Chương 1070: Mona đã qua đời một năm rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Liệt ngồi đó, sắc mặt không có chút thay đổi, lời nói của Thời Tiểu Niệm cũng không có tác dụng an ủi.

“Nếu đã như vậy, tôi sẽ quay về trước.”

Lạc Liệt đứng dậy, hướng về phía cô cúi đầu, xoay người rời đi, bóng lưng có chút cô đơn.

Thời Tiểu Niệm mím môi, có chút bực mình về bản thân, mình nói sai gì sao, Lạc Liệt đến đây để có được một đáp án khiến bản thân yên tâm hơn, nhưng cô chỉ có thể nói ra những lời trống rỗng này.

Đừng nói đến Lạc Liệt, ngay cả Cung Âu cũng bắt đầu cảm thấy có chút bất an, theo lý thuyết, lúc này Cung Úc hẳn là đã trở về, chuyến đi của gia đình họ cũng có thể bắt đầu.

Kết quả lại thành ra thế này.

“Mom!”

Cung Quỳ nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt Thời Tiểu Niệm, đôi mắt to mở lớn, trong bàn tay nhỏ bé cầm một bông hoa đưa cho cô, giọng nói mềm mại ôn hòa:

“Để con cài lên cho mẹ. “

Đó là một bông hoa nhỏ màu hồng, rất thơm.

“Cảm ơn con.”

Thời Tiểu Niệm mỉm cười cúi người xuống, Cung Quỳ cầm bông hoa cài vào tóc cô, khi Thời Tiểu Niệm đang định đứng thẳng lên, một bông hồng xanh lại lọt vào tầm mắt cô.

Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc nhìn sang, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Cung Diệu đứng ngay tầm mắt, trên mặt không chút biểu tình, nhóc cầm bông hồng trên tay, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô, mím cái miệng nhỏ nhắn, muốn nói gì đó mà không nói được.

Những chiếc gai trên cành hoa hồng đều đã biến mất, vô cùng trơn nhẵn.

Thật là một đứa trẻ chu đáo.

“Con cũng muốn cài cho mẹ à? Thế cài ở đây này.”

Thời Tiểu Niệm chỉ vào một chỗ trên đầu cô.

Nghe vậy, khóe môi Cung Diệu hơi nhếch lên, cầm bông hoa cài lên đầu cô, Thời Tiểu Niệm mỉm cười nhìn họ:

“Trông có đẹp không?”

“Đẹp quá.”

Cung Diệu dùng sức gật đầu, kiễng chân lên, ôm mặt cô hôn thật mạnh

“Mẹ xinh đẹp nhất, con yêu mẹ nhiều lắm.”

“Ngoan, hai đứa đi chơi đi, lát nữa sẽ phải lên lớp đấy.”

Thời Tiểu Niệm xoa đầu cô nhóc nói.

Sau khi sắp xếp cho hai đứa trẻ đến lớp và giao Bí Ngô Nhỏ đang ngủ cho người giúp việc, Thời Tiểu Niệm đút hai tay vào túi áo khoác đi bộ trong sân.

Trên đường đi, những người giúp việc gặp cô đều mím môi, gật đầu với cô rồi nhanh chóng quay người rời đi.

Thời Tiểu Niệm đương nhiên biết bọn họ đang cười cái gì, hai bông hoa một hồng một xanh cắm cạnh nhau trên đầu, nhìn thế nào cũng trông không tương hợp.

Đi ngang qua một chiếc gương toàn thân, Thời Tiểu Niệm chụp ảnh, không biết nên cười hay khóc.

Qủa nhiên, vẫn rất giống thôn nữ.

Thời Tiểu Niệm sờ sờ hai đóa hoa trên đầu, nhưng vẫn không muốn lấy xuống, cứ để như thế đi vào, mặc cho người hầu trong nhà cười nói.

“Cung Âu, em vào nhé.”

Thời Tiểu Niệm đẩy cửa thư phòng đi vào, vừa bước vào đã giẫm phải một cuộn giấy.

Dưới sàn của phòng làm việc rộng lớn vứt lung tung những tờ giấy vo tròn nhàu nát, chúng bị vứt khắp phòng, Cung Âu ngồi ở bàn làm việc, giữa những quả bóng giấy, cáu kỉnh gõ bàn phím ba chiều, thỉnh thoảng rút một cuốn sách ra, rồi xé rách, rồi lại vo tròn rồi vứt nó xuống sàn nhà

Thời Tiểu Niệm bị ném trúng.

Cung Âu nhìn thấy vậy, liền thấp thỏm lo lắng, anh không nhịn được, nhíu mày,

“Sao em không tránh, có đau không?”

“Em sẽ không bị một cục giấy làm bị thương đâu mà.”

Thời Tiểu Niệm cười nói, bước qua mấy cục giấy đi đến bàn làm việc.

Cung Âu ngồi đó, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô, ngón tay chống cằm, nhìn chằm chằm cô.

Thời Tiểu Niệm đứng đó, cảm thấy mình như đang bị tia X – quang quét khắp người.

“Chuyện gì vậy?”

Cô có chút không thoải mái hỏi.

“Em đã thay đổi rồi.”

Cung Âu nói.

Thời Tiểu Niệm xấu hổ sờ sờ bông hoa trên đầu, sau khi bị cả nhà cười nhạo, cô lại bị Cung Âu cười nhạo.

Tới đi, cô ấy có thể chịu được!

Nhìn thấy cô chạm vào bông hoa, Cung Âu sửng sốt, nghiêng người về phía sau:

“Thì ra là hoa, em tự mình cài lên à?”

“Đẹp không?”

Thời Tiểu Niệm có chút xấu hổ hỏi.

“Đẹp.”

“…”

“Em đeo những bông hoa như vậy trông thật đẹp! Từ giờ trở đi, dạy cho anh cách cài lên đầu em đi! Anh sẽ thay đổi chúng mỗi ngày cho em!”

Cung Âu nhìn cô thật sâu, đôi mắt đen gần như tỏa sáng.

“…”

Thời Tiểu Niệm đứng đó không nói nên lời, cuối cùng cô cũng biết cặp song sinh này được thừa hưởng mắt thẩm mĩ từ ai.

“Lại đây, để anh xem chúng kĩ hơn.”

Cung Âu vẫy tay với cô, Thời Tiểu Niệm cũng không vội đi tới, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm cuộn giấy trên mặt đất, lo lắng hỏi:

“Sao anh lại xé giấy như vậy? Có chuyện gì phiền lòng sao?”

“Không!”

Cung Âu phủ nhận.

“…”

Thời Tiểu Niệm không để ý tới hắn, cúi xuống nhặt một tờ giấy mở ra, chỉ thấy trên đó viết hành tung của Cung Úc, nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt.

Hóa ra anh ấy cũng lo lắng cho Cung Úc. Cô nhìn những hình ảnh ba chiều trong không khí, nhìn thấy rất nhiều, Thời Tiểu Niệm cũng mơ hồ hiểu được, hình như những hình ảnh đó được hack từ máy tính của người khác

“Anh hack máy tính của ai vậy?”

“Gia tộc Lancaster.”

“…”

Thời Tiểu Niệm nhíu mày

“Chúng ta vừa mới cùng bên kia kí hiêp định, nếu bị phát hiện, nhất định sẽ bị bọn họ nắm thóp mà phản công.”

Cung Âu im lặng, chỉ nhìn cô, không nói gì.

“Anh muốn tìm tung tích của anh trai phải không?”

Thời Tiểu Niệm hiểu ý nghĩ của anh, đi vòng qua bàn làm việc, đi đến bên cạnh, đặt tay lên vai Cung Âu

“Vậy thì anh càng không thể hung hăng như vậy được, lỡ như bị phát hiện, những chuyện chúng ta cố gắng bấy lâu sẽ đổ sông đổ bể. Nếu tệ hơn sẽ gây nguy hiểm cho anh Cung Úc.”

Nghe vậy, sắc mặt Cung Âu tối sầm, anh đưa tay ấn vài lần lên bàn phím ba chiều, rút ​​từng chương trình xâm nhập ra.

Anh hiểu những gì cô nói, nhưng anh chỉ khó chịu vì Cung Úc tới giờ này vẫn chưa về.

Cung Âu đưa tay về phía cô, Thời Tiểu Niệm ngồi xuống đùi anh, nhìn chằm chằm khuôn mặt không chút biểu tình của anh nói:

“Đừng làm phiền anh ấy, anh ấy làm việc gì đều biết chừng mực, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Cung Âu ngước mắt nhìn cô, ánh mắt rơi vào hai đóa hoa trên đầu cô, sắc mặt trở nên thoải mái

“Vậy là em dụng tâm đeo hai bông hoa lên để khiến anh vui vẻ?”

“Là con trai và con gái của anh làm cho anh vui vẻ.”

Thời Tiểu Niệm cười nói.

“Bọn chúng đeo nó lên cho em à?”

“Ừm.”

“Khá chu đáo.”

Cung Âu ôm lấy cơ thể cô, nhìn chằm chằm vào mặt cô hồi lâu, anh thấp giọng nói:

“Em thực sự cảm thấy anh ấy sẽ không sao sao?”

Thời Tiểu Niệm nghĩ tới bộ dạng vừa rồi của Lạc Liệt, không khỏi an ủi Cung Âu

“Hai nhà tốt xấu gì cũng đã kí kết, George hiện tại hẳn là đang bận xây dựng lại mối quan hệ với Enid, hơn nữa bên cạnh ông ta còn có vợ cả, ngoài ra nội bộ thường xuyên xảy ra tranh chấp, em nghĩ tạm thời ông ta sẽ không có sức mà gây uy hiếp đến anh ấy được.”

“…”

“Hơn nữa, anh ấy thông minh như vậy, hẳn là còn có việc gì đó muốn làm.”

Thời Tiểu Niệm nói.

“Anh ấy còn có thể làm gì nữa, cả nhà đang đợi anh ấy về nhà, thế mà một lá thư anh ấy cũng không gửi lại!”

Cung Âu lạnh lùng nói, nhưng hắn đã không còn cáu kỉnh như lúc nãy nữa. Thời Tiểu Niệm ở trong ngực hắn, hắn liền không cách nào trút được cơn giận.

Đúng vậy, cả nhà đều đang đợi Cung Úc về, nhưng lại không đợi được gì.

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, im lặng thở dài:

“Nếu như chúng ta có nội gián trong nhà Lancaster thì tốt quá, hoặc nếu có cơ hội đến đó, chúng ta cũng có thể nhân tiện tìm anh trai.”

Lời vừa dứt thì có tiếng gõ cửa.

Thời Tiểu Niệm đang muốn đứng dậy, lại bị Cung Âu ôm chặt, cau mày nói:

“Có người vào.”

“Sợ gì chứ, chúng ta là vợ chồng, có nền tảng tình cảm và pháp luật bảo vệ, hơn nữa cũng không phạm pháp.”

Cung Âu ôm cô nói, sau đó cao giọng:

“Vào đi!”

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Phong Đức tóc đã bạc cầm thứ gì đó bước vào, đứng trước bàn làm việc:

“Thiếu gia, bác sĩ Lạc vừa tới và đã rời đi.”

“Rời đi?”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt.

“Đúng vậy, cậu ấy đưa cho ta một lá thư tạm thời từ chức rồi rời đi, còn nói rằng nếu cậu ấy có thể sống sống sót trở về, cậu ấy nhất định sẽ tận lực phục vụ Cung gia để báo ơn cứu mạng cậu ấy.”

Phong Đức đưa ra một lá thư từ chức, đặt nó lên bàn.

“Ta thấy cậu ấy rất nóng lòng nên cũng không ngăn cản. Dù sao hiện tại mọi người đều ở đây, cũng không đặc biệt cần đến cậu ấy lắm.”

Cứ để Lạc Liệt muốn làm gì thì làm, không phải ai cũng có được cơ hội như vậy.

Thời Tiểu Niệm cau mày, sao chuyện này có thể xảy ra, xem ra Lạc Liệt lo lắng đến mức tự mình rời đi rồi, hắn muốn đi tìm Cung Úc.

Đối với chuyện này, Cung Âu thậm chí không nhướng mày, cũng không có biểu tình gì, đôi mắt đen liếc nhìn màu vàng chói lóa trong tay Phong Đức, lạnh lùng hỏi:

“Còn có chuyện gì nữa à?”

“Vâng.”

Phong Đức đưa tấm thiệp vàng trong tay ra

“Vừa rồi trên đường đến đây báo cáo về việc bác sĩ Lạc, lại nhận được lời mời của gia tộc Lancaster.”

“Lời mời?”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt, George mời bọn họ sao? Sau khi kí kết xong liền đeo mặt nạ lên để đối phó với bọn họ rồi? Liệu điều này có quá giả tạo không?

“Đưa tôi.”

Cung Âu đưa tay nhận lấy thiệp mời, mở ra nhìn thoáng qua, cười lạnh, sau đó quay đầu nhìn Thời Tiểu Niệm:

“Em đoán trúng rồi.”

“Cái gì?”

Thời Tiểu Niệm khó hiểu.

“Ngày giỗ đầu của Mona, George mời chúng ta tham gia.”

Cung Âu nói.

“…”

Thời Tiểu Niệm hơi sững người

Ngày giỗ đầu, đã một năm kể từ khi Mona qua đời rồi sao? Cô nhìn Cung Âu, thấy trên môi Cung Âu nhếch mép cười lạnh, không khỏi hỏi:

“Anh đi à?”

“Tại sao không?”

Cung Âu hỏi ngược lại

“Em nói, nếu có cơ hội tiến vào gia tộc Lancaster, thì có thể nhân cơ hội tìm người.”

“Nhưng đây là giỗ đầu của Mona, nghe giống như hồng môn yến* bày ra cho chúng ta đúng không?”

Thời Tiểu Niệm lo lắng nói, quay đầu nhìn Phong Đức đang đứng ở đó, muốn ông cùng khuyên ngăn.

Phonbg Đức hiểu ý cô, nói:

“Đúng vậy thiếu gia, một kẻ hung ác như George thì làm sao quên được cái chết của Mona như thế nào, hiện tại ông ta mời Cung gia đến dự lễ giỗ không phải là điềm tốt lành gì.”

“Đương nhiên tôi biết đó không phải là xây dựng mối quan hệ bình thường.”

Cung Âu đẩy Thời Tiểu Niệm ra, sau đó đứng dậy, dùng sức ấn hai tay lên bàn, vẻ mặt điên cuồng:

“Nhưng vậy thì sao? Ông ta có thể làm gì?”

Một kẻ bại trận xứng có dũng khí uy hiếp hắn sao.

“Em không biết George nghĩ như thế nào, nhưng khẳng định đây không phải là chuyện tốt!”

Thời Tiểu Niệm kích động nói.

“Em có sợ không?”

Cung Âu cúi đầu nhìn cô

“Cho dù có anh ở đây em cũng sợ sao?”

“Em lo cho anh.”

Hắn đang nóng lòng muốn tìm người, mà George rõ ràng đang tổ chức một bữa tiệc hoành tráng đợi hắn tới, cơ hội hiếm có này hắn không thể không tận dụng sao?

“Không có gì phải lo lắng.”

Cung Âu tà ác nhếch môi, đưa tay cầm lấy thiệp mời màu vàng kim.

“Nếu đã công khai mời, vậy thì chúng ta phải đường đường chính chính tới đó. Phong Đức, tung ra tin tức, nói rằng sau kế hoạch hợp tác trăm năm, hai gia tộc đã làm lành và thiết lập mối giao lưu quan hệ, truyền ra ngoài thông điệp lễ giỗ đầu thiết lập quan hệ giữa hai gia tộc càng lớn càng tốt!”

—————————————————————————————————————————————-

Chú thích:

*Hồng môn yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực chất lại vô cùng nguy hiểm, có thể dẫn đến tử vong.

Chương tiếp>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh