Chương 1069: Trạm trăng mật thứ tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trọng sinh…

Cô ấy có thể tưởng tượng được tương lai của Tịch giác sẽ vô cùng tự tại khi không còn ràng buộc bởi cái tên Peter Lancaster.

“Này! Nói đủ chưa?”

Một giọng nói không hài lòng truyền đến.

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía mặt hồ, thấy Cung Âu ngồi đó lạnh lùng nhìn bọn họ, sau đó lắc mạnh cần câu trong tay, sắc mặt xám xanh nói:

“Cái hồ khỉ gió chết tiệc, tới một con cá cũng không có!”

Phì!!!

Cá trong hồ này hình như cũng không thích Cung Âu, dù hắn có làm thế nào cũng không bắt được dù chỉ một con.

Thời Tiểu Niệm bước nhanh về phía Cung Âu, từ phía sau ôm lấy anh:

“Đừng câu cá nữa, ngắm bình minh đi.”

“Có cái gì đẹp đâu!”

Cung Âu lắc mạnh chiếc cần câu trong tay, vẫn loay hoay câu cá.

“Lúc chúng ta rời đi là lúc ngắm mặt trời lặn, lúc trở về liền thấy mặt trời mọc, xem như là có kết thúc mới có khởi đầu nhỉ?”

Giọng của Thời Tiểu Niệm vang lên quanh tai anh, cô cúi đầu rôi đặt một nụ hôn trên mặt anh

“Cung Âu, đi thôi, chúng ta về nhà thôi.”

Tay cầm cần câu của Cung Âu cứng đờ, sau đó ném cần câu xuống hồ, nắm tay cô đứng lên

“Đi, chúng ta về nhà!”

Chiếc cần câu trôi trên mặt hồ một cách đáng thương, sau đó chìm dần chìm xuống mặt hồ, mặt hồ gợn lên một chút bọn song rồi tĩnh lặng như ban đầu.

Nắng sớm buông xuống nhẹ nhàng, Thời Tiểu Niệm khoác tay Cung Âu đi dọc bờ hồ.

Trên bờ, Peter đang tập trung ngắm bình minh, không còn ủ rũ như trước.

Sương mù trắng xóa bao phủ toàn bộ tường thành của Cung gia, cây cối cao vút in bóng trên mặt nước, xa xa là đồng ruộng, đó là bức tranh thiên nhiên đẹp nhất.

Trong sân, Bí Ngô Nhỏ đang nằm trên nôi ngáp dài, Cung Quỳ mặc chiếc váy xinh đẹp nhảy múa trước nôi, thỉnh thoảng giơ chân vỗ tay để thu hút sự chú ý của Bí Ngô Nhỏ.

“Chị múa có đẹp không? Lớn lên một chút chị sẽ dạy em khiêu vũ, rồi em cũng có thể múa đẹp như chị vậy.”

Cung Diệu đang ngồi trên thảm, tay đang cầm cung tên, thỉnh thoảng kéo cung thử độ bền, nghe vậy quay đầu nhìn em gái, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu cảm nói:

“Em ấy là con trai, em ấy không thích khiêu vũ.”

“Con trai cũng có thể khiêu vũ.”

Cung Quỳ bĩu môi

“Hơn nữa, làm sao anh biết em ấy không thích khiêu vũ, vậy em ấy thích cái gì?”

“Em ấy thích ăn.”

“Tại sao?”

“Vì tên nó là Bí Ngô.”

“Cũng có lý.”

Cung Quỳ chống cằm, làm bộ như đang suy nghĩ, vừa nghĩ vừa đi về phía Cung Diệu, liên tục gật đầu:

“Vậy, em làm chị, không phải việc nên làm là chia thức ăn cho em ấy sao?”

Lời vừa dứt, Cung Quỳ giẫm lên mép thảm, trước khi người ngã xuống, Cung Diệu đã vội vàng đặt cung tên trong tay xuống, đứng dậy đỡ Cung Quỳ.

Cung Quỳ chớp chớp mắt, không chút sợ hãi, ngây ngô cười nói:

“Anh giỏi quá đi, anh biết em sẽ ngã sao.”

“Là tâm linh tương thông giữa song sinh, em đi đứng cẩn thận vào.”

Cung Diệu buông tay, lại đi xem cung tên quý giá của mình.

Thời Tiểu Niệm ngồi dưới ô che nắng lật xem tạp chí, nhìn thấy cảnh này không khỏi bật cười.

Cô nhìn ba đứa trẻ này, thế giới của cô vô cùng toàn vẹn, một nụ cười sẽ vô thức treo trên khóe miệng cô.

“Con cười cái gì mà vui như vậy?”

Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.

Khi Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, nhìn thấy La Kỳ đang đi về phía cô, xung quanh là những người hầu, La Kỳ mặc một chiếc sườn xám màu xanh hoàng gia, khiến dáng người bà trở nên mảnh khảnh lạ thường, kỹ thuật thêu phức tạp rất phù hợp với khuôn mặt xinh đẹp đó.

La Kỳ đi về phía cô, như thể đang tỏa sáng.

“Mẹ.”

Thời Tiểu Niệm từ trên ghế đứng lên, cười nói:

“Con cái giống như bảo vật sống, sao có thể không cười được.”

“Chỉ có Tiểu Qùy của chúng ta mới là bảo bối. Còn Holy, thằng bé nghiêm túc quá, nhìn không giống một đứa trẻ.”

La Kỳ nói, giọng điệu không giấu được tình cảm cưng chiều, đi tới ôm Cung Diệu và Cung Quỳ. Một lúc sau, bà ngồi bên cạnh Bí Ngô Nhỏ một lúc, sau đó đi đến chỗ Thời Tiểu Niệm và ngồi xuống.

Thời Tiểu Niệm ngồi qua một bên cho bà ngồi xuống

“Tính cách như vậy, chỉ cần không ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của thằng bé thì chúng ta không cần phải can thiệp quá nhiều.”

“Ừm, những giáo viên kia cũng nói như vậy.”

La Kỳ cười gật đầu, đôi mắt đẹp cẩn thận nhìn Thời Tiểu Niệm, có chút đau lòng nói:

“Con gầy đi rất nhiều, cho nên ta đã dặn phòng bếp cho cô .”nấu thật nhiều món ăn tẩm bổ cho con.”

“Cảm ơn mẹ, có mẹ thật tốt.”

Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn ba đứa trẻ, đưa tay vuốt tóc nhẹ lọn tóc bên vai.

“Chuyện nhà Lancaster đã giải quyết xong, mọi người sẽ thoải mái hơn trước, con cũng vậy, sớm muộn gì cũng sẽ tăng cân thôi.”

La Kỳ cười cười nhìn cô,

“Được, mẹ sẽ nhìn con béo lên.”

“…”

Thời Tiểu Niệm mỉm cười.

“Nhân tiện…”

La Kỳ thu lại nụ cười

“Có một điều mẹ cũng muốn nói với con. Em trai yêu quý của con – Tịch Quyết đề xuất đến Trung Quốc, thằng bé muốn ở NE làm thực tập sinh, học tập ở đó và Cung Âu cũng đã đồng ý rồi.”

Thời Tiểu Niệm gật đầu.

“Thằng bé sợ con không muốn chia tay với nó, sợ con nhìn thấy sẽ khó chịu, cho nên thằng bé đã rời đi từ một giờ trước rồi.”

La Kỳ lo lắng nói, chờ đợi phản ứng của cô.

Nụ cười trên mặt Thời Tiểu Niệm biến mất

“Đã đi rồi sao?”

“Ừ.”

La Kỳ trả lời, rồi cười phá lên

“Thằng nhóc này khá chu đáo đấy chứ. Trước khi đi, nó còn nói rằng nó sẽ học ở NE, học tất cả các kỹ năng của Cung Âu, và tương lai sẽ tạo ra M.E để đánh bại Cung Âu.”

“Thật ạ? Vậy Cung Âu có nói gì không?”

Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt hỏi.

“Nó chỉ nói rằng những người trẻ nên có ước mơ thực tế hơn, thế thôi.”

“Quả là tác phong của Cung Âu.”

Thời Tiểu Niệm cười nói, có điều hình như Cung Âu tự mình phái Peter đến đó, cô hoàn toàn không biết gì cả.

Sau khi Peter đổi tên, cả hai trở nên thân thiết hơn như chị em ruột thịt, cô ấy vẫn luôn nghĩ rằng nếu Tịch Ngọc còn sống thì ba người họ cũng sẽ hạnh phúc như anh em Cung Diệu.

Không ngờ Peter lại hạ quyết tâm ra đi sớm như vậy, chẳng trách hai ngày trước cậu còn hỏi cô NE có lớn không, có tốt không, hóa ra là đang thăm dò.

“Con buồn à?”

La Kỳ nắm tay Thời Tiểu Niệm đặt trên bàn, lo lắng nhìn cô.

Thời Tiểu Niệm cười khổ lắc đầu

“Đương nhiên tương lai của em ấy thì do em ấy quyết định. Đây là điều mà con mong đợi được thấy nhất, nhưng cin vốn định để nó đến đi Trung Quốc sau khi chúng ta cùng nhau đi du lịch về.”

Chuyện của hai gia đình đã được giải quyết ổn thỏa, sở dĩ cô và Cung Âu chưa về Trung Quốc là bởi vì họ đang có kế hoạch đi du lịch cùng cả gia đình.

Không ngờ Peter đã có dự định riêng và rời đi trước.

“Người trẻ tuổi có lòng tin là chuyện tốt, sau này con trở về sẽ có nhiều thời gian gặp mặt.”

Lạa Kỳ an ủi cô nói:

“Ngược lại, chúng ta có thể suy nghĩ xem nên đi du lịch ở nơi nào. Khi Cung Úc quay về, gia đình chúng ta sẽ đi du lịch.”

La Kỳ đã mong chờ ngày này từ lâu.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm rũ bỏ chuyện buồn kia, vui vẻ nói:

“Hai ngày nay con đã chọn được một số địa điểm, chỉ là muốn hỏi ý kiến ​​của mẹ.”

Sau khi nói xong, người giúp việc phía sau Thời Tiểu Niệm lấy ra một cuốn sách cứng màu xanh đưa cho La Kỳ .

La Kỳ vừa mở nó ra, bà liền sững sờ, đó là một cuốn sách hướng dẫn du lịch, trong cuốn sách có rất nhiều hình ảnh về các địa điểm khác nhau, mỗi bức ảnh đều có kèm theo truyện tranh và văn bản đơn giản, mô tả một số điều thú vị trong đó. Nội dung khu vực địa phương, bao gồm cả thời tiết, cũng được ghi chú. Truyện tranh được vẽ dễ thương và tinh nghịch.

Ngay cả Cung Quỳ và Cung Diệu cũng có thể nhìn rõ ràng, trong mắt La Kỳ tràn đầy vẻ kinh ngạc, cô ngước mắt nhìn Thời Tiểu Niệm

“Con nhọc lòng quá, vẽ mấy cái này chắc vất vả lắm.”

Cả quyển sách dày cộm như vậy phải vẻ mất bao lâu chứ.

“Nếu là đại gia đình đi du lịch, đương nhiên phải hỏi ý kiến ​​của mọi người, trước tiên hỏi ý kiến ​​của mẹ, sau đó là anh trai, cuối cùng để hai đứa nhỏ chọn lựa.”

Thời Tiểu Niệm nói.

La Kỳ nghe vậy, nghiêm túc gật đầu:

“Không cần nghe Cung Âu, chỉ cần có nó ở đây, danh lam thắng cảnh gì nó cũng có thèm để ý đâu.”

“Mẹ……”

Khi Thời Tiểu Niệm bị trêu đến đỏ cả mặt, cả thế giới này điên rồi sao, sao ngay cả La Kỳ cũng trêu chọc cô.

“Để mẹ chọn kỹ.”

La Kỳ mím môi cười, lật qua cuốn sách cứng và bắt đầu chọn điểm đến du lịch, thỉnh thoảng thảo luận với Thời Tiểu Niệm, hai người họ vừa nói vừa cười.

Một lúc lâu sau, một người hầu nhẹ giọng nói:

“Phu nhân.”

La Kỳ và Thời Tiểu Niệm đồng thời ngẩng đầu lên và nhìn về hướng mà người hầu đang nhìn, họ thấy Lạc Liệt đang đứng cách đó không xa, mặc áo blue trắng, trên mặt anh hiện rõ sự lo lắng.

“Lạc bác sĩ đợi đã lâu.”

Người hầu nhẹ giọng nói:

“Ông ấy tới tìm phu nhân.”

“Đã đợi bao lâu rồi?”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt.

La Kỳ đóng cuốn sách trong tay lại và đứng dậy

“Mẹ mượn quyển sách nhé, chúng ta sẽ thảo luận về đề tài này sau nhé”

Suy nghĩ một chút, La Kỳ trêu chọc nói thêm:

“Nhân tiện muốn nhắc nhở con, đừng nói nhiều quá, mẹ không có ý gì khác, nhưng mà mẹ sợ sẽ có đồ đạc hỏng, chiếc ghế sofa tựa này là loại mới nhất đấy, đặt làm riêng, không có cái thứ hai đâu.”

Việc Cung Âu đập phá mọi thứ khiến bà ấy đau lòng chết mất, toàn những thứ phải đặt riêng mà hắn vung tay một cái nói đập liền đập!

“Mẹ……”

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ, có phải bà ấy cảm thấy trêu cô rất vui không, một lần không được lại trêu lần hai.

Cung Âu đã thay đổi rồi, hiện tại rất ít khi đập đồ đạc rồi mà.

Lạc Kỳ thấy cô đỏ chín cả mặt, cũng không trêu nữa, chỉ là cười tươi rồi rời đi.

Lạc Liệt đứng đó, cung kính cúi đầu với La Kỳ, sau đó bước nhanh về phía Thời Tiểu Niệm, đôi mắt sau cặp kính đã mất đi vẻ kiêu ngạo thường ngày, mở miệng hỏi:

“Cung Úc sao còn chưa về? Không phải nói là hai nhà hòa giải, xử lý xong hắn sẽ trở về sao?”

Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, nhíu mày

“Bác sĩ La, ngồi xuống trước đi.”

Lạc Liệt ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt vẫn khẩn trương nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô.

Thời Tiểu Niệm cắn môi, cô không muốn nói dối, chỉ có thể nói sự thật

“Thật ra em cũng không biết có chuyện gì, có lẽ bây giờ anh ấy đang trên đường về, chỉ là có chút chậm trễ thôi”

“Liệu có bị George phát hiện gì không, như vậy George sẽ…”

“Có lẽ là không. Kế hoạch hợp tác trăm năm đã được ký kết, lại thêm danh nghĩa bắt cóc không hợp lý, tình cảnh hiện tại của gia tộc Lancaster và Cung Âu, nếu thật sự đối đầu chỉ có thể nói là tự tìm đường chết.”

Thời Tiểu Niệm nói.

Đây cũng là những gì Phong Đức nói với cô.

Lạc Liệt nhíu chặt mày

“Vậy tại sao Cung Úc còn chưa trở lại?”

“Yên tâm đi, hai ngày nay Cung Âu bận rộn với chuyện này, nhất định sẽ có đáp án sớm thôi.”

Thời Tiểu Niệm an ủi anh

“Có lẽ lúc chúng ta nói chuyện xong, anh ấy đã trở về rồi.”

Chương tiếp >>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh