Chương 1058 : Tình yêu tột cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Phu nhân, khi bà làm những việc này… a!”

Đang nói giữa chừng, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu kéo đến bồn rửa tay, Cung Âu ấn tay cô vào vòi rửa vết thương cho cô.

Hắn có thể để cô ấy nói xong cái đã được không vậy?

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ liếc nhìn Cung Âu, sau đó lại nhìn hai người ngoài cửa, nói:

“Phu nhân, bà có bao giờ nghĩ đến Peter không? Cậu ấy là đứa con mà bà quan tâm nhiều năm nay, thật không dễ dàng gì để hai mẹ con đoàn tụ, bà cứ phải để cậu ấy một lần nữa nếm trải âm dương cách biệt sao?”

Thời Tiểu Niệm không nhìn thấy vẻ mặt của Enid, chỉ thấy bà nằm trên mặt đất, một tay máu chảy đầm đìa, màu sắc vô cùng chói mắt.

Ngược lại, Peter đứng trước mặt mẹ với ánh mắt vô cùng bối rối, sợ hãi và hoảng loạn.

“Băng gạc đâu? Các người chết hết rồi hả, mang băng gạc tới đây!”

Khi Cung Âu rửa vết thương cho Tiểu Niệm, mãi vẫn chưa thấy ai mang hộp cứu thương đến liền quát lớn.

Sau khi có người nhanh chóng mang hộp cứu thương đến, Cung Âu lập tức chộp lấy hợp sơ cứu băng bó vết thương cho Thời Tiểu Niệm. Quả nhiên, Thời Tiểu Niệm nhìn thấy vết thương nhỏ của cô được gói lại như cái bánh bao, cũng may Cung Âu đã có tiến bộ hơn một chút, không còn bị trói chặt như trước, máu của cô sẽ không bị tắc nghẽn nữa.

Trong khi Cung Âu đang tìm kiếm trên mạng các phương pháp hồi phục vết thương nhanh chóng, thì Thời Tiểu Niệm đã lẻn ra sân sau và đi vào phòng của Enid.

Enid đã được đặt lên giường, cổ tay của bà ấy đã được buộc bằng băng gạc, và bà ấy đang được truyền dịch, khuôn mặt biến dạng không thuận mắt, nhưng sự tái nhợt và trống rỗng trong đôi mắt hiện lên rất rõ ràng.

Peter ngồi ở mép giường cúi đầu. Cậu chỉ mới 16 tuổi, nhưng trải qua rất nhiều chuyện và hiện tại không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, vốn là một đứa trẻ ngây thơ vô tội, nhưng lại phải gánh trên vai xiềng xích nặng nề.

Có vẻ như Enid sẽ không gây rắc rối gì nữa.

Thời Tiểu Niệm tiến lên, vỗ vỗ vai Peter, nhẹ giọng nói:

“Chị đã nhờ người nấu chút đồ ăn, em đi ăn chút đi, chị nói chuyện với mẹ em.”

Peter ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt lại vô hồn, một lúc sau hình như cậu hiểu Thời Tiểu Niệm muốn để cậu ra ngoài để cô và mẹ cậu có không gian riêng tư, vì vậy cậu gật đầu, rồi đứng dậy rời đi.

Lúc này chỉ còn lại Thời Tiểu Niệm và Enid trong phòng. Enid nằm đó, không có ý định nói chuyện với Thời Tiểu Niệm, đôi mắt trống rỗng không có linh hồn, chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn khuôn mặt đầy sẹo của bà, một lúc lâu sau mới nói:

“Tôi thật không ngờ bà lại yêu người đàn ông đó đến mức như vậy.”

Nghe vậy, Enid liền phản ứng lại, lông mi bà run rẩy dữ dội.

“Thật ra, tôi thật sự không hiểu ông ấy có gì tốt. Đúng là ông ta có địa vị vô cùng cao, có thể khiến vạn người ngưỡng mộ, nhưng ông ấy là đàn ông đã có gia đình.”

Thời Tiểu Niệm lãnh đạm nói:

“Peter mới là cốt nhục của bà, bà là người thân duy nhất cho cậu ấy ấm áp, cậu ấy chỉ nhìn nhận một mình bà, vậy mà bà lại vì người đàn ông đó mà muốn vứt bỏ cậu ấy một lần nữa. Bà có nghĩ đến cảm xúc của Peter như thế nào không?”

“…”

Enid nằm đó, im lặng không nói gì.

“Peter thật sự rất đáng yêu lại vô cùng thông minh, tại sao hết lần này đến lần khác đều nguyện ý vứt bỏ em ấy. Nếu tôi biết chuyện này, tôi đã không thuyết phục em ấy nhận lại bà. “

Thời Tiểu Niệm hỏi, cô thật sự đau lòng cho Peter. Cậu ấy đã thực sự rất khó khăn trong mười mấy năm qua.

Nghe thấy vậy, Enid từ từ nhắm mắt lại, nước mắt tuôn ra từ khóe mắt.

Trong phòng lại im lặng, không ai nói với nhau lời nào.

Ngay khi Thời Tiểu Niệm nghĩ rằng Enid sẽ không nói gì nữa ngay cả khi bà ấy bị giết, thì Enid đã nhắm mắt lại và hỏi:

“Nếu một ngày nào đó, cô phải từ bỏ việc nuôi con mới có thể để chồng mình có cuộc sống tốt hơn thì cô sẽ làm gì?”

Thời Tiểu Niệm sững người một lúc, trong đầu lướt qua rất nhiều mảnh ký ức.

Bây giờ cô mới nhận ra rằng có rất nhiều kỷ niệm đã trôi qua rất nhiều năm rồi.

Thời Tiểu Niệm ngồi xuống bên giường, nhìn chiếc đèn sàn cổ trong phòng nói:

“Không phải tôi chưa từng gặp phải tình huống như vậy, nhưng Cung Âu không giống George, có thể anh ấy không biết nên biểu đạt như thế nào. Nhưng tôi biết anh ấy có năng lực của một người cha bảo vệ con mình bằng mọi giá kể cả tính mạng của bản thân.”

“…”

Nước mắt của Enid tuôn trào ra nhiều hơn.

“Bà không cần phải so sánh các người với chúng tôi, bởi vì ông ấy không phải là đối thủ của Cung Âu.”

Thời Tiểu Niệm nói, cô thừa nhận rằng cô không thích George, đặc biệt là khi lợi dụng Peter để đạt được mục đích.

Nghe vậy, Enid cười khổ nói:

“Cô không hiểu được, cô có biết hắn vì ta mà làm bao nhiêu chuyện không? Cô có biết nếu ta cứ như vậy mà phản bội hắn, ta sẽ đau lòng cỡ nào không?”

“Nếu ông ta đối xử tốt với bà, thì bà đã không như bây giờ.”

Thời Tiểu Niệm phản bác lại.

Enid nhắm mắt lại, nước mắt lại lần nữa chảy xuống, giọng nói vốn dĩ lạnh lùng chợt trở nên bi thương

“Năm đó, ta bị phái đi hầu hạ George, lúc ấy ông ấy mới chỉ là thiếu gia…”

Enid đã kể cho Thời Tiểu Niệm một câu chuyện rất, rất dài, dài đến nỗi Thời Tiểu Niệm đắm chìm trong câu chuyện này không thoát ra được.

Lúc ra khỏi phòng, Thời Tiểu Niệm vẫn còn ngây người.

Sau khi phái người đi canh giữ Enid, Thời Tiểu Niệm một mình trở về phòng chính, nhìn mọi thứ xung quanh, cô cảm thấy rất xấu hổ, dường như cô vừa trải qua một thời đại khác, một cuộc sống không thể tưởng tượng khác.

Phong Đức đứng cách đó không xa, mỉm cười với cô, khom người về phía cánh cửa đang mở, ra hiệu cho cô đi qua.

Thời Tiểu Niệm đi tới, trong đầu vẫn còn hình ảnh của một cuộc sống khác, cô bước ra khỏi cửa, bên kia sân là bức tường cao đầy hoa, tỏa hương thơm ngát, từ cành cây nhìn ra ngoài, bầu trời trong xanh như thể nó đã được rửa sạch, trong như pha lê.

Ở một bên, Cung Âu ngồi trên bậc thềm cạnh cái nối của trẻ con, Bí Ngô Nhỏ thỉnh thoảng phát ra tiếng khúc khích như đang trò chuyện với Cung Âu, Cung Âu cầm chậu hoa nguyệt quang trong lòng bàn tay, đôi mắt đen láy nhìn đứa nhóc đang ở trong nôi.

“Này, con nói khi nào thì nó sẽ nở hoa? Phong Đức nói rằng những đứa nhóc như con có thể là nhà ngoại cảm.”

“Ưh”

Đây là câu trả lời của Bí Ngô Nhỏ.

“Vút!”

Cung Âu khinh thường xoay xoay chậu hoa trong tay

“Biết ngay là không thể tin lão già Phong Đức kia được mà.”

“Pùh~” (Nhóc Bí Ngô nó phun nước bọt/phun mưa đấy mọi người ^.^)

Bí Ngô Nhỏ trò chuyện với hắn rất ăn ý, vô cùng hợp tác.

Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa nhìn cảnh này, những câu chuyện mà Enid kể trong đầu, đan xen vào nhau, biến thành một nụ cười nhạt trên môi, có chút chua xót nhưng trong lòng lại tràn đầy hạnh phúc.

Cô đi về phía Cung Âu, cầm lấy chậu hoa từ tay anh:

“Cẩn thận làm hư hoa nguyệt quang của em.”

“Nói xong rồi?”

Cung Âu ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt không hài lòng

“Có nhiều chuyện để nói với một kẻ quái dị như vậy sao?”

Thời Tiểu Niệm cẩn thận đặt chậu hoa nguyệt quang sang một bên, sau đó ngồi xuống bậc thềm bên cạnh Cung Âu, gần như ngồi trong lòng anh, mềm mại dựa vào lòng anh.

Cung Âu phát hiện cô có gì đó không ổn, cau mày hỏi:

“Em làm sao vậy?”

“Cung Âu, anh có cảm thấy trên đời này có loại tình yêu cực đoan đến mức khiến người ta sợ hãi không?”

Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng nói. Cung Âu vén tóc trên má cô, mê mẩn nhìn gương mặt ấy

“Nói đi.”

Cô muốn nói chuyện, nếu thế thì anh để cô nói.

“Hóa ra Enid là người hầu của George trước khi George kết hôn. Hai người yêu nhau rất lâu về trước. Bà ấy rất thông minh. Với sự giúp đỡ của George, bà ấy đã học được rất nhiều thứ. Ngay cả George cũng cần bà ấy ở sau lưng đưa ra các lời khuyên. Từng bước khiến ông ấy trở nên ưu tú, nổi bật hơn so với các anh em trong nhà.”

Thời Tiểu Niệm nằm trên đùi Cung Âu thuật lại câu chuyện:

“Trong quá trình này, hai người bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, George một mực muốn cưới bà ấy, nhưng ông từ sớm đã bị định hôn với người khác, George khiến bà ấyhôn mê rồi đưa bà ấychạy trốn. Sau khi tỉnh lại, bà ấy đã khuyên George trở về, bà đưa ông ấy đến trước mặt mẹ của George thú nhận mọi chuyện, để đảm bảo tính mạng của bà ấy, George chỉ có thể chấp nhận liên hôn gia tộc theo ý muốn của phu nhân Lancaster đời trước.”

“Ồ, lão già đó còn có đoạn tình cảm như vậy nữa sao?”

Cung Âu cười lạnh, giọng điệu vô cùng giễu cợt.

“George luôn muốn ở bên Enid, nhưng Enid cảm thấy mình chỉ là một mảnh đất cằn cỗi, không thể nuôi dưỡng một cái cây lớn như George được, cho nên tình yêu của bà ấy dành cho George chính là muốn ông ấy phát triển lớn mạnh hơn trong gia đình Lancaster.”

Thời Tiểu Niệm nói nhẹ giọng nói:

“Anh biết không, vợ chồng George sinh mấy đứa con đều là do chính Enid tự mình đỡ đẻ.”

“Người đàn bà điên khùng.”

Đánh giá của Cung Âu rất sắc bén và trực tiếp.

“Em cảm thấy thật nực cười, không giống như những lời đồn đại trước đây từng nghe, em e rằng đứa con với Enid chính là lần duy nhất George tỉnh táo.”

Thời Tiểu Niệm nói:

“Cho dù Enid có làm gì đi nữa, George vẫn không chịu từ bỏ bà ấy. Giữa chừng đã xảy ra rất nhiều chuyện, lần nào mọi chuyện cũng được bà ấy đứng ra giải quyết vì thân phận thấp kém của bà ấy, nhưng những gì bà ấy làm lại khiến George rơi vào nỗi đau vô tận.”

“Một người đàn ông vô dụng.”

Cung Âu tiếp tục bình luận.

“Ưh.”

Bí Ngô Nhỏ nằm trong nôi cũng đưa ra nhận xét của mình.

Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn Cung Âu, Cung Âu nhún vai, hắn vươn tay xoa xoa mặt cô

“Ok, em nói tiếp đi, anh nghe đây.”

“Có thể là vì không đòi hỏi bất cứ điều gì từ George, George ngày càng trở nên điên cuồng vì bà ấy, thậm chí đến mức phát ốm. Ông ấy không chịu làm bất cứ điều gì mà không có bà ấy, ông ta cũng không chịu quản lý gia đình. Sức khỏe của ông ấy ngày một xấu đi.”

Thời Tiểu Niệm tiếp tục nói:

“Enid cuối cùng cũng phát hiện cái đại thụ ngày trước càng ngày càng xa vời so với dự tính của bà, cho nên bà đã thỏa hiệp, và sau đó đã có Peter.”

“Ồ, rốt cuộc vẫn là Tiểu Tam.”

Cung Âu nói.

“Ưh.”

Bí Ngô Nhỏ lại chăm chỉ hợp tác với Cung Âu.

“…”

Thời Tiểu Niệm bất lực, hai cha con nhà này có thể để cô ấy kể một câu chuyện một cách rành mạch được hay không? Bao nhiêu cảm xúc trong lòng cô đều đã bị hai cha con họ phán xét hết rồi.

Cô ngẩng đầu trong lòng Cung Âu, nhìn anh rồi nói:

“Anh còn ở đây khoác lác oán trách người khác sao? Lúc đầu khi theo đuổi em, anh luôn nhắc đến việc không thể lấy em làm vợ, bảo em cảm thấy vinh dự khi trở thành tình nhân của anh!”

Anh cũng có gan nói người khác là tiểu tam sao.

Cung Âu không chút do dự bĩu môi

“Anh sớm đã thay đổi rồi, quan điểm của anh bây giờ rất chính trực!”

Chính trực đến không thể chính trực hơn nữa.

“Thật sao? Quan điểm tin rằng trẻ con có thể là nhà ngoại cảm sao?”

Thời Tiểu Niệm liếc nhìn anh có chút khiêu khích.

Hắn thực sự đã hỏi Bí Ngô Nhỏ một câu hỏi ngớ ngẩn rằng khi nào hoa nguyệt quang sẽ nở

Sắc mặt Cung Âu có chút bất an, nhéo nhéo vành tai cô, vươn tay ôm cô vào lòng, để cô dán sát vào người anh hơn rồi nói:

“Em còn kể chuyện nữa thì anh sẽ không nghe nữa đâu, tốt nhất là em nên im lặng được rồi.”

Người phụ nữ này thực sự thích không cho hắn mặt mũi tới vậy.

“…”

Vậy thì không được, cô ấy vẫn còn muốn kể chuyện.

Thời Tiểu Niệm mở miệng đang định nói tiếp, đột nhiên cô phát hiện bản thân không thể liên kết các ý lại với nhau.

“Em kể tới đâu rồi?”

“Bọn họ ngủ với nhau rồi sinh ra Peter.”

Cung Âu trực tiếp nói thẳng.

Chương tiếp >>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh