30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Dương đi mãi mà chưa về, tận tới khi giờ ra chơi kết thúc vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.

Lớp phó kết thúc cuộc họp thường kỳ với lớp trưởng, cầm vở và bút về phòng học, Hoàng Minh mắt nhìn quanh quất tai nghe tám hướng, ngồi ở chỗ mình gào lên: “Ê, họp gì đấy? Có gì vui không?”

“Sao chuyện gì mày cũng bận tâm thế?” Xuân Tú đặt mông ngồi bên cạnh Lóp phó, chính hắn cũng duỗi cổ dòm sổ ghi chép của lớp phó, nhưng ngoài miệng vẫn mắng Hoàng Minh.

Lóp phó tốt tính, thế mà đọc hết những gì viết trên sổ cho nghe: “Nói về chuyện học nội trú, chính thức điều chỉnh thời gian tự học tối sau khi bắt đầu đi học, với cả có vài thay đổi trong việc sắp xếp lịch học của lớp ta, chắc lát nữa cô sẽ nói. Ngoài ra chuẩn bị lập danh sách 3 tốt thành phố để nộp lên.”

Xuân Tú nói với Hoàng Minh: “Túm quần là chả liên quan gì đến mày.”

"Có chứ! Sao lại không.” Hoàng Minh chỉa ngón cái về phía Minh Vương và Xuân Trường: “3 người bọn tao chiếm ít nhất 2 suất trong danh sách 3 tốt thành phố, tao phụ trách chung vui.”

Xuân Tú nói bằng giọng không thể tin nổi: “Sao trên đời lại có đứa không biết dơ như mày nhỉ?”

Hoàng Minh toan nhào lên đánh trả, chợt thấy ngón cái của mình bị ai đó đẩy ra.

Người đẩy hắn là Minh Vương.

“Bình tĩnh đi, đừng chỉ bừa.” Minh Vương nói: “Tôi chưa chắc đã được đâu.”

“Ui dào.” Hoàng Minh không rõ nội tình. “Cậu không cần khiêm tốn đâu, tuy lần này điểm tiếng Anh có lẽ hơi nát, nhưng cậu chắc chắn là người tiến bộ nhanh nhất trong thi tuần và thi tháng, khỏi phải bàn cãi!”

Bấy giờ cậu nhỏ mới nhớ ra: cậu chưa nói với người khác chuyện thầy Huy đưa ra điều kiện bắt cậu phải tăng 50 hạng.

Cậu đang định giải thích, tiện thể nói luôn điểm tiếng Anh của mình không nát đâu, đúng lúc ấy lớp phó cầm hai tờ giấy lại gần.

“Mấy hôm trước cậu hỏi về chuyện học nội trú đúng không?” đặt một tờ giấy trong số đó lên bàn Minh Vương. “Nè, đây là đơn xin ở nội trú, cậu điền thông tin học sinh vào là được.”

“Cảm ơn nhé.” Minh Vương mỉm cười, cúi đầu đọc đơn. Cậu xoay cây bút theo thói quen, như thể sẵn sàng đặt bút điền bất cứ lúc nào.

Mới xoay được vài vòng, giọng nói trầm lắng của Xuân Trường vang lên sau tai: “Cậu định học nội trú?”

Minh Vương bỗng hơi chột dạ.

“Hở?” Cậu nhỏ phủ nhận theo bản năng: “Đâu có, lần trước tôi thuận miệng hỏi lớp trưởng thôi.”

Nói xong cậu quay đầu nhìn Xuân Trường. Giống lần trước trốn tránh bố lúc nửa đêm, cậu cũng chẳng biết mình bị sao nữa, chỉ là rất muốn biết phản ứng của Xuân Trường.

Ánh mắt anh dừng trên ngón tay cậu, Minh Vương men theo tầm nhìn và phát hiện tay mình vẫn cầm bút. Cậu im lặng hai giây, đặt bút đánh cạch.

Lóp phó đứng bên bàn, cảm thấy bầu không khí hơi vi diệu.

Giác quan thứ sáu nói cho biết bây giờ không nên nói tiếp chuyện này với Minh Vương. Vì thế cầm tờ giấy còn thừa trong tay lên che nửa mặt, lặng lẽ nhích nhích tới bên Xuân Trường, dè dặt đặt giấy lên bàn hắn.

Minh Vương và Xuân Trường đồng loạt quay đầu nhìn.

Lớp phó hơi hơi hối hận, nhưng trách nhiệm còn đó chẳng thể quay đầu bỏ chạy. Vì vậy chỉ chỉ vào tờ đơn và nói: “À ừm…Xuân Trường, lúc trước cậu cũng nói với tớ, đây là đơn, cậu, ờm, 2 cậu xem rồi điền đi, thứ 6 nộp cho tớ là được.”

Tầm mắt của cậu nhỏ chuyển sang mặt Xuân Trường.

Xuân Trường chẳng ngước lên, mí mắt mong mỏng của hắn rũ xuống, đuôi mắt vẽ ra đường cong dài dài, nhìn mặt bàn tới mức độ chăm chú vô cùng.

Người ngoài cuộc vừa đi, bầu không khí tức thì thêm lạ. Sau một lúc lâu ơi là lâu, Minh Vương thoáng nhìn qua tay anh và bảo: “Cậu định điền vào đơn à?”

Xuân Trường lập tức đặt bút xuống.

Hành động của hắn là phản xạ có điều kiện, chẳng khác mấy phản ứng của Minh Vương lúc nãy.

Bỗng nhiên cậu thấy buồn cười. Cậu mím chặt môi, nét mặt kéo căng nghiêm túc, được một lúc thì không chịu nổi nữa, cứ thế bám lưng ghế cúi đầu cười ngặt nghẽo.

“Đừng cười nữa.” Xuân Trường cong ngón trõ gõ gõ mu bàn tay cậu.

Minh Vương ngước đôi mắt cong cong, thấy Xuân Trường chần chữ giữa ranh giới cười và không cười thì cậu càng không dừng lại được.

“Cậu đủ rồi đấy.” Xuân Trường đè thấp giọng, nói đến hai chữ cuối thì rốt cuộc cam chịu mà bật cười theo.

Vẻ mặt Hoàng Minh mơ màng, chẳng biết hai người ngồi sau vì sao tự dưng cười ị.

“Đậu phộng? 2 người làm gì đấy sao không rủ em?” Lần đầu tiên hắn thấy anh cười tới mức không dừng lại được, thấy hơi mới lạ và phần nhiều là kinh ngạc.

Xuân Trường ho khụ, lúc ngẩng mặt lên vẻ mặt đã bình tĩnh, chỉ có đuôi mắt còn sót chút tươi cười.

“Không liên quan gì đến cậu.” Hắn nói.

Hoàng Minh tủi thân quay lên, than thở thời gian trôi nhanh cảnh còn người mất, tình nghĩa bạn mười mấy năm nay đã phai rồi.

Hắn hờn tủi quá mức rõ ràng, chẳng hiểu sao Minh Vương bỗng có cảm giác áy náy khi cướp anh em của hắn, mặc dù sự áy náy ấy nhảm nhí vãi nồi, cậu vẫn giải thích rằng: “Không có gì thật mà, chuyện xấu hổ lắm.”

“Xấu hổ á?” Hoàng Minh bật thốt: “Chuyện xấu hổ mà cười sằng sặc, các cậu bị rồ à.”

“Phải phải phải, siêu rồ.” Minh Vương tống cổ hắn đi, rồi quay đầu lại.

Xuân Trường cất tờ đơn đang đặt trên bàn đi, đột nhiên hỏi cậu: “Sao lại muốn ở nội trú hả?”

“Lúc hỏi lớp trưởng việc này tôi với cậu đang cực kỳ ghét nhau.” Minh Vương nửa thật nửa đùa nói: “Thì sợ cậu nhìn tôi ngứa mắt, nửa đêm mò sang đánh úp đấy thôi. Ai mà ngờ….”

Bây giờ mới qua mấy ngày, thế mà Xuân Trường đã trở thành người bạn thân thiết với cậu nhất trong lớp.

Mà không đúng, hình dung bằng từ người bạn thân thiết không chuẩn lắm. Hoàng Minh nói chuyện với cậu nhiều hơn, nô đùa nhiều hơn, trêu chọc chẳng hề ngại ngần, gần với người bạn thân thiết theo ý nghĩa thông thường hơn, nhưng đó chỉ ở trong trường học thôi.

Ở một nơi khác riêng tư hơn, trong cuộc sống nằm ngoài đề thi và bài tập, không có bạn học và thầy cô, nhưng có anh ở đó.

Nếu phải đưa ra một định nghĩa, thì chỉ có “Đặc biệt” mà thôi.

Xuân Trường là một người đặc biệt nhất mà cậu gặp ở trường.

“Thế cậu còn định xin nữa không?”

Minh Vương bất chợt hoàn hồn, sửng sốt nói: “Không được rồi, chưa nghĩ ra lý do mới để xin.”

Khi cậu nói cười đem đến cảm giác trong sáng và khoan khoái, hơi thở thanh xuân đầy phấn chấn ngập tràn trên gương mặt, như một chú chim nho nhỏ nhảy nhót trên ngọn cây vào ngày hè, luôn khiến người ta trở nên rạng rỡ và ấm áp hơn.

Xuân Trường lắng nghe và gật gật đầu.

“Cậu thì sao?” Minh Vương hỏi. “Cậu cũng hỏi lớp trưởng trước à?”

“Ừm.” Xuân Trường đáp lời.

“Thế còn định xin nữa không?” Cậu nhỏ hỏi tiếp.

Lần này Xuân Trường không trả lời ngay, hắn rũ mắt nhìn tờ đơn, cây bút nước đen trên bàn chẳng biết từ khi nào đã nằm giữa ngón tay, hắn gập ngón trỏ, bút nước bỗng xoay vài vòng.

Một lúc lâu sau, hắn nói: “Chắc là điền sau vậy.”

Trong lớp học, chẳng biết ai đã mở một nửa cánh cửa sổ trong suốt, gió cuốn theo hơi nóng còn sót lại luồn vào, nóng nực oi bức. Minh Vương chợt thấy hơi khát, cậu bèn cúi đầu lấy một lon coca từ trong ngăn bàn ra và bật nắp uống một hớp đầy.

Sáng nay lúc mới mua ngoài vỏ lon coca vẫn còn bám một lớp sương lạnh. Qua 2 tiết học, sương đã chảy thành nước, đọng một vũng ẩm ướt trong ngăn bàn. Nước lạnh không còn lạnh, uống vào chẳng hề sảng khoái chẳng hề giải khát, chỉ có ngọt ngấy.

Minh Vương cầm cái lon nhôm lặng im chốc lát, rồi khẽ “À”.

Mãi cho tới khi tiếng chuông vào học vang lên, Thanh Dương mới cúi gằm mặt quay về, sau đó chẳng nói năng gì với ai suốt cả buổi sáng. Mấy người Hoàng Minh thắc mắc thôi rồi, bàn tán đều mồm, gọi mãi mà người ta chẳng thưa.

Buổi chiều phát bài thi tiếng Anh họ mới biết nguyên nhân Thanh Dương ủ rũ. Là một trong 3 trùm sỏ tiếng Anh nổi danh của lớp A9, hắn nát đến mức thảm thiết nhất, thảm tới nỗi những người khác chẳng biết có nên bắt tay vào an ủi hay không.

“Tình hình không giống như những gì tôi đã đoán.” Hoàng Minh nói với Minh Vương. “Tôi cứ nghĩ người cần an ủi là cậu cơ, đến cả bài phát biểu chia buồn tôi cũng viết rồi, kết quả cậu được 8đ?”

“Trâu bò!” Hoàng Minh phục sát đất.

“Đm cậu bỏ bài nghe, thế mà tiếng Anh cao hơn tôi?” Hoàng Minh bị đả kích tới mức tơi bời hoa lá: “Đm chắc tôi học tiếng Anh bằng chân à?”

“Người ta hơn nhau ở cái đầu!” Xuân Tú nói.

“Cút ra.” Hoàng Minh vung chân đạp bay hắn, nói: “Chẳng trách mày tự kỉ thế kia, thế này có ai mà không tự kỉ?”

Điểm số của Minh Vương đặt trên người bất kì ai cũng phải cười tới già, nhưng chính cậu nhận được bài thi mà vẻ mặt rất bình tĩnh, không chỉ là bình tĩnh, thoạt nhìn tâm trạng cậu có vẻ….. chẳng vui tí nào.

Không chỉ cậu khác thường, Xuân Trường cũng chẳng thoải mái gì cho lắm. Tên này thi 5 môn thì có 4 môn điểm cao nhất khối, thế mà nhìn cứ như là người điểm thấp nhất khối.

Tiết thể dục buổi chiều bị cô chủ nhiệm trưng dụng để mở cuộc họp lớp chính thức đầu tiên từ khi bắt đầu đi học.

“Sao thế? Hình như không hăng hái mấy thì phải.” Cô vừa vào cửa đã cảm thấy sự uể oải của cả lớp A9, cô đặt sổ ghi chép xuống bàn giáo viên, lấy tay đè lên cho phẳng. “Phấn chấn lên xem nào, nói đúng ra thì bây giờ mới bắt đầu đi học thôi mà, học kì mới không khí mới, chí ít các ông lớn bà lớn đây phải thương cho chủ nhiệm lớp là cô chút chứ, đúng không?”

Lớp học vang lên tiếng cười lác đác, cuối cùng đã có tí sức sống.

“Cô tới để nói qua về những việc sau.” cô nhìn lướt qua sổ ghi chép nói: “Chuyện thứ nhất là thi học sinh giỏi, học kỳ này sắp bắt đầu các anh các chị không cần tỏ vẻ chế nhạo, cô biết các anh chị vào học được 1 tháng rồi, phối hợp chút đi chứ.”

Thanh Dương dẫn đầu vỗ tay bốp bốp bốp bốp cho cô vui, một đống con trai hùa theo cười giả lả: “Ôi mãi mới được đi học, vui quá. Cô ơi cô nói tiếp đi ạ.”

“Rồi!” cô tức giận phẩy tay: “Nói chung, học kì này, vòng loại thi học sinh giỏi 3 môn Toán Lý Hóa sẽ được tổ chức lần lượt, quy tắc cũ, lớp chúng ta là lớp chọn mà, lớp chọn được gọi là lớp thi học sinh giỏi, thế nên cả lớp phải dự thi, chuyện ấy không có gì phải bàn cãi nữa. Những bạn vượt qua vòng loại, nghỉ sẽ được xếp cho tập huấn, học xong rồi tham gia vòng bán kết.”

“Theo như mọi năm, cánh cửa để bước vào rất nhiều trường đại học tuyển sinh trước thời hạn là giải nhì. Nhớ kĩ, là giải nhì, đừng nghe giám thị bốc phét, không phải không có trường nhận giải ba, nhưng rất ít, hơn nữa cô đoán các em cũng chẳng hài lòng gì cho lắm.”

Thầy Huy tuyên truyền bên ngoài, cô đóng cửa lập tức phủi sạch. Giáo viên lớp chọn toàn người có tên tuổi trong thành phố, chẳng ai sợ lãnh đạo nhà trường hết.

Cô quan sát vẻ mặt của học sinh, cười bảo: “Cô vừa nói giải nhì là cánh cửa thôi mà bao nhiêu người tái hết cả mặt rồi. Thế này nhé, cô nói cho các em biết số liệu cụ thể.”

“Cô tổng cộng đã dẫn dắt 6 khóa lớp chọn, nếu nhớ không nhầm thì thi học sinh giỏi thành phố hàng năm, giật giải nhì chiếm 90%, giật giải nhất chiếm 9.99%.”

Cả lớp sửng sốt rồi  lên.

"Đã hiểu vấn đề chưa?” cô nói. “Đúng, từ trước đến nay cô mới thấy đúng 2 người giật giải ba thôi. Điều đó có nghĩa gì? Nghĩa là sau khi em trải qua sự rèn giũa của bọn cô, muốn giật giải ba sẽ khó hơn cả thi vào đại học, ai giật người đó là thằng hề.”

Cả lớp A9 vang lên âm thanh cạc cạc cạc, đến cả Minh Vương cũng phải bật cười.

Cô chớp mắt nhìn cậu giữa cảnh chợ vỡ om sòm, rồi thu ánh mắt lại và nói: “Thế nên các thiếu niên à, cố lên nhé.”

“Không thành vấn đề.” Toàn thể lớp A9 kéo dài giọng nói.

“3 cuộc thi học sinh giỏi sắp tới là nhiệm vụ quan trọng của lớp 11 chúng ta, vì thế bắt đầu từ học kỳ này, tiết cuối cùng hàng chiều sẽ đổi thành giờ ôn thi học sinh giỏi, thứ 2 thứ 3 Lý, thứ 4 thứ 5 Toán, thứ 6 thứ 7 Hóa. Sẽ sắp xếp một vài giáo viên đặc biệt đến đây, lát nữa phát danh sách giáo viên và bố trí lịch học để các em chuẩn bị sẵn sàng.”

“Chuyện thứ hai là danh sách 3 tốt thành phố.” Cô chia thời khóa biểu thành 5 chồng, đưa cho học sinh ngồi đầu bàn mỗi dãy truyền xuống, sau đó cầm một xấp giấy trắng nói: “Lúc trước đã nói rồi, một suất dựa vào thành tích, một suất đề cử trong ban cán sự, một suất nhìn mức độ tiến bộ, còn một suất do cả lớp bầu cử. Hiện tại các em điền vào đây, lát nữa lớp trưởng và lớp phó học tập đếm số phiếu. Hôm nay lập cho xong danh sách, được chứ?”

Thực ra cả lớp bầu cử rất dễ chịu ảnh hưởng của bầu không khí ngày hôm ấy, ngày khác nhau sẽ xuất hiện kết quả khác nhau.

Phần đông học sinh lớp A9 đơn thuần, nhưng chuyện đáng lo không hề ít.

Có rất nhiều bạn thân quen trong lớp, nhưng Xuân Trường ngồi vững ngôi đầu khối, Minh Vương thì tiến bộ nhanh khiếp người, lóp phó, Hoàng Minh, Thanh Dương nằm trong ban cán sự, đó là đợt cạnh tranh khác, vì thế mọi người bỏ phiếu tập trung vào một số bạn không ở trong 3 diện ấy.

Trận chiến số phiếu tập trung tại 3 người này, cuối cùng  nhờ hôm nay quá thảm mà giành được phiếu tình thương.

Đến tận bây giờ, Thanh Dương mới nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay.

“Được rồi, vị trí 3 tốt đầu tiên đến đây đã được quyết định.” Cô dẫn đầu vỗ tay nói: “Vậy trước tiên chúc mừng cán sự môn Anh của chúng ta nào. Hay là em Thanh Dương lên bục nói vài câu nhé?”

“Thôi ạ thôi ạ.” Thanh Dương toét miệng vội vàng xua tay, nhưng bị Xuân Tú ngồi cạnh đạp cho phát nhoài ra ngoài.

Hắn loạng choạng đi lên bục giảng, thẳng lưng nói to rõ ràng: “À thì, tớ không ngờ có thể nhận được suất 3 tốt lần này, cảm ơn nhé.”

Dứt lời, hắn bày ra dáng vẻ thăng quan tiến chức, điểm tiếng Anh 7,7 bị vứt ra sau đầu, những lời Vũ Hằng nói cũng thành gió thoảng qua tai. Hắn nhìn quanh lớp, đại đa số mọi người đang mừng thay hắn, chỉ có 2 người ngoại lệ.

Một người là Minh Vương, cậu ta lười nhác vỗ tay, ánh mắt rơi trên bàn, hình như đang nghiên cứu thời khóa biểu ôn thi học sinh giỏi, chẳng biết cái tờ giấy nát ấy có gì hay mà nhìn.

Người còn lại là Xuân Trường, tên này chẳng thèm vỗ tay cái nào, cứ tựa lưng vào ghế lạnh lùng nhìn hắn đau đáu.

Trong lòng Thanh Dương nao núng, nụ cười trên mặt cứng đờ một giây rồi trở lại rất nhanh.

Bất kể thế nào, hắn đã dành được suất đầu tiên trong đợt cạnh tranh này, còn những chuyện khác ấy à? Chẳng quan trọng nữa.

Hắn quay về chỗ ngồi trong tiếng ồn ào, cô nói vài chuyện nữa xong xuôi, rốt cuộc bắt đầu vào chuyện mà phần lớn học sinh quan tâm nhất kết quả thi tháng.

Học sinh ngồi bàn đầu mỗi dãy nhận lấy xấp giấy, rồi phát xuống dưới.

Minh Vương đang nghiên cứu thời khóa biểu ôn thi học sinh giỏi. Học kì này họ sẽ có 2 tuần học thêm Vật Lý, bắt đầu từ thứ hai tuần tới, bên cạnh lịch học ghi tên giáo viên là “Nguyễn Minh Thắng”, trùng họ trùng tên với ông chủ rởm ở quán nướng.

Cậu đang thắc mắc thì Thanh Dương đứng bên cạnh cậu bỗng ồ lên.

“Sao thế?” Minh Vương ngẩng đầu hỏi.

Thanh Dương đưa tờ bảng điểm cho cậu và nói: “Trâu bò, tổng điểm của cậu tăng thêm nè, Hóa Lý quy đổi điểm đều đạt, xếp hạng toàn khối tăng 47.”

Đúng như Minh Vương đã đoán, xếp hạng càng lên cao thì càng khó tăng.

Thanh Dương đang mải tính cho cậu: “Nếu cậu không bỏ lỡ bài nghe tiếng Anh thì sẽ được thêm 1 phẩy mấy điểm nữa…..Để tôi xem nào, vừa nãy mới thấy bảng điểm của Cẩm Nhung xong, nó cao hơn cậu 0,3 điểm, bên cạnh thứ tự viết chữ đồng hạng, tôi nghĩ cậu mà được điểm nghe nữa thì chắc thứ tự sẽ tăng thêm 7, 8 hạng đấy.”

Trên đời không có nếu.

Sự thật là cậu bận rộn suốt 1 tuần, nhưng không thể hoàn thành yêu cầu tăng 50 hạng của thầy Huy đưa ra, danh sách 3 tốt thành phố thế là đi tong.

Cậu không để ý đến danh sách ấy, nhưng cậu chẳng thích cái cảm giác cố gắng vô ích chút nào.

Đêm ấy, Xuân Trường trước giờ không xem vòng bạn bè trên điện thoại nhìn đau đáu một chấm xanh vào lúc rạng sáng, hắn ấn vào, màn hình load vài giây rồi chợt làm mới. Trên cao nhất xuất hiện một trạng thái mới, đến từ thanh niên ở cách vách, đăng vào 1 phút trước.

Cậu nói: Hôm nay mọi việc không suôn sẻ.

Xuân Trường ấn vào khung trò chuyện, ảnh đại diện của đối phương nhảy ra, từ một cái hộp nhỏ màu đỏ biến thành màu đen kịt.

Xuân Trường gửi một dấu chấm hỏi, đợi hai mươi phút mà chẳng thấy trả lời….

"Đóng cửa" thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro