Chương 1040: Đặt tên cho Bí Ngô Nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ngón tay của Cung Âu xòe ra, giống như xuyên qua lồng kính nắm bàn tay nhỏ của Bí Ngô trong lòng bàn tay hắn, Thời Tiểu Niệm bị cảnh tượng này làm cho ngây người, trong lòng tựa hồ có một dòng điện ấm áp chạy qua, xen lẫn kinh ngạc không nói nên lời.

Có vẻ như Cung Âu đang diễn một vở kịch giả tưởng trước mặt cô.

“Có lẽ là do hai cha con cảm ứng được nhau, mỗi lần nhị thiếu gia làm như vậy, bảo bối đều sẽ đưa tay ra bắt lấy.”

Bác sĩ cười nói.

“…”

Cảm ứng được nhau?

Đây là những gì mà bác sĩ gọi là tương tác với nhau.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn, một lúc sau, cô vòng qua lồng ấp, đi đến phía sau Cung Âu, chậm rãi cúi người, dựa vào lưng Cung Âu, một tay đặt lên vai anh, tay kia giơ về phía lồng ấp, cô chạm vào lồng ấp. Cung Âu rút tay sang một bên, Thời Tiểu Niệm nghiêng người, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve, cho dù không cảm nhận được bàn tay của mình chạm vào tay Bí Ngô Nhỏ nhưng cô vẫn rất vui.

“Tay của con thật nhỏ.”

Thời Tiểu Niệm cảm thán

“Tay của em cũng không lớn.”

Cung Âu nói, ngón tay anh từng chút một đè lên những ngón tay thon dài trắng nõn của cô, cô “nắm lấy” tay của Bí Ngô Nhỏ, anh nắm lấy tay cô.

Đột nhiên, một âm thanh vang lên.

Thời Tiểu Niệm và Cung Âu quay đầu nhìn lại, Cung Âu nhíu mày có chút không hài lòng, thấy bác sĩ đang cầm một chiếc máy ảnh rất mỏng và đơn giản, ngượng ngùng nói:

“Thành thật xin lỗi nhị thiếu gia, cảnh tượng vừa rồi khiến tôi cảm động quá, tôi muốn chụp nó lại làm kỉ niệm, hai vị yên tâm, đối với bé con không có vấn đề gì cả.”

“Đưa cho tôi!”

Cung Âu lãnh đạm nói.

Vị bác sĩ kia có chút sợ hãi, run rẩy đưa máy ảnh qua, Cung Âu ấn vào bức ảnh vừa chụp, Thời Tiểu Niệm dựa lưng nhìn xuống, hai mắt sáng lên.

Bác sĩ chỉ vỗ nhẹ vào tay của cả nhà ba người, Cung Âu đi tới nắm lấy ngón tay cô, bàn tay của hai người vô tình tạo thành hình trái tim trên vách lồng ấp, nắm đấm của Bí Ngô Nhỏ ở giữa hình trái tim kia.

Khó trách bác sĩ nói rất xúc động, chụp được bức ảnh này quả thực không dễ dàng gì, đứa bé sinh non, máu chảy đầm đìa, Cung Âu bị bắn, không ai đủ may mắn chụp được bức ảnh này.

Thời Tiểu Niệm từ phía sau Cung Âu ôm chặt lấy anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, vô cùng nâng niu. Cung Âu ngồi trên xe lăn, cả người căng thẳng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong máy ảnh, một lúc sau mới ngước mắt nhìn bác sĩ, ánh mắt u ám, không phân biệt được cảm xúc vui mừng hay tức giận.

Bác sĩ lúng túng đứng đó, nhìn Thời Tiểu Niệm cầu cứu.

Khi Thời Tiểu Niệm định nói thay bác sĩ, thì Cung Âu nói:

“Hãy đi nói với Phong Đức rằng tiền lương của ông sẽ được tăng gấp ba.”

“…”

Bác sĩ sững người.

Thời Tiểu Niệm cười cười, từ phía sau vòng tay qua cổ Cung Âu hỏi:

“Anh cũng thích bức ảnh này phải không?”

“Cũng tạm, bình thường.”

Cung Âu bình tĩnh nói.

Cũng tạm? Lần trước Cung Âu cũng nói như thế này, sau đó lại tự mình đăng bức ảnh lên trang web chính thức của N.E, lần đó hắn làm thế này là khi bọn họ đính hôn…

Hành động này sẽ lại gây ra một cơn chấn động khác, Cung Âu công khai thừa nhận mình có đứa con thứ ba, vì vậy tiêu đề của các phương tiện truyền thông lớn lại một lần nữa sẽ bị Cung Âu thống trị cho xem.

Các sản phẩm của N.E đã bắt đầu tung ra giá lễ hội dành cho cha mẹ và con cái trên toàn cầu, bên cạnh đó còn giảm giá khi mua ba sản phẩm cùng lúc, vì vậy tất cả các tín đồ công nghệ đã bắt đầu chế độ sưu tập bộ sưu tập lễ hội của N.E cho sự ra đời của Bí Ngô Nhỏ.

Bình luận của cư dân mạng có vô số luồng ý kiến khác nhau, có người chúc mừng, có người điên cuồng mua sắm, thậm chí có người còn lo lắng không biết sau này tài sản của gia đình Cung Âu sẽ được phân chia như thế nào.

Thời Tiểu Niệm dở khóc dở cười khi nhìn thấy những bình luận nhàm chán này, cơ thể cô ngày càng tốt hơn nhờ những bình luận nhàm chán này, da dẻ cũng ngày càng hồng hào, mặc dù cô luôn tự hỏi liệu mình có ăn quá nhiều đồ bổ máu hay không.

Khi lá thư của Lancaster đến tay Cung Âu, Cung Âu và Thời Tiểu Niệm đang thảo luận về tên của Bí Ngô Nhỏ.

“Gọi là Cung Thành thì sao? Nghe hay đúng không, hay hơn tên của anh.”

Thời Tiểu Niệm đề nghị.

“Thành trong thành phố sao? Quy mô thành phố quá nhỏ rồi, nhìn ra thế giới mới là phong cách của con trai anh.”

Cung Âu uể oải nói.

“Gọi là Cung Cầu được không?”

“…”

“Còn Cung Trí Viễn thì sao? Tĩnh lặng dẫn đến tầm nhìn xa, dửng dưng thể hiện khát vọng, có thể coi là ẩn dụ kì vọng sự tốt đẹp?”

Thời Tiểu Niệm lại gợi ý.

“Con trai của Cung Âu anh sao lại dửng dưng?”

Đây không phải là chuyện cười rồi sao, cô sinh con trai cho hắn, không phải sinh hòa thượng.

“Ừm…, vậy gọi là Cung Hùng Chí?”

“…”

Hai người ngồi trong đại sảnh, trên bàn bày một đống đồ ăn vặt, Thời Tiểu Niệm không có thời gian ăn, cô cầm một cuốn sách lật xem

“Thật sự rất khó chọn tên, em chọn cả chục tên rồi nhưng vẫn không có cái tên nào nghe hay và ý nghĩa cả.”

“Từ từ nghĩ, nghe nói phu nhân mỗi ngày cũng đọc sách tìm tên cho tiểu thiếu gia ở nhà.”

Phong Đức rót nước cho họ và cười nói.

“Tụi con đã chọn mấy ngày rồi, vẫn chưa quyết định được.”

Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu cũng đang lật sách:

“Cung Âu, Bí Ngô Nhỏ là tên do anh đặt, vậy tên khai sinh cũng nên để anh đặt đi.”

Dù sao đi nữa, hắn phản đối những cái tên mà cô đề xuất, hắn nghĩ rằng cô đã làm cho quy mô tên của những đứa trẻ trở nên nhỏ bé hạn hẹp.

Thực ra cái tên này là sự kỳ vọng vào đứa trẻ của cô, Thời Tiểu Niệm nghĩ việc sinh ra Bí Ngô Nhỏ khó khăn như vậy, cô thật sự không muốn cuộc đời của nó phải trải qua bất kỳ sóng gió nào nữa, chỉ mong một đời thuận buồm xuôi gió, khỏe mạnh là được.

Bên cạnh đó, ở quê hương cô có một câu nói rằng đặt tên cho con có ý nghĩa quá lớn là không tốt.

“Ừ.”

Cung Âu lật sách đáp.

Thực sự nên hạ thấp xuống? Thời Tiểu Niệm lo lắng trao đổi ánh mắt với Phong Đức, Cung Âu thật sự sẽ không đặt ý nghĩa quá lớn cho tên của đứa nhỏ đó chứ? Xuất phát điểm là lấy danh nghĩa anh hùng xưng bá thiên hạ, sau này sẽ có bao nhiêu áp lực đối với nó chứ.

Không được, cô phải cho Cung Âu biết một số quy tắc và quy định khi đặt tên con, không thể để Cung Âu muốn gì được nấy.

“Em có một số yêu cầu khi đặt tên con.”

Thời Tiểu Niệm ngồi đối diện nhìn Cung Âu nói.

Cung Âu đang nghiêm túc lật sách, nghe vậy liền ngước đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô

“Em nói đi.”

“Thứ nhất, tên chính và tên ở nhà phải có chút liên quan với nhau, như vậy nghe mới hay.”

Thời Tiểu Niệm trịnh trọng nói:

“Thứ hai, nếu Bí Ngô Nhỏ là con thứ ba của chúng ta, nhất định phải có chút liên quan với Cung Diệu và Cung Qùy.”

“Em vừa dùng tên của hòa thượng đặt cho Bí Ngô Nhỏ, hai điểm này có quan hệ với cái tên vừa rồi sao?”

Cung Âu hỏi ngược lại.

“…”

Ai lấy tên hòa thượng, Thời Tiểu Niệm sắc mặt tối sầm, kiên trì nói:

“Dù sao cũng phải có quan hệ, anh xem, Cung Diệu và Cung Quỳ có mối quan hệ với mặt trời, mặt trời mọc có diệu*, mà quỳ cũng nở ra hướng mặt trời**, cho nên tên của Bí Ngô Nhỏ cũng nên liên quan đến mặt trời, như vậy ba đứa chúng nó khi ra ngoài cũng có quy tắc hơn.”

Hừ, quy tắc đã đặt ra, Cung Âu không thể muốn làm gì thì làm, càng không thể để hắn đặt tên cho Bí Ngô Nhỏ có ý nghĩa lớn như vậy nữa.

“Ừ.”

Cung Âu liếc nhìn cô một cái rồi đáp.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu cười ranh mãnh, bây giờ chọn tên càng khó hơn, phải liên quan đến quy tắc của cô, còn phải liên quan đến tên của Cung Diệu và Cung Qùy, cô muốn xem xem Cung Âu có thể nghĩ ra cái tên gì.

“Em chỉ có hai yêu cầu này thôi sao?”

Cung Âu đột nhiên hỏi.

Chỉ có? Hắn không cảm thấy khó sao?

Thời Tiểu Niệm nghiêm túc gật đầu

“Chỉ cần anh có thể tuân theo hai quy tắc này, em sẽ đồng ý với bất kỳ cái tên nào anh chọn.”

Cung Âu nhìn cô ở phía đối diện, đột nhiên khóe môi cong lên một nụ cười mờ ám.

“…”

Thời Tiểu Niệm đột nhiên cảm thấy da đầu có chút tê dại, sống lưng đột nhiên lạnh từng hồi.

“Nhị thiếu gia.”

Một vệ sĩ từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt nghiêm túc đưa ra một phong thư

“Lancaster phái người tới đưa thư.”

Nghe vậy, máu của Thời Tiểu Niệm toàn thân như đông cứng lại, cô vội vàng đứng thẳng dậy, nhìn về phía vệ sĩ, lông mày hơi nhíu lại.

Lancaster rốt cục cũng đã bắt đầu động thủ, không biết đối phương muốn làm gì.

Phong Đức nhận lá thư từ tay vệ sĩ và đi về phía Cung Âu, ánh mắt Thời Tiểu Niệm lo lắng nhìn theo lá thư, Cung Âu ngồi đó không có ý định nhận thư, hắn gấp cuốn sách trong tay lại.

“Cung Bắc.”

Cung Âu nói, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Thời Tiểu Niệm.

“Cái gì?”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt, sự chú ý của cô vẫn chưa rời khỏi bức thư kia.

“Tên con trai anh.”

Cung Âu cong môi, có chút đắc ý, hắn quả là thông minh khi nghĩ ra cái tên hay như vậy.

Thời Tiểu Niệm lúng túng

“Cung Bắc?”

Nghe rất đơn giản và dễ nhớ, nhưng dường như nó không có ý nghĩa gì đặc biệt cả, không hay bằng Cung Diệu và Cung Quỳ.

“Ừ, đông nam tây bắc, cái tên của nó rất xứng đáng, đây là yêu cầu thứ nhất của em.”

Cung Âu trầm giọng nói.

Được thôi, ngay cả khi điều đó có ý nghĩa.

“Làm thế nào để anh đặt được mối liên kết với yêu cầu thứ hai của em?”

Từ Bắc*** dường như không có nghĩa gì liên quan đến mặt trời, hơn nữa mặt trời cũng  không mọc từ phía bắc, cho nên cũng có thể đặt là Cung Đông mà. Khoan đã, Cung Đông? Sao nghe giống như từ tượng thanh vậy?

Vậy nên Cung Âu mới bỏ qua cái tên Cung Đông?

Thời Tiểu Niệm còn đang suy nghĩ, Cung Âu nhìn cô chằm chằm, cô nâng cốc nước lên, khiêu khích hỏi:

“Làm sao vậy, anh không biết đặt sao?”

Ngũ quan của Cung Âu đẹp như tạc tượng, nghe vậy chậm rãi nói:

“Đáng lẽ em nên nghe qua một bài hát, trong đó có một câu hát như thế này – Bắc Kinh Kim Sơn sơn khắp nơi tỏa sáng.”

Ánh sáng đó ám chỉ ánh sáng của mặt trời.

“Phụt!”

Thời Tiểu Niệm phun ra ngụm nước vừa mới ngậm trong miệng, rốt cuộc không nhịn được nữa.

Cái quái gì vậy?

Phong Đức cầm thư đứng ở một bên, cố nén cười, Thời Tiểu Niệm không thể tin khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cung Âu

“Anh còn biết cả bài hát này?”

Không phải anh ấy lớn lên ở Anh Quốc sao?

“Tại sao anh không thể biết tới nó?”

Cung Âu hỏi ngược lại, đưa tay cầm lấy lá thư trong tay Phong Đức

“Anh đã đạt được hai điểm mà em yêu cầu, cuộc thương lượng đặt tên đã xong, vậy nên anh có thể trở về nghỉ ngơi rồi.”

“Nhưng mà……”

“Em nói nếu anh đáp ứng dược hai yêu cầu trên thì sẽ đồng ý với bất cứ cái tên nào mà anh chọn.”

Cung Âu nói.

“…”

Thời Tiểu Niệm chán nản nhìn hắn, nhưng sau này nếu có người hỏi về ý nghĩa tên của đứa trẻ, thì phải cất giọng lên hát sao?

Thôi vậy, gọi là Cung Bắc cũng được, ít nhất cái tên này vẫn dễ nghe hơn những cái tên trước đó hắn chọn.

Đợi đã, bài hát này là ca tụng về Thái Tổ, đáng lẽ cô nên đề phòng mọi thứ, Cung Âu thế mà còn đặt tên con còn lớn hơn ý nghĩa ban đầu rồi…

Thật đáng sợ. Thật khó để đề phòng hắn, hắn như vậy mà cũng có thể nghĩ ra sao!

Cung Âu nhất định là cố ý, hắn nhất định là thấy ý nghĩa tên của con mình quá nhỏ, liền cố hết sức chọn một cái còn lớn hơn, dù chỉ là một chữ “Bắc”, nhưng nó cũng quá đáng sợ rồi.

Làm thế nào cô có thể nghe tiếp bài hát này trong tương lai đây!

Chú thích:

(*): Mặt trời mọc có diệu – phiên âm chữ hán: Nhật xuất hữu diệu “日出有曜”: Trong chữ “曜”-(Diệu trong tên của Cung Diệu) bộ Nhật(日) – (tức mặt trời) đứng phía trước cho nên có liên quan đến mặt trời.

(**): Qùy cũng nở hướng mặt trời: Qùy chính là hoa hướng dương bên tiếng Trung, mà hoa hướng dương nở về hướng mặt trời nên Tiểu Niệm mới nói có liên quan đến mặt trời.

(***): Bắc (北) – tên của Bí Ngô Nhỏ là chữ Bắc này, chính xác là trong Đông – Nam – Tây – Bắc. Không có bộ nào liên quan đến mặt trời hoặc có ý nghĩa về mặt trời.

Chương tiếp >>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh