3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vụ án cháy nhà ra mặt chuột, cái chết của Tiếu Tích bị lực lượng cảnh sát xem là hành vi tự sát vì tình, gián tiếp khiến tôi bị tan nạn xe cộ.
Tôi không biết cha ở trong đó vận dụng bao nhiêu quan hệ mới có thể đem sự tồn tại của tôi ép xuống, nói chung thời điểm truyền thông khuếch tán sức hút của vụ án này, nội dung bên trong một chút cũng không đề cập đến tên tôi.

Mẹ đến ba ngày sau mới từ nước Mỹ quay về, bà một chút cũng không biết chân tướng, lúc vào phòng bệnh còn ôm tôi khóc rống một hồi.
Tôi khẽ mỉm cười, nói: "Mẹ, đừng khóc. Con không sao."
Bà có vẻ rất kích động, phong trần mệt mỏi, đôi mắt bởi vì không nghỉ ngơi tốt còn hơi sưng tấy.
Âu phục công sở, búi tóc kéo ở sau gáy có chút ngổn ngang. Cả người gầy gò.
"Chỉ là không cẩn thận bị xe đụng vào, còn có thể đi đường mà." Tôi cười nói.
Cha chưa hề đem sự tình chân tướng nói cho bà biết, đối với tôi mà nói đây là việc tốt.

Bất luận người mẹ này có bao nhiêu vô tâm, tôi vẫn yêu bà như cũ.


Mẹ nói: "Sao con lại không cẩn thận như vậy? Nếu như tàn phế thật, con nói mẹ sống sao bây giờ!"
Tôi nắm chặt tay bà: "Không phải là con không có chuyện gì rồi sao? Được rồi được rồi, mẹ cũng đã mệt mỏi, mau về nhà rửa mặt nghỉ ngơi đi. Nơi này đã có cha lo."
Mới vừa nhắc tới hắn, hắn đã tới rồi.
Cha trầm mặt, mặc một thân tây trang đen và cravat cùng màu. Lạnh lùng nhìn mẹ liếc mắt một cái, nói: "Trở về đi."
Sắc mặt của mẹ trong nháy mắt rút hết đi không còn chút máu, cả người đều run rẩy. Tôi nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, cảm giác giữa cả hai vô hình trung có một bầu không khí kỳ dị đang xoay chuyển.
Cha nhìn tôi, trong mắt không có bất luận cảm tình gì. Tôi cố gắng dịch chuyển thân thể, đẩy đẩy tóc mái ra che mắt, tận lực thả lỏng nói: "Mẹ mệt mỏi, cha đưa mẹ về nghỉ ngơi trước đi."


Mẹ cúi đầu, không dám nói lời nào.
Tôi cau mày, hai người này ly dị đã nhiều năm, ngày hôm nay mới là lần thứ nhất gặp mặt. Bọn họ ở chung không tốt sao? Mặc dù nói tình nhân chia tay không thể tiếp tục làm bạn, nhưng chả nhẽ lại có thể khiến mẹ sợ thành như vậy?
Mẹ nhìn tôi, rồi lén lút liếc một cái qua cha, sau đó nhẹ giọng nói: "Vậy tôi đi về trước."
Cha không phản ứng chút nào với bà.
Mẹ đi rồi, cha ngồi ở bên giường, gọt một quả táo tây cho tôi. Ngón tay của hắn nổi khớp rõ ràng mạnh mẽ, móng tay được cắt sửa chỉnh tề.
Dòng khí lưu bất an ẩn giấu dưới lớp bình tĩnh giả tạo trong phòng bệnh.
Tôi cắn khẩu táo tây, hỏi: "Bao giờ con có thể xuất viện?"
Cha cúi đầu gọt táo sắc mặt có chút âm lãnh.
Hắn nói: "Tuần sau."
Tôi gật gật đầu, táo tây rất ngọt.
Một lúc nữa, cha còn nói: "Ta với mẹ con đã thương lượng qua, sau khi xuất viện con trước hết dọn tới nhà của ta."
"Tại sao?" Tôi cơ hồ là bật thốt lên.
"Mẹ con ngày mai muốn đi nước ngoài đi công tác, không có thời gian chăm sóc con."
Tôi mím mím môi, cười xa cách: "Vậy làm phiền cha."
Hắn không lên tiếng, vỏ táo đứt đoạn mất, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng khi rơi xuống đất.


Ở bệnh viện hai tuần lễ, tôi đã mơ bốn giấc mơ liên quan tới Tiếu Tích.


Ở giấc mộng thứ nhất, Tiếu Tích máu me đầy mặt, ở trong biển sâu hướng về tôi khóc thảm, nói: "Chu Đồng, tôi muốn cùng em đồng quy vu tận. Tôi yêu em, tôi hận em."


Giấc mộng thứ hai, là ma tuý. Tiếu Tích trốn ở trong phòng vệ sinh hút ma túy, bị tôi phát hiện. Tôi đau lòng gần chết, ép anh từ bỏ. Tiếu Tích đánh tôi. Anh dùng hai tay bóp lấy cổ tôi, khuôn mặt dữ tợn, trên mặt đều là nước mắt nước mũi. Vừa khóc vừa đánh tôi, vừa mắng: Chu Đồng mày là cái đồ đĩ thiếu đụ, mày dựa vào cái gì quản tao, dựa vào cái gì???

Giấc mộng thứ ba, là dương vật của Tiếu Tích. Dựng rất thẳng rất cứng, phía trên bỗng nhiên bò ra đầy đỉa đỏ. Tôi vô cùng hoảng sợ, nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa mà vuốt ve nó, nhưng những con đỉa kia cứ thuận theo ve vuốt của tôi, chậm rãi trườn bò lên da thịt tôi, chui rúc vào trong máu thịt, huyết quản của tôi, hướng tới trái tim của tôi, chậm rãi gặm nuốt từng chút một.


Giấc mộng thứ tư, là thứ khiến tôi đau lòng nhất từ trước tới nay, giấc mộng thương tâm nhất.
Tôi mơ thấy Tiếu Tích, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đứng ở cạnh bờ biển, hướng về tôi nở nụ cười. Một nụ cười xán lạn.

Chúng tôi tay trong tay tản bộ trên bờ biển, gió lạnh mang theo vị tanh mặn của biển ôn nhu lướt qua răng môi tôi, nước biển làm ướt ống quần tôi. Tiếu Tích một tay ôm lấy tôi, đem tôi địu trên vai, thẳng lưng cười ha hả, một lần lại một lần gọi tôi: "Chu Đồng bảo bối, Chu Đồng bảo bối... Yo yo, Chu Đồng bảo bối!"
Tôi cưỡi trên bờ vai rộng lớn của anh, vừa sợ vừa hưng phấn, cùng anh cười to như phát điên.
Nước biển cũng không nhấn chìm được tình yêu của chúng tôi.


Tiếu Tích nói với tôi: "Anh mới nhận được vai diễn mới, diễn tốt vai này là có thể kiếm tiền nuôi em rồi."
Tôi trêu chọc anh: "Em không dễ nuôi đâu á nha."
Tiếu Tích tự tin tràn trề: "Sợ gì, dù có làm ăn mày hay làm lao công, anh cũng phải nuôi em. Anh thề!"
Tôi ở trong mơ giật mình tỉnh lại, phát hiện gối ướt một mảng lớn.
Đây là lần đầu tiên tôi khóc trong mơ.


Trong phòng rất tối, hẳn là cha đã về nhà, các y tá trực đêm không biết núp ở chỗ nào ngủ gật rồi.
Tôi mò tới con dao gọt hoa quả trên bàn, bình thản cắt cổ tay...

Lúc tỉnh lại đã thấy cha ngồi ở góc phòng, cặp mắt đẹp đẽ kia nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đỏ bừng sắc bén như lưỡi dao.
"Ai cho phép con chết???" Hắn từng chữ từng câu hỏi, giọng nói nghiến răng nghiến lợi.
Tôi bình thản nhìn vào mắt hắn, đáp lại : "Bởi vì không muốn sống, nên chết thôi."
"Tại sao không muốn sống?"
"Bởi vì cuộc sống của con là một đống rác thải."

Bàn trà cạnh giường bệnh bị đá văng vào góc phát ra tiếng ầm ầm hỗn loạn, khay hoa quả văng tung tóe khắp nơi, vài trái giảo hoạt chui vào đáy giường.
Cha mạnh mẽ nhìn chằm chằm tôi, giống như muốn đem tôi ăn tươi nuốt sống, hắn âm u nói: "Ai cho phép con chết??!" Ngữ khí đã mờ mờ ảo ảo lộ ra sát khí.

Tôi cảm thấy vấn đề hắn hỏi thật nực cười, muốn mở miệng phản bác, nhưng cuống họng lại khô khốc không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể nhếch môi cười châm chọc.
Quả nhiên, nụ cười này đã chọc giận hắn.
"Nếu con lại muốn tự sát, ta sẽ giết mẹ con!" Cha gầm lên, khuôn mặt trắng bợt bởi vì phẫn nộ mà phiếm hồng.
Tôi cong cong khóe môi, coi như hắn đang nói đùa.
Chu Triếp Chỉ còn chưa có quyền hạn lớn đến nỗi thao túng được pháp luật quốc gia.
Hắn tức giận rời đi để lại tôi ở trong phòng, không gian yên tĩnh đến nỗi tôi bị chính tiếng tim đập thình thịch của mình làm buồn ngủ.

Tôi giơ bàn tay của mình lên, trên cổ tay quấn một đoạn băng gạc trắng bằng vải bố, dưới lớp băng gạc là vết cắt sâu dữ tợn.

Ai nói cắt cổ tay tự sát là dễ chịu nhất? Nói dối.

Tôi nhớ mang máng tình hình tối qua, trên tấm đệm trắng noãn đều là máu đỏ ghê người, nhiễm đỏ cả đôi mắt tôi.

Tiếu Tích, em bị anh đánh bại rồi. Em muốn cùng anh chia sẻ khoái cảm, cũng muốn cùng anh chia sẻ tử vong.


Ngày thứ nhất mẹ về nước tạt qua nơi này, đến nay vẫn chưa thấy quay lại. Qua hai ba cuộc điện thoại, lần nào cũng nói là bận công tác không thể về trong thời gian ngắn được, muốn tôi phải nghe lời cha.

Tôi vâng dạ từng cái một, haha, đều là tâm ý của mẹ, mong là bà có thể chăm sóc bản thân cho tốt, có thể tìm được bạn đời như ý mà không phải lăn lộn cả ngày cùng một đám đàn ông.

Mẹ ở đầu dây bên kia trầm mặc nửa ngày, đột nhiên hỏi tôi: "Cha con... Hắn... Hắn có..."
"Hả?"
"Không có gì. Ngoan ngoãn nghe lời, chờ mẹ về mẹ mang con đi du lịch."

Aiz, cực khổ bà còn nghĩ tới đứa con là tôi đây.

"Được ạ, mẹ đi công tác chú ý an toàn, chăm sóc chính mình."

Một tuần lễ sau, tôi xuất viện. Cha không muốn tôi ở lại nơi này, hắn không để ý tới phản đối của bác sĩ, trực tiếp đưa tôi ra xe về thẳng nhà mình.

Ngày hôm đó trời mưa rất lớn. Cha tự mình lái xe tới đón tôi. Hắn ôm tôi lên ghế phụ, thay tôi cài dây an toàn, lại mở cửa xe ra ngồi ở ghế điều khiển.

Tôi cởi dây an toàn ra, bị cha nhìn thấy, hắn lạnh nhạt ra lệnh: "Cài vào."

Tôi không nhúc nhích.

Tôi không thích cài dây an toàn, cũng giống như vào mùa đông cũng không muốn choàng khăn quàng cổ. Những vật thể có ngoại hình dài nhỏ mảnh dẻ đều khiến tôi sợ hãi, mỗi lần chạm vào đều khó chịu như có một thứ gì đó đang xiết quanh cổ.

Lại càng làm tôi nhớ đến cái chết của em trai.

Cha nhìn tôi, suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên đi xuống xe, bế tôi lên.
Tôi kinh ngạc: "Cha?"
Cha nói: "Cốp xe có ô, lấy ra, chúng ta đi bộ về nhà."
Tôi thoáng chốc hiểu ra. Nguyên lai hắn cho rằng tôi bởi vì tai nạn xe kia mà nảy sinh bài xích với việc đi xe.


Ha ha.


Cha ôm tôi bước đi trong mưa, người qua đường dồn dập liếc mắt, bọn họ nhất đang đoán già đoán non tôi với người đàn ông có vẻ ngoài điển trai này là quan hệ gì.

Vai trái của hắn bị nước mưa làm ướt, tôi đem ô khẽ nghiêng qua, hắn phát giác, liếc tôi một cái rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Tới khi đến được Số 11 đường Hành Sơn, quần áo của chúng tôi đã hoàn toàn ướt đẫm.

Đó là một tòa biệt thự lịch sử đã lâu đời, trên vách tường màu trắng bò đầy dây thường xuân, dày đặc như đan một tấm lưới khổng lồ choàng lên cả tòa biệt thự. Một cái hoa viên lớn độc lập, bên trong không có hoa, tất cả đều là cổ thụ chọc trời.
Đây là nhà cũ của Chu gia, lịch sử đã hơn hai trăm năm, là nơi tôi ở tám năm trong quãng thời thơ ấu.

Cửa chỉ đóng hờ.

Cha ôm tôi bước vào trong nhà.

Phòng khách hôn ám, trên cửa sổ giắt một cái rèm cửa dày nặng sậm màu che đi toàn bộ ánh sáng, có chút oi bức muốn nghẹt thở.

Sàn nhà được lót một tấm thảm màu sắc ấm áp. Cha cởi áo khoác ướt sũng nước mưa ra lập tức liền có người hầu tiếp nhận, nơm nớp lo sợ thay hắn đổi một thân quần áo sạch sẽ.

Trên người tôi cũng ướt cả.

Nhưng một tay đã lần tới khuy áo lại phát hiện rất không tiện.

Người hầu đứng một bên muốn nói lại thôi, bộ dáng tựa hồ muốn tiến lên hỗ trợ nhưng lại không dám động.


Cha đi tới, ngồi xổm người xuống thay tôi mở từng cái từng cái cúc một, cởi ra quần áo ướt sũng, sau đó dùng một tấm thảm len sạch sẽ bao lấy tôi, đoạn ra lệnh với người hầu: "Đi lấy vài món quần áo sạch sẽ lại đây."
Người hầu cúi đầu, không dám nhìn anh, thái độ vô cùng câu nệ: "Là lấy quần áo của tiểu thiếu gia ạ? Dáng vóc của thiếu gia tương đối phù hợp với quần áo của tiểu thiếu gia."

"Lấy của tôi".

Người hầu ngạc nhiên, đại khái muốn nói y phục của hắn quá lớn, mang cho tôi mặc sẽ không vừa.
"Còn đờ ra cái gì?" Cha lần thứ hai mở miệng, ngữ khí đã trở nên không kiên nhẫn.

Người hầu ngu ngốc kia vội vã chạy đi.

Quần áo của cha đối với tôi mà nói xác thực quá lớn. Hắn cao 1m88, mà tôi chỉ có hơn 1m7. Mặc lên người giống y như quần áo hát hí khúc ngày xưa.

Tôi ngồi trên ghế sofa, nhấm nháp sữa bò ấm áp.

Cha đã vào thư phòng.

Chỉ lát sau, có người đẩy cửa ra, một giọng nói ôn hòa của phái nữ từ không trung rơi vào tai tôi: "Người đã tới rồi sao?"

Người hầu nói: "Vâng ạ."

Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ đi vào.

Bà mặc một chiếc váy nhung màu đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền tinh xảo, khuôn mặt cùng cha có chút tương tự.

Tôi theo bản năng đem nàng cùng mẹ ra so sánh, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng nàng so với mẹ tôi đúng thật đẹp đẽ hơn, cũng trẻ tuổi hơn.

Tôi ngẩng mặt, đối người phụ nữ kia vẽ ra nụ cười thân thiết ngây ngô: "Dì Bùi."
Đây là vợ kế của cha, Bùi Mỹ Linh.


Bùi Mỹ Linh mỉm cười nắm lấy tay tôi: "Đồng Đồng, đã lâu không gặp, con càng lớn càng đẹp trai." Nàng than thở, cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả, "Thực sự là một diệu nhân."
Tôi ôn hòa cười.
Nàng ngồi xuống cùng tôi, nhìn chân tôi một chút, trên mặt lộ ra tia thương hại: "Làm sao lại không cẩn thận như vậy? Đem chân đụng đến nông nỗi này làm sao bây giờ?"
Tôi nói: "Không cần lo lắng, còn có thể đi lại."

"Cũng chưa chắc, lỡ như nếu thực sự tàn tật, chẳng phải dở dang một đứa nhỏ hoạt bát linh động như con hay sao?"
Tôi cười haha.
Cha từ thư phòng đi ra, nhìn thấy cử chỉ thân mật của chúng tôi, trên mặt vẫn là biểu tình lạnh nhạt.
"Lại đây." Hắn nói, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía tôi.
Tôi theo bản năng sờ sờ mặt của mình, không có dính gì kì quái đâu nhỉ?
"Triếp Chỉ." Bùi Mỹ Linh buông tay tôi ra, cười nói: "Minh Ngọc đâu?"
Cha nhíu mày, đi tới chân cầu thang lầu một, hướng trên lầu gọi: "Minh Ngọc, xuống đây."
Sau đó, khoảng chừng một hai phút sau, có một thiếu niên tầm mười lăm, mười sáu tuổi từ trên cầu thang đi xuống.

Y rất gầy, mặc một bộ quần áo ngủ màu xanh da trời. Mái tóc trắng bạch, mềm mại dán lên sườn mặt. Lông mi, màu da cũng đều màu trắng. Hai chân dài nhỏ, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạch kim, loe lóe theo từng bước chân.

Đây là em trai cùng cha khác mẹ của tôi, Chu Minh Ngọc.

Tuy rằng đã sớm nghe qua y mắc chứng bạch tạng, vĩnh viễn không thể chạm tới ánh sáng mặt trời, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy y, tôi vẫn là khó nén kinh ngạc.


Cả đời chỉ sống trong bóng tối, là khái niệm gì?


Minh Ngọc chậm rãi đi xuống lầu, ôm lấy cánh tay Bùi Mỹ Linh, rụt rè nhìn tôi, đôi mắt to tròn chớp chớp.
Cha vỗ vỗ đầu y: "Gọi anh trai đi."

Minh Ngọc gật gật đầu, y đi tới trước mặt của tôi, nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn y. Giọng y mềm mại: "Anh trai."

Nghe nói người mắc chứng bạch tạng tướng mạo rất kì lạ nhưng Minh Ngọc lại vô cùng đẹp đẽ. Y rất giống cha, một đôi mắt phường hẹp dài, đuôi mắt liếc trộm tôi một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu. Ngón tay tái nhợt xoắn lấy vạt áo.


Tôi mỉm cười gật đầu hỏi thăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro