Chương 1038: Thời Tiểu Niệm bị cưỡng hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao hắn lại có thể vô dụng như vậy!

“Em thực sự không sao.”

Thời Tiểu Niệm nói, ngón tay xoa xoa trên mặt hắn, giọng nói mềm mại như nước, giống hệt như lúc dỗ dành Cung Quỳ:

“Đừng tức giận, ngoan, đừng giận.”

“Chuyện gì vậy?”

Peter vừa từ nhà bếp đi ra, trên tay còn cầm một chiếc bánh ngọt, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm ngồi đó sắc mặt tái nhợt, còn suýt chút nữa đã ngã khỏi ghế, cậu vội vàng đi tới, đặt chiếc bánh xuống:

“Chị không thoải mái sao? Để em giúp chị trở về phòng nhé.”

Cung Âu mặt mày vô cùng ảm đạm nhìn cậu.

“Chị không sao, lát nữa chị sẽ tự về.”

Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa đứng dậy, đột ngột đứng dậy khiến cô choáng váng vài giây, cả người liền run lên.

Peter vội vàng vươn tay đỡ lấy cô, đôi mắt xanh lam lo lắng nhìn cô:

“Để em đưa chị về phòng, chị ngay cả đứng còn không vững thì đi kiểu gì được.”

Nói xong, Peter cúi người định ôm lấy chân cô bế lên, Thời Tiểu Niệm không kịp ngăn cản, trước mắt cô có chút choáng váng, sau khi thị lực khôi phục lại, thì thấy Peter đang cúi xuống có ý định bế cô lên, đột nhiên cô va phải ánh mắt của Cung Âu đang nhìn chằm chằm Peter, khuôn mặt đằng đằng sát khí.

Thời Tiểu Niệm nhìn theo tầm mắt của hắn, nhìn thấy Cung Âu vẫn đang ngồi trên xe lăn, trong tay không biết từ lúc nào đã cầm một khẩu súng lục màu đen, họng súng chĩa thẳng vào đầu Peter, khuôn mặt tuấn tú đã bao phủ bởi một đôi mắt đen u ám.

Ba giây sau, Cung Âu đột nhiên cười lên, nụ cười đầy lạnh lùng và quỷ dị u ám:

“Ba, hai…”

Thời Tiểu Niệm dùng sức đẩy Peter ra, sau đó cố gắng đứng thẳng trong không trung, yên lặng tiến lên một bước chắn trước người Peter, cô dùng ánh mắt giận dữ nhìn Cung Âu.

Cứ mỗi lần rút súng ra là như kẻ điên vậy!

“Trở về nơi cậu đã xuất phát và ở yên trong đó!”

Cung Âu lạnh lùng nói, từng âm điệu đều dồn dập điên cuồng.

“Ừ.”

Peter liếc nhìn Thời Tiểu Niệm, xoay người rời đi.

“Bánh ngọt.”

Thời Tiểu Niệm nhắc nhở, khom người nhặt bánh ngọt đưa cho Peter, thấp giọng nói:

“Khi nào chị khỏe lại thì chị sẽ đi gặp em, có chuyện gì muốn hỏi thì em cứ tìm cha nuôi, ông ấy là quản gia, ông ấy sẽ chăm sóc tốt cho em.”

Nhận được lời trấn an của Thời Tiểu Niệm, sắc mặt Peter khá hơn một chút, cậu cầm lấy bánh kem rồi gật đầu với cô:

“Được, vậy em về phòng chơi game đây.”

Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng cậu rời đi, khi cúi đầu liền nhìn thấy khuôn mặt như đang cười nhưng mà không cười của Cung Âu.

“Miễn cưỡng như thế sao?”

Cung Âu nhìn cô nói, trong mắt tràn đầy sự ghen tị.

“Nó còn nhỏ, ở một mình với chúng ta cũng đã chịu áp lực tâm lý lắm rồi, đừng khiêu khích nó nữa.”

Thời Tiểu Niệm nói, cuối cùng bổ sung:

“Em ấy khác với những người ở Lancaster.”

“Em thử nói chuyện với nó lần nữa xem.”

“…”

Thời Tiểu Niệm câm miệng.

“Suýt chút nữa em vì nó mà mất mạng, em thử nói lại lần nữa xem.”

Cung Âu vẻ mặt u ám rút súng ra.

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, chớp chớp mắt, giơ tay đẩy khóe miệng của hắn lên:

“Cười đi, anh đã hứa cười với em rồi, mấy ngày nay không tính.”

“…”

Cung Âu lạnh lùng nhìn cô, gượng cười một lúc.

Nhìn nụ cười đó thế nào cũng thấy giống một tên biến thái hơn là đang cười, Thời Tiểu Niệm lạnh sống lưng, đưa tay xoa xoa cánh tay của anh, đảo mắt một vòng chuyển chủ đề:

“Em muốn đi xem Bí Ngô Nhỏ.”

“Em thích thể hiện mong muốn gặp gỡ người khác giới trước mặt em đến vậy sao?”

Cung Âu ngồi trên xe lăn cười lạnh hỏi.

Người đàn ông này thật nhỏ nhen…

Thời Tiểu Niệm bất lực ngồi xuống ghế, quyết định đầu hàng:

“Được thôi, em không đi đâu nữa, em sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh.”

“Khi anh già đi, đến lúc đó, em không muốn gặp anh nữa.”

Cung Âu quay mặt đi.

“…”

Thời Tiểu Niệm không nói nên lời, cô day day thái dương, cô nói như vậy là sai sao?

Cô đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt Cung Âu, Cung Âu lại quay đầu sang chỗ khác, Thời Tiểu Niệm lại xoay người đứng đối diện với Cung Âu, hắn lại quay đầu đi.

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ vươn tay ôm lấy mặt hắn, nhìn sâu trong đôi mắt đen láy của hắn, hỏi:

“Anh sao vậy? Anh không vui sao?”

Không biết cô lại nói trúng từ nào kích động đến đống thuốc nổ tích tụ nãy giờ trong người hắn nữa rồi.

Hắn bị cô giữ chặt, Cung Âu không quay đầu lại được, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới nói:

“Em vất vả như vậy mới sống được, sao chỉ muốn gặp người khác?”

Như thể cô ấy hoàn toàn phớt lờ hắn ta, xem hắn hư không tồn tại.

“Em không có.”

Thời Tiểu Niệm biện hộ cho mình.

“Em rõ ràng có!”

“Em thực sự không có.”

“Em nói dối, em xuống đây là muốn đi thăm con trai, nói xuống thăm con trai, nhưng em còn muốn đi gặp những người khác nữa…”

Cung Âu không nói tiếp được nữa, Thời Tiểu Niệm đột nhiên cúi người, cúi đầu chạm mặt hắn, đôi môi mềm mại vẫn còn tái nhợt phủ lên môi hắn.

Ngồi trên xe lăn, thân thể Cung Âu lập tức cứng đờ, hai tay vô thức nắm chặt sang hai bên thành ghế, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt nổi rõ từng khớp ngón tay.

Thời Tiểu Niệm cúi đầu hôn lên môi hắn, cô chủ động cạy môi hắn ra, cảm nhận được sự ấm áp trong đôi môi của hắn, ngửi được hơi thở nhàn nhạt mùi bạc hà của hắn…đột nhiên cô không cảm nhận được hơi thở của hắn nữa, hình như hắn đã ngừng lại.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, sau đó cả người bị Cung Âu lật lên, cô bị ép ngồi trên đùi hắn, Cung Âu theo phản xạ cắn môi cô một cái, hắn tà mị nói:

“Sao em lại hôn một cách ngây thơ như vậy, chúng ta có ba đứa con rồi mà, còn không có kinh nghiệm sao!”

“…”

Thời Tiểu Niệm xấu hổ, nhớ đến vết thương ở eo hắn nên cô phải chóng đứng dậy, vừa phản ứng đã bị Cung Âu ghì chặt bên dưới, hắn điên cuồng hôn cô, mặt, môi, cổ cô đều không bỏ qua chỗ nào.

Quần áo trên người cô bị hắn làm cho nhăn nhúm, hai tay yếu ớt ôm lấy vai hắn, cằm không tự chủ được mà nâng lên, Cung Âu vùi đầu vào hõm cổ cô hôn cuồng nhiệt, nhiệt tình như vậy khiến Thời Tiểu Niệm hoàn toàn bị làm cho choáng ngợp.

Khi Phong Đức vui vẻ đi tới, ông nhìn thấy hai người đang ngồi trong đại sảnh hôn nhau say đắm, không, chính là Cung Âu đang hôn say đắm, thiếu chút nữa đã vén quần áo của Thời Tiểu Niệm lên, ông ngượng ngùng đứng ngây ra đó.

Hai người họ vừa mới bị thương nặng, vết thương vừa tốt lên một chút đã cuồng nhiệt vậy sao? Hơn nữa còn đang ở nhờ nhà người ta, ông có nên ra hiệu cho bọn họ dừng lại không?

Loay hoay hồi lâu, Phong Đức đằng hắng giọng nói:

“Khụ, thiếu gia, Tiểu Niệm, tôi vừa làm chút cơm, hai người có muốn ăn không?”

Nghe thấy giọng nói của Phong Đức, Thời Tiểu Niệm xấu hổ hét lên, khuôn mặt đỏ bừng, cô dùng tay che mặt mình, Cung Âu đang tức giận, nhưng nhìn thấy sắc mặc của Thời Tiểu Niệm hồng hào như vậy liền trở nên vô cùng vui vẻ, hắn ôm Thời Tiểu Niệm vào lòng rồi nói:

“Cuối cùng cũng có chút máu trên mặt, Phong Đức, trở về nhà tôi liền tăng lương cho ông!”

Thời Tiểu Niệm không nói nên lời nhìn Cung Âu, vươn tay muốn đánh hắn một cái, nghĩ nghĩ trong đầu liền thu lại.

“Cảm ơn thiếu gia.”

Phong Đức không khỏi thở phào nhẹ nhõm vì không bị ngượng ngùng trong tình huống vừa rồi, hơn nữa còn giữ được thể diện của Cung gia, dù gì đây cũng là bên ngoài, không phải ở nhà của bọn họ, ông nói:

“Hôm nay thời tiết bên ngoài nắng rất đẹp, không bằng ra ngoài ăn cơm đi?”

“Ông tự mình sắp xếp đi.”

Cung Âu đáp lại, kiên định nhìn chằm chằm khuôn mặt đang đỏ bừng của cô

“Vẫn là đỏ mặt đẹp hơn, trong tương lai nhất định sẽ tiếp tục dài dài.”

Tiếp tục dài dài? Bị bắt lại cưỡng hôn như lúc nãy sao?

Thời Tiểu Niệm như bị sét đánh, nhảy khỏi đùi anh, lo lắng hỏi:

“Anh bị thương thế nào, vừa rồi anh bị em đụng trúng phải không?”

Bây giờ hắn không đứng lên được, cô còn đột nhiên ngã vào người hắn, không biết có va phải vết thương hay chỗ đau nào của hắn hay không.

“Đụng trúng cái gì?”

Cung Âu hỏi ngược lại.

“Eo của anh.”

Thời Tiểu Niệm cúi người xuống bên cạnh hắn, đưa tay kéo vạt áo hắn lên để kiểm tra vết thương.

Cung Âu nắm lấy tay cô, áp sát mặt cô, khóe môi tà mị nhếch lên, hắn nhìn cô cười ranh mãnh

“Lo lắng cho eo của anh như vậy sao? Yên tâm đi, anh sẽ không ngồi xe lăn lâu đâu, nhưng vì tương lai của em sau này, anh sẽ cố gắng chăm sóc thật tốt vết thương ở thắt lưng này, không để lại di chứng gì đâu.”

“Cho em?”

Thời Tiểu Niệm không có phản ứng, cô không nhận ra ý đồ bên trong câu nói vừa rồi của hắn.

Cung Âu áp sát vào mặt cô, môi mỏng kề sát bên tai cô, giọng nói khàn khàn cực kỳ gợi cảm:

“Vừa rồi em cuồng nhiệt xông tới như vậy, anh hiểu, anh sẽ không hủy hoại hạnh….phúc nửa đời sau của em.”

Khi nói đến hai từ “hạnh phúc” Cung Âu cố gắng nhấn mạnh, kéo thật dài, thật dài.

Thời Tiểu Niệm đột nhiên hiểu ra, cô càng thêm xấu hổ, mở to hai mắt trừng hắn:

“Cung Âu, anh thật vô lại!”

“Vô lại là gì?”

“Là anh quá đê tiện đấy!”

Cung Âu không hề tức giận, hắn lại cười cười, nhướng mày nói với cô:

“Thật sao? Dù sao cũng không phải anh là người cuồng nhiệt lao về phía người đang bị thương.”

Nói xong, Cung Âu giơ tay vuốt ve môi hắn, ánh mắt có chút dư vị vô tận.

“…”

Thời Tiểu Niệm suýt nữa tức đến nghẹn chết, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Cô cuồng nhiệt lao tới hắn khi nào? Chẳng lẽ cô không có mặt mũi như vậy sao?

Thấy sắc mặt cô tức giận đến trắng bệch, Cung Âu thấy vậy liền không trêu cô nữa, hắn vươn tay nắm lấy tay cô:

“Đi, đi ăn cơm, ăn xong sẽ để em trông thấy con.”

Làm sao hắn có thể thực sự không cho cô nhìn thấy con trai mình, cô đã sinh con ra rất vất vả.

Vừa nghe nói đến ăn cơm xong có thể nhìn thấy Bí Ngô Nhỏ, Thời Tiểu Niệm lập tức đè nén mọi sự tức giận muốn mắng chửi Cung Âu ban nãy vào lòng, vui vẻ đi theo Cung Âu ra ngoài.

Đi đi lại lại, Thời Tiểu Niệm muốn hỏi xem vết thương ở eo của hắn như thế nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô đành bỏ cuộc, cô không nên hỏi đến để trước nhục vào người, miệng lưỡi của Cung Âu không phải cô chưa từng thỉnh giáo qua.

Vừa bước ra ngoài, hương hoa khắp sân thổi vào mặt, ánh nắng ấm áp khẽ chiếu lên từng góc tường cao, hoa nở càng lộng lẫy hơn trước.

Thời Tiểu Niệm được Cung Âu dẫn tới bàn ăn, vừa ngồi xuống liền không khỏi nhíu mày:

“Tại sao vẫn là ăn nhẹ vậy?”

Kể từ khi cô có thể ăn uống trở lại, Phong Đức mỗi ngày đều làm nhiều món ăn từ thuốc bắc cho cô, ông gần như ném tất cả các loại nguyên liệu đông y đắt tiền vào nồi, tất nhiên là có một số món ăn không dùng nguyên liệu từ thuốc, nhưng tất cả đều là những món bổ máu.

Cô thực sự chán ngấy mấy món này:

“Em sinh non, mất máu nhiều như vậy, đương nhiên phải bù vào chỗ máu em mất đi rồi.”

Cung Âu bưng thìa múc canh cho cô, giọng điệu rất mạnh mẽ, không có chỗ cho cô từ chối.

“Nhưng em không cần bổ sung nhân sâm và bạch chỉ mỗi ngày nữa đúng không?”

Thời Tiểu Niệm phản đối, bổ sung nhiều như vậy liệu cô có tăng cân sớm không?

“Chờ mặt em hồng hào như trước thì em không cần ăn chúng mỗi ngày nữa.”

Cung Âu vừa nói vừa đặt một bát canh trước mặt cô:

“Hoặc có lẽ, chúng ta có thể thường xuyên thử phương pháp vừa rồi mà không cần uống thuốc.”

Bằng cách đó, khuôn mặt của cô ấy sẽ luôn hồng hào.

“……Em uống.”

Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng cầm lên nhấp một ngụm, cô ngẩng đầu nhìn Cung Âu, sau đó đưa bát cho hắn:

“Anh cũng uống một bát đi, anh cũng bị thương mất máu, còn vô duyên vô cớ buồn ngủ, nên bồi bổ cơ thể nhiều vào.”

“Anh không buồn ngủ nữa.”

Cung Âu nói, nhưng vẫn nhận lấy bát cô đưa, hắn ưu nhã cầm lấy thìa cô đã uống, múc một thìa canh rồi uống.

Thời Tiểu Niệm đổ đầy một bát cho mình, nói:

“Lúc trước anh thật sự rất lạ, không phải bác sĩ đã giải thích cho anh sao? Tại sao anh lại đột nhiên hôn mê mấy ngày, vừa tỉnh lại liền buồn ngủ, sao bây giờ đột nhiên khỏi rồi?”

Chương tiếp >>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh