Chương 1060: Kế hoạch hợp tác trăm năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính vì vậy mà George mới yêu thương cô con gái này như vậy, vì cô mà làm tất cả, điều này cho thấy George mặc dù là một người đàn ông có tham vọng lớn, nhưng dục vọng tình cảm lại đặc biệt mạnh mẽ từ trong xương tủy, mạnh mẽ tới nỗi đủ để bao trùm tất cả.

“…”

“Peter cũng rất thông minh, đặc biệt có tài, nhưng bởi vì bị coi thường và miệt thị nhiều năm như vậy, nên George căn bản không nhìn ra cậu ấy thực sự có tài năng.”

Thời Tiểu Niệm nói.

“Xuất sắc.”

Cung Âu khen ngợi cô, sau đó nói:

“Có phải mọi thứ đều thuận lợi không, Thời Tiểu Niệm, chúng ta chuẩn bị về nhà rồi.”

Thời Tiểu Niệm, chúng ta chuẩn bị về nhà rồi.

Giọng nói trầm ấm từ tính khẽ vang lên bên tai Thời Tiểu Niệm, hoa trên cây chậm rãi rơi xuống.

Làn gió từ từ thổi tới, đưa hương hoa bay vào không trung.

Bí Ngô Nhỏ trong nôi đột nhiên tròn xoe mắt, há miệng phát ra âm thanh như tiếng cười, nước miếng chảy ra từ khóe miệng, đôi mắt sáng ngời nhìn bọn họ.

Khoảnh khắc đó, Thời Tiểu Niệm đột nhiên cảm thấy rất ấm áp, ấm áp đến mức cô muốn vẽ lại cảnh tượng này và trân trọng nó mãi mãi.

Dưới sự kiểm soát của các vệ sĩ trong lâu đài, Enid không có cơ hội tìm đến cái chết một lần nữa, bà ta không ăn uống gì và chỉ có thể tiếp nạp từ bình dinh dưỡng chuyền vào cơ thể, bà vốn đã gầy gò nay lại càng mất dạng hơn.

Tin tốt đến vào ngày cuối cùng của thời hạn ba ngày, gia tộc Lancaster quyết định cùng Cung gia phát triển gần mười mỏ dầu chính của bọn họ, theo một nghĩa nào đó, hành vi này chính là sự đầu hàng của Lancaster.

Thời Tiểu Niệm không biết làm thế nào để đánh giá George, nhưng mọi chuyện là ông ta có lỗi với Enid, đó là lý do tại sao ông ta quyết định đầu hàng để bảo vệ Enid.

Khi biết tin này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, vệ sĩ đứng bên ngoài sân để tỏ lòng kính trọng với những người anh em đã hy sinh.

Phong Đức một mình bận rộn ra ra vào vào, thực sự lúc này ông cũng muốn Cung Âu tạo ra vài bản sao của chính mình để cùng lúc có thể sử dụng. Lúc nà, ông cầm tài liệu đi về phía Cung Âu.

Trong phòng tập thể dục tạm thời, Cung Âu đang thực hiện một số hoạt động phục hồi chức năng đơn giản theo chỉ định của bác sĩ, hắn không thể tham gia buổi họp báo trong tình trạng bản thân đang phải ngồi xe lăn được.

“Cung Âu, đừng quá ép buộc bản thân, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta tiếp tục.”

Thời Tiểu Niệm bị bộ dạng lúc này của Cung Âu làm cho có chút đau lòng, chỉ làm một vài động tác đơn giản thôi cũng đã đổ đầy mồ hôi đầm đìa rồi.

“Anh không sao.”

Cung Âu trầm giọng nói, tiếp tục tập luyện phục hồi.

“Thiếu gia, địa chỉ đã định, buổi họp báo sẽ được tổ chức tại tòa nhà chính phủ của khu 13.”

Phong Đức vội vã từ bên ngoài đi vào và đưa tài liệu cho Cung Âu

“Tin tức về việc hợp tác phát triển tài nguyên mỏ dầu đã được gửi đi, theo những gì thiếu gia nói, người ta nói rằng khi Lancaster đưa ra thông tin tức chính thức, ông ta đã đặc biệt đề cập đến những lời về tình bạn kể từ đó, và nói về kế hoạch hợp tác 100 năm trong tương lai giữa chúng ta và bọn họ, hiện tại bây giờ đang có một sự náo động không hề nhỏ bên ngoài.”

Có thể không náo động được sao? Nói về kế hoạch hợp tác trong 100 năm, rõ ràng Cung Âu đang muốn lợi dụng nhà George trong 100 năm.

Thật xảo quyệt âm hiểm!

Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh thầm nghĩ, Cung Âu cầm văn kiện lật hai trang, lạnh lùng nói:

“Mấy thứ này ông tự mình sắp xếp đi.”

“Vâng thưa thiếu gia.”

Phong Đức cười gật đầu

“Về phần quần áo cho buổi họp báo, thiếu phu nhân sẽ tự mình sắp xếp đội ngũ, về phần công tác an ninh trong ngày đó, hai gia tộc và chính phủ sẽ phối hợp cùng nhau thực hiện, Cung gia chiếm 60% khối lượng công việc và công tác an ninh.”

Đây cũng là sự nhượng bộ của George.

George lần này hoàn toàn bỏ vũ khí xuống và kí kết liên kết giữa hai gia tộc.

“Ừm.”

Cung Âu thờ ơ đáp lại, tiếp tục bước lên máy tập, lông mày nhíu chặt, trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện những vệt mồ hôi.

Thời Tiểu Niệm cầm khăn lên lau mồ hôi cho hắn, nhẹ giọng nói:

“Đã có tin tức phát ra, em tin rằng anh hai sẽ sớm trở về.”

Cung Úc rời đi để giúp bọn họ tìm Peter, rồi sau đó bặt vô âm tín, nhưng chắc chắn mọi việc vẫn suôn sẻ thuận lợi. vì mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ấy.

Bây giờ sau khi xem tin tức, Cung Úc sẽ biết rằng mọi thứ đã được giải quyết.

Nghe vậy, trong mắt Cung Âu lóe lên một tia sáng, anh cúi đầu nhìn cô, khóe môi bất động khi nghe George đầu hàng bây giờ đã chậm rãi cong lên.

Anh cúi đầu để Thời Tiểu Niệm lau mồ hôi cho mình dễ dàng hơn.

“Anh ấy rất thấu tình đạt lý, em không cần lo lắng.”

Tuy rằng Cung Âu không nói, nhưng Thời Tiểu Niệm biết, người hiện tại khiến hắn lo lắng nhất chính là Cung Úc.

“Anh không có lo lắng cho anh ấy, anh có quá nhiều việc cần phải làm, còn phải phí thời gian lo lắng cho anh ta sao.”

Cung Âu lạnh lùng nói. Không lo mà nụ cười trên môi anh càng ngày càng đậm?

Thời Tiểu Niệm không nỡ vạch trần anh, mà là lặng lẽ cùng anh tập luyện hồi phục

“Cảm ơn anh đã vất vả như vậy, lát nữa cơm trưa em sẽ cho nhiều thức ăn hơn mọi ngày một chút.”

Đôi mắt của Cung đại tổng tài thậm chí còn sáng hơn ban nãy.

Nghe tới việc được ăn nhiều hơn mọi ngày đã vui vẻ như vậy, nhưng cô không hiểu loại cảm giác vui vẻ này của hắn là như thế nào đâu!

Thời Tiểu Niệm lắc đầu bất lực và có chút buồn cười.

Buổi trưa, Thời Tiểu Niệm đúng giờ chuẩn bị một bàn đầy ắp các món ăn, gần như sử dụng tất cả các kỹ năng nấu ăn như hấp, chiên, rán mà cô biết, tâm trạng cô rất tốt, thậm chí còn nấu rất nhanh.

Đã lâu rồi cô không có được giây phút thảnh thơi như vậy, nghĩ lại thì hình như bắt đầu từ tuần trăng mật, bọn họ đã gặp hết biến cố này đến tai họa khác, bây giờ tất cả đều đã kết thúc.

Khi Thời Tiểu Niệm bưng bát canh cuối cùng lên bàn, Cung Âu trong nháy mắt đã ngồi xuống bàn ăn, cầm đũa chuẩn bị bắt đầu ăn.

Cô nhanh chóng nắm chặt tay anh lại

“Anh vội cái gì, chờ một chút.”

“Còn chờ gì nữa? Đồ ăn nguội mất.”

Cung Âu thực có chút không hài lòng, đã lâu rồi anh không được ăn nhiều  những món ăn do chính tay cô nấu như vậy.

Thời Tiểu Niệm thu đũa, ngẩng đầu nhìn Phong Đức bận rộn ra vào, lớn tiếng nói:

“Cha, lại đây ăn cơm.”

“Ah?”

Phong Đức sững sờ, theo bản năng nhìn vào mặt Cung Âu.

Cung Âu không vui trừng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm

“Em kêu ông ấy làm gì, đồ ăn cũng không nhiều như vậy.”

Trên bàn ngần ấy còn chưa nhiều món? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn một mình ăn hết sao? Nếu không phải vì bàn ăn nhỏ, cô đã gọi tất cả vệ sĩ và nhân viên trong nhà đến để thưởng cho mọi người.

“Anh không ăn hết đâu.”

Thời Tiểu Niệm mỉm cười nhìn Phong Đức

“Cha mau ngồi xuống đi, nếu không một lát nữa anh ấy sẽ ăn hết cho xem.”

“Thời Tiểu Niệm!”

Trên mặt Cung Âu tràn đầy tức giận, nhưng anh giận thì cũng không liên quan gì đến cô.

“Ơ…thôi được.”

Phong Đức muốn rời đi, nhưng khi thấy Thời Tiểu Niệm đến kéo ông ấy lại,  ông ấy đành phải thỏa hiệp, kéo ghế ngồi xuống trước bàn ăn, khi ông vừa ngồi xuống đã có một cái đĩa trống được ném chuẩn xác tới trước mặt.

Phong Đức nhìn Cung Âu, Cung Âu gắp một đĩa rau xào thập cẩm, rồi cầm hai chiếc đũa gắp hai đũa đến trước cái đĩa trống không kia và trịnh trọng nói:

“Ăn đi.”

Ý tứ rất rõ ràng, ông ấy có thể ăn rau trộn bằng hai chiếc đũa này.

“Cung Âu…”

Thời Tiểu Niệm không chịu nổi Cung Âu.

Cung Âu nghiêm túc nói:

“Bằng này ông ấy ăn no rồi, bụng ông ấy cũng nhỏ thôi.”

“Anh……”

“Tiểu Niệm, ta thật sự ăn no rồi, bụng ta cũng nhỏ, thiếu gia biết điều đó.”

Phong Đức cũng nghiêm mặt cắt ngang lời Cung Âu, ý tứ bảo vệ mặt mũi cho Cung Âu cũng quá rõ ràng.

“…”

Một người sẵn sàng chiến đấu và người kia sẵn sàng bảo vệ, Thời Tiểu Niệm có thể nói gì khác được chứ.

Lúc này, Peter từ trong phòng đi ra, đi về phía bọn họ

“Thời Tiểu Niệm, mọi người tìm em à?”

“Được rồi, mau ngồi xuống ăn đi, hôm nay là chị tự tay nấu, thử tay nghề của chị đi.”

Thời Tiểu Niệm cười vẫy tay với cậu, có điều ánh mắt của cậu vẫn u buồn như vậy.

Peter vẫn luôn sống trong u mê, Enid cũng không để ý đến cậu, cậu bé thông minh lanh lợi càng ngày càng ít nói, một câu cũng không nói với cô như trước, cứ như vậy mà sống, giống như một cái xác không hồn, Thời Tiểu Niệm thấy cậu như vậy thực sự rất đau lòng.

Nhưng cô không nỡ nói ra sự thật với cậu, điều đó chỉ khiến thế giới của cậu thêm u ám.

Nghe vậy, Peter cũng sửng sốt một chút, sau đó, giống hệt như phản ứng của Phong Đức, cậu nhìn thẳng vào Cung Âu để quan sát phản ứng của anh ta.

Cung Âu ngồi ở nơi đó, ngón tay thon dài nắm chặt chiếc đũa, nắm chặt đến nổi gân xanh nổi lên.

Một giây sau, chỉ nghe “bụp” một tiếng, đôi đũa đã bị đôi bàn tay của Cung Âu bẻ gãy làm đôi.

Phong Đức ngồi thẳng người, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Peter đứng đó không tiến cũng không lui.

Thời Tiểu Niệm đau đầu nhìn Cung Âu keo kiệt, đang định khuyên can, lại thấy Cung Âu đập chiếc đũa gãy xuống bàn, trầm giọng nói:

“Còn đứng đó làm gì? Có phải đợi chúng tôi mời cậu ăn cơm riêng không?

Lời này vừa nói ra, Phong Đức có chút kinh ngạc nhìn Cung Âu.

Cậu chủ thậm chí còn không hài lòng với việc ông ấy ngồi xuống ăn cơm, nhưng lại đồng ý cho Peter ngồi xuống, địa vị quản gia của ông ấy lại thấp hơn một đứa trẻ rồi sao?

Nghĩ đến đây, Phong Đức đột nhiên cảm thấy mình không còn quan trọng nữa.

Peter không phản ứng một lúc, Thời Tiểu Niệm kéo cậu đến mép bàn ăn, ấn cậu ngồi xuống, quan tâm nói:

“Chị thấy hai ngày nay em ăn không ngon, hôm nay ăn nhiều một chút.”

Nói xong, sắc mặt Cung Âu lại trở nên không tốt, hắn đem đĩa tôm rán hoàng kim và đĩa sườ xào chua ngọt đặt trước mặt mình.

Phong Đức nhìn hai gắp rau trộn trong đĩa mình mà càng buồn hơn.

Thời Tiểu Niệm có chút buồn cười nhìn Cung Âu, Cung Âu luôn có ấn tượng không tốt với Peter, nhưng từ khi biết rõ chân tướng, rõ ràng hắn đã khoan dung hơn đối với Peter. Đúng vậy, Cung Âu luôn cho rằng cha mình không tốt, nhưng là Cung lão gia chỉ là muốn hai anh em họ lớn lên tốt hơn, nên mới không nhân nhượng cho bọn họ càn quấy, nhưng George lại triệt để lạm dụng Peter, miệt thị, khinh thường, và lưu đày cậu đến đây chỉ để thỏa mãn ham muốn bản thân, đây là một đòn chí mạng đối với sự trưởng thành của bất kì đứa trẻ nào.

“Ăn cơm!”

Thấy Thời Tiểu Niệm đang nhìn mình, Cung Âu ho khan một tiếng, cầm lấy chiếc đũa mà Phong Đức vừa cầm lên bắt đầu ăn.

“…”

Phong Đức rất buồn đó nha!

Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm đành phải đưa cho Phong Đức một đôi đũa mới, sau đó ngồi xuống bên cạnh Cung Âu, nói:

“Cha cứ ăn các món ăn tùy thích đi.”

Đừng nghe lời Cung Âu.

Cung Âu hung ác nhìn cô một cái, sau đó đẩy nhanh tốc độ ăn.

Peter cầm bát im lặng ăn, chưa biết dùng đũa nên ăn rất chậm, khuôn mặt non nớt lẽ ra phải tươi cười nhưng lại chất chứa nỗi buồn.

Có lẽ là bởi vì mẹ cậu tự sát mang đến cho cậu quá nhiều bóng tối tâm lý, mà cậu lại không thể biết được chân tướng, cho nên mọi chuyện đều giấu kín trong lòng tạo thành bức màn sương mỏng.

“Chậc chậc, sau buổi họp báo này, có muốn cùng chúng ta trở về Cung gia vài ngày không?”

Thời Tiểu Niệm hỏi.

Peter ngước nhìn cô, một tia thèm muốn hiện lên trong mắt cậu.

Cung Âu không hài lòng, nhưng không nói gì, tiếp tục ăn cơm với tốc độ nhanh hơn.

“Chị còn có hai đứa con, chị có thể dẫn chúng đến gặp em không?”

Thời Tiểu Niệm cười nói, chờ đợi câu trả lời của cậu.

Peter cầm chiếc đũa trong tay xoay xoay, đôi mắt xanh biếc nhìn cô chằm chằm

“Về nhà với chị?”

Chương tiếp>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh