291

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 291: [Đỉnh Tử Sinh] Hai đời cuối cùng giao thoa

Đạp Tiên Quân đứng trong không trung vạn trượng, áo bào đen giống như đốm mực vẩy cuồn cuộn.
Hắn nheo mắt lại, tay áo rườm rà hoa văn bị thổi tán loạn, linh lực trong tay giống như rồng lượn nuốt mặt trời, mãnh liệt xé rách màn sương lạnh hữu hình và thời không vô hình ——
“Ầm!”
Chợt có tiếng vang lớn, một tia chớp giống như lưỡi đao chém xuống, nháy mắt đập tan bầu trời!
Tĩnh mịch mấy hồi, ngay sau đó, nước Thiên Trì tuôn ngược, tuyết Côn Luân sụp lở, mây vàng sát đất, gió Bắc đầy trời… Trước đây, Sở Vãn Ninh tới hồng trần này, chỉ xé một dấu vết nhỏ bé, sau này Sư Muội hao tổn tâm huyết phục hồi lại vết tích này, cũng tới trần thế này theo.
Nhưng hai lần thời không rạn nứt đó, đều chỉ là vết thương rất nhỏ, nhanh chóng bị lực lượng Hồng mông khôi phục về nguyên trạng. Mặc dù trên Giao Sơn sau đó, Từ Sương Lâm nhờ ngũ đại thần binh mà mở ra một vết Thiên Liệt lớn, đó cũng chỉ là tạm thời đập vỡ thành lũy giữa hai hồng trần mà thôi.
Nhưng lần này, vết rách do Mặc Nhiên chính tay xé ra hoàn toàn khác với trước đây. Bầu trời thoáng chốc ngập tràn màu đỏ tươi, đồng thời có mặt trời và hai mặt trăng từ từ nhô lên, tỏa ra ánh sáng hư ảo yếu ớt màu trắng nhợt, treo cao trên khung trời.
Từ Giang Nam đến Mạc Bắc, từ góc biển đến chân trời. Trong nhất thời, gần như tất cả mọi người đều ngừng công việc trên tay, ngẩng đầu nhìn thiên tượng kỳ quái đáng sợ này.
Trấn Vô Thường, có đứa trẻ bi bô tập nói đang khóc, được mẫu thân ôm chặt vào lòng, mẫu thân hôn lên má nó dỗ dành: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, bé ngoan, mẹ đây rồi, mẹ đây rồi.”
Thành Dương Châu, có bà cụ tóc bạc da mồi run rẩy chống gậy, còng lưng xuống, khàn giọng: “Sao… Sao trên trời lại có hai mặt trăng, còn có hai mặt trời… Trời, trời ơi, đây rốt cuộc là có chuyện gì…”
Đảo Phi Hoa. Tôn Tam Nương dựng mày rậm, chống nạnh đứng bên bờ, bà ta nghiêm giọng ra lệnh cho tất cả mọi người vào nhà tắt đèn trú ẩn, lại dặn người làm sắp xếp cho tất cả những người già yếu tàn tật vào phủ.
Bà ta nhìn chằm chằm hiện tượng kỳ lạ trên không trung, mắt tóe ánh lửa.
Càng không cần nhắc đến các môn phái lớn như Cô Nguyệt Dạ, Hỏa Hoàng Các, Vô Bi Tự, dù có chịu chấp nhận hay không, gần như tất cả các tu sĩ đều rõ ràng hiểu được một chuyện vào thời khắc này:
Thời Không Sinh Tử Môn, thật sự mở rồi.
Mặc Nhiên cưỡi gió lướt trên không, trong mắt phủ đầy mùi máu tanh, đồng tử lóe lên ánh sáng mãnh liệt mà điên cuồng.
Hắn bị Sư Minh Tịnh giục giã mê hoặc trước trước sau sau tận mấy lần, sống rồi lại chết, chết rồi lại sống, ký ức còn bị xóa rời rạc, trong cơ thể chỉ vẻn vẹn còn lại một sợ Thức Hồn để cầm cự.
Vậy nên hắn hoàn toàn điên cuồng, càng khó thuyết phục hơn trước đây.
Hủy trời diệt đất.
Rất nhanh, một nửa giang sơn đều bị đám mây đen này che kín, Đạp Tiên Quân ngẩng đầu lên, cười ha hả —— Nhưng hắn đang cười cái gì?
Hắn cũng không rõ, cũng không biết.
Đầu óc rối thành một nùi, trong lồng ngực chỉ không ngừng quanh quẩn mệnh lệnh của chủ nhân.
Hắn nheo mắt lại, nhìn tầng kết giới trong suốt lấp lánh dưới mây đen cuồn cuộn kia, miệng xoắn ra một nét cười lạnh, sau đó giơ tay lên, trầm giọng nói: “Bất Quy.”
Bất Quy lập tức xuất hiện.
Đầu ngón tay của Đạp Tiên Quân vuốt qua từng khúc từng khúc thân đao, chà bóng.
Ngay sau đó, hắn hung tợn bổ xuống kết giới ngăn cản giữa hai hồng trần kia!!
Tĩnh mịch giây lát ——
Đột nhiên, đất đai vang rền, vạn vật chạy trốn.
Thời Không Sinh Tử Môn cuối cùng đã bị hắn mở ra, chém đứt, vặn nát hoàn toàn.
Thoáng chốc, non sông biến sắc.
Linh lực hung hãn bá đạo và hơi thở thần võ từ Bất Quy của hắn đã khiến vết nứt này khuếch đại vô cùng triệt để, trong vòng trăm năm cũng tuyệt đối không thể khép lại!
Nhiệm vụ đã hoàn thành.
Đạp Tiên Quân đứng tại vết rách Thiên Liệt tuôn trào gió táp, nheo mắt nhìn trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn hồng trần này, dừng lại, xoay người bước vào thế giới chân chính thuộc về hắn ——
Khi tiếng gió gào rít bên tai dừng lại, hắn nhấc màn mi.
Trước mắt là một vùng mênh mang trắng xóa, hắn lại quay về thế giới mình đã xưng đế xưng vương, về Đạp Tuyết Cung Côn Luân của đời trước.
“Bệ hạ.”
“Cung nghênh Đế quân bệ hạ trở về.”
Hắn đứng trên cánh đồng tuyết mênh mông rậm rạp, có vô số bước chân chạy về phía hắn, liên tục quỳ xuống nền tuyết như thủy triều, ba quỳ chín lạy, dập đầu với hắn.
Đạp Tiên Quân không lên tiếng, ánh mắt như loài ưng nhìn chằm chằm qua từng hàng tu sĩ, từng người khoác áo choàng đen.
Nhìn không thấy điểm tận cùng, những người này, kéo dài thẳng xuống chân núi.
Đứng đầu là một ông lão run rẩy, gió Bắc thổi những sợi tóc hoa râm trên trán ông, chính là Lưu công đã phụng dưỡng hắn nhiều năm.
Năm ấy khi Đạp Tiên Quân chết, Lưu công cũng giống như những cung nhân khác, bị trao trả hồi hương. Vốn tưởng rằng mọi thứ sẽ kết thúc như vậy, nhưng không được bao lâu, một thánh thủ dược tông tên Hoa Bích Nam đột nhiên xuất hiện,để lộ mặt mày hung dữ, còn điều khiển xác chết biết đi làm từ hài cốt của Đạp Tiên Quân.
Có điều xác chết biết đi này lại sở hữu ý chí và cảm xúc nhất định, vô cùng bất mãn với những người câm hầu hạ hắn do Hoa Bích Nam phái tới, cho đến tận khi Hoa Bích Nam tìm những cung nhân ngày xưa của điện Vu Sơn về, hắn mới chịu yên.
Sau này, vì một vài nguyên nhân nào đó mà lão Lưu cũng không biết, mai danh ẩn tích trong hồng trần này, chỉ để lại một mình Đế quân, hấp hối trên đời, muốn sống không được muốn chết không xong.
Thời gian lâu dần, dù có là kẻ ngu hơn nữa cũng có thể nhận ra từ bấy đến giờ Đế quân vẫn luôn bị điều khiển, lão Lưu cũng không ngoại lệ. Nhưng một ông lão nhăn nheo đã sắp xuống lỗ đến nơi rồi thì có thể làm được gì?
Ông tứ cố vô thân, bạn bè cũng đã qua đời cả, ông chỉ có thể coi việc hầu hạ Đạp Tiên Đế Quân như một phần gửi gắm cuối cùng của mình, lụ khụ mà chậm chạp lo liệu.
Chính vì phần gửi gắm này, khi Lưu công gặp lại hắn, trong mắt có sự mừng rỡ lại có sự ưu sầu, nhưng đến cùng lại trông chân thật hơn những người khác nhiều.
Đạp Tiên Quân mấp máy môi: “Lão Lưu.”
“Bệ hạ.” Lưu công dập đầu xuống, “Cuối cùng bệ hạ cũng trở về rồi.”
“… Ông biết không?” Khi Đạp Tiên Quân nói lời này, Đạp Tiên Quân lại không hề ý thức được mình đang giống như một đứa trẻ vội vã chia sẻ tin vui với trưởng bối, “Bản tọa lại gặp được y rồi.”
Lưu công sửng sốt: “… Sở tông sư?”
“Phải, gặp nhiều lần lắm. Linh hạch của bản tọa cũng khôi phục rồi, đến khi xong việc quan trọng, bản tọa sẽ có thể ——”
Có lẽ là do đáy mắt đục ngầu của ông lão đã chiếu rõ cái bóng hưng phấn không thôi của mình, Đạp Tiên Quân chợt im lặng, có phần ngượng ngập mà quét qua những người quỳ xung quanh.
Vẫn may, không ai dám chê cười hắn.
Hắn mím môi, để bản thân lại trở nên lạnh lùng mà uy nghiêm, phất ống tay áo, nói: “Đi thôi. Đừng quỳ nữa. Đứng dậy hết đi, theo bản tọa về Điện Vu Sơn.”
Ngự kiếm một mạch về Thục Trung, những nơi lướt qua âm u tử khí, thập thất cửu không.
Trong hồng trần này đã chẳng còn được bao nhiêu người sống, hắn đã quen rồi. Chỉ có điều ở lại thế giới kia một hồi, lại trông thấy sự náo nhiệt của người qua người lại, khi trở về Địa Ngục trần gian này, vẫn có chút cô đơn.
Đêm đó, hắn mở một vò Lê Hoa Bạch lâu năm, một mình rót uống trong Điện Vu Sơn trống rỗng.
Từ khi có được linh hạch của Mặc tông sư, cơ thể của hắn đã khôi phục lại không ít, rất nhiều việc mà người sống mới có thể làm, hắn cũng làm được, tỉ như uống rượu, tỉ như ăn cơm. Có điều có chắp vá ra sao, thi thể vẫn là thi thể, mùi vị mà lưỡi hắn có thể nếm được kỳ thực còn không bằng ba phần của lúc sinh thời.
Có điều hắn vẫn vì thế mà cảm thấy hài lòng.
Rượu quá tam tuần, đã ngà ngà say, hắn đỡ trán, nằm trên giường êm, chán ngán hồi tưởng lại một vài chuyện cũ. Những chuyện cũ này kỳ thực không hề thoải mái, dùng để nhắm rượu cũng khiến người ta cảm thấy phiền muộn muôn phần.
Trước đây hắn không muốn nghĩ, có điều giờ phút này hắn không sợ nữa.
Hai hồng trần đã đả thông, rất nhiều quá khứ không thoải mái có thể thay đổi. Hắn nheo mắt lại, ngón tay thon dài quấn sợi tua hồng trên bầu rượu, hắn lẩm bẩm: “Sở Vãn Ninh…”
Đứng dậy, dứt khoát đi tới Hồng Liên Thủy Tạ phủ bụi đã lâu. Vừa tới cả, lại gặp được Lưu công đang ra khỏi đó. Hai người thấy nhau, đều sững sờ.
“Bệ hạ vạn an.”
Đạp Tiên Quân hỏi: “Sao ông lại ở đây?”
Hắn nói rồi, ánh mắt rơi xuống chiếc giỏ đựng giẻ lau và chổi lông gà mà Lưu công mang theo.
“Đang quét dọn?”
Lưu lão thở dài: “Dạ phải, không biết hôm nào bệ hạ lại muốn tới nữa, sợ đồ vật lâu không dùng sẽ mục nát, vậy nên ngày nào cũng dọn dẹp.” Lưu lão dừng lại, “Trong này vẫn giống ngày xưa như đúc, bệ hạ vào đi.”
Đạp Tiên Quân bỗng nhiên không biết nói gì mới phải.
Hắn đi một mình đến bên hồ sen, hồ này được truyền linh lực, vì vậy hoa cỏ quanh năm. Sâu trong đám sen có một con ếch không hay biết gì đang phồng má kêu to, hắn nghiêng đầu nghe một hồi, chậm rãi nhớ lại một buổi chiều ngày trước, cũng là đầu cây cầu này, gió Nam ngày hè sưởi ấm khiến đầu óc người ta mê muội, hắn đột niên nổi hứng, kéo Sở Vãn Ninh, đứng trên cầu, không nói lời nào hôn lên trán y.
Giữa bọn họ kia đó, ngoài tình ái ra, dường như cũng chẳng được hiền hòa là bao, nụ hôn đột ngột này không hề có vẻ gì suồng sã, vậy nên khiến Sở Vãn Ninh thoáng kinh ngạc.
Ve sầu trên cây kêu ba tiếng, con ếch trong hồ cũng không chịu thua kém.
Hắn nhìn đôi mắt phượng hơi trợn to ra, càng cảm thấy thú vị, bèn nói: “Dù sao cũng rảnh rỗi, chẳng bằng chơi một trò tiêu khiển?”
Không đợi Sở Vãn Ninh cự tuyệt, đã dán ngón tay lên đôi môi của đối phương: “Suỵt, nghe bản tọa nói hết”
“…”
“Chúng ta chơi đánh cược, đợi lát nữa bản tọa đếm đến mười, nếu ếch xanh trong viện kêu, thì coi như ngươi thua, ngươi phải bưng tới cho bản tọa một bình nước ô mai. Nếu như ve trên cây kêu trước, thì coi như bản tọa thua, bản tọa… đưa ngươi xuống núi giải sầu.”
Xuống núi quả thực là việc vô cùng cám dỗ, Sở Vãn Ninh vốn định mặc kệ hắn, thế nhưng sớm chiều ở chung, Đạp Tiên Quân đã nắm rõ điểm yếu của y từ lâu, điều kiện đưa ra khiến y hoàn toàn không thể cự tuyệt.
Nam nhân anh tuấn cười: “Vậy, bắt đầu thôi?”
“Một, hai, ba…”
Giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên, hai người đều lắng nghe tiếng ếch gọi tiếng ve kêu, thế nhưng Đế quân nhân gian có lẽ là không được may mắn, hắn vừa bắt đầu đếm, ve đã kêu càng lúc càng rộn rã, ếch lại lười biếng ngừng âm thanh, rất có vẻ như muốn đình chiến.
“Tám, chín…” Càng đếm đến sau, càng kéo dài giọng, kéo đến mức trình độ chơi xấu cũng quá rõ ràng, khiến Sở Vãn Ninh quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn.
Da mặt Đạp Tiên Quân cũng thật dày, bị người ta nhìn như vậy mà vẫn còn dứt khoát dừng ở “Chín”, không đếm tiếp nữa, lại hỏi Sở Vãn Ninh: “Ngươi nói xem con ếch xanh này có phải chết rồi không.”
“…”
“Nếu không thì sao nó không kêu.”
“…”
“Ngươi chờ đã, bản tọa xem xem nó còn sống không, nếu không thì không công bằng.” Hắn nói xong, nhặt một cục đá trên mặt đất, ném về phía con ếch xanh rõ ràng đang khỏe như vâm kia ——
“Mười!”
“Ộp!”
Ếch xanh sợ hãi, nhảy tõm một cái vào hồ nước, tiếng ếch và gợn sóng cùng lan ra, Đạp Tiên Quân vang giọng cười ha hả, hắn phủi đất trên bàn tay, nói với Sở Vãn Ninh: “Ngươi thua rồi. Ếch xanh kêu trước.”
Sở Vãn Ninh phất tay muốn đi, ống tay áo lại bị kéo lại. Tâm tình của Đạp Tiên Quân vớ bở đang rất tốt, hồ sen lững lờ bóng mai, hắn mặc kệ cơn tức của đối phương, cười nói: “Nước ô mai phải lạnh, loại đặc biệt lạnh.”
“Ngươi còn cần mặt mũi không?” Sở Vãn Ninh gần như cắn răng hàm nói.
“Thứ đó không thể giải khát, cần thì có tác dụng gì.” Đạp Tiên Quân nói xong, chọc vào trán y, “Đi đi, nhớ bỏ ít đường.”
Có lẽ là hôm đó tâm tình thực sự không tệ, uống hết một bình nước ô mai ướp lạnh ngọn lịm, ngay cả tiếng ếch kêu nghe cũng êm tai không nói nên lời.
Lúc chạng vạng, hắn đột nhiên nói với Sở Vãn Ninh: “Sắp tròn ba năm rồi.”
“Cái gì?”
Thấy phản ứng của y, gương mặt trẻ tuổi Đế quân thoáng có phần hờn giận: “Xưng đế. Bản tọa xưng đế, sắp tròn ba năm rồi.”
Đạp Tiên Quân vừa nói, vừa cật lực tìm tòi một chút gợn sóng trong ánh mắt của Sở Vãn Ninh, đáng tiếc kết quả lại rất khiến người ta thất vọng. Hắn khẽ nhăn mũi, có phần sa sầm lại có phần không cam lòng, suy nghĩ giây lát, đột nhiên nói: “Ngươi theo bản tọa, cũng đã ba năm rồi.”
“…”
“Xét thấy mùi vị của nước ô mai lạnh này không tệ, bản tọa đưa ngươi xuống núi đi dạo vậy. Nhưng không thể đi xa, chỉ trong trấn Vô Thường.”
Chuẩn bị xe ngựa, màn trúc gối lạnh chén trà quạt xếp không thiếu thứ gì.
Đứng trước cánh cửa Đỉnh Tử Sinh đã tu sửa cơi nới ba lần, Đạp Tiên Quân vuốt chiếc vòng khảm tơ vàng phỉ thúy trên trán bạch mã, nghiêng mặt nói với Sở Vãn Ninh: “Quen không? Đây là chiếc xe ngựa trước đây ngươi thích ngồi nhất khi xuất hành, để yên cũng không vướng víu, không sai người ném đi.”
Sở Vãn Ninh không hề tỏ vẻ vui mừng, nhưng sau đó y vẫn đạp lên bục gỗ trắc vàng, vén màn trúc tiến vào trong khoang.
Người hầu trợn mắt hốc mồm, quay đầu sợ hãi nhìn Đạp Tiên Quân dưới ánh trời chiều.
Tính cách nam nhân này u ám, vô cớ lạm sát người vô tội là chuyện thường tình, thật sự không biết Sở tông sư kia to gan nhường nào mà dám không biết lễ nghĩa, ngồi lên trước Đế quân bệ hạ một bước.
Nhưng điều khiến đám người hầu không hề ngờ được chính là, Đạp Tiên Quân dường như không hề chấp nhặt chuyện này, hắn thậm chí còn nheo mắt lại, tràn đầy hứng thú nở nụ cười: “Xem xem, người này vẫn còn tưởng mình là Ngọc Hành trưởng lão đây.”
Đang định lên xe theo, đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng nữ nhân uyển chuyển tinh tế.
Nữ nhân kia dịu dàng gọi: “A Nhiên.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi