Chương 1066: Peter không chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Nó là con trai của tôi!”

George tức giận lớn tiếng nói.

Các tin tức mới liên tục xuất hiện, cánh nhà báo còn không có thời gian viết tin thì lại có tin nóng hơn xuất hiện rồi. Trong chốc lát, hai gia tộc lớn vừa mới thảo luận về kế hoạch hợp tác trăm năm đã xảy ra một cuộc ẩu đả lớn chỉ vì thân xác của một cậu thiếu niên. Không khí bỗng trở nên căng thẳng tột độ.

Vệ sĩ hai bên tạo thành thế đối đầu, tựa hồ chỉ cần một ngọn lửa nhỏ, toàn bộ tình thế sẽ lập tức bùng nổ.

Cung Âu kéo Thời Tiểu Niệm ra sau, Thời Tiểu Niệm vô thức nắm lấy tay áo anh, Cung Âu liền nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, nắm thật chặt để trấn an.

“Con trai của ông trước khi chết còn nguyền rủa ông, ông không sợ mang thi thể của cậu ta về sẽ có linh hồn ngày đêm nhìn chằm chằm vào ông à!”

Cung Âu lạnh lùng nói, mặt lạnh như sương.

Các phóng viên điên cuồng quay phim, chụp ảnh.

“Tất cả những điều này đều là do cậu ở giữa khích bác chia rẽ cha con tôi.”

George nhìn chằm chằm Cung Âu, không giữ được kiên nhẫn thường ngày.

“Kế hoạch hợp tác trăm năm đã được ký kết, Cung tiên sinh, cậu đừng nên tham lam quá mức!”

Gây rối?

George lại trả đũa bất ngờ

Thời Tiểu Niệm muốn lên tiếng, Cung Âu nắm chặt tay cô, Cung Âu rũ mắt trừng mắt nhìn George

“Hôm nay, Peter tuyệt đối không để ông mang đi, nếu ông không tin vào năng lức của tôi thì có thể thử xem.”

“Cung tiên sinh, cậu đừng có ép người quá đáng!”

“Cũng không bằng ông ép chết con trai mình!”

Gia chủ hai nhà không chịu nhượng bộ nhau. Trong đám vệ sĩ không biết là kẻ nào đã xô đẩy nhau, mọi người đang trong tình thế căn thẳng đột nhiên bất bình tĩnh, cả hai lao vào ẩu đả, tình thế đột nhiên trở nên mất kiểm soát.

Cung Âu lập tức kéo Thời Tiểu Niệm ra khỏi đám người đang đánh nhau, Thời Tiểu Niệm kích động nói:

“Peter, Peter!”

Peter vẫn ở đó, bọn họ sẽ giẫm đạp lên người thằng bé mất.

“Phong Đức!”

Cung Âu gầm nhẹ một tiếng, Phong Đức cùng đám vệ sĩ lập tức bắt đầu lao lên cướp thi thể, người của Lancaster cũng tiến lên cướp.

“Đừng chạm vào Peter nữa! Đừng giày vò cậu ấy nữa!”

Nhìn thấy cảnh này, Thời Tiểu Niệm đưa tay che miệng vừa giận vừa buồn, hận không thể xông lên ngăn cản đám người kia.

Người chết cũng đã chết rồi, sao lại còn làm tình huống trở nên khó xử như vậy chứ? Bọn họ có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của Peter không?

Nghe thấy giọng nói của cô, George nheo mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, ánh mắt đó giống như bước ra từ vực sâu lạnh lẽo, tràn đầy hận ý.

“Mang thiếu gia đi!”

Vừa nói George vừa nhìn Thời Tiểu Niệm chằm chằm.

Đột nhiên, một vệ sĩ đi tới trước mặt George, đưa ra một tờ giấy, George nhìn thoáng qua, sắc mặt trở nên rất phức tạp, đem tờ giấy nhét vào trong tay. Ngay sau đó, George đi về phía Cung Âu, bình tĩnh lại cảm xúc:

“Cung tiên sinh, hôm nay là ngày chúng ta ký kết kế hoạch hợp tác trăm năm, sao lại làm ra tình huống khó coi như vậy, tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu.”

Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh Cung Âu nhìn khuôn mặt của George, trên khuôn mặt đó, cô không nhìn ra một chút xót xa nào dành cho con trai mình.

Thật không may khi Peter lại là con trai của người đàn ông này.

George giơ tay, các vệ sĩ của Lancaster ngừng cướp giật thi thể và tất cả lùi lại về sau.

Cung Âu đưa mắt lạnh lẽo nhìn một màn này, con ngươi đen tuyền khẽ chuyển, hắn đột nhiên hiểu ra cái gì đó, liền quay đầu nhìn về phía Phong Đức

“Phong Đức, đuổi hết đám phóng viên đi.”

“Vâng, thiếu gia.”

Phong Đức gật gật đầu.

Ngay sau đó, tất cả các phóng viên đã được đưa ra khỏi tòa nhà thị chính, và Peter nằm lặng lẽ trên mặt đất phía sau bàn họp, trên người máu chảy ngày càng nhiều.

Các vệ sĩ của hai gia đình đều đã đứng sang một bên.

Đột nhiên, hội trường trở nên khá yên tĩnh, Cung Âu đi qua một chiếc ghế và ngồi xuống, khuôn mặt của Thời Tiểu Niệm đang tái nhợt, hắn đặt tay lên tay cô trấn an và lạnh lùng nói:

“Phong Đức, mang Peter đi.”

“Cung tiên sinh…”

Sắc mặt George khá là khó coi, còn chưa nói xong, Cung Âu đã cười lạnh nói:

“Đây hẳn là chủ ý của người phụ nữ của ông nhỉ.”

Nếu không ngoài dự đoán, bức thư vừa rồi là Enid chuyển cho George.

“…”

George im lặng.

Lúc này có tiếng bước chân truyền đến, mọi người nhìn lên lầu, chỉ thấy Enid được hai tên vệ sĩ đỡ đi xuống cầu thang bên trái.

Ở chân cầu thang là Peter nằm đó bất động.

Enid khuôn mặt biến dạng trắng bệch không chút máu, bà từng bước đi xuống, thân hình hơi hơi run rẩy tựa hồ lúc nào cũng có thể ngã xuống, bà lẳng lặng nhìn Peter đang nằm trên mặt đất, trong mắt không có tia sáng, càng thêm u ám và xám xịt.

Thời Tiểu Niệm nhìn bà với tràn đầy địch ý.

Trên thực tế, Enid rất yêu Peter, ít nhất vẫn có một chút quan tâm đến cậu nếu không bà sẽ không nghĩ đến việc để cô thay đổi tính nết của Peter, nhưng so với George, Enid không chút do dự mà từ bỏ con trai mình.

Peter cuối cùng cũng nhận ra mẹ mình, với bao kỳ vọng xa hoa về tình cảm gia đình, để rồi bị mẹ ném trở lại hiện thực phũ phàng nhất.

Tay Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu nắm chặt, trong đó truyền đến một tia ấm áp, khiến ngón tay cô không còn lạnh như lúc nãy nữa.

Cô nhìn Enid từng bước đi về phía Peter. Thấy vậy, George ở một bên tiến lên vươn tay muốn bắt lấy Enid, nhưng Enid lại tránh ra tay của ông, George vẫn nắm cổ tay của bà

“Đừng quá bi thương, tôi lập tức đưa em trở về.”

Giọng nói đó đặc biệt dịu dàng, dịu dàng đến mức thu hút ánh nhìn.

Hóa ra George xa ​​cách vẫn có một mặt như vậy, đó mới thực sự là tình yêu đích thực.

“Buông tôi ra.”

Enid không nhìn George, chỉ là giãy giụa hai tay, hai mắt rũ xuống, sắc mặt tái nhợt

“Đừng giày vò thằng bé nữa, nó không muốn đi cùng chúng ta.”

Khi những từ đó rơi xuống, một giọt nước mắt rơi ra từ hốc mắt của Enid.

“Đừng như vậy, sức khỏe của em không tốt, em cũng đừng quá đau lòng.”

George lo lắng ôm lấy bà, biểu lộ tất cả sự kiên nhẫn và dịu dàng.

Khuôn mặt của Enid trong mắt ông ta dường như không có chút khuyết điểm nào, vẫn đẹp đẽ như vậy.

Thời Tiểu Niệm đã từng nhìn thấy ánh mắt như vậy trong mắt Cung Âu, nhưng cô thật sự không muốn so sánh George với Cung Âu, bọn họ căn bản không so sánh được.

Enid không chống cự, cũng không giãy giụa, chỉ đứng đó yên lặng nhìn con trai nằm trên mặt đất, bờ môi khẽ run rẩy

“Cung nhị thiếu gia, Cung phu nhân, tôi để hai người mang Peter đi, nhưng làm ơn, để ta ở lại với thằng bé thêm một lúc, chỉ một lúc nữa thôi.”

Một chút thôi cũng đủ rồi.

Nói rồi, Enid đi về phía Peter, cô vừa định ngồi xổm xuống, Cung Âu lạnh lùng nói:

“Tôi có chuyện muốn nói với bà.”

George lạnh lùng nhìn Cung Âu, hiển nhiên là không đồng ý.

“Điều đó hẳn là không cần thiết.”

George vòng tay qua Enid và nói, hai tay ôm chặt lấy eo bà, giống như ôm một bảo vật quý giá.

“Tôi tin rằng chuyện mà tôi sắp nói đây chắc hẳn người phụ nữ của ông vô cùng muốn biết.”

Cung Âu lạnh lùng nói:

“Là chuyện của Peter.”

Thân hình Enid run lên kịch liệt, sau đó bà chậm rãi ngước mắt nhìn Cung Âu, hốc mắt đỏ hoe, bà chậm rãi đi về phía trước, liền bị George kéo đi.

“Kế hoạch trăm năm đã được ký kết, Cung nhị thiếu gia sẽ không dùng tôi uy hiếp ông nữa.”

Enid trầm giọng nói, bà rất thông minh, hiểu rõ ràng mọi chuyện.

“Tôi lo lắng thân thể của em.”

George cau mày, Enid tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

“Tôi muốn nghe về Peter. Đó là điều duy nhất tôi muốn làm ngay lúc này.”

Enid nói, sau đó đẩy tay George ra. Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, Cung Âu cũng buông tay cô, cô có chút sững sờ, Cung Âu không định mang cô theo, anh muốn một mình nói chuyện riêng với Enid sao?

Trong tình huống như vậy, Tiểu Niệm không hỏi tại sao, và chỉ nhìn Cung Âu và Enid đi về phía phòng họp bên kia.

Có sự hỗn loạn trong hội trường.

Những chiếc ghế đã đổ ngã nằm la liệt hơn một nửa.

George lạnh lùng liếc nhìn Thời Tiểu Niệm, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng họp, chỉ biết chờ đợi.

Phong Đức và các vệ sĩ xoay bàn 90 độ, dựng cánh cửa đối diện lên, sau đó nhấc Peter lên khỏi mặt đất và đặt lên bàn họp.

“Lấy một mảnh vải trắng.”

Phong Đức ra lệnh.

George thậm chí không nhìn vào cậu ấy trong suốt quá trình đó.

Thời Tiểu Niệm đứng đó, nhìn Peter bị lộn ngược, bộ âu phục trước ngực đã bị máu làm nhòe đi, ngay cả cà vạt cũng dính đầy máu, chiếc cà vạt này là do cô tự tay chọn cho cậu vào buổi sáng.

Khuôn mặt ấy còn rất trẻ, nhưng cậu đã nằm đó, không tương lai, không hy vọng.

Cho đến lúc chết, Peter vẫn vô vọng như vậy.

Nghĩ đến đây, Thời Tiểu Niệm không tự chủ được, hai mắt đỏ bừng, đi về phía trước, Phong Đức ngăn lại, lo lắng nhìn cô.

“Con không sao, con là chị gái của em ấy, con đi lau mặt cho em ấy.”

Khi Tiểu Niệm nói, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.

Phong Đức bước sang một bên và đưa ra một chiếc khăn tay sạch.

Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, cúi đầu nhìn vết máu nơi khóe miệng của Peter, dùng răng cắn chặt môi

“Nhìn mặt em lúc này thật bẩn, thật giống con mèo nhỏ.”

Cô lấy khăn tay lau vết máu trên khóe miệng của Peter.

Nghe vậy, George chỉ là quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô

“Làm bộ giả nhân giả nghĩa, nếu như không ở trước mặt nó chia rẽ, nó sẽ không đến đây và xảy ra cớ sự này.”

Thời Tiểu Niệm đứng đó, ngón tay nắm chặt khăn tay.

Peter lấy mạng sống của mình để rửa hận, nhưng lại không có được một chút nào gọi là sự ăn năn của người làm cha, thật không đáng.

Thời Tiểu Niệm không thèm tranh cãi với George, mà chỉ tập trung lau mặt cho Peter, nói:

“Là chị không tốt, quan tâm em không đủ, không biết từ khi nào mà em đã có thể nói tiếng Trung tốt như vậy, chị, thật xin lỗi.”

Chiếc khăn tay vấy máu của cậu bé.

Thời Tiểu Niệm lấy khăn tay lau từng chút một cho Peter, mắt cô bị nước làm nhòe đi, đâu đâu cũng có vết máu mờ.

Cô đưa tay lau cổ cậu, nhẹ nhàng lau từng chút một, cảm giác như bị kim đâm dưới đầu ngón tay khiến cả người cô chấn động.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, ngón tay dừng lại một hồi lâu, mặc dù lực đập không đủ mạnh, nhưng chính là mạch đập!

Mạch đập?

Thời Tiểu Niệm lau nước mắt, sau đó ngơ ngác nhìn Phong Đức, Phong Đức lẳng lặng đứng đó, nhìn cô một cái.

Sao vậy?

“…”

Thời Tiểu Niệm ngay lập tức hiểu ra điều gì đó, cố gắng kìm nén sự phấn khích của cô ấy, tiếp tục lau mặt cho Peter, buồn bã nói:

“Em nói rằng chị đối tốt với em, nhưng những gì chị làm vẫn chưa đủ, chị không biết em đã nghĩ gì trong những ngày qua, có lẽ việc mang trong lòng một sự việc nặng nề như vậy mà trong thể nói cho ai biết chắc chắn là rất khó chịu, phải không?”

Hội trường rất vắng vẻ và yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Thời Tiểu Niệm.

Một lúc sau, vệ sĩ mang vải trắng tới, vải rất dày và nặng, Thời Tiểu Niệm và Phong Đức phủ vải trắng dưới chân.

“Để con nói chuyện với em ấy lần nữa.”

Chương tiếp>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh