Chương 1065: Peter nhảy lầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Peter đột nhiên nói những lời này, chẳng lẽ cậu…đã biết toàn bộ sự thật rồi sao?

Thời Tiểu Niệm cắn môi suy nghĩ, chẳng lẽ cậu đã nghe được lúc cô nói chuyện với Enid hoặc Cung Âu sao? Như vậy chuyện cậu ủ rũ và bận tâm mấy ngày nay không phải bởi vì chuyện Enid tự sát, mà là bởi vì cậu biết mình chỉ là một kẻ bị lợi dụng, ngay cả cha mẹ cũng chưa từng coi trọng cậu…

Cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Cung Âu, Thời Tiểu Niệm làm một động tác, biểu thị cô đang rất lo lắng.

Cung Âu nhìn cô trấn an.

Thời Tiểu Niệm thấy vậy gật đầu, cô tin Cung Âu, có điều trong lòng vẫn có chút bất an nhìn lên tầng ba.

Peter đứng đó, mặc kệ mọi người đang chụp ảnh, cậu nở một cười vô nghĩa:

“Các người đã bao giờ nhìn thấy người cha hết lần này đến lần khác xúc phạm, đánh đập đứa để kích thích người mẹ đã bỏ đi trở về chưa? Các người có từng thấy qua người mẹ nào chỉ vì lợi ích của cha mà mặc kệ con nhỏ, không chịu quay về chưa? Chẳng lẽ chỉ vì lợi ích thôi sao?”

“…”

“Đứa nhỏ đó chứng kiến ​​cảnh mẹ mình tự tử hết lần này đến lần khác chỉ để cứu cha mình khỏi bị bức ép vì lí do chính đáng, nhưng lại không bao giờ quay đầu nhìn lại khi đứa con bị bạo hành đến mức trở thành đứa có tâm lí vặn vẹo và bị vắt kiệt sức lực, trí óc, tinh thần đến mức không còn nơi nương tựa.”

“…”

“Đứa trẻ này thật may mắn, nó đã nhìn thấy tình yêu lớn lao nhất trên thế giới, vĩ đại đến mức ngay cả một đứa trẻ cũng không bằng một con chó trong mắt họ.”

Peter lại cười, cậu cười rất to và chưa chát.

Tiếng cười phát ra bị khán phong to lớn khuếch tán, kích thích màng nhĩ của mọi người.

Nói đến đây, nhiều phương tiện truyền thông đã đoán rằng Peter đang kể câu chuyện của chính cậu, bọn họ đã bắt đầu gõ phím trên điện thoại di động hoặc máy tính bảng của mình, chuẩn bị đưa tin tức càng sớm càng tốt.

Thời Tiểu Niệm cảm thấy đau đớn khi nghe điều đó, cô nhìn lên tầng hai, thấy Enid đứng đó không dám nhìn với Peter, bà lấy một tay che nửa khuôn mặt.

Trong động tác đó, Thời Tiểu Niệm không biết là xấu hổ hay là bi thương.

“Còn muốn nói bao lâu? Đừng lộn xộn nữa, mau cút xuống đây!”

George rốt cục cũng không nhịn được, ông ta cầm lấy micro trên bàn, sắc bén nói.

Peter cũng không thèm liếc mắt đến ông ta, cậu vẫn tiếp tục đứng đó nói:

“Có người từng nói với tôi, trên đời chỉ có một nghề có thể đủ tư cách làm việc mà không cần phải học hành thi cử, đó chính là làm cha mẹ.”

Chính là Cung Âu nói với cậu.

Từng chữ trong câu này đối với tình cảnh hiện tại của Peter thật khiến người khác cảm thấy xót xa.

Khán giả phía dưới đều im lặng.

Peter đứng trên lầu 3, vỗ vỗ vào lan can trước mặt, sau đó đứng thẳng người, chỉnh lại chiếc micro trên áo, cúi đầu nhìn mọi người, gằn từng chữ nói:

“Cảm ơn các người, đã cho tôi biết rằng không chỉ từ khi được sinh ra tôi đã là một sự tồn tại thừa thãi, mà còn một công cụ vô dụng không thể duy trì tình yêu vĩ đại của các người, tôi có lỗi với hai người.”

Thời Tiểu Niệm mím chặt môi.

Cậu định lột bộ mặt của George xuống cho cả thế giới thấy chỉ để trả thù thôi sao? Tại sao cô ấy lại bất an như vậy.

Ngay khi cậu ấy nói điều này, Thời Tiểu Niệm đã nghe thấy một phóng viên xì xào phía sau cô ấy.

“Thực sự là George.”

“Chuyện này tôi cũng biết một chút, nghe nói cậu ấy không phải George phu nhân sinh ra, cho nên vẫn luôn bị George xem thường, là một đứa trẻ đáng thương.”

“Vậy người mẹ mà cậu ấy đang nói đến là ai vậy?”

“Tôi cũng không biết, nhưng nghe nói mấy năm nay cậu ấy chịu khổ rất nhiều, xem ra cũng không phải sinh ra trong gia tộc lớn là có thể hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, thôi mau viết bài đi. Lần này Lancaster thật sự cho thiên hạ hai tin tức lớn.”

Thời Tiểu Niệm chỉ có thể lắng nghe mà không thể ngăn cản họ hay làm gì.

“Thật có lỗi với các người, tôi sống 16 năm nay cũng không thể làm cho các người gắn kết, thật xin lỗi.”

Peter còn đang nói chuyện trên lầu, thanh âm đột nhiên trở nên sắc bén hơn, tràn đầy hận ý

“Tôi cũng hận ông, hận tới mức muốn giết chết các người, rõ ràng tôi cũng là người sống sờ sờ, dựa vào đâu phải nghe theo sự sắp xếp cuộc đời của người khác? Dựa vào đâu hết lần này đến lần khác nhục mạ tôi, dựa vào đâu hết lần này đến lần khác vứt bỏ tôi? Tại sao lại sinh tôi ra mà không hề yêu thương tôi một chút nào? À, tôi là do các người sinh ra, nếu không phải các người sinh ra tôi, đến cơ hội hận hai người tôi cũng không có. Nhưng một cuộc sống vô nghĩa như vậy thì có ích gì chứ?”

Những lời này vừa nói ra, toàn hội trường đều vô cùng náo động. Một cậu bé 16 tuổi muốn việc giết cha mẹ mình.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc trợn to hai mắt, toàn thân càng thêm luống cuống, một bên mắt giật giật, cô không nhịn được mà chạy tới bàn họp, cầm lấy một cái micro trước mặt, cắt ngang lời nói của Peter.

“Peter, em còn có chị.”

Thời Tiểu Niệm không biết nên nói gì, đầu óc cô trống rỗng, lúc này cô chỉ muốn kéo Peter đến bên mình.

Vì lý do nào đó, cô ấy cảm thấy rằng mọi thứ sẽ ổn khi có Peter ở bên cạnh mình.

Cô sợ, và cô không biết bản thân đang sợ cái gì. Peter đang đứng ở tầng ba nhìn cô, khoảng cách quá xa, Thời Tiểu Niệm không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu, cô chỉ cầm chặt micro, giọng hơi run run nói:

“Em còn có Cung Âu, còn có Bí Ngô Nhỏ, và cả chị đều ở bên cạnh em, Cung Diệu và Cung Quỳ cũng mong được gặp em đã lâu, bọn nó vẽ rất nhiều tranh, còn muốn tặng quà gặp mặt cho em.”

Nghe đến đây, Peter đứng đó im lặng như cả thế kỷ, sau đó Peter chậm rãi nói:

“Em sợ là không thể cùng chị trở về…”

“Tại sao?”

Thời Tiểu Niệm hỏi, trong giọng nói lộ ra sự lo lắng và vô cùng sợ hãi.

“Bởi vì em thật sự rất hận!”

Peter nói:

“Mỗi đêm, em đột nhiên muốn cầm dao và giết chết bà ấy.”

“…”

Thời Tiểu Niệm cắn môi, sợ hãi nhìn cậu đang đứng rất cao.

“Nhưng em làm không được, giết bà thì sao, nỗi hận của em cũng không thể với bớt.”

Peter cười cười, giọng nói có chút điên cuồng:

“Cho nên em đã nghĩ ra biện pháp báo thù tốt nhất, hơn nữa em cũng hoàn toàn được tự do…”

Cậu có thể được giải thoát hoàn toàn bằng cách nào?

Thời Tiểu Niệm sững người, hai chân đột nhiên nhũn ra.

Cung Âu lấy điện thoại di động ra bấm bấm nhanh chóng trên màn hình, chỉ thấy mấy vệ sĩ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Peter, lặng lẽ hướng về phía cậu.

Thời Tiểu Niệm lo lắng nhìn lên trên, chờ vệ sĩ giữ Peter lại, nhưng Peter đột nhiên giơ chân và giẫm lên lan can, cả người đứng trên lan can như đang được treo trên đó, gió nhẹ một cái liền có thể ngã xuống dưới.

“Á!”

Có một tiếng hét lớn trong khán giả.

Micro trên tay Thời Tiểu Niệm rơi xuống, cô đứng không vững.

George cũng hoàn toàn đứng trơ người ở nơi đó, không ai chú ý tới Enid tại lầu hai lúc này thoát khỏi sự khống chế của vệ sĩ, liều mạng chạy về phía lầu ba.

Peter đứng trên lan can, vệ sĩ không dám tùy tiện chạm vào cậu, cậu giống như một đứa trẻ không biết sợ hãi, giẫm lên lan can và di chuyển từng chút một, mọi người đổ mồ hôi hột, hết người này đến người khác hét lên.

“Tôi biết các ngươi đều đang quay phim.”

Peter từng chữ từng chữ nói ra:
“George, Enid, các người nghe cho kỹ đây, tôi sẽ trả lại các người cuộc sống không được ai để ý này! Các người đừng hy vọng có thể trở về bên cạnh nhau và ỷ lại lẫn nhau, linh hồn của tôi sau khi chết sẽ vĩnh viễn nguyền rủa các người!”

“Bắt lấy cậu ta!”

Cung Âu quả quyết hét lên

Các vệ sĩ đều lập tức lao về phía Peter sau khi nhận được mệnh lệnh, Enid đã lao lên tầng ba, cuồng loạn hét lên:

“Peter!”

Peter vứt bỏ những chiếc micro còn lại trên người, sau đó dang tay nhảy xuống không chút do dự. Enid ngay lập tức bất tỉnh trên mặt đất.

“Đừng mà!”

Thời Tiểu Niệm hét lên một tiếng, Cung Âu và đám vệ sĩ bên cạnh đồng thời lao tới, giống như một ống kính quay phim chậm, Thời Tiểu Niệm nhìn Peter rơi xuống từng chút một, cô thậm chí có thể nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm trên khuôn mặt Peter.

Chàng trai đã 16 năm mong ngóng tình thân gia đình nhưng cuối cùng lại bị cuộc đời tát cho tơi tả nên đã chọn cách trả thù quyết liệt nhất, trả thù hai người lẽ ra phải yêu thương mình nhất.

Giữa tiếng la hét, Peter nặng nề ngã xuống, hiện trường không có cảnh máu me tung tóe, Cung Âu và các vệ sĩ đã bao vây cậu ấy lại, có người kêu lên đau đớn, có người bị sốc trực tiếp ngất đi.

Thời Tiểu Niệm không biết làm thế nào mà mình có thể bước tới bên cạnh Peter, như thể mỗi bước đi cô đều đi trên mũi dao.

Cô đẩy hai vệ sĩ sang một bên, Peter đã nằm im trên đất, hấp hối trong vũng máu đỏ tươi nhức mắt, máu từ dưới người lan ra từng chút một.

Thời Tiểu Niệm ngồi xổm xuống trước mặt cậu, đưa tay run rẩy xoa đầu Peter, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu:

“Tại sao? Em đã đồng ý quay về với chị, rõ ràng là em đã đồng ý.”

Cung Âu quỳ một chân xuống bên cạnh cô, vươn tay ôm cô vào lòng.

Peter nằm ở đó, nhìn cô bằng một đôi mắt màu xanh xám, mấp máy môi vài lần trước khi phát ra âm thanh

“Em xin lỗi… chị.”

Phát âm tiếng Trung rất chuẩn, chính xác và tròn chữ.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn cậu, hốc mắt đã sớm ngân ngấn nước, trước khi đi còn nói sẽ dạy cậu nói tiếng Trung, nhưng cậu kiên quyết không muốn, không ngờ cậu lại có thể nói tiếng Trung tốt như vậy.

Cậu đã bí mật học nó từ khi nào và cậu ấy đã nói rất chuẩn, điều này nằm ngoài dự đoán của cô.

Nói xong câu này, Peter từ từ nhắm mắt lại, khóe môi rỉ ra một tia máu.

“Peter!”

Thời Tiểu Niệm bất lực hét lên, cả người muốn xông về phía Peter, lại bị Cung Âu ngăn lại.

Cung Âu ôm cô vào lòng, ôm thật chặt.

Hiện trường không thể kiểm soát được, tất cả các phương tiện truyền thông đều chạy đến chụp ảnh, vệ sĩ không kịp ngăn cản, một giọng nói đều đều mà mạnh mẽ truyền đến:

“Lại đây, mang thiếu gia đi.”

Đó là giọng nói của George.

Ông ta rất bình tĩnh.

Các vệ sĩ của gia đình Lancaster xông vào đám đông, cố gắng kéo Peter ra khỏi đám đông, Cung Âu – người đang ôm Thời Tiểu Niệm đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn các vệ sĩ của nhà Lancaster bằng cặp mắt sắc bén và tức giận:

“Tôi xem ai dám động vào cậu ấy!”

Thời Tiểu Niệm nhận ra tình huống đã rẽ hướng khác, vì vậy cô đứng dậy, đến bên cạnh Cung Âu.

Có vệ sĩ tháp tùng, George đi đến trước mặt Cung Âu, dùng một đôi mắt lam nhìn chằm chằm Cung Âu, mặt không chút thay đổi nói:

“Đây là con trai tôi, nếu tôi mang nó đi, cũng không đến lượt anh nói, đúng không, Cung nhị thiếu gia?”

“Vậy ông thử xem có thể đem cậu ấy rời khỏi tay Cung Âu này hay không!”

Cung Âu nghiến răng nghiến lợi, hai mắt thâm thúy nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.

Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, cô không ngờ Cung Âu lại quan tâm đến Peter nhiều như vậy, anh ấy thật sự đã thay đổi rất nhiều.

“Trước đó Peter đã đồng ý cùng chúng tôi trở về Cung gia.”

Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn Peter nằm bất động trên mặt đất, cảm thấy vô cùng khó chịu

“Cho nên, chúng tôi muốn mang cậu ấy trở về.”

Cô ấy sẽ không bao giờ để một người như George mang Peter đi, Peter không thích điều đấy.

Chương tiếp>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh