Chương 1063: Hội thảo diễn ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm nhìn thấy George Lancaster ngoài đời thực, lần cuối cùng cô nhìn thấy George Lancaster là khi cô bị bắt, cô vẫn nhớ rõ khuôn mặt muốn giết người của bọn họ.

Thời Tiểu Niệm vô thức dựa người vào trong ngực Cung Âu.

Cung Âu đưa tay ôm chặt lấy cô, trầm giọng nói:

“Em sợ cái gì? Ông ta là kẻ thua cuộc.”

“Ừm.”

Thời Tiểu Niệm gật đầu, George ngồi trước xe đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào bọn họ, mái tóc ngắn màu vàng nhạt khẽ tung bay, đôi mắt thâm thúy, rõ ràng là một đôi mắt màu lam, nhưng ánh mắt sâu thẳm lại khiến người ta có cảm giác rằng đó là một thế giới địa ngục đen tối.

Khí tức mạnh mẽ thật.

“Thua ông George, lợi ích của kế hoạch hợp tác trăm năm thuộc về nhà họ Cung, ông đang đầu hàng Cung Âu sao?”

“Tại sao lại đột nhiên hợp tác như vậy? Trước đây ông chưa từng nói qua điều này trước truyền thông.”

“Thưa ông, ông có thể nói thêm về xung đột giữa hai bên và làm sao để hóa giải nó không?”

Cho dù khí tức của George có mạnh mẽ đến đâu, thì những phóng viên này dù cho có vô cùng bất lực vẫn cố đưa micro vào mặt George để moi thêm thông tin, dù là một ít thôi cũng được

Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, chỉ thấy Cung Âu khinh thường nhìn tất cả những điều này, hiển nhiên là hắn đang xem kịch hay.

Thực sự không có chút ý tứ nào che dấu.

Đầu Thời Tiểu Niệm lúc này đã đầy hắc tuyến, George bên kia đi lên với sự bảo về của nhân viên an ninh, đôi mắt nặng trĩu nhìn xung quanh, có điều bước đi vẫn vững vàng chứ không hề ốm yếu bệnh tật như lời đồn thổi bên ngoài.

Các vệ sĩ đã chặn các phương tiện truyền thông bên dưới.

George dừng lại cách Cung Âu khoảng ba bước, ánh mắt rơi vào eo Thời Tiểu Niệm mà Cung Âu đang ôm, lạnh lùng nói:

“Cung thiếu gia, thủ đoạn rất tốt.”

Cung Âu nghe vậy, cười nhẹ một tiếng:

“Muốn mắng cũng được, câm mồm đến hết buổi họp báo cũng được.”

Quá điên cuồng.

Thật hoang dã.

Thời Tiểu Niệm nhìn thấy sắc mặt George lập tức thay đổi, giống như mây đen bao phủ, gân xanh nổi lên, nói không ngoa khi một giây nữa George có ra tay đánh người cũng không ngoài dự liệu.

Nhưng George không làm gì, ông ta đứng đó rất nhanh liền bình tĩnh lại, nhìn Thời Tiểu Niệm cười lạnh:

“Khi cô buộc tội tôi dùng thủ đoạn đê ​​hèn bắt cóc cô, cô có nghĩ đến ngày hôm nay không?”

Cung Âu tiến lên một bước, Thời Tiểu Niệm ngăn lại, cô không hề tức giận, thay vào đó là cô cười dịu dàng, ánh mắt bình tĩnh nhìn George:

“Mục đích của chúng ta trước giờ chưa từng giống nhau, mục đích của ông là giết người, còn Cung Âu là ngăn cản ông giết nhiều người hơn.”

“Cô nói như bản thân mình thanh cao lắm vậy.”

George chế giễu.

“Thà thanh cao còn hơn biến thái cực đoan, ông có nghĩ vậy không? George.”

Thời Tiểu Niệm cười nói.

Khuôn mặt của George lại vặn vẹo vì tức giận.

“Nói hay lắm.”

Cung Âu tán thưởng nhìn Thời Tiểu Niệm, sau đó nhìn George

“Đừng ở đây nói nhảm nữa, làm ơn.”

“Enid đâu?”

George hỏi.

Thời Tiểu Niệm cau mày khi nghe điều này, người đàn ông đó mở miệng liền hỏi về Enid, ông ta thậm chí không nhắc đến Peter lấy một lời, sự tồn tại của cậu ấy đối với ông ta quả thực không hề có mấy phân trọng lượng.

“Sẽ cho ông thấy.”

Cung Âu lạnh lùng nói, hai tay ôm Thời Tiểu Niệm, xoay người sang một bên

“Đi lối này.”

Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm đi về phía tòa nhà, lướt qua mặt George mà không thèm để ý đến ông, George đứng đó, hai tay buông thõng bên người nắm chặt thành đấm, ông đứng đó hồi lâu mới đi tiếp tục đi lên, theo sau là bảo vệ của ông ta.

Hội trường của tòa nhà chính phủ được bố trí làm nơi họp tạm thời, thoạt nhìn có vẻ rất lớn. Vô số chỗ ngồi đã được lấp đầy. Có bàn họp dưới dãy cầu thang đôi. Nhân viên đang kiểm tra chiếc micrô cuối cùng để phát ra âm thanh, và các vệ sĩ đang đảm bảo an toàn cho từng lối đi, tất cả mọi người ai nấy đều rất bận rộn.

Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, dừng lại trước ghế giữa của hàng thứ nhất, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào ghế, hờ hững hỏi:

“Ai ngồi xung quanh?”

Đây là chỗ ngồi của Thời Tiểu Niệm.

Phong Đức từ bên cạnh đi ra, cung kính đáp:

“Vì đảm bảo an toàn cho Tiểu Niệm, tất cả những người xung quanh đây đều là người của chúng ta, tôi sẽ không để người khác tới gần.”

“Người Lancaster ngồi ở đâu?”

Cung Âu hỏi.

Phong Đức chỉ sang một bên

“Hiện tại người ủng hộ George ở Lancaster không nhiều, người tới đây cũng không nhiều, tôi sẽ khiến bọn họ tránh xa Tiểu Niệm. Chỗ ngồi dành cho giới truyền thông cách năm hàng ghế.”

Nghe câu trả lời này, Cung Âu hài lòng gật đầu, nắm tay Thời Tiểu Niệm nói:

“Buổi họp báo sắp bắt đầu rồi, anh chỉ có thể ngồi với em một lát thôi.”

Thời Tiểu Niệm cùng anh ngồi xuống, nhìn mấy người lần lượt ngồi xuống, Cung Âu nhìn tài liệu, xem lại nội dung của buổi họp báo hôm nay.

Cô ngồi đó nhìn quang cảnh trọng đại của ngày hôm nay, ánh đèn trong đại sảnh sáng rực khiến toàn bộ hội trường trở nên tráng lệ.

Một lúc sau, điện thoại của Thời Tiểu Niệm rung lên, là tin nhắn của bác sĩ.

[Bé con đói rồi, chúng ta pha sữa bột nhé?]

Bí Ngô Nhỏ đói bụng rồi, Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn Cung Âu đang nghiêm túc đọc tư liệu, cô cúi người nhẹ giọng nói:

“Bí Ngô Nhỏ đói bụng rồi, em đi gặp con một tí, lát nữa sẽ quay lại.”

“Lại biến mất khỏi tầm mắt của anh?” Cung Âu bất mãn cau mày, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm

“Sao không nghĩ đến việc anh cũng đói bụng?”

“Thế anh có đói không?”

“Không đói.” Cung Âu nhìn cô không chớp mắt:

“Nếu em không đói, thì liền mặc kệ anh, rồi chỉ nghĩ đến người khác thôi sao?”

Lại ghen rồi.

“Lát nữa em sẽ về, ngoan nào, đừng có ghen với con trai anh chứ, nó không ôm em được bao lâu đâu, em còn muốn xem khoảnh khắc chiến thắng của anh nữa!”

Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn một cái vào mặt anh, sau đó đứng dậy và rời đi.

Cung Âu bị lời nói của cô dỗ dành rất vui vẻ, cũng không ngăn cản cô nữa, chỉ liếc Phong Đức một cái, bảo ông dẫn người đi theo.

Ngay cả khi hầu hết những người trong tòa nhà chính phủ này là người của anh ta, anh cũng sẽ không bao giờ xem nhẹ Thời Tiểu Niệm.

Phong Đức lập tức đi theo Thời Tiểu Niệm.

Trong phòng trên lầu, Thời Tiểu Niệm cho bé con ăn xong, cẩn thận đặt Bí Ngô Nhỏ vào trong xe đẩy, Bí Ngô Nhỏ vẫy tay ngáp một cái thật to.

Lại ngủ thiếp đi sau khi ăn xong.

Thời Tiểu Niệm cảm thấy thật buồn cười, tán gẫu với các bác sĩ một lúc trước khi rời đi.

Phong Đức cùng vệ sĩ đợi ngoài cửa, thấy cô đi ra liền nói:

“Họp báo bắt đầu rồi, chúng ta đi xuống đi.”

“Được rồi cha, an ninh ở đây nhớ thắt chặt một chút, đừng để người của Lancaster lọt vào.”

Thời Tiểu Niệm nói.

“Con yên tâm, Lancaster không có khả năng đột phá nơi này.” Phong Đức cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, sau đó nói với vệ sĩ:

“Có thể Enid sẽ xuất hiện trên khán đài, cậu có biết là xuất hiện bên cửa nào không?”

“Biết.”

Các vệ sĩ cúi đầu.

“Đây là phần quan trọng nhất, các cậu nhất định phải cẩn thận.”

Phong Đức nói xong, đám vệ sĩ lại cúi đầu.

Thấy Phong Đức giống như đang đối mặt với địch nhân, Thời Tiểu Niệm không khỏi nói:

“Cha, đừng khẩn trương như vậy, hôm nay nhất định sẽ rất thuận lợi.”

Ngay cả hoa nguyệt quang cũng đã nở, có gì là không thể?

Bây giờ cô ấy rất bình tĩnh, đã nghĩ đến việc về nhà ôm Cung Diệu và Cung Qùy vào lòng.

Phong Đức thở dài và nói:

“Nếu chỉ là bảo vệ, ta sẽ không lo lắng về điều đó. Điều duy nhất khiến ta bận tâm là Enid đã tự sát vài lần, thủ đoạn nhiều như vậy, không thể không đề phòng được, vì vậy ta muốn họ phải hết sức cẩn thận.”

Nếu Enid chết trước khi ký kế hoạch hợp tác 100 năm, mọi thứ sẽ bị hủy hoại.

“Tự sát?”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt:

“Hôm nay bà ta lại tự sát trên đường à?”

Peter đã gửi cho Tiểu Niệm một tin nhắn nói rằng không sao, mọi thứ đều ổn.

“Đúng vậy, bà ta luôn muốn nhân lúc hỗn loạn để tự kết liễu đời mình. Kẻ thù trước mắt dễ đề phòng, nhưng người luôn muốn tự sát thực sự rất khó đề phòng, không thể không đề phòng dù chỉ một giây.”

Phong Đức lắc đầu nói.

Chắc hẳn Peter sợ mẹ lo lắng, nếu báo tin vui mà không báo tin xấu thì chắc hẳn anh rất đau lòng khi nhìn mẹ mình cố gắng hết sức để tự tử.

Nếu cô ấy biết trước có kết quả như vậy, cô ấy sẽ không để Peter đi cùng Enid, Enid hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của con trai mình, không muốn trở thành một người mẹ tốt và chỉ coi George là tất cả.

“Không thành vấn đề, hợp đồng sẽ sớm được ký kết. Ngay sau khi ký hợp đồng, bà ấy sẽ biết rằng tự tử cũng chẳng có ích gì.”

Thời Tiểu Niệm an ủi Phong Đức

“Hy vọng hôm nay ta không làm hỏng việc.”

Phong Đức nói, giơ tay lau mồ hôi trên trán rồi vội vã đi về phía trước.

Khi mọi người quay trở lại địa điểm, buổi họp báo đã bắt đầu, giới truyền thông bắt đầu đặt câu hỏi, Cung Âu và George thay nhau trả lời một số câu hỏi quan trọng, không giống như tình hình căng thẳng trước bậc thềm của tòa nhà, họ rất hài hòa, như thể họ thực sự có một mối quan hệ tốt đẹp, đôi bên sẵn sàng hợp tác.

Thời Tiểu Niệm đi tới chỗ của mình ngồi xuống, vừa ngồi xuống liền bị Cung Âu liếc mắt một cái. Cô ngẩng đầu, thấy Cung Âu ngồi đó nhìn thẳng vào cô, trả lời câu hỏi vào trong micro:

“Nhà họ Cung ít nhất sẽ hợp tác tốt với nhà Lancaster trăm năm, và ông George đã thể hiện thành ý lớn nhất . Các loại tin đồn trước đây đều tự chuốc lấy tai họa vào giờ phút này, sự hợp tác giữa hai công ty đã được cả thế giới chứng kiến…”

Cung Âu thoải mái đáp lại, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ tự phụ vô song, anh ngồi song song với George, nhưng càng giống một vị vua cao lớn uy quyền.

Hóa ra hào quang của Cung Âu trở nên mạnh hơn khi anh ấy ở bên cạnh George.

Thời Tiểu Niệm nghĩ về điều đó, cô nhìn Cung Âu với vẻ ngưỡng mộ hơn, một phóng viên hỏi:

“Khoảng thời gian của kế hoạch 100 năm dài như vậy, làm thế nào anh có thể đảm bảo sự hợp tác chân thành giữa hai bên? Xin hãy trả lời, cảm ơn anh.”

George khóe miệng mấp máy, vừa định nói chuyện, Cung Âu đã đi trước một bước, khóe môi nhếch lên một vòng tà ác

“Rất đơn giản, bởi vì trong kế hoạch hợp tác của chúng tôi, bên phản bội nhất định phải phải trả một cái giá cực kỳ đắt, tôi tin rằng George tiên sinh sẽ không từ bỏ triển vọng hợp tác tuyệt vời như vậy để lựa chọn phá hủy thành phố xinh đẹp này.”

George cười hơi cứng nhắc.

Cung Âu này thật không nể mặt, Thời Tiểu Niệm ngồi xuống nhìn, quay đầu lại, chỗ ngồi bên trái trống không.

Đây là nơi Peter ngồi.

Thời Tiểu Niệm cau mày, cúi đầu nghịch điện thoại gửi tin nhắn cho Peter.

[Peter, sao em không đến hội trường ngồi cạnh chị, đừng ở đó nữa.]

Để một đứa trẻ 16 tuổi hết lần này đến lần khác chứng kiến ​​cảnh mẹ mình tự tử, cô lo nó sẽ không chịu nổi.

Tin nhắn của Peter vẫn chưa được trả lời, nhưng tin nhắn của Cung Âu đã đến trong vài giây——

[Em đang nhắn với ai vậy? Em không muốn điện thoại của mình nữa, phải không?]

Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu nhìn Cung Âu, thấy anh ngồi đó bình tĩnh trả lời câu hỏi, ngón tay thon dài ấn trên màn hình điện thoại, thấy cô nhìn sang, anh lập tức lườm cô một cái, sau đó nhanh chóng thu người lại, không ngừng nói như không có chuyện gì.

Chương tiếp>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh