Chương 1046: Giải thích rõ ràng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sai xót, vấp ngã của gia tộc Lancaster bọn họ không phải tất cả đều không tốt, trải qua bao nhiêu lần mới có được bấy nhiêu kinh nghiệm, bao nhiêu tinh túy tích lũy.

Khi Thời Tiểu Niệm đi lên lầu, trước cửa đã có mấy vệ sĩ đứng canh gác, vệ sĩ nhìn thấy cô liền chủ động mở cửa.

Cô chậm rãi bước vào, thấy người phụ nữ đang ngồi một mình trên chiếc ghế tựa cạnh cửa sổ.

Người phụ nữ ngồi rất ngay ngắn, chiếc áo khoác cũ trên người bị nắng làm bạc màu, bà không ngại ánh nắng chói chang, chỉ chăm chú nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, có những cành cây vươn ra từ cửa sổ, trên đó còn có rất nhiều bông hoa nhỏ.

“Dì, dì có muốn uống nước không?”

Thời Tiểu Niệm lễ phép hỏi.

“Còn khách khí với tôi như vậy sao?”

Người phụ nữ kia lạnh nhạt hỏi, trên mặt không chút cảm xúc, cũng không biết là đang nghĩ gì trong đầu:

“Cũng phải, như vậy mới có thể moi ít thông tin từ miệng của tôi, nhưng mà e rằng sẽ làm cô thất vọng rồi, không có nhiều bí mật gì để cô có thể moi móc ra và sử dụng nó để hạ Lancaster đâu.”

Thời Tiểu Niệm không nói gì, chỉ im lặng đi tới trước bàn, cầm lấy ấm đun nước, rót một ly nước nhỏ, bỏ một lát chanh vào, đưa cho bà:

“Thật ra, lúc tôi bước vào đây tôi muốn cảm ơn bà đã mở cánh cửa bí mật kia ra khi Lancaster tấn công đến đây. Cánh cửa bí mật đã cho tôi và con tôi một nơi để sống sót.”

“…”

Người phụ nữ kia khẽ xoay người.

“Nhưng nghĩ lại, nếu không phải là bà bắt cóc tôi, thì cũng đã không phát sinh nhiều chuyện như vậy, xem ra tôi cũng không cần cảm ơn bà làm gì.”

Thời Tiểu Niệm cười nhạt.

Nghe vậy, người phụ nữ cầm lấy chiếc cốc trong tay, nhìn xuống lát chanh mỏng trên đó,

“Cô là người tốt, không nên nhúng tay vào chuyện hỗn loạn giữa hai nhà.”

Thời Tiểu Niệm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bà, nhìn hoa lá phản chiếu bên cửa sổ, hỏi:

“Bà quá khen rồi, kỳ thực tôi có một thắc mắc, trước đây chúng ta chỉ gặp nhau một hai lần, không có quen biết, cũng không nói chuyện quá mấy câu từ lúc gặp, bà thấy tôi tốt bụng đến mức nào, có thể thay đổi được cả Peter mà gửi gắm cậu ấy cho tôi?”

Cô rất tò mò về chuyện này, phải chăng cô ấy có một luồng khí đặc biệt nào đó bao phủ lấy cơ thể mình?

Nghe vậy, người phụ nữ cười nhẹ, quay sang nhìn cô:

“Không có gì thuyết phục hơn việc cô đang sống chung với một kẻ hoang tưởng, hơn nưã vẫn đang tận hưởng cuộc sống một cách vui vẻ.”

“…”

Thời Tiểu Niệm đầu đầy hắc tuyến, không ngờ lại là nguyên nhân này, nhưng cô vẫn nói:

“Chỉ là bệnh hoang tưởng rối loạn nhân cách thôi, không đáng sợ như bà tưởng tượng đâu.”

“Điều cô nghĩ thực sự sai lầm. Tôi thấy cậu ta tán tỉnh Mona, nhưng cậu ta lại yêu cô rất nhiều. Có vẻ cô không kết hôn vì tiền, nếu không thì ở một nơi nguy hiểm như vậy, cô đã sớm ôm tiền rời đi rồi. Điều này là đủ để chứng minh sự quyến rũ và khả năng của cô.”

Thời Tiểu Niệm cau mày

“Anh ấy là chồng tôi, bà nên hiểu tôi không thích nghe những lời như vậy.”

“Xin lỗi.”

Người phụ nữ nói:

Thời Tiểu Niệm im lặng ngồi đó, không tiếp tục đặt câu hỏi nữa, người phụ nữ cầm cốc tiếp tục nói chuyện

“Tôi cũng đã nhắc nhở cô, nơi này rất nguy hiểm, cô không nên ở lại đây, nhưng cô không có ý định rời đi, vậy không bằng giúp tôi một việc đi.”

Thời Tiểu Niệm cười nhạt nói:

“Cách làm này của bà rất phù hợp với tác phong của Lancaster, chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác.”

“Cô có tin vào duyên số không?”

Người phụ nữ hỏi.

“Bà đang ám chỉ ai với ai?”

Thời Tiểu Niệm khó hiểu, người phụ nữ cầm ly nước trên bàn uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói:

“Tôi có một chuyện, không biết Cung thiếu phu nhân có muốn nghe hay không, nhưng có thể làm Cung nhị thiếu gia thất vọng, không có gì để cho cậu ấy biết cả.”

“Tôi vẫn đang lắng nghe.”

Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng nói, đôi mắt đen long lanh nhìn bà, vô tình bắt gặp ánh mắt của bà, vết sẹo dài trên mặt khiến khuôn mặt bà có chút khó coi, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh lạnh lùng, mang theo một loại mỹ lệ mê người.

Người phụ nữ đặt chiếc cốc sang một bên, chậm rãi nói:

“Chuyện đó đã xảy ra nhiều năm trước. Cô ấy là người hầu trong một gia đình lớn, cả gia đình cô ấy cũng đã làm người hầu qua nhiều thế hệ, cô ấy cũng đã quen với sự thấp kém và khiêm tốn. Rồi một ngày nọ, đêm đó chủ nhân sau khi uống rượu đã cưỡng hiếp cô ấy, sau đó lại bị người khác trong nhà phát hiện, từ đó cuộc sống của cô ấy ngày càng trở nên đê hèn và tồi tệ.”

Người phụ nữ sử dụng “cô ấy” làm chủ ngữ, như thể mong muốn rằng người này không liên quan gì đến mình.

Thời Tiểu Niệm ngồi sang một bên yên lặng nghe, không ngắt lời bà, lúc trước cô cũng nghe qua Phong Đức nhắc tới chuyện này, thật ra đây cũng không phải chuyện hiếm trong gia tộc lớn, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sau khi sinh con trai ra đã trở thành một trò cười trong gia tộc.

“Vì sự tận tụy bấy lâu nay của gia đình, cô ấy không bị đuổi ra ngoài, nhưng buộc phải ở lại để trả ơn. Chưa từng ai đối xử tốt hay tôn trọng cô ấy, ai cũng có thể giẫm đạp, chèn ép cô ta.”

Người phụ nữ bình tĩnh kể lại quá khứ, Thời Tiểu Niệm sửng sốt, kinh ngạc nhìn bà, cô gần như có thể tưởng tượng được một cô gái thấp hèn như thế nào lại sống sót trong một gia tộc có lịch sử lâu đời như vậy, cô biết những gia tộc có gốc rễ sâu, quy tắc nhiều, càng không được coi trọng, không ai phân xử đúng sai, cô chỉ có thể bị người khác coi thường.

“Sau đó, cô ấy sinh con trai và sự việc này càng gây náo động hơn. Đứa con trai đã bị đưa đi, cô ấy chỉ có thể chăm sóc nó với tư cách là một bảo mẫu…”

Người phụ nữ nói:

“Nhưng không sao cả, dù sao đó cũng là những ngày mà cô ấy hạnh phúc nhất.”

“…”

“Cô ấy nhìn đứa trẻ lớn lên từng ngày, cùng đứa trẻ tập đi, tập nói, còn cùng chơi đồ chơi với cậu, hơn nữa còn tự tay nấu đồ ăn thức uống cho đứa trẻ, chỉ cần không có người đến bắt nạt chế nhạo bọn họ, thì đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất thế giới của mẹ con cô ấy.”

Người phụ nữ nhớ lại, giọng nói trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, đột nhiên, bà lại nói:

“Cô biết không, cô ấy đã làm một loại bánh ngọt cho đứa trẻ kia, còn đặc biệt thêm mứt vào bánh. Bánh nướng rất ngon và đầy hương thơm của trái cây, hơn nữa đứa trẻ cũng rất thích nó. ”

Thời Tiểu Niệm nhớ lại trước kia cô đã đưa cho một người phụ nữ một chiếc bánh mà cô nướng, sau đó nhớ rằng Peter đã rất thích bánh của cô trong lần đầu tiên ăn nó, cô đột nhiên hiểu ra

“Đây cũng là một trong những lý do tại sao bà đưa tôi đến bên cạnh Peter.”

Bởi vì, cô cũng đã làm những chiếc bánh giống như vậy, phương pháp và cách làm bánh của cô vô tình giống với bánh mà mẹ Peter làm cho cậu ấy.

“Đây là số mệnh của chúng ta.”

Người phụ nữ nói, không chút phòng bị, trong giọng nói thậm chí còn mang theo ý cảm kích

“Sau này, đứa trẻ càng ngày càng trưởng thành, những người nói điều sai trái về cô ấy với đứa trẻ ngày càng nhiều, thậm chí còn từng người một bắt nạt cô ta trước mặt đứa trẻ ấy, ánh mắt ngây thơ khờ khạo của đứa trẻ đó cho cô ấy biết mình không thể ở lại gia tộc này nữa, nếu còn ở lại, cô ấy sẽ chỉ trở thành nỗi xấu hổ và tủi nhục của chính con trai mình.”

“Vì vậy nên bà đã… trốn đi?”

Thời Tiểu Niệm hỏi lại bà, một người phụ nữ chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ chạy trốn khi cô ấy bị sỉ nhục, nhưng vì tương lai của con trai mình, cô ấy đã chạy trốn khỏi một gia tộc lớn mà không chút do dự.

“Đúng vậy, tôi đã trốn thoát, ông chủ cũng tuyên bố với mọi người rằng tôi đã chết.”

Người phụ nữ nói, gương mặt in hằn vết thời gian khuất trong bóng tối không biết đang bày ra biểu cảm thế nào.

“Vết thương trên mặt…”

“Tôi đã chịu đựng khi còn ở trong gia tộc.”

Người phụ nữ theo thói quen lấy tay che đi nửa khuôn mặt của mình, Thời Tiểu Niệm không tin nổi những gì bà ấy đã trải qua

“Những người đó sao có thể xấu xa như vậy.”

Lúc đó bà ấy đã đau khổ bao nhiêu?

“Giai cấp thứ bậc trong xã hội quý tộc châu Âu này vốn dĩ là tàn nhẫn như vậy, nếu cô luôn khiêm tốn giữ mình trong mọi thời điểm, thì bất luận kẻ nào cũng có thể đánh đập, phát tiết lên người cô.”

Người phụ nữ kia bình tĩnh nói.

“…”

Thời Tiểu Niệm không nói gì, nhưng cô biết kia chắc chắn là vết thương không bao giờ khép miệng trong tim của người phụ nữ khắc khổ kia, mỗi lần nhắc lại giống như đang dùng sức xé rách vết thương kia ra, đến mức rướm máu, cô vội chuyển chủ đề:

“Vậy bà vẫn ở quận 13 từ đó đến giờ sao?”

“Đúng vậy, nhiều năm như vậy đều bình yên vô sự.”

Người phụ nữ kia ngắt quãng trong giây lát:

“Cho đến khi cô xuất hiện.”

“Thật ra thì bà nên cố gắng tránh xa chúng tôi càng xa càng tốt. Tại sao lại đưa cho chúng tôi bản đồ mạch nước ngầm để chúng tôi lánh nạn ở đây?”

Thời Tiểu Niệm hỏi, mục đích bà tiếp cận là gì.

“Ta vốn muốn trốn.”

Người phụ nữ kia cười tủm tỉm nói:

“Nhưng ta vô tình nghe được tên của Peter, biết Peter cũng ở nơi này, hơn nữa nếu đưa cô đến đây, thông qua cô, ta có thể biết cô đang làm gì, có tổn thương con trai ta hay không.”

Không có gì là sai với hành vi của một người mẹ.

“Cho nên bà “tặng” chúng tôi sơ đồ của đường nước ngầm, nhưng lại cất giữ một cánh cửa bí mật.”

Thời Tiểu Niệm nói.

Người phụ nữ gật đầu, cũng không muốn giấu giếm cô nữa, bà giải thích mọi chuyện rất rõ ràng:

“Khoảng thời gian đó, ta thường xuyên đi qua cống ngầm để tìm Peter, không biết là Chúa cố tình để ta thấy cảnh tượng ấy, hay là vô tình nữa.”

Người phụ nữ cười khổ

“Ta đã thấy Peter bạo hành, đánh đập những người giúp việc của mình đến nỗi ta không còn nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của đứa trẻ đó nữa.”

Peter đã cài rất nhiều người theo dõi nhưng lần đó không phải theo dõi, mà là thực sự đánh người.

“…”

Khi Thời Tiểu Niệm nghe đến đây, cô đã hiểu ra toàn bộ sự thật, là một người mẹ, bà cảm thấy có lỗi khi con trai mình trở nên như vậy, nhưng bà không thể lại gần và không thể làm gì để khiến cậu ấy trở về như lúc ban đầu. Nhưng lúc này, cô lại ngu ngốc tặng một chiếc bánh để khiến người phụ nữ chú ý đến mình, sau đó sắp đặt tình huống như vậy để cô thay đổi Peter.

“Những gì sau này cô đã biết hết rồi.”

Người phụ nữ nhìn cô, nhẹ nhõm nói:

“Có điều, tôi không nhìn lầm người, cô đã làm rất tốt, bây giờ trông Peter càng lúc càng giống một đứa trẻ hơn trước.”

“Bà có biết bà đã bắt chúng tôi phải trả giá bao nhiêu cho thứ không liên quan đến mình không? Cung gia của chúng tôi đã mất đi bao nhiêu người chỉ để hoàn thành tình mẫu tử của bà dành cho con trai?”

Thời Tiểu Niệm nói, không khỏi cảm thấy khó chịu. Cô thừa nhận tấm lòng người mẹ của người phụ nữ kia, nhưng cô cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến cái giá phải trả quá lớn.

“Tôi không nghĩ tới bọn họ phát hiện ra cô nhanh như vậy, ta đưa cô trở về.”

Người phụ nữ kia nói:

“Ta không phải cố ý khiến cô sinh non.”

Bây giờ có nói gì cũng vô nghĩa.

Thời Tiểu Niệm mím môi, sau đó hỏi về vấn đề mà Cung Âu muốn biết nhất

” Vậy George thì sao? Tại sao ông ta lại lẻn vào tìm bà?”

“Ta không biết.”

Người phụ nữ kia lắc đầu, bình tĩnh nói:

“Thân phận hèn mọn của ta cũng chưa từng lọt vào mắt của lão, có lẽ lão ta phát hiện ra ta ở đây, nên muốn chiếm toàn bộ bản đồ của mạch nước ngầm trong tay ta. “

“…”

“Toàn bộ bản đồ mạch nước ngầm kéo dài ra tận tứ phía, có thể nói bao quát toàn bộ khu vực số 13. Một khi lấy được, chỉ cần các người còn ở nơi này, lão ta chỉ cần mất một chút sức lực nhỏ để diệt trừ các người.”

Người phụ nữ nói.

“…”

Thời Tiểu Niệm nhìn bà, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết chỗ không đúng ở chỗ nào, chỉ có thể im lặng.

Thời Tiểu Niệm từ trong phòng đi ra, cô liền nhìn thấy Cung Âu, anh ngồi cách đó không xa, trên tay còn cầm một chiếc máy tính bảng, dùng đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô chằm chằm, môi mỏng cong lên một vòng cung đầy khiêu khích

“Liền mạch lắm.”

“Anh có nghĩ rằng bà ấy đang nói dối không?”

Thời Tiểu Niệm hỏi

“Nhưng có thể bà ấy cũng đang nói sự thật George thực sự phát hiện ra danh tính của bà ấy khi xem lại các địa điểm giám sát của mình ở chỗ Peter.”

Chương tiếp>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh