Chương 1037: Cái ôm của Cung Âu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Âu ngồi trên xe lăn, kiên định nhìn cô.

Cô im lặng không chút động đậy, thời gian tích tắc từng chút trôi qua, kim giây nhảy quay một giay là cô lại càng nghe rõ nhịp tim của mình. Thời Tiểu Niệm có chút bất an:

“Nếu anh tức giận thì cứ mắng em đi, mắng xong anh sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Hắn cần phải trút hết giận dữ trong trạng thái này ra ngoài, hắn không nên giữ cảm xúc tiêu cực này trong lòng quá lâu.

Một lúc lâu sau, Cung Âu nhìn cô chằm chằm từ nãy tới giờ mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp từ tính:

“Anh không tức giận, anh chỉ đang suy nghĩ, có lẽ em nói đúng.”

“Cái gì cơ?”

Thời Tiểu Niệm khó hiểu.

“Tôn trọng mạng sống.”

Cung Âu phun ra bốn chữ, lời nói kia được nói ra từ miệng hắn giống như giáo viên dạy thể dục đột nhiên ném ra một mệnh đề triết học vĩ đại, khiến người ta sửng sốt.

Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nói ra bốn chữ này

“Anh…”

Cung Âu đưa tay vén mái tóc dài của cô, dùng đầu ngón tay xoa xoa lên trán cô, con ngươi đen thăm thẳm

“Em vừa mới tỉnh, nghỉ ngơi thêm một lát đi, anh ở đây với em.”

“Anh có phải có tâm sự gì phải không?”

Thời Tiểu Niệm lo lắng nhìn anh.

“Trong đầu anh chỉ cần có em là đủ rồi, chỉ cần sau này em sống thật khỏe mạng, thật tốt là được.”

Cung Âu nhìn cô chằm chằm, giọng nói rất trầm, hắn cắn răng nói:

“Em đừng thất hứa nữa .”

Thời Tiểu Niệm nằm đó nhìn khuôn mặt bị thương của hắn rất lâi, sau đó gật đầu:

“Được.”

Cô sẽ không để hắn vì cô mà bị thương lần nữa, tuyệt đối không.

Mặc du Thời Tiểu Niệm bị sinh non, xuất huyết và phải rất vất vả mới có thể cứu được mạng sống của mình, sau khi tỉnh lại cơ thể vô cùng yếu ớt nhưng sau vài ngày được chăm sóc đặc biệt, cô đã phục hồi rất tốt rồi.

Hiện tại cô đã có thể ngồi dậy rời khỏi giường và bắt đầu ăn một số thức ăn không lỏng, làn da cũng đã hồng hào hơn trước.

So với Cung Âu, có vẻ cô hồi phục nhanh hơn, hắn bị một vết thương do súng bắn vào eo và không được điều trị kịp thời, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng tạm thời hắn vẫn chưa thể rời khỏi xe lăn .

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, có một âm thanh mỏng manh, Thời Tiểu Niệm quay đầu lại nhìn, thấy trước cửa sổ treo một hàng hạc giấy bằng giấy kính bóng nhiều màu sắc.

Khi gió thổi, những con hạc giấy khẽ đung đưa, khúc xạ vô số màu sắc dưới ánh nắng mặt trời.

Tay nghề gấp những con hạc giấy đó rất bình thường, thực sự rất bình thường.

Thời Tiểu Niệm mỉm cười, nhìn quanh căn phòng yên tĩnh, Cung Âu không có ở đây, cô chỉ đứng dậy đi dạo một vòng chắ không sao đâu nhỉ. Cô từ trên giường ngồi dậy, vươn tay vỗ vỗ bả vai, ngay cả nằm xuống hay ngồi dậy cũng thấy đau lưng vô cùng, Cung Âu không tự mình nằm trên giường đi, đã thế ngày nào cũng bắt cô nằm.

Thời Tiểu Niệm duỗi chân xuống giường, vừa đặt chân xuống đất liền mềm nhũn, đầu óc choáng váng, vội vàng đỡ lấy cạnh tủ bên cạnh.

Cô đã không đi bộ trên mặt đất trong một thời gian dài và hiện tại đôi chân của cô rất yếu.

Thời Tiểu Niệm đứng một lúc mới cảm thấy khí huyết trong người dâng trào, người cũng dễ chịu hơn một chút, cô cột lại mái tóc rối bù rồi bước ra ngoài.

Đã nhiều ngày, cô không có cơ hội nhìn thấy Bí Ngô Nhỏ.

Thời Tiểu Niệm mở cửa và đi ra ngoài, cô vẫn đang ở trong nhà của người phụ nữ tốt bụng đã giúp đỡ cô, sau trận chiến với Lancaster, cô ấy và Cung Âu đều bị thương nặng nên không thể tự do đi lại như trước, Cung gia cũng nhanh chóng gửi một số lượng lớn người đến bảo vệ.

Lancaster cũng đóng quân ở đó, nhưng không có động tĩnh gì lớn, có thể là do trận đối đầu trực diện vừa rồi đã tổn hại không nhỏ đến bọn họ, tinh thần sa sút.

Thời Tiểu Niệm ra khỏi phòng, chậm rãi đi xuống dưới, cũng không biết Bí Ngô Nhỏ được đặt ở phòng nào, nhìn xuống dưới lầu, thấy Cung Âu ngồi một mình giữa đại sảnh, tay cầm máy tính bảng, không khí trầm mặc, đầy thông tin ba chiều nổi trên màn hình

Hóa ra hắn đang ở trong sảnh, cô làm sao có thể đi gặp Bí Ngô Nhỏ bây giờ, nếu bị bắt gặp sẽ lại bị hắn mắng nữa cho xem.

Thời Tiểu Niệm xoay người muốn lẻn về phòng tiếp tục làm một người vợ ngoan ngoãn, đột nhiên giọng nói của Phong Đức từ dưới lầu truyền đến:

“Thiếu gia, cậu xem danh sách này cũng đã rất lâu rồi, tôi sẽ đem máy tính xuống dưới, đợi lát nữa rồi xem tiếp được không?”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm dừng lại trên bậc cầu thang nhìn xuống dưới, nhìn thấy những bức tranh lơ lửng trong không trung, những bức tranh đó cô không quen, nhưng cô biết hết.

Lần này đến Khu 13 cùng bọn họ chính là vệ sĩ.

Đôi mắt Thời Tiểu Niệm mờ đi, khi sức khỏe tốt hơn, cô đã kéo lấy Phong Đức hỏi rất nhiều điều, sau đó Phong Đức nói với cô rằng để Cung Âu quay lại tìm cô an toàn, những vệ sĩ lẽ ra phải là rút lui để đảm bảo an toàn kia đã đưa ra quyết định cùng Cung Âu trở lại, mở đường máu cho hắn.

Lancaster triển khai người ở khu 13, số người đến lấy mạng của cô đêm đó vượt xa số vệ sĩ của Cung Âu nhiều, bọn họ cùng nhau tấn công đường nước ngầm. Cô biết thực lực chênh lệch rất lớn liền yêu cầu mọi người rút lui, nhưng mọi người vẫn quyết quay về vì cô và Cung Âu vẫn còn ở khu 13, nếu bọn họ không quay lại, có lẽ cô và Cung Âu sẽ cùng nhau chôn vùi.

Nhưng kết quả cuối cùng vẫn vô cùng tàn nhẫn, chỉ còn bảy người sống sót trở về cùng Cung Âu trong số 42 người quyết định trở về ngày hôm đó, và tất cả họ đều đã bị thương.

Sự khắc nghiệt của cuộc chiến đã vượt xa những gì cô có thể tưởng tượng khi nằm trên bàn mổ.

“…”

Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu dưới lầu, thấy hắn vẫn đang yên lặng nhìn những bức ảnh kia, mặc dù cô không nhìn rõ mặt, nhưng cô nghĩ lần này Cung Âu cũng rất cảm động.

Hắn từ nhỏ đã sống trong một gia đình quý tộc, sự giáo dục mà hắn nhận được ngay từ nhỏ là sự phân chia giai cấp, trong mắt hắn, hắn đã quen với sự ưu tú cú bản thân, chỉ có những người khác chạy theo cung phụng hắn. Cốt cách cao thượng của những kẻ có quyền thế đã ngấm vào xương máu hắn từ nhỏ. Một người như vậy lại ở trước mặt cô nói ra bốn chữ “tôn trọng sinh mạng” khi những vệ sĩ này không chút do dự theo hắn trở lại cống ngầm, nhất định hắn đã rất kinh ngạc.

Phong Đức nói rằng bởi vì đó là tự nguyện, mọi người đều đặt mạng sống của mình để chiến đấu, ai là không muốn sống đến cuối cùng nhưng bọn họ vẫn chọn ở lại vì chữ tín của mình đối với chủ , nếu không, Cung Âu sẽ không thể nhìn thấy Thời Tiểu Niệm còn sống sót quay về.

Nghĩ đến đây, Thời Tiểu Niệm chậm rãi đi xuống lầu, Phong Đức là người đầu tiên phát hiện ra cô đứng ở đó, ông có chút kinh ngạc.

Thời Tiểu Niệm đi về phía Cung Âu, đưa tay gõ nhẹ lên máy tính bảng, những hình ảnh 3D trên màn hình liền biến mất, không khí trống rỗng, không còn sót lại chút gì.

Cung Âu ngồi trên xe lăn không hài lòng quay đầu lại, thấy Thời Tiểu Niệm đứng ở đó càng không hài lòng:

“Sao em lại xuống đây? Ai cho phép em xuống giường!”

Thấy vậy, Phong Đức nhặt chiếc máy tính bảng và lặng lẽ quay đi.

“Em biết anh buồn, nhưng anh vẫn chưa được khỏe, đừng quá đau lòng.”

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó nhẹ giọng nói.

Cung Âu quay mặt đi, lạnh lùng nói:

“Anh không có thời gian thương hại người khác, em suy nghĩ nhiều quá!”

Nếu không buồn hãy ở bên cô ấy chứ không phải ngồi đây nhìn những bức ảnh này.

Hắn nghĩ cô ngu ngốc hoặc mù quáng.

Người ta nói nỗi buồn của một người chỉ có thể được giải tỏa khi người khác đau khổ hơn, Thời Tiểu Niệm đi đến chiếc ghế bên cạnh hắn ngồi xuống, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của hắn rồi nói:

“Lúc đó, em cũng chịu không nổi, nhiều người như thế hy sinh chỉ vì cứu em, em không nghĩ mình lại có vinh dự như vậy, họ phải hy sinh nhiều mạng sống như vậy chỉ để cứu mình em… ”

Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu cứng đờ, hắn chậm rãi quay đầu nhìn cô, môi mỏng khẽ mấp máy:

“Người em nên hận là anh, em hận anh đi, những chuyện này đều là do anh sắp xếp.”

“Khi đó, em chỉ biết hận bản thân mình.”

Thời Tiểu Niệm cười khổ.

“…”

Cung Âu yên lặng nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng, hắn phải thừa nhận, có một số sự thật mãi đến từng tuổi này hắn mới hiểu được.

“Em không dám đổ lỗi cho bất cứ ai, bởi vì tất cả mọi người đều vì em và Bí Ngô. Thực ra, em không muốn làm tổn thương bất cứ ai, nhưng mọi chuyện lại thành ra như vậy.”

Hai tay Thời Tiểu Niệm đan xen vào nhau, cô dịu dàng nhìn Cung Âu.

Những gì cô nói cũng chính là suy nghĩ của Cung Âu bây giờ, một đám người vì mình mà sẵn sàng nhảy vào chỗ chết, sao có thể không cảm động.

“Nhưng sau lần này, em có thể sống sót trên bàn mổ, không, sống sót trong căn phòng đá ẩm ướt và lạnh lẽo đó, em đã hiểu ra rất nhiều thứ.”

Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói.

“Em hiểu cái gì?”

Cung Âu trầm giọng hỏi cô, đôi mắt đen láy nhìn Thời Tiểu Niệm chăm chú.

“Anh đoán xem.”

Thời Tiểu Niệm khẽ mỉm cười.

“…”

Sắc mặt Cung Âu tối sầm lại, lúc này đùa giỡn với hắn, có gì thú vị sao?

Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, nở nụ cười sâu hơn, nhẹ nhàng nói:

“Thật ra, dù em có tự trách mình bao nhiêu, có tội bao nhiêu đi chăng nữa, hoặc đẩy mình dính vào một kẻ tâm thần phân liệt cũng chẳng ích gì, em không thể lấy lại mạng sống của bọn họ . Điều duy nhất em có thể làm là không để sự hy sinh của bọn họ trở nên vô ích, em muốn thay bọn họ sống thật tốt, sống vì lợi ích của bọn họ, chăm sóc gia đình họ và không để bản thân gục ngã”.

Cung Âu nghe vậy, mới phát hiện Thời Tiểu Niệm xoay người ở một góc an ủi hắn, sắc mặt hắn vốn đã không tốt giờ ngược lại còn thêm xấu hơn.

Thấy hắn như vậy, Thời Tiểu Niệm có chút lo lắng:

“Cung Âu, anh đừng mắc bẫy của chính mình như em.”

Cô biết quá rõ lúc đó mình đã trải qua sự tra tấn tinh thần như thế nào, cô không muốn Cung Âu lại trở thành bộ dạng như lúc đó.

“Anh không giống em.”

Cung Âu lạnh lùng nói.

“…”

Hắn im lặng một lúc, Cung Âu nhìn cô chằm chằm rồi nói thêm:

“Anh chỉ hận bản thân mình, tại sao ngay từ đầu không nói cho em biết chuyện này.”

Cô ấy nói rất đúng.

Nhưng lúc cô cần nhất, hắn lại không thể nói ra.

Thời Tiểu Niệm sững sờ đứng ở nơi đó

“Cung Âu, mọi chuyện đã qua rồi, hiện tại em không sao rồi đúng không? Anh cũng phải thật tốt.”

Đừng mắc bẫy chính mình, đừng mắc kẹt trong mớ suy nghĩ hỗn độn đó.

“Anh biết mình nên làm gì.”

Cung Âu trầm giọng nói:

“Giết Lancaster chính là sự trả thù tốt nhất cho bọn họ, nhưng mà…”

“Nhưng cái gì?”

Cung Âu thật sâu nhìn cô một cái, trầm giọng nói:

“Nhưng anh tuyệt đối sẽ không lấy mạng người khác làm quân cờ lót đường cho mình.”

“…”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, cô không ngờ Cung Âu lại nói như vậy, có lẽ lần này, bọn họ đều trải qua cuộc khảo nghiệm sinh tử.

Cô luôn cho rằng hai người họ có nhiều ý kiến trái ngược nhau, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng họ sẽ chúng suy nghĩ vào một ngày nào đó.

Thời Tiểu Niệm đưa tay sờ sờ mặt của hắn, cười nói:

“Nhìn xem, Cung Âu của chúng ta đã trưởng thành.”

Cô ấy bày ra giọng điệu như kiểu nhìn thấy con trai mình đã trưởng thành.

“Em tránh ra cho anh!”

Cung Âu mặt mũi tối sầm đẩy tay cô ra. Thời Tiểu Niệm ngay từ đầu đã không có sức lực, toàn thân mềm nhũn, bị đẩy như vậy, cả người đều nghiêng sang một bên, Cung Âu vội vàng đỡ lấy cô, kinh hãi nhìn cô:

“Em sao vậy? Phong Đức! Gọi bác sĩ!”

“Em không sao.”

Thời Tiểu Niệm vội vàng xua tay, nói:

“Chỉ là sức lực của em chưa hồi phục hoàn toàn nên không có nhiều sức lắm, không sao đâu.”

“Ai kêu em xuống giường, trở về giường ngay cho anh!”

Cung Âu tiến lên ôm lấy cô, nhưng khi hắn vừa cúi người mới phát hiện mình vẫn đang ngồi trên xe lăn, căn bản không thể ôm được cô trở về giường, lập tức tức giận vỗ vào xe lăn:

“Chết tiệt!”

Chương tiếp>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh