Chương 1048: Thuyết phục Peter thành công!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể Peter lập tức run lên, cậu nói:

“Bà ta không phải mẹ tôi, mẹ tôi đã chết từ rất lâu rồi, tôi không còn nhớ rõ bà ấy trông như thế nào nữa!”

Cậu kịch liệt phủ nhận sự thật này.

“Đừng có giả vờ với tôi!”

Cung Âu lạnh lùng nói:

“Tôi cho cậu xem cảnh Thời Tiểu Niệm chất vấn bà ta, nếu có chút đầu óc thì hẳn nên biết bà ta đúng là mẹ cậu, bà ta đã đặt cả trái tim lên người cậu.”

“Bà ta đặt cả trái tim lên người tôi nên mới không tự mình bỏ trốn và bỏ mặc tôi một mình ở nơi như thế này!”

Peter có chút kích động nói, tại sao phải bắt cậu tiếp nhận chuyện mẹ ruột đã qua đời từ lâu đột nhiên sống lại sờ sờ trước mặt cậu? Tại sao phải bắt cậu ở lại gia tộc Lancaster để bị bọn họ sỉ nhục trong nhiền năm như vậy? Tại sao không đưa cậu cùng bỏ trốn? Vốn dĩ có thể dễ dàng đưa cậu ra ngoài, hà cớ gì lại để cậu ở lại nơi đó?

Cung Âu ngồi trên ghế đá, hơi nghiêng người về phía trước, hờ hững nhìn Peter

“Tôi không có thời gian, cũng lười hòa giải quan hệ mẹ con của các người, chuyện này cậu phải làm, không muốn làm cũng phải làm cho tôi!”

“Vậy anh lấy mạng tôi ra uy hiếp bà ta sao? Không phải bà ta vẫn luôn miệng nói quan tâm tôi sao? Để xem bà ta có hé răng hay không.”

Một bông hoa rơi xuống tay Cung Âu, Cung Âu không chút lưu tình ​​ném xuống đất, hắn đưa chân dẫm nát bông hoa dưới chân

“Cậu cho rằng tôi không muốn làm như vậy?”

Hắn chưa bao giờ làm những việc nhu nhược yếu đuối như vậy, còn phải chạy đi tìm một thằng nhóc để giải quyết vấn đề!

Nghe vậy, Peter sững sờ đứng đó, nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Cung Âu, cậu đột nhiên hiểu ra, không khỏi cười lạnh một tiếng

“Không ngờ người như anh lại chịu nghe lời chị tôi.”

Nhất định là Thời Tiểu Niệm không cho Cung Âu động đến cậu,Thời Tiểu Niệm vẫn luôn bảo vệ cậu.

“Ngươi đang cười nhạo ta?”

Ánh mắt Cung Âu sắc bén như mũi tên, hung ác nhìn Peter, hắn không giữ nổi lịch sự trước mặt thằng nhóc này nữa.

“Không.”

Peter mím môi, nhưng vẫn nói:

“Nhưng tôi nghĩ anh như vậy trông giống con người hơn một chút, có tình người.”

“Đừng nói nhảm nữa, bây giờ cậu lập tức đi theo tôi!”

Cung Âu lạnh lùng nói.

“Tôi không đi! Nếu anh có bản lĩnh, anh cứ việc lôi tôi đi.”

Dựa vào khí thế của Thời Tiểu Niệm, Peter đột nhiên tự tin hơn rất nhiều, xoay người rời đi, đột nhiên, cậu dừng bước, quay đầu nhìn về phía khí thế mạnh mẽ của Cung Âu có chút do dự nói:

“Nếu bà ta không mở miệng thì Thời Tiểu Niệm sẽ như thế nào?”

Thời Tiểu Niệm dựa vào Cung gia, nếu cuộc chiến với gia tộc Lancaster không được giải quyết, cô ấy liệu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Những bông hoa trên cây lác đác rơi xuống.

“Tôi không cần cậu quan tâm đến người phụ nữ của tôi nhiều như vậy.”

Cung Âu dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Peter

“Cậu nhớ kỹ cho tôi, cậu không phải đồ vật của riêng ai, tất cả những gì cậu phải gánh chịu ngày hôm nay đều là Lancaster áp đặt lên cậu, bọn họ vốn cũng chỉ xem cậu là một con chó, nếu đã như vậy thì cậu có thể phải cắn lại, hoặc là cứ suốt đời làm một con chó trốn chui trốn nhủi đến hết quãng đời còn lại đi!”

“…”

Thân thể Peter run lên, tất cả những gì cậu phải gánh chịu ngày hôm nay đều do cha cậu áp đặt lên cậu, cậu đương nhiên biết điều này, nhưng cậu có thể làm gì đây? Cậu có thực sự dám chĩa súng vào cha mình không?

Ngay lúc cậu vẫn đang lạc trong mớ suy nghĩ hỗn độn, giọng nói lạnh lùng hơn của Cung Âu lại vang lên cách cậu không xa.

“Trên đời này cái gì cũng phải học rồi mới làm, chỉ có việc làm cha mẹ là không. Không nghĩ tới vai trò của người cha lại lớn như vậy, chẳng qua cũng chỉ là cung cấp một con tinh trùng thì đã có thể làm cha rồi. Cậu sau này cũng sẽ như vậy.

Peter bị đóng băng bởi lời nói của Cung Âu, hơi thở của cậu ngừng lại trong giây lát.

“Hổ dữ không ăn thịt con, nếu như cậu cho rằng lão già đó sẽ vì huyết thống cha con mà không giết cậu, vậy cậu có thể coi như hôm nay tôi chưa nói gì.”

Cung Âu nói.

Giọng nói của Cung Âu sắc bén và lãnh đạm, mặc dù rất độc địa, nhưng đây là sự thật, thực tế đến mức không ai có thể phản bác được.

Peter rất muốn rời đi, nhưng hai chân lại không nhúc nhích được, cậu nhìn Cung Âu, không khỏi hỏi:

“Ông ta là người cao cao tại thượng…”

“Cậu cảm thấy một người cha nên được đánh giá từ bao nhiêu khía cạnh?”

Cung Âu thờ ơ nhìn Peter, giống như đang nhìn một đứa ngốc

“Bao nhiêu?”

Peter làm theo lời Cung Âu và hỏi, cậu nhìn thẳng vào anh, đôi mắt xanh đầy khao khát câu trả lời.

Peter luôn tránh né một số câu hỏi và đáp án của nó, nhưng không biết vì sao khi Cung Âu nói ra, cậu đột nhiên muốn đối mặt, muốn biết xem rốt cuộc đáp án của nó là như thế nào.

Cung Âu ngồi ở trên ghế đá, chậm rãi khoanh chân, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn thanh niên dưới gốc hoa, gằn từng chữ nói:

“Lúc trước tôi không biết, sau này tôi mới hiểu.”

“…”

“Tiêu chuẩn tối thiểu của một người làm cha – rằng lão già đó có nghĩ đến con mình một chút nào không, dù chỉ một chút.”

Cung Âu nói:

“Cậu có thể tự mình suy nghĩ về vấn đề này.”

Những lời này như một cú tát trời giáng vào mặt Peter, Peter đứng sững người tại chỗ, có phần loạng choạng lùi lại một bước.

Cậu luôn cố gắng để đạt được những thành tích nổi trội để chứng minh cho cha mình thấy, cậu luôn cảm thấy tài năng vẫn thua kém xuất thân cho nên vẫn luôn cố gắng phấn đấu nỗ lực, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cha mình đã đối xử tệ bạc với mình như thế nào.

Một lúc lâu sau, Peter đi về phía ngôi nhà lớn, loạng choạng như người say rượu, cùng với khuôn mặt thất thần và đôi mắt xanh trong veo đang hoảng loạn.

Vừa đến cửa, Peter đã đụng phải Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa, cô nhìn về phía Cung Âu ngồi thấy cậu đi tới, liền dời mắt đi chỗ khác, quan tâm hỏi:

“Em không sao chứ?”

“Chị sợ anh ta bắt nạt em sao?”

Peter ngây người nhìn cô và hỏi, cô đi theo bọn họ đến đây vì quan tâm đến cậu sao?

“Chị lo lắng cho vết thương của anh ấy.”

Thời Tiểu Niệm thành thật nói, sau đó cười ngượng ngùng:

“Thật ra chị cũng rất lo lắng, nhưng khi đến đây, chị chợt hiểu ra, anh ấy sẽ không bắt nạt em đâu. Anh ấy á, càng ngày càng giống kẻ ngốc hơn.”

Cung Âu đã thay đổi, trước đây anh ấy sẽ không bao giờ làm những chuyện phiền phức như vậy, cứ dùng cách trực tiếp khiến đối phương sống không bằng chết mới là tính cách của anh ấy, cũng chưa bao giờ quan tâm bản thân đã hy sinh bao nhiêu trong quá trình đó, anh ấy chỉ cần đạt được mục đích.

Cung Âu hiện tại… khiến cô có chút đau lòng, cô muốn chăm sóc anh ấy thật tốt, nâng niu anh ấy nhiều hơn một chút.

“Anh ấy nhờ em thuyết phục người đàn bà đó.”

Peter nói, cậu vẫn không chịu gọi người phụ nữ kia là mẹ, và đó là nút thắt trong lòng cậu.

“Cung Âu chắc chắn rằng người phụ nữ đó đã cố tình nói dối để che đậy một sự thật nào đó, và đó chính là chiếc chìa khóa mà anh ấy có thể sử dụng để kết thúc cuộc chiến này.”

Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng nói:

“Chị tin rằng anh ấy đúng.”

“Vậy chị cũng muốn em đi thuyết phục bà ta sao?”

Peter nhìn cô hỏi.

“Chị cũng không muốn em làm điều đó vì chị hay là vì người khác. Quyết định như thế nào đó là việc của em, chị chỉ hy vọng sau này em sẽ không phải hối hận thôi.”

Thời Tiểu Niệm nói, dù sao cũng không ai biết tương lai sẽ diễn biến như thế nào, dù là kết thúc trong hòa bình hay cả hai bên đều thương vong, không ai biết cả.

Ngay cả cô ấy cũng nói như vậy. Nếu cho cậu một lý do, vì Thời Tiểu Niệm, cậu có thể sẽ đi, nhưng bây giờ… cậu thực sự đang rất do dự.

Peter đẩy cánh tay của cô đang đặt trên vai mình rồi đi vào nhà, nhưng đi được hai bước liền dừng lại, cúi đầu nói:

“Khi còn bé em cũng đã từ nghĩ như vậy, chưa từng nghĩ tới cha em sẽ nghĩ đến em một lần, chị nói xem có phải là em nhớ nhầm hay không?”

Thật đáng buồn.

Thời Tiểu Niệm đưa mắt nhìn người thiếu niên kia, cô không đành lòng xé trách bức tranh hoa mĩ trong lòng của Peter, nhưng Cung Âu lại trực tiếp dùng lời nói đánh thức giấc mộng của Peter, đập tan giấc mơ muốn để cha thấy thành tích xuất sắc của bản thân Peter như thế nào, từ đó gây sự chú ý với cha.

Hiện tại Peter đã hiểu ra rằng dù cậu ấy có làm gì đi chăng nữa, George cũng sẽ không vì thế mà đối xử khác với cậu ấy.

“Giá như em chưa từng được sinh ra…”

Peter trầm giọng nói, sau đó nhấc chân đi về phía trước.

Thời Tiểu Niệm liếc mắt ra ngoài, Cung Âu vẫn ngồi dưới tàng cây, không phát hiện ra sự tồn tại của cô, lông mày hắn vẫn cau chặt, hai tay không ngừng đè ở eo, khiến người ta vô cùng lo lắng.

Lẽ ra anh ấy nên nằm trên giường để nghỉ ngơi, không nên tự mình gánh vác những việc này.

Có một số việc cô nên học để giúp Cung Âu giải quyết, cô muốn Cung Âu về nhà sớm, cùng nhau quay lại công ty để nghiên cứu những công nghệ mà anh ấy thực sự yêu thích.

“Peter.”

Nghĩ tới đây, Thời Tiểu Niệm gọi cậu lại.

Peter dừng lại.

“Kỳ thật trên đời này ngoại trừ cha, còn có mẹ.”

Thời Tiểu Niệm nói:

“Đừng để bản thân mắc kẹt trong đó.”

“Bà ấy đối xử với em thậm chí còn tệ hơn. Ít nhất thì bố em cũng đã cho em miếng ăn.”

Peter nói một cách chế giễu.

“Thật ra thì, em có còn chút ký ức nào khi còn rất nhỏ không?”

Khi Tiểu Niệm hỏi, Peter xoay người lại, cậu khó hiểu nhìn cô, cô chỉ cười nhẹ, bình tĩnh nói:

“Thực ra chị không phải là đầu bếp cao siêu gì, bánh làm ra cũng không ngon lắm, em thích bánh ngọt như vậy là bởi vì nó là hương vị trong kí ức của em.”

“…”

Peter ngơ ngác nhìn cô.

“Vệ sĩ nói với chị, người đó đưa cho em một miếng bánh, em liền cho rằng bánh đó là chị làm được.”

Thời Tiểu Niệm đứng đó nắm lấy tay cậu.

“Chị chuyển dạ sớm như vậy, cơ thể còn chưa hồi phục hoàn toàn, em nghĩ rằng Cung Âu sẽ để chị vào bếp làm bánh cho em sao? Cho nên vốn dĩ bánh từ hôm đến đây mà em ăn được, thực chất không phải do chị làm. Hơn nữa, bánh ngày trước em ăn, cũng không phải của chị.”

Vừa rồi cô muốn vào bếp, lại bị người hầu ngăn cản, cũng không cho cô nguyên liệu, Cung Âu hiện tại chỉ muốn đuổi cô cách xa hắn càng xa càng tốt, tránh cho cô nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của hắn bây giờ, cho nên mới làm khó cô, một mặt bảo cô đi nấu ăn, một mặt không cho cô nguyên liệu khiến cô phải bận rộn đi tìm mà không chú ý đến hắn.

Nghe vậy, Peter kinh ngạc nhìn cô:

“Chị…chị nói cái gì?”

“Những chiếc bánh đó không phải do chị làm. Chị chỉ làm bánh cho em khi chị bị bắt cóc đến chỗ của em thôi.”

Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói ra sự thật.

“…”

Peter ngây người đứng đó, trong đầu cậu chợt hiện lên một hình ảnh, một bóng người mơ hồ mảnh khảnh đang cầm bánh ngọt đưa cho cậu, cậu muốn nhìn rõ mặt người đó, nhưng lại không nhìn rõ, cậu chỉ biết là người đó đã cười, nụ cười rất ấm áp…

“Thà lùi một bước tìm kiếm ký ức của mình còn hơn là thu hút sự chú ý mà em sẽ không bao giờ có được.”

Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng nói:

“Cung Âu nói rằng điều duy nhất có thể chắc chắn về lời nói của người phụ nữ đó là tình cảm chân thật bà ấy dành cho em.”

“…”

Thân thể Peter cứng ngắc đứng ở đó, cậu ngơ ngác nhìn Thời Tiểu Niệm, hồi lâu không chịu nổi.

Cả ngày hôm đó, Peter đã suy nghĩ rất nhiều, cậu tự nhốt mình trong phòng không ra ngoài gặp ai.

Đến tối, Peter cuối cùng cũng mở cửa bước lên lầu dưới ánh mắt của mọi người, không ai ngăn cản.

Tin tức nhàm chán đang phát trên TV, Thời Tiểu Niệm đang dựa vào người Cung Âu xem, điện thoại đột nhiên rung lên, cô lấy điện thoại ra, là tin nhắn Peter gửi cho cô ——

[Thời Tiểu Niệm, em sẽ đối mặt với nó.]

Nhìn đến hàng chữ này, Thời Tiểu Niệm không khỏi mỉm cười, điện thoại bị một bàn tay mảnh khảnh cướp đi, Cung Âu ngồi trên xe lăn, nhìn vào cái đầu nhỏ đang dựa vào người anh, lạnh lùng nói:

“Kết quả vẫn là em đi thuyết phục cậu ta.”

Tại sao chính sách của hắn vẫn không bằng cách thuyết phục của cô?

“Là em ấy tự mình hiểu ra, em hy vọng hai mẹ con bọn họ có thể ngồi xuống nói chuyện, hóa giải khúc mắc.”

Thời Tiểu Niệm nó:

 “Em cũng hy vọng kết quả này sẽ khiến anh hài lòng.”

Bằng cách này, họ có thể quay về sớm hơn.

“Ai biết được kết quả.”

 Cung Âu hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói, ngón tay nhanh chóng gõ gõ màn hình vài cái, sau đó đưa điện thoại cho cô

“Trả cho em, tiếp tục xem tin tức.”

“Ừm.”

Thời Tiểu Niệm dịu dàng rúc vào người anh.

Ba giây sau—

“Cung Âu, tại sao số của Peter lại nằm trong danh sách đen của em rồi?”

Thời Tiểu Niệm hỏi:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh