chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn : Triết Dĩnh, tôi không sao đâu

Văn Toàn thấy Triết Dĩnh hơi tức giận nên cậu lên tiếng ngăn cản. Dù gì người cũng đã đi, cậu cũng không bận tâm mấy, đó chắc có lẽ là vô tình nên mới trúng...chắc là vậy

Nhất Huy : cũng ăn xong rồi, các cậu muốn đi đâu chơi nữa không?

Nhất Huy lúc nãy cũng hơi bực nhưng hiện tại nghe cậu nói với Triết Dĩnh như thế, cũng tự điều chỉnh cảm xúc bản thân lại, sau đó lên tiếng làm tan đi bầu không khí không đáng có

Phú Niên : thời gian vẫn còn nhiều, hay chúng ta đi dạo một lát, gần đây có một hồ nước, vào buổi tối rất đẹp các cậu có muốn đi không?

Phú Niên đưa tay lên nhìn đồng hồ sau đó thấy thời gian còn nhiều, lại không muốn đi về kí túc xá chút nào, nơi đó như một cái lòng giam vậy, đủ điều luật, cậu ta muốn bay nhảy, đúng lúc này cậu ta nhớ rằng gần chỗ này có một hồ nước vào ban đêm rất đẹp nên bèn đưa ra ý kiến

Toàn : mà về kịp không đấy! Chỉ sợ giám thị đi kiểm tra thôi...

Giai Minh : thường thì thứ 6 giám thị mới kiểm tra, hôm nay thứ 5, vẫn ăn toàn, không sao đâu

Giám thị đi giám sát phải nói là như một vòng tuần hoàn, Giai Minh nghe tiền bối khóa trên nói, mỗi thứ 6 giám thị sẽ đì kiểm, thường thì rơi vào chập tối



Thế là sau khi tính tiền xong, Văn Toàn, Nhất Huy và nhóm Triết Dĩnh đi đến nơi mà Phú Niên nói

Cả năm người cùng đi dạo quanh hồ một lát, sau đó thì tạm biệt Nhất Huy rồi các cậu đi về kí túc xá

Văn Toàn hiện tại mọi sinh hoạt đi đứng đều bất tiện hơn trước, cậu cố gắng không để trì trệ thời gian của mọi người nên gắng sức làm quen với cây nạng. Tiến độ đi của cậu dần nhanh hơn, ổn hơn rồi




Tối đến, cậu lại không ngủ được, cứ nhớ mãi giọng anh nói với Kim Trân, nó rất ấm áp, ôn nhu cùng với chiều chuộng.

Cậu thấy không còn ai thức, cả Triết Dĩnh cũng đã ngủ, hiện tại không còn ai để cậu tâm sự nữa. Lòm khòm mò dậy, cậu với tay tìm cậy nạng, sau đó nhẹ nhàng mà đi ra khỏi phòng. Tuy là nửa đêm nhưng đèn hành lang vẫn sáng đèn cho nên cậu rất dễ dàng đi lên sân thượng

Đi lên từng bậc từng bậc, cố gắng không phát ra tiến động. Êm ả đi lên được sân thượng, cậu tiến đến gần lan can. Ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm. Trăng hôm nay rất sáng, rất đẹp, nhưng không hiểu tại sao cậu lại không thấy vui mà lại như muốn khóc

Đôi vai cậu hơi run rẩy, âm thanh nhè nhẹ được cất lên

Toàn : Ngọc Hải... Cuối cùng chúng ta lại xa nhau vì một hiểu lầm nho nhỏ... Chúng ta gặp nhau là sai đúng không!? Cô ấy hiện tại có lẽ đã là một người rất đặc biệt với cậu nhỉ?.. Tôi thì là gì chứ..chỉ là một đứa ngu ngốc tin vào những lời ngon ngọt của cậu...tình yêu tôi trao cậu 7 năm...kết quả tôi nhận có đáng không Ngọc Hải? Một chút tin tưởng dành cho tôi khó tới vậy sao?...

Văn Toàn lẩm bẩm xong, nước mặt rơi lã chã. Hít một hơi thật sâu, cậu gào lên

Toàn : Quế Ngọc Hải tôi ghét cậu! Tôi hận cậu! Đồ tồi! Hic...đồ tồi...

Hải : ghét tôi như vậy sao?

Văn Toàn giật mình xoay người lại, vương đôi mắt ước đẫm, đỏ rực nhìn anh

Ngọc Hải cũng là vì không ngủ được, cho nên mới lên sân thượng hóng mát một lát, nào ngờ mới vừa lên lại nghe cậu nói là hận mình cơ chứ. Mất ngủ, bây giờ tâm trạng lại tồi tệ hơn.

Anh đanh mặt lại, nói với cậu bằng giọng không thể lạnh hơn

Hải : chắc cậu ghét tôi lắm chứ gì? Ghét lâu lắm rồi đúng không? Cho nên mới trơ trẽn mập mờ với kẻ khác sau lưng tôi!?

Toàn : cậu im đi!

Văn Toàn nói lớn, giọng nghẹn lại, bàn tay names thành names đấm, giận đến cả người đều run lẩy bẩy

Hải : là tôi nói trúng tim đen cậu rồi chứ gì? Chẳng phải khi chiều còn chủ động kéo Nhất Huy ngồi kế sao? Lại còn chối!?

Ngọc Hải dần dần tiến lại phía cậu, anh như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy, giọng nói cho tới hành động điều bức người khác đến không chịu nổi

Văn Toàn đưa tay lên giữ khoảng cách với anh, điều này khiến anh hơi bực mình, cậu chủ động với người khác lại muốn giữ khoảng cách với anh?

Anh đưa tay nắm cổ tay cậu

Hải : trước mặt tôi đừng có diễn!

Toàn : đúng vậy, là tôi diễn đó, tôi ghét cậu, tôi hối hận khi yêu cậu tôi hối hận khi học chung trường với cậu tôi hận cậu, hận chính bản thân mình nữa, tại sao cố chấp dành lấy thứ tình cảm vốn không tồn tại!

Cậu nói như muốn gào lên thật lớn, đem cả toàn bộ sức lực hiện tại đang có để nói thật to, như muốn giải tỏa những gì cậu chịu đựng mấy ngày qua

Hải : cậu đang nói gì vậy hả? Cậu nói gặp tôi yêu tôi cậu hối hận lắm chứ gì? Văn Toàn tôi nói cho cậu biết vốn dĩ cậu không có quyền để hối hận!

Ngọc Hải tăng lực bàn tay lên, tuy đau nhưng cậu vẫn gắng sức nói

Toàn : ah!...Quế Ngọc Hải tôi mong cậu hãy luôn nghĩ về tôi như thế, nghĩ rằng tôi là kẻ lăng loàn. Giả tạo, tôi sẽ không giải thích với cậu bởi vì tôi không muốn dây dưa gì với cậu thêm nữa. Hiện tại chúng ta đã như người xa kẻ lạ nên mong cậu tôn trọng tôi!

Văn Toàn giật mạnh tay, sau đó chống nạng đi về phòng. Giải thích làm gì khi đối phương không một chút tin mình, những gì mình nói ra đối với họ không phải là sự thật, mà là tìm cớ biện minh, nó càng làm cho mình bẻ mặt thôi

Cậu vừa đi nước mặt túa ra, từ giây phút này, trong mắt anh cậu chính là kẻ lăng loàn, là kẻ giả tạo một kẻ tồi lừa gạt tình yêu của anh còn trơ trẽn nói với anh bằng giọng điệu kiêu ngạo như vậy, cậu cười nhạo bản thân. Vốn không muốn như vậy nhưng cậu mệt mỏi rồi, cậu không muốn lại phải níu kéo phải giải thích. Thật sự không muốn!

Đêm hôm đó Văn Toàn không ngủ, cậu cứ nghĩ đến điều gì đó cả đêm

Sáng lại thấy tâm trạng cậu cũng không đến nỗi nào, tốt hơn hôm qua rất nhiều.

Hôm nay cậu cười nhiều hơn, nói cũng nhiều nữa, khiến mọi người có hơi lạ nhưng rồi cũng bỏ qua, miễn cậu lấy lại tinh thần vui vẻ là được

Hôm nay Nhất Huy cũng đã làm xong thủ tục nhập học. Anh ta đi học cùng cậu, ngồi cùng cậu, hai người cũng giao tiếp với nhau i như lúc học cấp ba vậy. Nhưng hiện tại là đại học, cũng không còn hợp tác với nhau chọc tức Ngọc Hải và quan trọng Ngọc Hải đã không còn như trước. Mọi thứ vẫn vậy nhưng chỉ duy nhất tình cảm cậu nuôi dưỡng suốt 7 năm đã biến mất

Cậu vẫn ngồi dãy ba anh ngồi dãy sáu.

Đến trưa Kim Trân vẫn đi đến phòng cậu học, cô ta mang theo phần cơm đến chỗ Ngọc Hải. Cậu không để ý gì mấy, chỉ biết một lúc sau cô ta đùng đùng bỏ đi, quá đáng hơn, cô ta trước khi rời khỏi lại đứng ngay cạnh bàn cậu, đập tay thật mạnh xuống bàn, trợn đôi mắt to tròn của mình để dọa cậu. Chỉ tiếc là Văn Toàn vốn không hề sợ. Nhất Huy ngồi bên cạnh thấy như vậy, anh ta đứng lên mày nhíu chặt

Nhất Huy : muốn làm gì!?

Kim Trân : đã chia tay rồi thì đừng mặt dày bén mảng lại gần cậu ấy nữa!

Cô ta nói vừa đủ nghe, nói chậm rãi cho cậu nghe. Cậu chỉ nhẹ nhìn cô ta, sau đó khoanh tay trước ngực, mặt ngước lên hơi nghiêng nghiêng

Toàn : cái gì tôi đã vứt thì không nhặt lại!

Kim Trân : tốt! Cậu nhớ kỹ lời cậu nói!

Nói rồi cô ta bỏ đi. Đúng lúc bây giờ nhớn Triết Dĩnh đi vào, lại không chú ý Phú Niên và cô ta đụng vai nhau. Cô ta tức giận vương đôi mắt dọa người nhìn nhón Triết Dĩnh hận không thể làm gì được. Khi thấy gương mặt của nhóm Triết Dĩnh, cô ta không nói chỉ biệt bậm môi hậm hực bỏ đi, chân mày khẽ cau lại như đang lo sợ

Nhóm Triết Dĩnh cũng không nghĩ ngợi nhiều làm gì, liền đi đến chỗ Văn Toàn

Triết Dĩnh : tôi có mua thức ăn cho hai người đây!

Triết Dĩnh vừa đến nơi liền giơ lên 2 phần cơm cậu ấy mang đến. Tươi cười đặt lên vàn cậu

Nhất Huy : tôi cũng có phần sao? Cảm ơn nhiều nhé!

Giai Minh : người tận tình quan tâm Văn Toàn như thế xứng đáng có được chứ!

Nhất Huy : chuyện tôi nên làm thôi!

Triết Dĩnh : đến khi nào mới có người quan tâm tôi nhe vậy nhờ...

Triết Dĩnh thật sự ngưỡng mộ Văn Toàn, cậu cái gì cũng tốt nhưng đường tình duyên lại hơi bấp bên một chút. Nhưng không sao, ông trời đâu cho ai tất cả!

Cỏ nhóm trên này cười đùa với nhau, lại không ai để ý thấy ở dãy ghế thứ sáu có một cậu thanh niên đang siết chặt tay lại, hận không thể nhào lên đánh Nhất Huy một phát

Quế Ngọc Hải lúc này là đang ngứa ngáy, lúc nãy thấy Kim Trân đi đến anh đã bực, hiện tại nhìn cảnh tương trước mắt cơn giận tăng lên gấp mấy nhìn lần. Khi anh đứng dậy định đi đến nhưng lại nhớ lời của Văn Toàn nói tối hôm qua

"...Quế Ngọc Hải tôi mong cậu hãy luôn nghĩ về tôi như thế, nghĩ rằng tôi là kẻ lăng loàn. Giả tạo, tôi sẽ không giải thích với cậu bởi vì tôi không muốn dây dưa gì với cậu thêm nữa. Hiện tại chúng ta đã như người xa kẻ lạ nên mong cậu tôn trọng tôi!"

Anh nhớ đến, cảm thấy tim hơi nhói một chút, không phải nhói, mà là đau, đau đến quằn quại, anh vô thức ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt luôn nhìn về hướng đó

Khi thấy cậu với Nhất Huy cười đùa,anh rất tức giận nhưng lại tự vỗ vỗ mặt mình và tự nói " đã chia tay rồi, chia tay rồi...mày đang suy nghĩ điều gì vậy Ngọc Hải... Không được! Nhất định!

Hiện tại cũng vậy, anh cứ áp dụng cách đó

Bên phía Văn Toàn, cậu hiện không cười nữa thay vào đó vẻ mặt nghiêm túc

Toàn : Nhất Huy, tôi muốn qua Mỹ!

____________
End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro