Chương 1034: Cả đời anh sẽ đều như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Tiểu Niệm làm sao có thể nghe được thanh âm mà bọn họ không nghe được cơ chứ, ngay cả tiếng súng rõ ràng như thế cô còn không nghe được.

Có phải là linh cảm của Tiểu Niệm không? Hay chỉ là ảo giác?

Tiểu Niệm rất nhớ thiếu gia, cô vẫn mong thiếu gia có thể đến gặp mình thay vì lạnh lùng đóng cửa bí mật trên tường đá.

Phong Đức đứng trước bức tường đá lạnh lẽo, khoảng chừng ba phút sau, ông làm điều táo bạo thứ hai trong đời, điều đầu tiên là trốn thoát khỏi đảo Berg nơi ông sinh ra, và điều thứ hai là bây giờ.

“Mở tường đá!”

Phong Đức kéo người phụ nữ ra khỏi góc. Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi, có người nói:

“Phong quản gia, bên ngoài đang giằng co ác liệt như vậy, hiện tại mở tường đá ra tất cả mọi người nhất định sẽ chết.”

Bọn họ chỉ có vài người ở đây

“Tiểu Niệm nghe thấy thiếu gia đang ở bên ngoài, mau mở tường đá ra, nhanh lên!”

Phong Đức nói, giọng điệu vô cùng gấp gáp, bất chấp nam nữ khác biệt, ông mạnh mẽ kéo người phụ nữ kia tới trước cánh cửa bí mật.

Thiết kế của cánh cửa rất phức tạp, ông không thể cũng không biết cách mở nó ra được.

“Tại sao tôi không nghe thấy gì ngoài tiếng súng?”

“Tôi cũng không nghe thấy tiếng của nhị thiếu gia, có phải thiếu phu nhân bị ảo giác không.”

Các vệ sĩ lần lượt nói, có người nói với Phong Đức:

“Phong quản gia, chẳng lẽ là Lancaster âm mưu cố ý gây nhiễu loạn để chúng ta cho rằng người của Cung gia đã trở về cứu chúng ta sao?”

Cung gia không thể đến nhanh như vậy.

“Dù sao đi nữa thì cứ mở cửa ra trước đi!”

Phong Đức vẫn cố chấp nói.

Ông muốn hoàn thành tâm nguyện của Thời Tiểu Niệm, cho dù bên ngoài thực sự cạm bẫy do Lancaster cố ý bày ra, cho dù tất cả đều bị chôn vùi ở đây, ông vẫn muốn mở cánh cửa này ra để cho Thời Tiểu Niệm thỏa mãn ảo giác sâu thẳm trong tiềm thức của cô, ngay cả khi cô chỉ nhìn thấy cánh cửa đá lạnh lẽo kia chứ không phải Cung Âu, cô ấy cũng sẽ hạnh phúc.

Đứa trẻ ngốc này từ nhỏ đã quen làm bậy, rõ ràng lúc này cô muốn thiếu gia ở bên cạnh mình, nhưng cô vẫn tự mình làm bậy.

Người phụ nữ kia đứng ở nơi đó cúi đầu nói:

“Phong quản gia, cửa này một khi mở ra, không còn nơi an toàn nào khác có thể lẩn trốn được nữa.

Đây là một ngõ cụt.

Nghe vậy, Phong Đức vẻ mặt nghiêm nghị nhìn đám vệ sĩ phía sau”

“Xin thứ lỗi cho sự kiêu ngạo của tôi, một khi cánh cửa này được mở ra, nếu không phải là thiếu gia, tôi sẽ dùng mạng mình kéo dài thời gian với Lancaster để mọi người thoát thân.”

Sau khi đi theo Cung Âu một thời gian dài, Phong Đức phát hiện ra rằng ông cũng có một số triệu chứng hoang tưởng giống như Cung Âu. Vào lúc này, ông thà hy sinh gần hai mươi mạng sống hiện tại cũng phải hoàn thành tâm nguyện của Thời Tiểu Niệm.

“…”

Vệ sĩ đứng ở nơi đó, nhất thời không biết nên nói cái gì, ban đầu vốn dĩ còn có thể tiến lên ngăn cản Phong Đức, nhưng nhìn thấy Phong Đức uy nghiêm cùng quyết đoán như vậy, bọn họ nhất thời không thể làm gì được.

Trước sự nài nỉ của Phong Đức, người phụ nữ nhặt một hòn đá và bắt đầu gõ vào tường, theo một quy luật kỳ lạ, các vệ sĩ đồng loạt đứng dậy, nhặt súng lục và nhắm vào cánh cửa bí mật của căn phòng đá, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng.

Mọi thứ trông rất trang trọng. Khuôn mặt của mọi người đang đối mặt với sự chết chóc, ai nấy đều căng thẳng đến tột độ, cầm chắc khẩu súng trên tay.

Sau khi cánh cửa bí mật trên bức tường đá bị gõ gõ vài lần, nó từ từ di chuyển, mọi người nín thở, Peter và Phong Đức vô thức chặn trước tấm vải trắng, trong khi người phụ nữ kia vẫn bình tĩnh đứng trước mặt họ.

Tường đá thật dày từng chút một mở ra, tiếng súng đột nhiên trở nên rõ ràng như đinh tai nhức óc, nước từ trên tường đá nhỏ xuống không còn nghe thấy rõ nữa, trên mặt đất xuất hiện những cái hố nhỏ, máu tươi ở trong nước, bắn tung tóe ướt sũng. Mùi máu còn nồng nặc hơn trong buồng đá.

Phong Đức nhìn ra ngoài, chỉ thấy xác chết trên mặt đất và những cái vũng nhỏ đầy máu, cuộc đấu súng dường như đang ở đằng xa, nó không xảy ra ngay bên cạnh bọn họ.

Từ góc độ này nhìn lại, toàn bộ mạch nước ngầm trống rỗng, ngoại trừ mùi máu tanh, còn có mùi khói thuốc súng, thì nơi này giống như một buổi tiệc chết chóc, rợn người và vô cùng quỷ dị.

Cánh cửa bí mật đã được mở hoàn toàn, không một động vật hoặc người nào còn sống ở đây. Nhưng rõ ràng cuộc đọ súng vẫn đang diễn ra ở ngoài lối vào của mạch nước ngầm và cũng không có dấu hiệu dừng lại.

“Chi bằng đóng cửa lại, cửa đá này vọng thanh âm quá lớn, bọn họ nhất định  rất nhanh sẽ tiến đến đây.”

Người phụ nữ kia đứng đó chậm rãi nói, trái ngược với gương mặt mang vết sẹo có chút đáng sợ kia, giọng nói của bà lại rất dễ chịu.

“Là người của chúng ta.”

Phong Đức đưa bà đi tới cửa, từ trong xác chết nhận ra một vệ sĩ, cuối cùng đã hiểu rõ mọi chuyện

“Thiếu gia, là thiếu gia nhất định đã trở về yểm trợ chúng ta, tôi đi tìm cậu ấy.”

Hai vệ sĩ đứng gần ông lập tức tiến lên giữ ông lại:

“Phong quản gia, ông không thể đi, tiếng súng dày đặc như vậy, một khi ông ra chỉ có chết, có thể không phải là nhị thiếu gia, cho dù là nhị thiếu gia tới thì…”

Những lời cuối cùng của vệ sĩ không nói tiếp, cho dù cậu ấy có đến thì số lượng hai bênh chênh lệch như vậy, e là…

Và họ cũng cần một người phụ trách ở nơi này, dù gì thiếu phu nhân cũng đang trong tình trạng nguy kịch, nếu ông có mệnh hệ gì, bọn họ biết phải làm gì tiếp theo đây.

“Không cần quản tôi!”

Phong Đức kiên quyết hất tay họ ra, đang định đi về phía trước, đột nhiên tiếng súng bên ngoài im bặt, không một tiếng động.

Sau khi bên tai yên tĩnh, tất cả những gì bọn họ nghe thấy chỉ là tiếng nước nhỏ giọt trong mạch nước ngầm.

Thấy có điều gì đó không ổn, các vệ sĩ đã đưa Phong Đức trở lại và nói lớn với người phụ nữ:

“Đóng cửa lại! Nhanh lên!”

Lời này nói ra đã muộn, trong cống nước ngầm vắng vẻ có tiếng bước chân, tiếng bước chân có chút thưa thớt, vệ sĩ lại rút súng ra thủ sẵn.

Chẳng mấy chốc, bóng người phía trước đã lọt vào tầm mắt của họ.

Không phải là người của gia tộc Lancaster, mà là một nhóm không đến mười người từ xa tiến vào chỗ bọn họ, bọn họ có người hỗ trợ lẫn nhau, có người khập khiễng, có người kêu gào, có người bê bết máu, có người máu dính đầy mặt khiến nét mặt không rõ ràng.

Đó là vệ sĩ của Cung gia, những vệ sĩ đã rút đi trước đến chỗ máy bay của Cung Âu, bọn họ thực sự đã trở lại.

Vài người đàn ông đi tới trước mặt bọn họ, sau đó buông súng trong tay xuống, cười khổ nhìn bọn họ:

“Chúng ta thắng rồi.”

Bọn họ đã quét sạch tất cả vệ sĩ mà Lancaster đã mang tới ,bọn họ mặc dù ít người hơn bọn chúng rất nhiều lần, nhưng bọn họ thực sự đã thắng rồi.

“…”

Mọi người đều kinh ngạc nhìn bọn họ, thậm chí không nói nên lời.

“Chỉ có các ngươi trở về sao?”

Phong Đức không để ý tới bọn họ, khẩn trương hỏi:

“Thiếu gia đâu? Thiếu gia nhất định cũng ở đây, những người khác thì sao?”

Vì sao chỉ còn lại mấy người này, vì sao thiếu gia không ở đây?

“Nhị thiếu gia không phải tới sớm hơn chúng tôi sao? Chẳng lẽ là…”

Trưởng vệ sĩ mệt mỏi đứng ở đó, do dự nói.

“Tôi biết ngay mà, tôi nói phía trước rất nguy hiểm, bảo cậu ấy chờ một chút, nhị thiếu gia không chờ được nữa, liền một mình xông vào!”

Phong Đức cứng đờ đứng đó, hoàn toàn choáng váng, không thể nào, không thể nào.

Thiếu gia, hắn sẽ không chết, không thể chết. Đột nhiên, có tiếng người chuyển động.

Mấy tên vệ sĩ mặt đầy máu và vết thương trên người quay đầu lại, chỉ thấy trên mặt đấtxuất hiện mồng bóng dáng có chút quen mắt.

Ngay khi Phong Đức chuẩn bị tiến lại, ông nhìn thấy một bàn tay đầy máu từ cánh cửa bí mật trên bức tường đá thò ra, đầu ngón tay run rẩy mạnh mẽ ấn vào đó.

Một giây sau, bóng dáng Cung Âu xuất hiện trong mắt mọi người.

Hắn đứng đó, lưng còng xuống, đầu cũng không còn sức nên hơi cúi xuống, mái tóc ngắn ướt sũng, khuôn mặt hốc hác vô cùng, đôi mắt đỏ ngầu đầu tia máu, nhìn vào đã thấy rợn người.

Một thân áo đen của hắn nhuốm đầy máu tươi nhưng vì màu đen lấn át nên không ai nhận ra trên người hắn có vết thương nào hay không nữa, một tay hắn gắt gao ấn giữ ở cửa bí mật, không để cho mình ngã xuống.

Cung Âu vẫn luôn ở bên ngoài mà không ai để ý.

“Thiếu gia!”

Phong Đức kêu lên.

Cung Âu khó khăn đứng ở đó, chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt có vết máu, khóe miệng cũng có máu chảy ra, mồ hôi hắn ứa ra như tắm, cũng không biết là có phải mồ hay hay không hay là máu nữa, trong không gian tối này mọi thứ trên người hắn đều không nhìn rõ. Sắc mặt hắn tái nhợt nhìn Phong Đức, trong mắt hiện lên lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói với Phong Đức:

“Sao ông không mở cửa? Ông có biết tôi ở bên ngoài la hét bao lâu rồi không!”

“…”

Phong Đức đứng ngây ngốc ở đó, thiếu gia thật sự gọi người ra mở cửa sao?

Ông còn chưa kịp trả lời, Cung Âu đã nhào tới, dùng hai tay nắm lấy cổ áo ông, hai mắt hắn mở to, hai tròng mắt đỏ ngầu như sắp nổ tung:

“Thời Tiểu Niệm đâu? Thời Tiểu Niệm cô ấy đang ở đâu?”

Vừa nói dứt lời, Cung Âu đã nhìn thấy tấm vải trắng phía sau Phong Đức, sắc mặt khó coi đến đỉnh điểm, hắn đẩy Phong Đức ra, khó khăn đi về phía trước, loạng choạng từng bước đi vào, tấm vải trắng lướt qua mặt hắn, để lại trên đó một vết máu.

“Thời Tiểu Niệm!”

Cung Âu xông tới, hai bàn tay đầy máu nắm lấy tay cô, hắn quỳ rạp xuống đất, cố gắng dùng chút sưc lực của mình quỳ thẳng lưng, hắn gần như cuồng loạn mà gầm lên, toàn bộ sức lực đều cạn kiệt.

Thời Tiểu Niệm yên lặng nằm trên giường đẩy, không biết bên ngoài vừa xảy ra chuyện gì, cô đang nhắm mắt hồi tưởng lại những ngày cùng Cung Âu ở đảo Berg.

Bình minh và hoàng hôn trên đó đều rất đẹp.

Cô đang vui vẻ hồi tưởng lại quá khứ, đột nhiên có một giọng nói không mấy đẹp đẽ truyền đến, Thời Tiểu Niệm nhíu mày, cô không chịu mở mắt, tiếp tục ngắm nhìn mặt trời lặn.

Hoàng hôn mờ ảo, phản chiếu vô số sắc hồng, bức tranh đẹp như vậy, lại luôn có một giọng nói quấy rầy cô.

“Thời Tiểu Niệm, tỉnh lại đi! Em đã hứa với anh như thế nào! Nếu em dám chết ngay trước mặt anh, anh vĩnh viễn sẽ hận em! Mãi mãi hận em! Nghe thấy không!”

Giọng nói vô cùng tức giận và căm phẫn.

Thời Tiểu Niệm nghe xong cảm thấy rất khó chịu, cô từ từ mở mắt ra, tầm nhìn rất mơ hồ, hai mắt cô có chút mờ ảo, cô nhớ hắn đến phát điên rồi sao, không chỉ nghe thấy giọng nói của Cung Âu, mà còn nhìn thấy Cung Âu đang đứng trước mặt.

Nhưng có điều cô rất hạnh phúc, điên cũng được.

Thời Tiểu Niệm nở một nụ cười, tay còn lại chậm rãi nâng lên vuốt mặt Cung Âu, rõ ràng là ảo ảnh, không có cảm giác gì thật cả, có điều như này cũng tốt lắm rồi, trước khi cô chết còn có thể nhớ rõ dáng vẻ của Cung Âu.

Cung Âu quỳ ở đó, sợ hãi nhìn tay cô cách mặt hắn rất xa, vuốt ve không trung như đang vuốt ve mặt hắn.

“Thời Tiểu Niệm, đừng chết! Nghe thấy không! Anh ra lệnh cho em không được chết!”

Cung Âu nắm chặt tay cô, môi mỏng áp vào tay cô gầm gừ nói:

“Em đã hứa với anh! Anh cũng đã hứa với em! Đừng làm cho anh hận em! Em có nghe thấy không?”

Hắn dùng chút sức lực còn lại gào thét với cô. Thời Tiểu Niệm vuốt ve “mặt” của anh, hơi thở của cô rất yếu ớt:

“Đừng ghét em, em không cố ý thất hứa với anh.”

Cô không muốn thất hứa, cũng không muốn rời xa hắn sớm như vậy, nhưng… điều này không phải do cô quyết định nữa rồi.

“Anh mặc kệ, nếu em dám chết trước mặt anh, anh vĩnh viễn sẽ hận em cả đời!”

Cung Âu gầm lên và nói, không có bất kỳ sự đồng cảm và nhân nhượng nào cho cô.

Thời Tiểu Niệm nằm ở đó, trái tim đang dần bình tĩnh chợt trở nên buồn bã, cô bất đắc dĩ nói:

“Anh hận em cũng vô dụng, em không còn cách nào khác.”

Cô không thể nữa rồi, tại sao lại để cô mang theo sự thù hận của hắn đối với cô mà rời đi? Hắn luôn độc đoán và bá đạo như vậy, cô đã quá bất lực với hắn, cô không biết làm thế nào để bình tĩnh lại cảm xúc của hắn nữa.

Cung Âu nghe vậy, quỳ xuống bên cạnh cô, đột nhiên nở nụ cười, vô cùng cay đắng, vươn tay nắm lấy tay cô đang chạm vào không trung áp lên mặt mình:

“Anh đùa thôi, em muốn thì đi đi, cả đời anh đều sẽ như vậy, anh không có thời gian để ghét em.”

Chương tiếp>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh