2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi một người phạm tội, thông thường đều là do cảm xúc mãnh liệt gây nên, tỷ như bạn học Amo của tôi, bởi vì bạn gái bắt cá nhiều tay nên đã cầm dao giết chết ả đàn bà phóng đãng này.
Thế nhưng tất cả yêu thương đã chết quéo từ một tuần trước rồi. Cho nên tôi không có đủ cảm xúc mãnh liệt để đi phạm tội.


Viên cảnh sát này khuôn mặt có chút u buồn, cậu ta ngồi trước mặt tôi, ôn hòa hỏi: "Cậu bây giờ có sức lực nói chuyện không?"
Tôi nói: "Không phải tôi xong rồi sao?"
Tiểu cảnh sát sững sờ.
Chu Triếp Chỉ dựa vào cạnh cửa, thanh âm không lớn nhưng có lực: "Con trai của tôi sẽ không giết người."
Phụ tử còn có cảm giác tâm linh tương thông?
Tiểu cảnh sát không nói tiếp, cậu vùi đầu chỉnh lý sổ ghi chép, bắt đầu dò hỏi: "Cậu Chu, xin hỏi tối ngày 17 tháng 7 tới buổi sáng ngày 18 tháng 7 cậu đã làm gì?"
Tôi trả lời anh rất rành mạch: "Ngày 17 tháng 7 buổi tối sáu giờ, tôi cùng Tiếu Tích cùng đi quán bar chơi. Lát sau chúng tôi ầm ĩ một trận, sau đó —— "
Tiểu cảnh sát đánh gãy lời tôi, hỏi: "Tại sao cãi nhau?"
"Bởi vì tôi nói muốn uống sữa tươi, Tiếu Tích lại nhất định muốn tôi giúp anh ta khẩu giao. Tôi không muốn, bọn tôi liền đánh nhau."
Đêm đó Tiếu Tích uống rất nhiều rượu, anh đem tôi kéo tới nhà vệ sinh trong quán bar, kéo dây kéo quần xuống, cưỡng bách tôi khẩu giao cho anh, còn nói "sữa bò" của anh uống ngon nhất.
Tiểu cảnh sát khóe miệng có chút co giật: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó? Sau đó tôi đánh không lại anh ta, liền khẩu giao cho anh. Rồi tôi thừa dịp anh ta lên đỉnh liền đánh anh ta." Tôi nhìn cửa sổ pha lê, cười cười, "Là như vậy."
Kính pha lê phản quang bên trong, có thể nhìn thấy khuôn mặt Chu Triếp Chỉ, vẫn như cũ không có biểu tình.
Tiểu cảnh sát không dễ chịu ho khan hai tiếng, mặt hồng thấu.
"Tiếp tục tiếp tục nói."
"Đêm đó Tiếu Tích rất vui vẻ, thời điểm khuya về nhà liền uống chút rượu. Trên thực tế anh đã bị chất cồn làm hỏng đầu óc, như đồ ngu lôi kéo tôi ca hát. Tôi buồn nôn cực kỳ. Bởi vì tôi đã không còn yêu anh, bộ dáng này của anh khiến tôi cảm thấy chính mình như người bị bệnh thần kinh!"
Viên cảnh sát loạt xoạt ghi chép những câu nói này.
Tôi tiếp tục nói: "Sau đó chúng tôi liền ngủ một giấc. Sáng sớm ngày thứ hai bảy giờ rưỡi rời giường, Tiếu Tích đã làm điểm tâm. Chúng tôi liền bởi vì bữa sáng cãi vã. Haha, nguyên nhân cãi nhau là tôi không muốn ăn sandwich thịt nguội, Tiếu Tích không buộc tôi ăn. Anh ta có bệnh cưỡng chế, lại còn ỷ lại vào rượu, đột phát chứng bạo lực..."
Tiểu cảnh sát ngẩng đầu nói: "Không có gì lạ, cậu và người chết đều là bệnh nhân, các cậu đều có bệnh trầm cảm, cần gặp bác sĩ."
Tôi sửng sốt một chút, rồi cười "xì" một cái.
Chu Triếp Chỉ nhíu nhíu mày.
Viên cảnh sát bị tôi cười có chút tức giận, khép lại sổ ghi chép, giọng hơi cao lên: "Cậu Chu, xin phối hợp."
Tôi liền vội vàng gật đầu, cười cơ hồ đau xốc hông: "Được được, tôi nói tiếp. Ngày đó sau khi ăn điểm tâm xong, Tiếu Tích nói muốn cùng đi bờ biển hóng gió. Sau đó xe liền lật. Anh chết, tôi còn sống, hai cái chân suýt nữa đứt rời."
Tiểu cảnh sát trầm tư một chút: "Chúng tôi từ trong cơ thể Tiếu Tích kiểm tra ra dư lượng ma túy. Anh ta chơi ma túy, cậu có biết không?"
"Tôi không chơi ma túy. Anh chơi ma túy hay không có liên quan gì đến tôi."
Tiếu Tích chơi ma túy không phải ngày một ngày hai. Anh là một diễn viên bất đắc chí, mặc dù có tài hoa nhưng chỉ có thể diễn một vài vai diễn hạng ba.
Cho nên anh ta hậm hực, nổi lên ý định chơi ma tuý, ai khuyên cũng vô dụng.
Đáng sợ hơn chính là, anh lại dám hướng tôi vay tiền.

Vốn dĩ, thứ không nên động tới nhất trong quan hệ tình nhân chính là tiền. Tiền bạc tổn thương tình cảm. Tiếu Tích không chỉ muốn vay tiền tôi mua ma tuý, anh lại càng yêu thích giả vờ —— giả vờ không mượn qua một mao tiền của tôi.
Đây là động cơ ban đầu khiến tôi muốn chia tay anh ta.
Bết bát nhất chính là, có một lần tôi khuyên anh cai nghiện, anh lại động thủ đánh tôi. Tuy rằng sau đó anh khóc lóc khẩn cầu tôi, xin tôi tha thứ cho anh, nhưng tôi biết đã không thể nữa rồi.

Bạo hành, giống như nói dối vậy, đã có lần thứ nhất thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai.
Lần đó, tôi suy nghĩ cả một đêm, quyết định cùng anh chia tay.

Khoảnh khắc Tiếu Tích hăm dọa nếu như tôi dám chia tay với anh, tất cả video làm tình của chúng tôi từ trước đến giờ sẽ bị anh phát tán ra ngoài, khiến cho tôi thân bại danh liệt, Tiếu Tích trong lòng tôi đã triệt để chết rồi.
Tiểu cảnh sát tiếp tục câu hỏi, lần này, sắc mặt của anh có chút lúng túng: "Vào lúc cậu hôn mê, chúng tôi đã kiểm tra thân thể cậu có... tinh dịch của người chết. Điều này nói rõ trước lúc tai nạn xe cộ hai người đã có hành vi quan hệ tình dục. Xin hỏi... cậu có thể đem tình huống lúc đó thuật lại một lần cho tôi không?"
Tôi day day huyệt thái dương, nhìn về phía Chu Triếp Chỉ.
Chu Triếp Chỉ nhàn nhạt nói: "Cảnh sát, con trai tôi là người bị hại. Hiện tại nó cần nghỉ ngơi, có vấn đề gì có thể đợi ngày mai hỏi lại được không?"
"Thật xin lỗi, nhưng đây là công việc của tôi."
"Chu Đồng, nói cho cậu ta biết ngày đó đến cùng xảy ra chuyện gì." Chu Triếp Chỉ nhìn về phía tôi.
Tôi không thể làm gì khác hơn là đem tất cả mọi chuyện xảy ra vào buổi sáng kia ôn lại một lần nữa.
Viên cảnh sát cả kinh trợn mắt ngoác mồm.
Thật lâu sau, cậu ta mới thu hồi sổ ghi chép lại, ngơ ngác nói: "Xin lỗi vì đã quấy rầy, cậu nghỉ ngơi đi."


Chân trước viên cảnh sát chân rời đi, chân sau Chu Triếp Chỉ liền đạp lên cửa phòng bệnh.
Hắn hai ba bước sải tới, xách tôi từ trên giường bệnh, cho tôi hai cái bạt tai.
"Lăn lộn cùng đàn ông, làm đồng tính luyến ái! Mấy năm này mẹ mày dạy mày cái gì vậy hả? Đồ nghiệp chướng!" Chu Triếp Chỉ rống vào mặt tôi, khuôn mặt hắn vốn trắng bợt, hiện tại bởi vì phẫn nộ mà hơi hồng lên.

Hai cái bạt tai kia khí lực thật lớn, lúc tát xong đầu tôi vẫn ong ong.
"Nói chuyện!" Hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, rặt một bộ dáng rèn sắt không thành thép.
Tôi cúi đầu, bình tĩnh nói: "Cha, tôi sai rồi, khi đó đầu óc tôi bị Tiếu Tích làm u mê. Sau này không dám nữa, tôi sẽ đi đường ngay, sẽ không qua lại cùng đàn ông nữa."


Lời tôi nói lúc đó, đều là thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro