Chương 1061: Chuẩn bị xuất phát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cung gia có phòng lớn, đủ chỗ cho cậu ở!”

Cung Âu lạnh lùng bổ sung một câu.

Peter kinh ngạc nhìn Cung Âu

“Anh cũng hoan nghênh tôi sao?”

“Cậu thấy tôi hoan nghênh cậu từ lúc nào?”

Cung Âu hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không được tốt.

“…”

Cung Âu lại nói:

“Cung gia có rất nhiều phòng, là Thời Tiểu Niệm bảo cậu đi!”

Chỉ cần không chiếm quá nhiều thời gian của người phụ nữ của hắn là được.

Nhà Lancaster không ở cũng chẳng sao.

Phong Đức yên lặng ăn cơm chiên, ánh mắt đảo qua giữa ba người bọn họ, chẳng lẽ ông đã bỏ sót cái gì, thái độ của thiếu gia đối với Peter không ngờ lại thay đổi 180 độ như vậy.

Peter ngồi ở đó, một tay cầm đũa vung vẩy trong đĩa của mình, cậu không muốn ăn, đôi mắt xanh lam nhìn Cung Âu, sau đó nhìn Thời Tiểu Niệm, cúi đầu nói:

“Tôi đi cũng sẽ chỉ mang lại phiền phức cho hai người.”

Khi Thời Tiểu Niệm vừa định nói chuyện, Cung Âu lạnh lùng nói:

“Cậu suy cho cùng cũng chỉ là một đứa nhóc thì mang lại phiền phức gì to tát? Cung gia có chương trình phát triển kỷ nguyên ảnh ba chiều.”

Mắt Peter sáng lên

“Tôi có thể xem những thứ đó không?”

“Sau này em vẫn có thể hợp tác với Cung Âu.”

Thời Tiểu Niệm lập tức nói:

“Em giỏi ở lĩnh vực này như vậy, không nên chôn vùi tài năng của mình ở đây.”

Cung Âu trừng mắt nhìn cô, Thời Tiểu Niệm ngoan ngoãn ngậm miệng.

“Muốn vào NE làm việc không dễ như vậy đâu, vượt qua sát hạch đã rồi nói tiếp.”

Cung Âu không phản đối đề nghị của Thời Tiểu Niệm.

Peter sững sờ ở đó, không nghĩ tới Cung Âu kiêu ngạo vô lý lại để cậu làm việc ở NE, chẳng lẽ không sợ cậu là gián điệp tới phá hoại sao?

“Peter nhất định sẽ vượt qua kỳ thi sát hạch, phải không? Em ấy rất giỏi.”

Thời Tiểu Niệm cười nói, cô ấy sắp xếp tương lai của Peter dễ dàng hơn rất nhiều.

Cô còn lo lắng Cung Âu sẽ không đồng ý.

Cung Âu lại lườm cô một cái, Thời Tiểu Niệm sao có thể không biết anh đang nghĩ gì, lập tức ngọt ngào nói:

“Cung đại tổng tài còn lợi hại hơn.”

Dứt lời, Phong Đức cười nhẹ, Peter cũng im lặng cười theo.

Sắc mặt Cung Âu đã dịu đi rất nhiều, anh tiếp tục ăn, ánh mắt vẫn dán chặt vào Phong Đức và Peter, không để cho bọn họ có cơ hội ăn quá nhiều thức ăn trên bàn.

“Em có thể mang một ít thức ăn đến cho mẹ của em được không?”

Peter đột nhiên hỏi.

Nghe cậu nhắc tới Enid, Thời Tiểu Niệm dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu, cô thật muốn nói cho cậu biết, tình yêu của cha mẹ cậu quá lớn, đến mức ngay cả cậu cũng mặc kệ, cô muốn nói cậu không cần phải cảm kích bọn họ như vậy. Thấy cô nhìn mình như vậy, Peter lại nói:

“Em không cần nhiều, chỉ cần phần thức ăn của em đây thôi.”.

Cậu tưởng bọn họ sợ cậu lấy quá nhiều sao? Thời Tiểu Niệm cố gắng nhịn cười,

“Em ăn phần của em đi, chị xuống nhà bếp chuẩn bị cơm trưa cho mẹ em.”

“Vâng ạ.”

Peter gật đầu lia lịa, sau đó cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Khi Tiểu Niệm cúi đầu ăn cơm, nếu như nói ra sự thật cho Peter biết thì đối với cậu ấy là một điều tàn nhẫn, nhưng may mắn thay, sau buổi họp báo, Peter cũng theo bọn họ rời đi, tốt hơn hết là nên tránh xa đôi phu phụ cực đoan kia ra càng xa càng tốt.

Cứ để George và Enid yêu nhau đến cuối đời là được, Peter bị bọn họ bỏ rơi và lợi dụng thì nên có một tương lai tốt đẹp hơn.

Trong nháy mắt, ngày họp báo đã đến, màn hình lớn trong phòng khách tràn đầy tin tức, có rất nhiều truyền thông đổ dồn về khu 13.

Ngay cả mặt trời dường như cũng có hương thơm của hoa cỏ.

Có rất nhiều vệ sĩ canh gác trước tòa nhà chính phủ, một số lượng lớn các phương tiện truyền thông và một số người đến xem náo nhiệt đang bị bảo vệ chặn bên ngoài.

Cuộc họp báo hôm nay có ý nghĩa lịch sử, Cung gia và Lancaster đã đấu đá công khai rồi bí mật với nhau gần một năm, cuối cùng hôm nay cũng đi đến một kết thúc viên mãn.

Ai hiểu chuyện đều có thể thấy, kết thúc này là do Cung gia dành lấy trước và chiếm thế thượng phong, bởi vì nguồn gốc của sự hợp tác phát triển đôi bên cùng có lợi này là do Lancaster đưa ra đề nghị trước, vì vậy, rất nhiều tiêu đề đã được đưa lên như: ‘Lancaster mất tất cả’, ‘Cung Âu thắng lớn’ và những từ tương tự như vậy.

Danh tiếng của Lancaster nhanh chóng giảm sút, một số thành viên nội bộ gia tộc Lancaster trong các cuộc phỏng vấn bên ngoài với báo chí đã bày tỏ sự bất mãn vô cùng, thậm chí còn có ý định ly khai khỏi gia tộc.

Lần này George thất bại vô cùng thảm hại.

So với sự tàn tạ hiện tại của gia tộc Lancaster, Cung gia lại đang trên đà phát triển mạnh mẽ, chiến thắng gần như áp đảo với Lancaster đã có lợi cho cả NE và Cung gia về mọi mặt.

Quần áo La Kỳ sai người may đã được đưa tới, Thời Tiểu Niệm tự mình chọn một bộ rồi đưa lên phòng cho Cung Âu, trước khi vào phòng, cô nghe thấy giọng nói không vui của Cung Âu truyền đến

“Anh ấy còn chưa về sao? “

“Vâng, vẫn không có tin tức gì của đại thiếu gia.”

Phong Đức cung kính đáp.

Thời Tiểu Niệm nhíu mày, tung tích lần này của Cung Úc sao lại giống như nhiều năm về trước vậy, hành tung của Cung Úc lại trở thành bí ẩn, cô không hiểu tại sao Cung Úc hiện tại lại không về nhà.

“Sau khi buổi họp báo hôm nay kết thúc, phái một số lượng lớn vệ sĩ đi tìm người cho tôi.”

Cung Âu lạnh lùng nói. Buổi họp báo hôm nay rất quan trọng, đối phương nhất định không được phát hiện Cung Úc bị mất tích.

“Vâng, thiếu gia.”

Phong Đức gật đầu.

Thời Tiểu Niệm mang quần áo đi vào, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ nở nụ cười:

“Yên tâm đi, có thể anh ấy muốn tạo bất ngờ cho chúng ta, có thể anh ấy đột nhiên xuất hiện sau buổi họp báo thì sao.”

Cung Âu đưa mắt nhìn cô, con ngươi đen thâm thúy, tựa hồ đang suy nghĩ đến khả năng này, suy nghĩ ba giây liền nhìn về phía Phong Đức

“Sắp xếp thêm thủ hạ cho tôi, nếu như anh ấy thật sự xuất hiện thì trói lại đánh cho anh ta một trận!”

“Phì.”

Thời Tiểu Niệm phì cười

“Không cần phải tới mức như vậy chứ.”

“Anh ta nghiện chơi trò mất tích rồi, không đánh anh ấy thì đánh ai đây?”

Cung Âu hừ lạnh một tiếng, xoay người đến trước mặt cô, giang rộng hai tay, chờ được hầu hạ.

Phong Đức từ bên cạnh đi tới, lấy bộ âu phục được may thủ công tinh xảo từ trong tay Thời Tiểu Niệm mở ra cho Cung Âu mặc vào, Thời Tiểu Niệm cầm cà vạt đi tới trước mặt Cung Âu, thắt cà vạt cho anh.

Vẫn là nút thắt đơn giản trước kia dễ làm nhất.

Cô dùng ngón tay kéo vạt áo phía trước, dùng ngón tay vuốt phẳng khiến bộ quần áo càng dính chặt vào ngực anh

“Đẹp lắm.”

Cung Âu thực sự rất đẹp trai trong bộ vest lịch sự.

“Lại nhìn đến mê mẩn rồi?”

Cung Âu cụp mắt nhìn cô, môi mỏng nhếch lên một vòng cong tà mị, giơ tay xem giờ trên đồng hồ đeo tay

“Anh sắp tới tòa thị chính rồi, nhưng vẫn còn dư chút thời gian, em có muốn 15 phút còn lại anh dành cho em không?”

Thái độ cô liền thay đổi 180 độ.

“…”

Thời Tiểu Niệm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Cung Âu

“Anh đừng kiêu ngạo thái quá như vậy được không?”

“Là em khen anh đẹp trai.”

“Em nói quần áo mẹ gửi đến rất đẹp.”

“Thời Tiểu Niệm, em nói rõ ràng cho anh, Cung Âu anh còn không đẹp bằng một bộ quần áo sao?

“…”

Thời Tiểu Niệm đau đầu nhìn Cung Âu nghiêm túc hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy 150 phút nữa, cô cũng sẽ không nghĩ ra được kết quả đâu, thôi vậy, cô vội vàng nói:

“Vâng, vâng, Cung đại tổng tài, anh đẹp trai nhất, siêu cấp đẹp trai, bộ quần áo kia sao có thể so sánh với anh được?”

“Như vậy còn tạm.”

Cung Âu hài lòng vươn tay muốn ôm cô, nhưng Thời Tiểu Niệm lại nhanh chóng chuồn khỏi vòng tay kia, cười nói:

“Anh chuẩn bị đi, em đi gặp Enid.”

“Em xem bà ta làm cái quái gì!”

Cung Âu không hài lòng nói:

“Có vệ sĩ hộ tống bà ta rồi.”

“Nhìn tình trạng của bà ấy, em không nghĩ tinh thần bà ấy ổn định. Buổi họp báo hôm nay nhất định phải diễn ra suôn sẻ.”

Thời Tiểu Niệm chỉnh lại cà vạt và vạt áo của Cung Âu một lần nữa

“Anh không phải bác sĩ tâm lý.”

Cung Âu ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, đem cằm đặt trên đỉnh đầu cô, giọng nói có chút uể oải.

Sau khi buổi họp báo bắt đầu, Thời Tiểu Niệm không thể ở bên cạnh anh suốt, chỉ đứng bên dưới quan sát, anh phải rời xa cô mấy tiếng đồng hồ.

“Được rồi, trở về chúng ta có thời gian thong thả, cha nuôi còn đang nhìn.”

Thời Tiểu Niệm dựa vào trong ngực hắn, vỗ vỗ cánh tay của hắn nói.

Phong Đức đứng bên cạnh như người vô hình.

“Ồ.”

Cung Âu đáp lại, ôm mặt cô vào lòng, hôn lên môi cô mãnh liệt đến mức cô suýt không thở nổi mới chịu buông cô ra.

Thời Tiểu Niệm trở về phòng, thay một bộ váy dài đến mắt cá chân tao nhã rồi đi ra ngoài, mặc dù không nhất thiết phải tham gia buổi họp báo, nhưng dù thế nào cô cũng phải đến hiện trường họp báo, không thể để Cung Âu thất lễ.

Thay quần áo xong, Thời Tiểu Niệm đi về phía sau nhà chính, hậu viện đầy vệ sĩ, đang chia thành mấy đội thảo luận kế hoạch giao người.

Cung Âu đã chuẩn bị nhiều tuyến đường để hộ tống Enid, mặc dù đường đi không quá dài, nhưng cũng không thể tránh khỏi những tình huống bất ngờ xảy ra, nếu Enid tự sát trong trạng thái tinh thần không ổn định, mọi thứ đều sẽ đổ sông đổ bể.

Thời Tiểu Niệm cảm thấy trong lòng cần phải đến xem Enid như thế nào.

Cô đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Enid đang ngồi ở trên giường, cả người tiều tụy, trên tay cầm ống truyền dịch, bác sĩ đứng ở trước mặt nghe nhịp tim của bà.

Peter dựa người vào cái tủ gần đó, khuôn mặt non nớt vô cảm, ánh mắt như bị mây đen che phủ, ngay cả đôi mắt xanh trong veo kia cũng dường như trở nên xám xịt.

Cậu thiếu niên này trong những ngày qua đều luôn trong trạng thái như vậy, nhưng không sao, sau khi cùng cô về Cung gia cậu ấy sẽ từ từ bình phục, cô còn có bảo bối Cung Qùy, con bé đều sẽ khiến mọi người vui vẻ.

Nghĩ đến đây, Thời Tiểu Niệm đi về phía Enid, một tay cầm túi truyền dịch hỏi bác sĩ:

“Bà ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ tháo ống nghe xuống, quay sang nhìn cô rồi đáp:

“Cơ thể rất yếu, nhưng có thể sống sót đến hôm nay là tốt rồi.”

“Được rồi, bác sĩ xuống trước đi.”

Thời Tiểu Niệm gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Enid, nhìn khuôn mặt đầy vết sẹo của bà rồi nói:

“Hy vọng bà có thể khỏe mạnh, sau ngày hôm nay mọi chuyện sẽ bình yên.”

“Các người đang xé nát lòng tự tôn của một người đàn ông. Đối với George mà nói, điều này chẳng khác nào giết chết ông ta.”

Enid mặt không đổi sắc ngồi ở chỗ đó, trong giọng nói trong trẻo vẫn có chút kích động.

“Tôi không biết tại sao bà lại coi trọng những điều đó như vậy. Theo tôi, có lẽ kết thúc hạnh phúc nhất là ngay từ đầu bà bỏ trốn đi mãi mãi.”

Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng nói.

“Tôi nói nhiều như vậy mà cô còn không hiểu? Giữa hai chúng tôi không có tình yêu.”

Ánh mắt Enid lấp lóe, kích động nhìn cô:

“Ông ta là một cây đại thụ, nên mọc ở vùng đất rộng lớn ngoài kia. Đây mới là vận mệnh của ông ấy, vì ông ấy xứng đáng, chúng tôi đã vì cái này mà trả giá bao nhiêu chuyện? Hiện tại các người vẫn muốn tiêu diệt ông ấy!”

“Tình yêu vĩ đại của các người tôi không hiểu cũng không muốn hiểu, tôi chỉ biết bà vì thứ tình cảm này mà làm tổn thương bao nhiêu người, tổn thương chính thứ trân quý nhất của mình!”

Thời Tiểu Niệm bình thản nói:

Nghe vậy, lông mi Enid run lên, bà ngẩng đầu nhìn Peter cách đó không xa.

Chương tiếp>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh