Chương 1071: Người quen cũ xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Đức hiểu ý Cung Âu, nhưng đứng đó không nhúc nhích, chỉ nhìn Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm từ một người không tiếp xúc với giới truyền thông trở nên bình tĩnh đối mặt với mọi ống kính, cô đương nhiên hiểu ý đồ của Cung Âu

“Anh muốn phóng đại chuyện này ra toàn thế giới, ép George không dám ra tay sao?”

Đó là một ý kiến ​​hay, nhưng cô vẫn lo lắng.

“Trừ phi ông ta điên rồi.”

Cung Âu lạnh lùng nói.

“Nhưng…”

Thời Tiểu Niệm cắn môi.

“Không có nhưng.”

Cung Âu ngắt lời cô

“Nếu chúng ta làm lớn chuyện lên, thứ nhất sẽ khiến George kiêng kị, thứ hai, sự thật về việc hòa giải giữa hai gia đình sẽ bị phơi bày trước công chúng, và tất cả những tin đồn có thể bị loại bỏ. Thứ ba, chúng ta có thể tận dụng cơ hội để tìm tên ất ơ nào đó.

Cung Âu không quan tâm đến tin đồn, anh đang nói đến việc truyền thông lén lút viết cái chết của Mona là do vẻ đẹp của cô ta gây ra, điều anh quan tâm chính là điều này.

Nhất tiễn hạ tam điêu? (Một mũi tên trúng ba con nhạn). Dường như không có bất cứ lý do gì để phản đối.

Thời Tiểu Niệm không nói nữa, cô biết dù có nói thế nào Cung Âu cũng sẽ kiên trì làm theo ý mình, theo anh, George đã kiệt sức rồi, không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào được nữa.

Nhưng căn bản lễ kỷ niệm này cũng đã rất kỳ quái, dù thế nào đi nữa, sự thật vẫn là Mona chết dưới tay Cung Âu, George làm sao có thể mời bọn họ đi sự lễ được…

Thời Tiểu Niệm cầm thiệp mời lên, mở ra, chỉ thấy trên đó viết một loạt các cái tên lớn.

“Ông ta mời tất cả chúng ta.”

Thời Tiểu Niệm nói, từ trên xuống dưới, từ La Kỳ đến Bí Ngô Nhỏ, Cung gia từ lớn đến nhỏ, người nào cũng đều được George mời tới tham dự.

Hai gia đình có thân thiết lắm không?

“Ừm.”

Cung Âu trầm giọng đáp lại.

“Ông ta nhất định là có âm mưu, chúng ta phải chú ý.”

Thời Tiểu Niệm thuyết phục không được Cung Âu, chỉ có thể nhắc nhở hắn như vậy.

“Thật ra gần đây Lancaster đang hỗn loạn, George muốn ổn định tình hình, hòa giải với Cung gia, quả thực là biện pháp tốt để những kẻ chống đối ông ta trong gia tộc có ít thành kiến hơn.”

Phong Đức đứng đó chậm rãi nói

“Nhưng nó không giống tác phong làm việc của George, có lẽ Enid đã đứng phía sau âm thầm mách nước cho ông ta.”

Đây quả thực là một lời giải thích hợp lý lúc này. Thời Tiểu Niệm rũ mắt xuống

“Em vốn tưởng rằng sau khi bọn họ trở về sẽ xảy ra bất hòa, nhưng không ngờ Enid vẫn đưa ra ý kiến trợ giúp cho Geogre. Tình yêu đích thực lớn đến thế sao. Dù sao thì cũng may Tịch Giác đã rời đi, em ấy sẽ không biết những chuyện này.”

Nếu không, cậu ấy chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó chịu và lạc lõng.

“Hơn nữa, cho dù George có ra hạ sách gì thì anh vẫn có thể bảo vệ em.”

Cung Âu liếc nhìn Thời Tiểu Niệm để xua tan lo lắng của cô

“Em có tin anh không?”

Giọng nói của anh ấy rất từ ​​tính.

Nói còn có thể nói gì nữa, Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng cười nói:

“Em đương nhiên là tin tưởng anh, nếu anh đã quyết định tham gia, vậy thì chúng ta cùng nhau đến dự.”

Mona bắt Cung Diệu làm con tin, lại bị Cung Âu bắn chết, bây giờ cả nhà bọn họ lại sắp đi tham dự lễ giỗ đầu của Mona, thật sự đúng là mỉa mai.

“Được.”

Cung Âu hài lòng gật đầu.

Phong Đức thấy vậy nói:

“Vậy ta lui xuống thu xếp.”

Nói xong, Phong Đức quay người rời đi, đi được vài bước rồi dừng lại, quay đầu nhìn Thời Tiểu Niệm, vẻ mặt có chút do dự khi nói chuyện, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:

“Tiểu Niệm. “

“Dạ?”

Thời Tiểu Niệm nhìn ông.

“Hay là ta sắp xếp cho con một nhà thiết kế riêng nhé?”

Phong Đức nghiêm túc nói:

“Đây không phải chuyện nhỏ, tốt nhất nên cẩn thận một chút.”

“A?”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt gật đầu

“Vâng cha nuôi, người có thể thu xếp.”

“Được, chúng ta cần một nhà thiết kế trước khi đến đó.”

Phong Đức lẩm bẩm khi bước ra ngoài.

Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng Phong Đức có chút bối rối, thực ra mỗi lần tham dự sự kiện lớn đều thuê nhà thiết kế, không cần thiết phải có người chuyên môn, không cần phải đặc biệt quá, như vậy sẽ rất lãng phí nhân tài đấy.

Cô vừa quay đầu lại vừa suy nghĩ, liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Cung Âu.

Cung Âu đứng đó, kiên định nhìn cô, anh ghen tị không nhúc nhích, trên mặt lộ ra vẻ mê đắm…

Thời Tiểu Niệm lúc này mới nhớ tới hai đóa hoa hồng xanh trên đầu, cô lập tức ngượng ngùng, cha nuôi chắc chắn cho rằng đó là thẩm mỹ của cô, vừa lo lắng vừa chán ghét nhưng không thể nói thẳng ra.

“Đẹp không?”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn Cung Âu, đưa tay chạm vào bông hoa.

“Đẹp!”

Cung Âu trả lời không chút do dự, như thể do dự dù chỉ một giây cũng có vẻ rất không thành thật.

“…”

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nở nụ cười, có lẽ chỉ có ở trong mắt Cung Âu, dù thế nào đi nữa cô ấy cũng là người đẹp nhất.

Cô kiễng chân lên, vươn tay ôm lấy cổ anh, đưa mặt lại gần anh, ánh mắt Cung Âu lập tức sáng lên, anh ôm cô thật chặt.

“Đừng lo lắng, anh sẽ không để em gặp nguy hiểm.”

“Em yêu anh, Cung Âu.”

Thời Tiểu Niệm ôm cổ anh nói.

Thân thể Cung Âu cứng đờ, hồi lâu mới hồi phục lại:

“Khi nào mới có thể sửa lại lời tỏ tình đột ngột của mình?”

“Em sẽ không thay đổi.”

Thời Tiểu Niệm dựa sát vào anh, nhẹ nhàng rúc vào.

“Em chỉ muốn luôn ở bên anh, có thể thổ lộ tình cảm của mình và không bao giờ thay đổi.”

Nói xong, cơ thể cô bị Cung Âu siết chặt, Cung Âu cúi đầu hôn lên mặt cô, âu yếm nói:

“Được rồi, không thay đổi, không bao giờ thay đổi.”

Cái ôm của anh ấm áp đến mức Thời Tiểu Niệm không khỏi nhắm mắt lại, chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc này.

Trong vòng chưa đầy ba ngày, tin tức về lễ giỗ của nhà Lancaster Mona đã tràn ngập, đặc biệt là tin tức về việc gia đình Cung sẽ tham gia là một quả bom.

Trên TV có chuyên gia nói về mối quan hệ giữa hai gia đình, như thể họ đã tận mắt chứng kiến.

Thời Tiểu Niệm ngồi trước gương trang điểm, để thợ trang điểm trang điểm cho mình, lật một tờ tin tức trong tay, quan sát các phóng viên phỏng đoán.

Đúng như Cung Âu đã nói, khí thế của Cung gia hiện tại đang ở đỉnh cao, Lancaster đều đang nói về những chuyện tốt đẹp của Cung gia, ngay cả khi việc cái chết của Mona có liên quan đến bọn họ cũng đã thay đổi quan điểm rõ rệt, Cung gia không hề liên quan gì đến cái chết của con gái họ, nếu có khúc mắc hoặc nghi ngờ thì chắc chắn đó là hiểu lầm.

Bên cạnh đó, giá cổ phiếu của NE lại tăng trưởng rõ rệt.

Thời Tiểu Niệm không khỏi mỉm cười khi nghe thấy giọng nói của người giúp việc từ phía sau:

“Phu nhân, chúng ta có khách đến thăm.”

Khách sao?

Thời Tiểu Niệm quay người lại, liền nhìn thấy một người đã lâu không gặp.

Một cô gái trẻ đứng ở cửa, mặc áo sơ mi trắng và váy chữ A, dáng người mảnh khảnh gợi cảm, mái tóc đen dài được uốn thành những lọn to, khiến khuôn mặt tươi sáng phương Đông trông hơi trưởng thành.

Cô gái kia mỉm cười nhìn Thời Tiểu Niệm, trên lông mày và trong mắt viết ra niềm hạnh phúc, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ xinh xắn.

Lý Thanh Nghiên – Đàn em khóa dưới lớp tiểu học của Cung Âu đột nhiên xuất hiện ở đây.

“Lý tiểu thư.”

Thời Tiểu Niệm từ trong gương trang điểm đứng dậy, có chút bất ngờ đi về phía Lý Thanh Nghiên

“Sao cô lại tới đây?”

“Cung thiếu phu nhân, cứ gọi tôi là Thanh Nghiên được rồi.”

Lý Thanh Nghiên chào cô, mỉm cười nói, đảo đôi mắt đẹp vài lần.

“Tôi cũng sẽ giống như họ, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ gọi cô là thiếu phu nhân.”

“A…được.”

Thời Tiểu Niệm không hiểu lắm.

“Đây là quà tặng cô, tôi không biết cô thích gì, hy vọng cô sẽ thích nó.”

Lý Thanh Nghiên đưa chiếc hộp nhung xanh trong tay cho Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm cầm lấy, mở nó ra, đó là một chiếc vòng cổ pha lê màu hồng rất đẹp, đính đầy những viên pha lê trắng sáng bóng, cô không khỏi thốt lên:

“Chiếc vòng cổ thật đẹp, cô đúng là khéo chọn.”

“Chỉ cần phu nhân thích là được.”

Lý Thanh Nghiên cúi đầu, làm bộ như người hầu.

“Vậy thì tôi không khách khí nữa mà nhận lấy nó nhé, cảm ơn cô.”

Thời Tiểu Niệm cười nói, đưa sợi dây chuyền cho người hầu bên cạnh, mời Lý Thanh Nghiên ngồi xuống.

Cô nhìn Lý Thanh Nghiên, so với lúc cô xuất hiện bên cạnh Cung Âu, Lý Thanh Nghiên rõ ràng có phần đầy đặn hơn, cô không trang điểm gì nhiều, làn da vẫn mịn màng, lông mày không tự chủ hơi nhướng lên, rõ ràng là đang có tâm trạng rất tốt.

“Tôi nghe cha nuôi nói cô và bạn trai sống cũng không dễ dàng gì, tôi vẫn luôn tìm cơ hội tới thăm hai người, nhưng có điều… có nhiều chuyện xảy ra quá…”

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên sofa, cô nhìn Lý Thanh Nghiên, trong lòng có chút tự trách.

Lý Thanh Nghiên và bạn trai của cô bị truy lùng khi họ bỏ trốn, nhưng Cung Âu đã cử người đến giải cứu họ.

“Thiếu phu nhân, cô không cần tự trách như vậy, chúng tôi có thể sống sót nhờ đàn anh… Không, hiện tại nên gọi là nhị thiếu gia.”

Lý Thanh Nghiên trong mắt tràn đầy cảm kích

“Nếu không phải là nhị thiếu gia cứu giúp, chúng tôi có thể đã trở thành ngọn cỏ hạt bụi từ lâu rồi, làm sao còn có cơ hội sống xót được đến ngày hôm nay.

Đầu tiên cô bị buộc phải làm gián điệp của Lancaster, sau đó là gián điệp của Cung Âu, cô vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, nhưng lại được cứu trong giây phút tuyệt vọng nhất.

“Có điềi sao cô lại gọi chúng tôi như vậy?”

Thời Tiểu Niệm khó hiểu hỏi

“Tôi tưởng chúng ta là bạn bè chứ.”

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Lý Thanh Nghiên lại gọi cô như thế, cô quả thực có chút không hiểu.

Lý Thanh Nghiên cười vui vẻ nói:

“Bởi vì từ nay về sau tôi phải thích ứng với thân phận mới của mình.”

“Thân phận mới?”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt.

Lý Thanh Nghiên đứng dậy, cung kính cúi đầu chào cô, sau đó nói:

“Kể từ hôm nay, tôi chính thức được Cung gia mời về làm trợ lý riêng cho thiếu phu nhân, xử lý mọi việc của cô.”

Trợ lý riêng?

Thời Tiểu Niệm sửng sốt hai giây mới có thể hiểu được ý đồ của Cung Âu:

“Cung Âu tìm cô là…”

“Đúng vậy, trước đây tôi từng ở Lancaster, quen thuộc mọi ngóc ngách nơi đó. Nhị thiếu gia hi vọng tôi có thể dẫn đường, hơn heesat là để mắt đến cô để không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn gì.”

Lý Thanh Nghiên nói.

“Tôi hiểu rồi.”

Thời Tiểu Niệm gật đầu, không thể không khâm phục kế hoạch chu đáo của Cung Âu, thậm chí hắn còn nghĩ đến Lý Thanh Nghiên, có Lý Thanh Nghiên ở đây, bọn họ có thể tránh được rất nhiều phiền toái trong việc tìm người.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Thời Tiểu Niệm lo lắng nhìn cô:

“Nhưng cô quay lại nơi đó chẳng phải rất khó khăn sao? Hơn nữa, bọn họ vẫn luôn có thái độ thù địch đối với cô.”

Lý Thanh Nghiên bình tĩnh cười nói:

“Không có gì khó khăn cả, nếu không có nhị thiếu gia, tôi bây giờ chỉ là nắm xương khô dưới lòng đất, hoặc là âm hồn vất vưởng đâu đó rồi. Hơn nữa, hiện tại tôi là trợ lý riêng của cô, cô là được bọn họ đích thân mơi đến, đường đường chính chính đi vào thì bọn họ dù có hận tôi thấu xương thì cũng làm gì được tôi?”

Giọng điệu này thực sự rất tự tin, cô ấy xứng đáng là học trò của Cung Âu.

“Cô không phiền thì tốt rồi.”

Thời Tiểu Niệm cười nói:

“Yên tâm, tôi sẽ cho người bảo vệ cô chu toàn bước ra.”

“Cảm ơn, thiếu phu nhân.”

Lý Thanh Nghiên ngồi ở một bên, nói chuyện công việc xong, có chút tò mò nhìn Thời Tiểu Niệm:

“Có điều thiếu phu nhân, khi nào hai người mới tổ chức hôn lễ? Tôi thực sự rất muốn uống rượu mừng của các người.”

Chương tiếp>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh