Chương 1056: Có thể bắt đầu uy hiếp rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Tiểu Niệm hít một hơi, sau đó mở điện thoại lên, rồi mở video giám sát đưa cho Cung Âu, đặc biệt còn đứng cách xa anh một chút

“Em cho anh xem cái này.”

“Không xem!”

Cung Âu quay đầu đi chỗ khác.

“Xem một chút thôi, rất hay đó”

“Không muốn xem!”

“Cung Âu…”

“Mang lại đây! Phiền phức!”

Cung Âu vẻ mặt ủ rũ nhận điện thoại, cúi đầu nhìn thấy Enid trong màn hình giám sát, đang kéo Peter bất đắc dĩ ra khỏi phòng sau.

Peter không muốn bị mẹ kéo như vậy nên liên tục lùi ra sau, hai mắt nhìn về phía phòng khách trước mặt, trên mặt tràn đầy sự bất đắc dĩ.

Enid không biết đã nói vào tai cậu điều gì, Peter do dự nhìn bà một cái, liền bị bà kéo đi.

Hai người không đi về phía trước nhà chính, mà là đi tới đình viện, trong đêm tối, ánh trăng nhàn nhạt nhu hòa, Enid đi dưới tàng cây nhìn quanh vài lần.

Peter dường như đang hỏi bà ấy đang làm gì.

Enid nhặt chiếc xẻng mà bà ấy thường dùng để trồng hoa, và bắt đầu đào dưới gốc cây.

Thời Tiểu Niệm đứng sang một bên nói:

“Liều lĩnh thật, bà ấy biết khắp nơi đều có giám sát, thế mà vẫn không hề tránh né.”

“Bà ta tránh rồi.”

Cung Âu lạnh lùng nói:

“Tất cả các hệ thống giám sát ở đấy đều bị Peter tấn công vào làm nhiễu rồi, cho nên bọn họ cho rằng chúng ta không nhìn thấy gì cả.”

Hóa ra là như thế.

Khi Thời Tiểu Niệm chuyển mắt, cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ cho Enid và con trai bà, bọn họ cho rằng mọi thứ đều không rõ, nhưng thực chất tất cả đều ở dưới mũi bọn họ.

Một lúc sau, Enid đã xúc đất dưới gốc cây, để lộ ra một lối thoát hiểm.

Lại là thói quen này.

“Bà ta còn để lại một lối thoát.”

Cung Âu cười lạnh, toàn bộ bản đồ mạch của nước ngầm đều không có lối ra nhỏ như vậy ở đấy.

“Enid là một người rất thận trọng.”

Thời Tiểu Niệm ngồi xuống bên cạnh Cung Âu, có chút tin tưởng nói:

“Thế nào, lợi hại không, nếu không phải em để vệ sĩ theo dõi bọn họ, có lẽ họ đã rời khỏi khu 13 rồi.”

“Làm sao em biết bà ta sẽ chạy trốn?”

Cung Âu đưa mắt nhìn cô, sắc mặt vẫn như cũ, có chút tái nhợt, hiển nhiên còn chưa hết tức giận vì chuyện vừa rồi.

“Bởi vì em đã ám chỉ với bà ấy rằng em đã biết tất cả mọi thứ và đoán ra tất cả, bà ấy chắc chắn sẽ sợ hãi. Tất nhiên, chạy càng sớm thì càng an toàn.”

Thời Tiểu Niệm cười nói, lộ ra hàm răng trắng tinh và nhìn hắn với đôi mắt long lanh

“Có phải em rất thông mình không? Đôi khi, trí tưởng tượng của một họa sĩ truyện tranh rất hữu ích.”

Cung Âu kiên định nhìn chằm chằm cô, đôi môi mỏng vốn lãnh đạm mím lại chậm rãi cong lên, cúi đầu gõ nhẹ vào trán cô một cái, con ngươi thâm trầm tràn đầy si mê

“Thông minh, em là người thông minh nhất.”

Thời Tiểu Niệm bĩu môi che trán, nhưng trong lòng vẫn vô cùng ngọt ngào

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật, em không thông minh sao anh lại muốn em?”

Cung Âu lộ ra vẻ mặt hiển nhiên, nói:

“Anh, Cung Âu, hoặc là không chọn, bằng không thì phải chọn thứ tốt nhất.”

Cô ấy là thứ tốt nhất và là duy nhất.

Đây là nguyên nhân sao… Thời Tiểu Niệm lại nghĩ đến kỹ năng nấu nướng của mình, và hắn đã khen ngợi trình độ nấu nướng bình thường của cô ấy là không ai sánh kịp, rồi cô ấy đột nhiên mất đi niềm kiêu hãnh sau khi nghe so sánh như vậy.

Cung Âu cúi đầu hôn mạnh lên môi cô

“Thời Tiểu Niệm, mấy ngày nay em đang cố giải quyết vấn đề này sao?”

“Em thật sự muốn giúp anh, dù chỉ một chút thôi cũng được.”

Thời Tiểu Niệm nói, cô thực sự không thể chịu được khi nhìn hắn làm việc chăm chỉ mỗi ngày.

Cung Âu nhìn cô thật sâu, quay đầu nhìn tủ đầu giường, lấy ra một tờ khăn giấy màu vàng nhạt, vuốt phẳng trong lòng bàn tay, ngón tay mảnh khảnh gấp vài lần, trước mặt Thời Tiểu Niệm liền xuất hiện một con hạc giấy tung bay.

“Phần thưởng của em.”

Cung Âu nắm lấy tay cô, đặt con hạc giấy vào lòng bàn tay cô.

Hạc giấy khẽ lắc lư, như muốn bay lên.

Thời Tiểu Niệm sửng sốt một giây, nhìn con hạc giấy trong tay, đột nhiên cô nhớ tới những con hạc giấy trong rừng lúc trước, những con hạc giấy bóng kính treo lủng lẳng, những con hạc giấy mà cô đã gỡ bỏ hoàn toàn.

Cô đã từng nhìn thấy những con hạc giấy đó, một số nếp gấp khó xử trên chúng giống hệt như chỗ Cung Âu vừa gấp.

Hóa ra trước nay đều có tâm ý như vậy.

Thời Tiểu Niệm ngây người nhìn hạc giấy trong tay, thật lâu sau mới ngước mắt nhìn Cung Âu đang nhìn mình chằm chằm, giống như đang nhìn mỹ nhân tuyệt thế, mê ly như vậy. Không biết tại sao, Thời Tiểu Niệm đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút đau xót, vươn tay ôm lấy Cung Âu, một tay nắm chặt hạc giấy.

Cung Âu bị cô đột nhiên nhào vào lòng khiến hắn sửng sốt một chút, hai tay ôm chặt lấy cô

“Làm sao vậy? Đột nhiên lại muốn vận động mạnh sao?”

“…”

Hắn thực sự giỏi trong việc phá hủy bầu không khí.

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ cười cười, dựa vào trong ngực anh nói:

“Chờ vết thương trên lưng anh lành hẳn, anh có thể tùy ý vận động.”

Xem như dỗ dành anh ấy vậy.

“Thật sao?”

Giọng điệu của Cung Âu đột nhiên trở nên kích động

“Những đêm lãng phí đều sẽ bù đắp cho anh sao? Em không được phép phản kháng, nhất định phải hết sức phối hợp! Phải phối hợp đặc biệt ăn ý với anh!”

“…”

Mức độ phối hợp đặc biệt ăn ý là gì…

Thời Tiểu Niệm muốn rút lại lời nói lúc nãy, dỗ dành cái khỉ gió gì, dâng bản thân cho sói xám xấu xa thì có!

Cô buông anh ra, cẩn thận đặt hạc giấy lên đầu giường, chuyển đề tài:

“Đi thôi, chúng ta đi gặp Enid, chuyện này nên kết thúc ở đây rồi.”

“Chúng ta còn chưa nói hết.”

Cung Âu nhíu mày, có chút không hài lòng.

“Chuyện này quan trọng, chúng ta còn cả đời để nói chuyện kia mà.”

“Vận động quan trọng hơn.”

Cung Âu vẫn cố chấp nói.

“…”

Đầu Thời Tiểu Niệm càng ngày càng muốn nổ tung, anh có thể đừng nhắc đến hai chữ vận động nữa được không, cô ôm cánh tay Cung Âu

“Được, được, được, đi thôi, chúng ta đi xuống mau, làm xong về sớm thì về ngủ sớm.”

“Nói về vận động trước.”

“Chúng ta sẽ nói về nó sau.”

“Vậy thì tốt, sau khi vết thương hồi phục hoàn toàn, anh sẽ tận lực bù đắp, em nhất định phải phối hợp!”

“…”

Làm sao mà lại thành ra quyết định xong rồi? Mặc kệ, chuyện này để sau rồi nói, định hay không vẫn là cô nói!

Thời Tiểu Niệm không dám nói nhiều với hắn nữa, để tiết kiệm thời gian, nên chỉ để hắn tự nói một mình.

Hai người mặc áo khoác bên ngoài bộ đồ ngủ, là đồ đôi, cuối cùng Cung Âu cũng hài lòng để Thời Tiểu Niệm đẩy mình ra khỏi phòng.

Sân sau nhà chính lúc này đã sáng trưng, ​​vệ sĩ đã bao vây toàn bộ sân, ở trung tâm là hai mẹ con Enid bị mắc kẹt ở giữa.

Thời Tiểu Niệm đẩy Cung Âu qua, vệ sĩ nhường đường cho họ, không khí có chút lạnh. Khi Thời Tiểu Niệm ngước mắt lên, cô nhìn thấy Enid đang đứng đó, trên khuôn mặt biến dạng của bà không nhìn ra biểu cảm gì, chỉ có đôi lông mày hơi cau lại có thể cho thấy lúc này bà đang rất căng thẳng.

Peter ngồi trên chiếc ghế đá bên cạnh, hai tay đút trong túi quần, thấy bọn họ đến gần, cậu vội vàng đứng dậy, trên khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ bối rối và lo lắng

“Thời Tiểu Niệm.”

Cậu mở miệng gọi Thời Tiểu Niệm, đây là một hành động tìm nơi trú ẩn trong tiềm thức.

Thời Tiểu Niệm cười nhạt trấn an cậu, Cung Âu lạnh lùng nhìn bọn họ, sau đó quét mắt về phía lối ra của mật đạo vừa được đào ra trên mặt đất, cười lạnh giễu cợt nói:

“Nghe nói thỏ thưởng rất xảo quyệt, sẽ đào 3 cái hang, bà thật sự rất cẩn thận, đã chừa lại rất nhiều đường lui cho mình nhỉ.”

Giọng hắn lạnh lùng vang lên trong đêm, lạnh hơn cả gió đêm nay.

Thời Tiểu Niệm lại nói thêm:

“Hiện tại cũng không biết nên xưng hô như nào cho phải phép, là dì, là cô hay là Lancaster phu nhân? Nhưng dù gì cũng là người quen, không nói lời nào mà đã rời đi cũng không hay cho lắm, phải không?”

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, không có chút gì gọi là hung dữ, nhưng vẫn có thể khiến người nghe vô cùng khó chịu.

Enid càng cau mày chặt hơn, nhưng rất nhanh sau đó lại thả lỏng ra, đối với Cung Âu lễ phép cúi đầu

“Cung nhị thiếu gia, Cung phu nhân, trong khoảng thời gian này mẹ con chúng tôi đã làm phiền quá nhiều rồi, cũng mang lại nhiều phiền phức, chúng ta cũng không muốn vướng mắc giữa hai gia tộc nên chúng tôi đã quyết định ra đi mà không lời từ biệt”.

Nghe vậy, nụ cười trên khóe môi Cung Âu càng thêm châm biếm

“Chính thức giải thích cho việc chạy trốn sao.”

“…”

Enid đứng bất động, trên mặt Peter có chút ngượng ngùng, cậu nói với Thời Tiểu Niệm

“Mẹ em thật sự không muốn bị mắc kẹt giữa hai nhà, bà sợ cha em, bà chỉ muốn một cuộc sống bình dị thôi.”

Đó là những gì mà Enid đã nói với Peter?

Bà vẫn không chịu nói thật với con trai của bà sao?

“Peter, em nên biết thực hư mọi chuyện.”

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, ánh mắt rơi vào thân thể gầy gò của Enid

“Bà ấy không sợ cha em, bà ấy là không nỡ để cha em vì bà ấy mà hy sinh.”

Dưới tàng cây, Peter có vẻ mặt như bị sét đánh, hoàn toàn không kịp phản ứng

“Cái gì?”

Cung Âu đang ngồi trên xe lăn, hắn không thích Thời Tiểu Niệm trò chuyện quá nhiều với Peter, vì vậy đã lạnh lùng cắt ngang và nói với Enid

“Tôi không ngờ George lại thích một khuôn mặt như vậy, thực sự là … Mọi người đều có tham vọng của riêng mình.”

Bốn từ cuối cùng được Cung Âu nói ra với rất nhiều ý nghĩa.

Những lời này vừa nói ra, vệ sĩ bên cạnh liền không nhịn được mà cười thành tiếng.

“Cung Âu.”

Thời Tiểu Niệm vỗ vỗ vai Cung Âu, ý bảo hắn đừng nói như vậy.

Cung Âu sắc mặt ủ rũ, hắn không thèm nói nữa.

Lúc này Thời Tiểu Niệm mới ngẩng đầu nhìn Enid, ôn nhu nói:

“Hy vọng bà có thể hợp tác với chúng tôi, chúng tôi không phải muốn giết chóc, mà chỉ muốn giải quyết mâu thuẫn giữa hai gia tộc, có thể hòa bình chúng sống như trước hoặc đại loại nước sống không phạm nước giếng mà thôi.”

“Tôi không phải con bài mặc cả của các người.”

Lúc này, Enid đã không có đường lui, chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng mà giãy giụa.

Nhưng hiển nhiên, Cung Âu không phải là Thời Tiểu Niệm, hắn không có kiên nhẫn chậm rãi làm công tác tư tưởng như cô, hắn giơ tay ra hiệu một cái

“Phong Đức.”

Phong Đức, người đã đứng bên cạnh, tiến về phía trước.

“Thông báo cho lão già George kia, mẹ con bọn họ đều ở trong tay tôi, nếu muốn mạng của bọn họ, tốt nhất bảo lão ta nên bày tỏ hết thành ý của mình ra, thời hạn là ba ngày.”

“Sau ba ngày, tôi, Cung Âu, sẽ không chịu trách nhiệm về bất kỳ hậu quả nào của bọn họ.”

“Vâng, thiếu gia.”

Phong Đức cúi người, trên mắt lộ ra ý cười, sau đó xoay người rời đi.

“Anh định làm gì?”

Peter ngơ ngác hỏi:

“Anh dùng chúng tôi uy hiếp cha tôi sao? Ông ta căn bản không quan tâm đến tôi.”

“Ông ta quan tâm đến bà ấy là đủ rồi.”

Cung Âu cười khẩy, ánh mắt rơi vào người Enid.

Peter càng bối rối hơn, ngơ ngác nhìn Enid

“Mẹ, anh ta nói như vậy là có ý gì? Cha có thật sự quan tâm đến mẹ không?”

Chương tiếp>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh