất cả muốn lấy cô, ngay tại lễ đính hôn đã cưỡng ép đổi cô dâu.

Độc đoán và hung hăng, nhưng trong mắt hắn, những gì hắn muốn làm đều là vương quyền.

Nhưng có đôi khi, hắn cũng rất ngu ngốc, ngu ngốc đến mức nằm ngoài sức tưởng tượng của người thường, có thể làm đủ loại chuyện ngu xuẩn… Dường như mọi chuyện đều có liên quan đến cô, sau khi cô đi rồi, hắn sẽ không bao giờ phải làm như vậy một lần nữa.

Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ, cô cảm thấy thật tốt, nhắm mắt thật, cô thật sự rất mệt mỏi, rất muốn ngủ.

Ý thức dần dần trôi đi, Thời Tiểu Niệm khẽ nhếch môi, rồi từ từ nhắm mắt lại.

“Thời Tiểu Niệm! Thời Tiểu Niệm! Mở cửa! Mau mở cửa! Thời Tiểu Niệm!”

Có một âm thanh lay động tâm hồn đang say ngủ của cô hệt như tiếng trống. Là giọng của Cung Âu, rất lớn, vừa lo lắng vừa cáu kỉnh, hết lần này đến lần khác gọi tên cô.

Cô cảm thấy bản thân như không thể mở miệng, cô ấy sắp ngủ rồi, Thời Tiểu Niệm nghĩ thầm, giọng nói ma mị đang muốn kéo cô chìm vào giấc ngủ không ngừng ập đến, khiến cô không thể ngủ yên.

Thời Tiểu Niệm không khỏi mở mắt ra, cô khẽ cau mày, cô đang định trách tội Cung Âu, nhưng vừa mở mắt đã không thấy Cung Âu đâu, chỉ thấy Phong Đức đang vẻ mặt buồn bã đang đứng bên cạnh cô.

Đúng vậy, Cung Âu đã lên máy bay rồi, lúc này hắn đang trên đường bay về Cung gia, sao lại có thể gọi được tên cô chứ.

“Con nghe thấy giọng nói của Cung Âu.”

Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng nói, thanh âm rõ ràng yếu ớt đến cực điểm, nhưng lại mang theo một nụ cười vui vẻ.

Phong Đức đứng đó lau nước mắt, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, gượng cười hỏi:

“Thật sao? Thiếu gia nói với con cái gì?”

Thời Tiểu Niệm cười nói:

“Anh ấy ồn ào quá, anh ấy cứ bắt con ra mở cửa, ồn ào quá.”

Nhưng hắn ồn ào như vậy lại khiến cô thực sự rất vui, bởi vì cô có thể nghe thấy giọng nói cả hắn, cô vui đến mức không thể ngủ được.

“Mở cửa?”

Phong Đức sửng sốt một chút, thiếu gia sao có thể để Thời Tiểu Niệm mở cửa, chẳng lẽ là ảo giác sao? Nhưng tại sao ảo giác này không phải gì khác ngoài việc mở cửa?

Bức tường đá được đóng chặt, những người bên ngoài cũng không thể tìm cách mở cửa để đi vào.

Đột nhiên ý thức được điều gì, Phong Đức bước ra ngoài, dựa cả người vào bức tường đá ẩm ướt lắng nghe, tiếng súng ngày càng rõ ràng, trong tiếng súng hỗn độn không có âm thanh nào khác, mơ hồ dường như có ai đó đang gào thét trong tim ông.

Chương tiếp >>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh