89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bệnh viện thành phố?!" Minh Vương nhìn sang Xuân Trường, vội vàng hỏi: "Dì thế nào rồi ạ? Sao phải đi bệnh viện?"

"Không bị bệnh, không phải bị bệnh." Bên bố cậu hình như đang rơi vào cuộc cãi vã bất ngờ, ông vội vàng nói, nhưng không muốn khiến hai đứa trẻ hoảng theo: "Có tí việc, con với hai đứa nhỏ? Đi nói chuyện với y tá đi."

Ông nói được một nửa thì vội vã dặn người bên cạnh, bấy giờ mới nói tiếp với Minh Vương: "Con với anh lát nữa tự về nhà nhé. Bên chỗ bố..."

"Con không về." Minh Vương nói chắc như đinh đóng cột: "Bây giờ bọn con qua đó, phòng bao nhiêu ạ?"

Giọng nói của bố chìm trong tiếng ồn ã, ông ngần ngừ chốc lát mới đáp: "Được rồi, đến đây đi. 903, đi đường cẩn thận nhé."

Minh Vương sợ Xuân Trường lo, cúp điện thoại rồi lập tức an ủi: "Đừng gấp, dì không sao cả, không bị bệnh. Chắc có chuyện gì khác..."

"Bố anh." Xuân Trường ngắt lời.

"Hả?"

"Là ông ta tìm mẹ."

Sắc mặt Xuân Trường xám xịt, dồn nén lửa giận. Vừa dứt lời hắn lập tức vẫy một chiếc taxi chạy ngang qua, bước nhanh tới mở cửa xe. Minh Vương sửng sốt, vội vàng chào Minh Thắng và Tuấn Anh rồi đuổi theo, chui vào xe cùng.

Tài xế bị giục quá, vừa đóng cửa, xe lao thẳng đi.

Hoàn cảnh gia đình Xuân Trường rất phức tạp, vướng đến ông ta thì càng rối rắm hơn. Điều ấy Minh Thắng biết, cũng hiểu đây là bãi mìn và điều cấm kỵ của Xuân Trường, nên không dám nhúng tay bừa. Anh chỉ gửi cả cho hai thằng em một tin nhắn: Có gì cần thì cứ gọi điện cho anh.

Trên đường đi Xuân Trường im lặng suốt, màn hình điện thoại dừng lại ở khung trò chuyện với mẹ hắn, hắn nhìn không chớp mắt tin nhắn cuối cùng. Giây phút trông thấy câu hỏi của mẹ là hắn đã biết không thể giấu giếm được nữa.

Hắn tốn bao nhiêu năm mới xây được bức tường bảo vệ kín kẽ, giờ đây bị kẻ khác vung búa tạ nện mạnh, thất bại trong gang tấc, sụp đổ rầm rầm.

Chắc chắn là ông ta nói gì đó với mẹ, bằng không sao tự dưng mẹ bỗng sinh nghi.

Xuân Trường nghĩ thầm.

Bệnh viện thành phố là nơi bác Tư nằm dạo trước, cách không xa, chỉ ba cây số thôi. Tài xế lái lụa như con rắn luồn lách trên đường phố đông đúc vào buổi tối, cứ thế chưa đến 10 phút đã tới nơi.

Họ gặp chú ta - bố anh ngoài cửa phòng 903.

Chú ta phanh áo khoác ngoài bước từ chỗ ngoặt ra, bọng mắt thâm sì, cằm lún phún râu chưa cạo sạch. Quần áo vẫn thế nhưng phong độ chẳng còn, lông mày nhăn chặt chất chứa phiền não và căm ghét. Chú ta cầm điện thoại suýt va vào họ, vội vã nói “Xin lỗi” rồi mới nhìn rõ mình va vào ai.

“Xuân Trường?”

Chú ta vừa mở miệng, Xuân Trường tức thì sít cổ áo chú ta giáng thẳng nắm đấm. Xung quanh vang lên tiếng hô hoán kinh hãi, hành lang tức thì nháo nhào, người né tránh, người can ngăn, người khuyên giải ầm ĩ hết cả lên. Đầu óc hắn ong ong quay cuồng, nện đối phương vài đấm mới bị người khác ôm lấy từ sau lưng kéo ra.

“Anh! Đừng làm thế.” Minh Vương ôm cứng lấy hắn: “Đừng đánh nhau ở đây.”

“Trường con!” Giọng nói của Trần Minh Tuấn và Minh Vương hòa vào tiếng nhốn nháo.

“Tôi đã bảo ông đừng có đi tìm mẹ tôi...” Xuân Trường giận điên người, nét mặt tối tăm.

“Bố không tìm cô ấy!” Chú ta lảo đảo đứng thẳng dậy, sắc mặt tối tăm không kém: “Bố không tìm cô ấy!”

“Không phải ông thì còn ai vào đây nữa?”

“Bố…”

Chú ta ngập ngừng, hiếm khi nhếch nhác trước mặt người khác, quệt khóe miệng rách toang cúi đầu thì thào chửi “Đệch”.

“Nào Trường! Vào rồi hẵng nói đi con, vào trước đã.” Bố Minh Vương chắn ngang giữ rịt cánh tay anh, cậu nhỏ đứng sau nửa ôm nửa kéo, lôi hắn vào phòng 903.

Mẹ anh đứng trong đó, đầu tóc trước nay luôn gọn gàng giờ đây tán loạn, lọn tóc rũ xuống sườn mặt. Đi buông tầm nhìn, khóe miệng xệch xuống, bầu mắt hơi sưng, chẳng biết đã khóc hay chỉ là mệt mỏi quá mức thôi.

Xuân Trường toan gọi mẹ, nhưng chưa há miệng đã thấy người đang vịn lan can giường.

Chớp mắt ấy, hắn nghĩ người nọ vừa lạ lẫm vừa quen mắt, lạ lẫm ở chỗ đối phương trông như gần đất xa trời, quen mắt ở chỗ dáng vẻ đối phương ngước mắt nhìn sang.

Hắn sửng sốt vài giây, rốt cuộc nhận ra rồi. Đây là người đàn ông quấn quýt mập mờ với bố trong căn phòng ngủ tối mù.

Xuân Trường không nhớ rõ mặt người nọ. Thuở ấu thơ bài xích trong thời gian dài khiến hắn quên đi gương mặt, tuồng như cố ý đè Mosaic lên, nhưng hắn ghi tạc ánh mắt kinh ngạc của đối phương, khoảnh khắc nhìn nhau làm hắn buồn nôn suốt nhiều năm.

Thế nên bây giờ nhìn nhau lần nữa, cảm giác buồn nôn lại cuồn cuộn ập tới.

Sắc mặt Xuân Trường tức tốc lạnh toát, hắn vô thức sờ vết sẹo sau cổ. Hành động ấy rơi vào mắt mẹ hắn, dì cứng đờ hồi lâu rồi chậm rãi ngẩng lên khàn giọng hỏi: “Trường, con quen người này không?”

Xuân Trường lắc đầu, khẽ tới mức chỉ như động đậy một phát.

“Con quen không.” Dì lặp lại.

Lần này Xuân Trường không phủ nhận mà chìm vào im lặng.

“Vì sao con quen chú ta?” Giọng nói của dì rất nhẹ rất chậm. Rõ ràng chỉ đứng đó thôi mà như dồn hết tất cả sức lực: “Từng gặp à? Trong căn nhà cũ gần trường?”

Mãi lâu sau Xuân Trường mới cau mày ậm ờ đáp: “Vâng.”

“Thế là….” Dì nuốt nước bọt, như ấn thứ cảm xúc chao đảo nào đó xuống, hoặc như đang cố gắng kìm nén cơn buồn nôn: “Thế là con biết ư? Con biết chú ấy với bố con… chú ấy với ông ta có quan hệ gì?”

“Vâng.”

Bấy giờ đi mới thấy nhói lòng. Nhưng cảm giác hoang đường sâu sắc đã lấn át hết thảy, giãy dụa trong đó và chẳng để ý đến cơn đau nhức mỏi nhừ nữa.

Dì nói: “Thế mà tôi không biết. Chỉ có mình tôi, như một đứa ngốc chẳng biết gì hết.”

“Dân, anh...” Bố anh lên tiếng gọi.

“Anh đừng có gọi tên tôi!” Dì cất giọng bén ngọt. Bình thường dì luôn dịu dàng ấm áp, chưa từng dùng giọng điệu sắc mỏng đến thế: “Anh đừng có gọi tên tôi, tôi buồn nôn lắm!”

Thật ra trước khi đến bệnh viện, dì cho rằng mình vẫn giữ được lý trí. Chú Trọng Quang gửi cho dì rất nhiều tin nhắn, ngồi trên ghế sô pha xem từng tin một, thấy rõ từng từ một, không sụp đổ chẳng rối bời. Nhưng dì thấy lạnh, từ lồng ngực đến chân tay lạnh run người.

Trọng Quang nói: “Tất cả tiền bố Xuân Trường gửi cho thằng bé bị trả lại hết, không nhận đồng nào, cậu ấy luôn cảm thấy mình không làm tròn nghĩa vụ.” Khi dì thấy những lời ấy thì đầu óc vẫn tỉnh táo, thậm chí còn gửi tin nhắn cho Xuân Trường.

Dì cho rằng mình giữ được bình tĩnh, không ngờ cảm xúc chỉ dồn nén trên đường tới đây thôi, mãi đến giây phút này mới bùng nổ mãnh liệt. Mà lúc nhận ra điều ấy thì cả người đang run bần bật, vành mắt tức thì hoen đỏ.

Dì nói: “Tôi thực sự thấy buồn nôn đấy anh biết không? 18 tuổi tôi đã ở bên anh, anh biết từ đó tới giờ là bao nhiêu năm không? Cả đời tôi chỉ có một lần 18, anh trả lại cho tôi được ư? Vì anh mà tôi cãi vã với mẹ bao nhiêu lần anh đã thử đếm chưa?! Bà ấy già rồi chẳng nhớ một ai nhưng vẫn níu lấy tôi bảo tôi rằng, con đừng một lòng một dạ nhớ thương thằng bé ấy, mẹ thấu tỏ lòng người hơn con. Tôi nói với bà rằng mẹ cứ yên tâm bao nhiêu lần? Mẹ tôi đến chết cũng không yên lòng. Anh trả lại mẹ cho tôi được ư? Khi xưa anh nói với tôi, anh sẽ chăm sóc con trai, anh chăm sóc kiểu gì hả? Lúc tôi đón con về, thấy con đang ngủ tôi đến đắp chăn cho con mà nó tránh ra đấy anh có biết không?”

Ông ta sững người đứng đó, trông thật nhếch nhác. Hệt như bị ép phải diễu phố thị chúng, mà cũng như tự kiểm điểm, vừa tức giận vừa hổ thẹn.

“Anh không biết, anh chả biết một cái gì hết, anh chỉ biết nhập nhằng quấn quýt với anh ta thôi.” Dì nói.

Lần đầu tiên dì đâm thẳng vào một ai như vậy, chẳng quanh co chẳng vòng vèo, sao mà sắc mỏng đến thế, như rồ như dại trước bờ vực tan vỡ: “Minh Vương.”

Cậu nhỏ đột nhiên bị gọi, ngây người nhìn dì.

Dì chỉ vào người đàn ông ngồi trên giường bệnh và hỏi: “Con biết người này là ai không?”

Minh Vương mấp máy môi, cậu xót, muốn bảo dì đừng thế nữa. Bởi vì mỗi một câu của dì đang đâm vào bố anh và đâm cả chính dì nữa. Nhưng cậu không có lập trường, không đủ tư cách để khuyên can, không chỉ cậu, ở đây chẳng ai đủ tư cách can ngăn.

“Người này là bạn học cấp 3 của dì, ngồi sau dì.” Mẹ anh nghiêm túc nói: “Dì coi người này như một trong những người bạn thân nhất, thân đến mức nếu cậu ta có con thì sẵn sàng làm mẹ nuôi.”

“Thế mà người bạn thân thiết ấy lại bò lên giường chồng dì.” Dì nói với Minh Vương nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bố anh, tay rũ bên người run bần bật: “Đàn ông với đàn ông, có phải buồn nôn lắm không?”

Dì biết ông ta sĩ diện, không thích phanh phui trước mặt người ngoài. Bởi thế dì càng muốn nói, càng muốn chọn người không có quan hệ gì với ông ta nhất để nói.

Dì dồn hết chú ý lên người ông ta nên không phát hiện, dì vừa dứt lời, sắc mặt Minh Vương bỗng trắng bệch.

Cậu chớp mắt khẽ khàng, lùi về sau một bước nhưng bị Xuân Trường túm lấy cổ tay.

Lần đầu tiên ông ta thấy dì như vậy, nỗi đau khắp người bị chọc ngoáy liên hồi. Chút áy náy tức thì tan biến, thẹn quá hóa giận lấn át hết thảy. Ông ta hít sâu, giọng điệu đầy kìm chế: “Anh chưa bao giờ cố ý làm em ghét cả. Anh thề, năm đó anh thật lòng muốn ở bên em, anh...”

Dì nhắm mắt lại tuồng như bỏ ngoài tai tất cả những gì ông ta nói. Dì ăn bao vố đau nơi ông ta, cũng sợ lắm rồi. Dạo xưa dì từng thử tin những lời ông ta nói, nhưng giờ dì không muốn tin một chữ nào hết. Thậm chí dì còn rơi vào trạng thái thấp thỏm lo âu, cảm giác mọi người xung quanh ai cũng có vấn đề, không ai nói thật cả.

“Được, không nói chuyện này nữa, anh biết có nói em cũng không tin.” Ông ta nuốt những lời còn lại xuống, rồi thử giải thích: “Anh đồng ý với con sẽ không tìm em, không khiến em ấm ức. Thằng bé không nói thì anh cũng làm vậy, anh không còn mặt mũi nào đi tìm em nữa, chính anh thấy mình buồn nôn và đểu cáng. Nhưng Quang thì khác, cậu ấy cứ tưởng em biết từ lâu rồi, qua thời gian dài em đã suy nghĩ thoáng hơn. Nên...”

“Anh đang nói đỡ cho nhân tình của anh chứ gì?” Dì nói: “Hay anh vốn là đồng tính luyến ái, từ hồi cấp 3 các người đã ở bên nhau, tôi mới là kẻ chen ngang?”

Ông ta bực dọc: “Không phải, anh chỉ...”

Mặt dì cắt không còn một giọt máu, định đâm chọt nhưng giây phút thốt ra mới ý thức được rằng đang tự đâm chọt mình.

Nếu chuyện ấy là thật thì đời dì thảm hại quá. Dì chưa một lần lựa chọn chính xác, từ đầu tới cuối đều bị mù.

Dì cảm giác dạ dày cồn cào, chân đứng không vững. Mặt mũi trắng bệch, cô nói: “Tôi không muốn nghe anh nói nữa, tôi nhìn người như mấy người thôi đã buồn nôn rồi.”

“Những người như chúng tôi?” Ông ta rốt cuộc cạn kiệt kiên nhẫn, lạnh mặt hỏi bằng giọng chua ngoa: “Người như nào? Đàn ông yêu nhau? Đồng tính luyến ái?”

Tính nết ông ta cực đoan lắm, tức lên rồi không thèm lựa lời nữa, chỉ muốn bắn ngược mũi tên về, chuyên chọn đâm thẳng vào tim đối phương. Mà tim dì có lẽ chỉ còn một đứa con trai.

Thế là ông ta nhìn sang chỗ Xuân Trường, nhạy bén phát hiện sự kì lạ giữa hắn và đứa em trai không cùng quan hệ. Ông ta cười khẩy, nói với dì rằng: “Thế em nhớ phải cẩn thận con trai nhé, kẻo giống tôi thì chết.”

Dì và bố quay sang nhìn Xuân Trường theo bản năng.

Trước khi ánh mắt họ lan đến nơi, Minh Vương rút khỏi tay Xuân Trường.

Chỉ là che giấu thôi, nhưng giây phút ngón tay Xuân Trường trượt khỏi cổ tay cậu, trái tim hắn bỗng rơi phịch. Như người đứng trong thang máy bị hỏng, dưới chân đột nhiên hụt hẫng.

Dì thoáng kinh ngạc, ngay sau đó đứng thẳng dậy và tát lật mặt bố anh.

Dì che chắn Xuân Trường sau lưng, nói: “Anh cứ yên tâm, con trai tôi không giống anh tí nào hết cả, vĩnh viễn không bao giờ giống anh.”

Cái tát ấy dường như đã dồn hết sức lực còn sót của dì, đánh xong cơ thể dì loạng choạng không đứng vững nổi. Bố Minh Vương nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, quay đầu gọi y tá.

Vài người vội vội vàng vàng tràn vào, rồi vội vội vàng vàng đưa dì ra.

Minh Vương không nhớ mình theo ra ngoài bằng cách nào, chỉ nhớ sắc mặt tất cả mọi người xám xịt, đầu óc rối tung, như đàn chim tan tác. Đến khi xong xuôi về tới nhà, cậu nhỏ ngồi xuống ghế sô pha mới cảm giác lòng bàn tay đau nhói. Cậu cúi đầu nhìn, hai bàn tay bị bấm thành những dấu đỏ chót, rách da chảy máu.

Cậu siết tay chặt quá…

Tối nay bảo mẫu không về, bận trước bận sau ở nhà họ. Trong bầu không khí nặng nề ức chế, tất cả mọi người nói chuyện vừa khẽ vừa chậm như cạn kiệt sức lực.

Xuân Trường tựa vào lưng ghế, im lặng chẳng biết nghĩ gì. Mãi lâu sau, cậu nhỏ quay sang nhìn, phát hiện hắn cầm điện thoại ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, nhưng lông mày vẫn nhăn nhó.

Minh Vương thẫn thờ nhìn chằm chặp đồng hồ điện thoại, nhìn kim đồng hồ nhích từng vạch, cuối cùng chạm đến 0 giờ.

Cậu muốn hôn anh và nói với hắn rằng: Anh ơi, sinh nhật vui vẻ.

Nhưng cậu không nói nên lời, vì Xuân Trường sao mà vui nổi.

Không vui tẹo nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro