298

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 298: [Đỉnh Tử Sinh] Người tính không bằng trời

Nước mưa đập xuống mái hiên, trong cơn tĩnh mịch, Sư Muội nhấp một ngụm trà, như đã hạ quyết tâm, nói: “Ta cho người xem một thứ vậy.”
Y lấy một tấm gương đồng loang lổ vết gỉ sét ra khỏi túi càn khôn, viền gương chạm trổ hình rồng bay phượng múa, điêu khắc nhật nguyệt càn khôn.
“Gương này tên Tạc Nhật Giám, là di vật của phụ thân ta. Phụ thân ta họ Mộc… Sư tôn hẳn đã đoán được ít nhiều. Ta và Mộc Yên Ly là tỷ đệ cùng cha khác mẹ.”
Y nói xong, cắn rách ngón tay nhỏ máu lên mặt gương, tấm gương bắt đầu nổi sương mù, sau khi sương mù tan hết, trên mặt gương xuất hiện một vài ảo ảnh mông lung. Những ảo ảnh kia bắt đầu ngưng tụ thành hình, có cảnh tượng và nét mặt rõ ràng ——
Là đài ngắm cảnh của Thiên Âm Các, trong hình ảnh kia đang là ngày hè chói chang, sen trong hồ bên dưới đài ngắm cảnh nở rộ, chuồn chuồn ớt lượn lờ dưới thấp.
Có vị phu nhân mặc trang phục xa hoa đứng bên lan can, cong ngón út sơn son, đang cho cá ăn bánh ngọt trong đĩa. Cá trong ao vì thế mà nô nức bơi lội, cảnh ao lấp lánh. Nữ nhân này mặc dù có ngoại hình xinh đẹp ưu nhã, lại cực kỳ lạnh lùng, khi quay đầu nói chuyện với người hầu, có thể nhìn thấy bà ta có một đôi mắt phượng xếch lên, đồng tử hơi lồi ra, thoáng như hung tướng đẹp mà kiêu.
Sở Vãn Ninh khẽ nhíu mày, nhìn bà ta, lại ngẩng đầu nhìn Sư Muội.
“Bà ta không phải mẹ ta.” Sư Muội dường như nhận ra sự nghi ngờ của Sư Muội, cười, “Đó là mẹ đẻ của Mộc tỷ tỷ, Lâm thị.”
Không lâu sau đó, một nữ tử trẻ tuổi mặc váy lụa thêu tơ, thắt búi tóc nha hoàn Thiên Âm Các đi từ viền gương vào trong bức hình, nàng ta ước chừng chỉ mười bảy mười tám, dung mạo nhu mì, dịu dàng hiền thục. Sư Muội vuốt nhẹ mặt gương, nói: “Đây mới là mẹ ta… Bà là hậu duệ của Hóa Bích Chi Tôn Tống Tinh Di. Cô Nguyệt Dạ nuôi bà như súc sinh, không đặt tên cho bà. Sau khi bà thoát được, muốn đặt cho mình một cái tên, nhưng Tống là họ danh gia của Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, bà không dám lấy, vậy nên bèn dùng chữ Hóa trong Hóa Bích Chi Tôn, lấy từ đồng âm, từ đó xưng là Hoa Quy.” (Hóa 化 – huà, Hoa 华 – huá)
“Quy có nghĩa là trở về quê hương, sau khi mẫu thân ta biết được tộc Điệp Cốt còn có thể quay lại Ma Giới, vẫn luôn hi vọng đưa tất cả tộc nhân về nhà.”
Gương đồng loang lổ không che nổi dung nhanh nghiêng thành của Hoa Quy, nàng ta đang kính cẩn lại dịu dàng nói chuyện với Lâm thị. Sở Vãn Ninh nhận thấy Lâm thị trong hình ảnh vẫn luôn lạnh băng, những thị nữ khác đều lo sợ tái mét mặt mày, chỉ có một mình Hoa Quy thản nhiên cười nói, cực kỳ chân thành với nữ chủ nhân.
Sở Vãn Ninh ngước mắt: “Vì sao bà ấy vào được Thiên Âm Các?”
“Là đệ tử Thiên Âm Các cấp cao trước đó đã giúp bà. Kỳ thực những gì ghi trên sách không phải là chân tướng. Sau khi mẹ ta trốn khỏi Cô Nguyệt Dạ, không hề rời khỏi gã ta. Lúc đó bọn họ vẫn đang mặn nồng, mẹ ta bèn khẩn cầu gã nghĩ cách thả đồng tộc của mình ra. Đệ tử kia nghe lời bà răm rắp, bèn nghĩ cách trộm kiếp hỏa Thiên Âm Các, giúp bà một tay.”
Ấn đường Sở Vãn Ninh nhíu thành một vệt mờ, thầm nghĩ hóa ra là vậy.
Ghi chép trong sử sách không phải bao giờ cũng đúng, một vài chân tướng sẽ dần dần bị dòng lũ tháng năm ăn mòn, đến khi người của niên đại đó đều đã già cả, không còn thanh xuân, sẽ không còn ai biết được chân dung của chuyện cũ.
Sư Muội dừng lại dây lát, tiếp tục nói: “Sau hai năm, giới Tu Chân dần dần quên mất chuyện kiếp hỏa Cô Nguyệt Dạ, mà đúng lúc đó, Lâm phu nhân của Thiên Âm Các sinh hạ một nữ nhi, mà Lâm thị tính tình kỳ quái, không giỏi trông nom con trẻ, vậy nên cần tìm vài cô nương chân tay linh hoạt đến hỗ trợ. Tên đệ tử kia nhân cơ hội dẫn mẹ ta vào Các. Từ đó, mẫu thân ta liền trở thành thị nữ của Lâm thị.”
Nghe đến đây, Sở Vãn Ninh lại tiếp tục nhìn gương đồng, không biết cảnh tượng trên mặt gương đã thay đổi từ lúc nào, Lâm thị đọc sách bên cửa sổ, Hoa Quy thì ở bên cạnh bà ta, bế một đứa trẻ trong tã bọc, hết sức dỗ dành.
Cảnh tượng này thoáng trông thì rất dịu dàng, nữ chủ nhân ung dung, tỳ nữ trung thành, đứa trẻ hồn nhiên.
Nhưng ngẫm kĩ lại, chỉ cảm thấy sóng ngầm cuồn cuộn.
“… Sau này bà ấy đã thay thế vị trí của Lâm phu nhân.”
“… Phải.” Sư Muội nói, “Ở lại Thiên Âm Các đã lâu, mẹ ta nhận thấy địa vị siêu nhiên của môn phái này ở giới Tu Chân. Suy cho cùng, khi đó bà vẫn còn có phần ngây thơ, nghĩ ra một chủ ý mà bà tự cho rằng còn tốt hơn quay về Ma Giới.”
“Cái gì.”
“Trở thành phu nhân Thiên Âm Các.” Sư Muội nói, “Hậu duệ thần linh, lời nói ngàn vàng, bà nghĩ rằng chỉ cần các chủ có thể cất lời, sau này giới Tu Chân sẽ không còn ai giết hại —— Chí ít cũng sẽ không có ai ngang nhiên giết hại Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch nữa.”
Hình ảnh chuyển biến, gỉ xanh trên mặt kính phản chiếu màu tối tăm, vẫn là đài ngắm cảnh ban đầu kia, nhưng không biết đã đến mùa đông năm nào.
Hoa sen dưới đài đều đã khô héo, lác đác điêu tàn. Không có chuồn chuồn, trong hồ cũng không thấy cá chép đỏ nhảy nhót. Những sinh linh sống động và vị mỹ nhân lạnh lùng Lâm thị ngày xưa đều không còn nữa. Thay vào đó là tuyết bay đầy trời, mai vàng ám hương, và bóng lưng một nữ nhân khoác áo lông cáo trắng dày dặn. (ám hương: tên gọi khác của hoa mai)
Một lát sau, có một nam nhân đến gần, bà ta nghe tiếng ngoái nhìn, gương mặt phong hoa tuyệt đại kia được bao trùm trong lớp lông hồ ly phần phật. Bà nở nụ cười rực rỡ với ông ta, khiến cả tuyết vừa rơi cũng nhạt màu.
Hoa Quy của lúc này, không biết đã dùng thủ đoạn gì để khiến các chủ Thiên Âm Các bỏ rơi người vợ cả, sau khi bị bỏ không lâu, Lâm thị đã qua đời. Cùng có cái chết kỳ lạ còn là đệ tử cấp cao đã từng trợ giúp bà ta.
Bà ta cuối cùng cũng đạt được ước nguyện, trở thành các chủ phu nhân Thiên Âm Các hậu duệ thần linh.
Bàu trời màu xám tro, tuyết bay tựa lông ngỗng, Hoa Quy đi tới trước mặt trượng phu, vái chào ông ta, sau đó mỉm cười đưa tay, xoa mái tóc của cô bé nhỏ bên cạnh ông.
“… Là Mộc Yên Ly?”
Sư Muội cười: “Đúng vậy.”
“…”
“Có phải sư tôn không hiểu, vì sao Mộc tỷ tỷ thân là con gái Lâm thị, lại một lòng hướng về mẫu thân ta, vứt bỏ người mẹ đã đẻ ra mình không?”
Sở Vãn Ninh không nói đúng sai, tiếp tục nhìn tình cảnh trong gương.
Khi đó Mộc Yên Ly cùng lắm là bốn năm tuổi, không hề phản kháng, được Hoa Quy ôm vào trong lòng, thậm chí còn ôm cái cổ thanh tú của Hoa Quy cười khanh khách, có vẻ như được vị mẹ kế này trêu chọc mà rất vui thích.
Sư Muội nói: “Lâm thị bản tính u buồn, trầm mặc ít nói, cũng không có tình mẫu tử. Sau khi Mộc tỷ tỷ ra đời, bệnh tình của bà ta càng thêm nghiêm trọng, thậm chí còn đến mức làm hại người khác hoặc tự hại bản thân. Có một lần, mẹ ta không trông coi trong phòng, bà ta bèn cầm kéo đâm lên mu bàn tay Mộc tỷ tỷ, đến khi đâm ra bốn năm lỗ thủng, mẹ ta trở về. Là bà cứu Mộc tỷ tỷ đã giàn giụa nước mắt.
“Một người mẹ đẻ có thể đâm chết mình, và một người mẹ kế đã yêu thương mình, săn sóc mình từ bé, Mộc tỷ tỷ chọn người phía sau.”
Cảnh tượng thay đổi, ngoài cửa sổ đọng một tầng băng mỏng, dán vạn thọ hồng phúc. Hẳn là tết năm nào đó vừa qua, Hoa Quy ngồi trước chiếc bàn tử đàn viết chữ.
Bên cạnh bà là hai đứa trẻ, một nam một nữ, bé gái cao ngạo lạnh lùng, bé trai thì mặt mày hiền dịu, chính là Hoa Bích Nam và Mộc Yên Ly khi còn nhỏ.
“Xong rồi.” Hoa Quy nheo mắt, cầm giấy tuyên lên thổi, mỉm cười, “Xem mẫu thân các con chép lại bản sách linh đan dược tông này, viết không tệ chứ?”
Khi đó Mộc Yên Ly vẫn chỉ mới biết bi bô, the thé giọng: “Mẫu thiên viết đương nhiên là đẹp rồi.”
Sư Muội còn nhỏ tuổi hơn, ngay cả bi bô cũng không biết, chỉ ngồi yên tại chỗ, mút ngón tay ngon lành, nhìn hai người kia cười đùa vui vẻ.
“Cha ta cả ngày chỉ say mê tu luyện pháp thuật, thường ít khi quản thúc hai tỷ đệ ta, kiến thức vỡ lòng của ta và Mộc tỷ tỷ đều là do bà đích thân dạy dỗ.” Nhìn cảnh tượng trong gương, Sư Muội hồi tưởng, “Bà dạy chúng ta đọc văn viết chữ, dạy chúng ta một vài pháp thuật cơ bản nhất.”
“Bà ấy biết pháp thuật?”
“Chỉ biết một chút.” Sư Muội dừng lại, “Mấy chiêu thức giả vờ giả vịt để hù dọa bách tính thông thường, chỉ sợ ngay cả tu sĩ kém cỏi nhất cũng đánh không lại được.”
“…”
“Thế nhưng bà sẵn lòng ở bên chúng ta, bầu bạn với chúng ta đêm đêm ngày ngày.” Thở dài một tiếng, ánh mắt của Sư Muội hơi ngẩn ra, “Dù bà có lắm mưu nhiều kế thế nào, đối đãi người ngoài ra sao, nhưng với ta và Mộc tỷ tỷ, bà tốt tận tâm can.”
Cảnh tượng trên mặt gương bắt đầu thay đổi nhanh hơn, tựa hồ thời gian như thoi như nước, chảy qua kẽ ngón tay. Trong bao tình cảnh lướt qua vội vã này, Mộc Yên Ly và Sư Muội dần dần lớn lên.
Mà trong quá trình này, mỗi một bước đi của hai tỷ đệ bọn họ đều có Hoa Quy bảo vệ.
Đêm mưa dông tầm tã, bà dỗ dành Mộc Yên Ly đi vào giấc ngủ.
Giữa chiều hạ quang đãng ngát hương, bà đút Sư Muội ăn canh đậu đỏ ý dĩ.
Cứ như vậy, từng giờ từng phút.
“Sau này, ta đến tuổi học vỡ lòng thuật pháp, phụ thân đích thân dạy pháp thuật Thiên Âm Các cho ta, nhưng ta bẩm sinh ngu dốt, thực sự không học nổi. Ông ta rất thất vọng, khi đó ta cũng cảm thấy bản thân là một tên phế vật hèn mọn —— Dẫu sao Mộc tỷ tỷ đã trúc cơ thuận lợi từ khi tám tuổi, mà ta tốn bao nhiêu công sức, lại không có được chút khí cảm nào.”
Tiểu Sư Muội trong hình ảnh ngẩn người bên hồ, trên đầu gối nho nhỏ đặt một thanh kiếm còn nhỏ hơn.
Hoa Quy lê váy dài uốn lượn, cau mày, đi qua chiếc cầu gỗ nổi. Ánh mắt bà lướt một vòng, tìm thấy đứa bé bần thần lẻ loi, nét mặt lo lắng cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn.
Bà đến bên cạnh nó, cúi xuống nói gì đó với nó, sau đó ôm Sư Muội vào lòng, quay người đi tới cuối hoa viên.
“Bởi vì từng ở Cô Nguyệt Dạ rất lâu, bà đã gặp rất nhiều người linh lực yếu ớt, nhờ tu luyện dược tông mà có thể có được một chỗ đứng trong giới Tu Chân.” Sư Muội nói, “Bà không hề vì chuyện Cô Nguyệt Dạ từng ngược đãi Mỹ Nhân Tịch mà phủ nhận hết mọi thứ. Bà thuyết phục phụ thân, từ đó để ta bắt đầu tu hành con đường dược cổ.”
Trước đó, khi Sư Muội kể về những nội dung nam nữ tư tình lục đục đấu đá, Sở Vãn Ninh đã đoán được con người Hoa Quy có thủ đoạn, nhưng cụ thể lợi hại ở đâu, y không quá hiểu, không thể nói rõ.
Mà khi nghe đến đây, y lại đột nhiên rõ ràng cảm nhận được sự sắc sảo của nữ nhân này ——
Đối với bà ta, Cô Nguyệt Dạ giống như ác mộng Địa Ngục, nuốt chửng nửa đời trước của bà. Đổi thành người bình thường, dù có không hận thấu xương, lòng cũng phải có khúc mắc với dược tông, không thể công nhận. Nhưng bà ta lại biết rất rõ dược tông là gì, bản thân cần gì, nên làm như thế nào.
Bà ta có đôi mắt cực kỳ tinh tường, dù thù có sâu như biển, cũng tuyệt đối không hành động theo cảm tính.
“Mưu đồ của bà vẫn luôn rõ ràng rành mạch. Đi một bước, có thể đã nghĩ tới một trăm bước tiếp theo. Vậy nên ngoài việc chăm sóc ta và Mộc tỷ tỷ, bà còn có tinh lực thu thập tung tích của tộc nhân ở khắp nơi, sau đó giấu trời vượt biển, cho bọn họ chỗ ẩn náu.”
(giấu trời qua biển: kế đầu tiên trong ba mươi sáu kế, đánh lạc hướng đối phương)
Nhưng hiển nhiên, địa vị sau này của Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch vẫn không được thay đổi, mà Sở Vãn Ninh nhớ rằng vị Hoa phu nhân này đã qua đời rất sớm. Trong việc này tất nhiên có điều ẩn khuất.
Liên hệ với những lời đồn đại về tộc Điệp Cốt và hậu duệ Thần Tộc, Sở Vãn Ninh mơ hồ suy đoán ra trong lòng. Y hỏi: “… Sau này, thân phận của Hoa phu nhân… bại lộ sao?”
Sư Muội không đáp lời ngày, trong con ngươi của y lóe lên ánh sáng vời vợi, thoáng trông đã thấy cực kỳ sắc nhọn, giống như oán hận thấu xương, nhưng nhìn kĩ, lại giống như xót xa tựa thủy triều.
“Vốn không thể bại lộ.” Y nói, “Phụ thân không có đầu óc, hoàn toàn không nhận ra sự kỳ lạ của mẫu thân… Nhưng dù thế nào đi nữa ông ta vẫn là hậu duệ thiên thần, dù máu của Thần Tộc trong cơ thể của ông ta đã cực kỳ ít ỏi, nhưng vẫn có vài cảm nhận thiên phú.”
Y hạ mắt nhìn tấm gương, hình ảnh đã chuyển đến phòng các chủ Thiên Âm Các, một nam nhân tóc mai lốm đốm triền miên trên giường bệnh.
“Năm ta chín tuổi, nam nhân này mắc bệnh nặng, bệnh rất kỳ lạ, mời đại phu giỏi nhất đến khám cũng không tra được nguyên nhân.”
Sư Muội nói xong, cười lạnh một tiếng: “Kỳ thực sau khi biết nội tình, lý do lại rất rõ ràng. Ông ta là hậu duệ Thần, mẹ ta là hậu duệ Ma. Sau trận chiến Thần Ma, Ma Tôn đã buông lời nguyền rủa —— Từ nay về sau thiên thu đời đời, Thần Ma không thể kết nghĩa, kẻ phạm phải chết.”
“Bệnh lạ của phụ thân chính là do lời nguyền thượng cổ này, nhưng bởi vì ông ta không biết chuyện. Mà Thần Giới thì sao, có lẽ là vì thương hại, có lẽ là vì muốn làm khó Ma Tôn. Cuối cùng, vào một đêm, có thần quân báo mộng cho phụ thân, kể từ đầu đến cuối ngọn nguồn sự việc cho ông. Đồng thời nói rằng… Nếu muốn sống, phải đoạn tuyệt với ma nữ kia.”
Sở Vãn Ninh nhìn gương mặt có phần dữ tợn của Sư Muội, đợi y nói tiếp.
Y biết sự tình tuyệt đối không chỉ đơn giản là đoạn tuyệt.
Sư Muội nói: “Sau khi tỉnh mộng, phụ thân nổi trận lôi đình. Xưa nay Thiên Âm Các muốn gió được gió muốn mưa được mưa, địa vị của ông ta ở giới Tu Chân là siêu nhiên, ai ai cũng coi ông ta như thần linh mà tôn trọng. Nhưng nữ nhân này… Đám thịt nhão như heo như chó để người ta xâu xé, lô đỉnh song tu này, lại dám tính kế lên ông ta, lợi dụng ông ta, lừa gạt ông ta.”
“…”
“Bà ta thậm chí còn suýt chút nữa đã liên lụy khiến ông ta phải chết, thật ác độc làm sao, vậy nên…”
Hít một hơi thật sâu, mặc dù giỏi kiềm chế, giọng nói của Sư Muội vẫn có phần khàn đi.
Y nắm chặt chén trà, trà bên trong đã nguội, y vẫn chưa uống hết. Thoáng một ý nghĩ, dùng sức quá mạnh, chén sứ “bịch” một tiếng, vỡ tan tành.
Nước trà bắn khắp nơi…
Mặt gương cũng bị nước trà hắt xuống, hình ảnh bị nước trà màu hổ phách thấm mờ, có thể loáng thoáng nhìn thấy nam nhân trên giường bệnh gọi Hoa Quy đến.
Ông ta đi chân trần xuống giường, ra vẻ như không có chuyện gì, hàn huyên với bà vài câu, mỉm cười đi tới cửa, đưa lưng về phía Hoa Quy, cụp một tiếng, đóng cửa phòng lại, cài khóa.
—— Nam nhân quay đầu nhìn thê tử của mình. Trong nước đọng và cảnh gương vặn vẹo, nổi lên một gương mặt thay đổi rõ rệt.
Sư Muội chợt rùng mình, bỗng nhiên úp mặt gương xuống, không nhìn thêm nữa.
Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay y, giống như rễ cây khúc khuỷu, trong từng mạch máu đều chảy nỗi sợ hãi và căm hận. (gốc là 盘虬错龙, chỉ cây cối gồ ghề khúc khuỷu như rồng cuộn vào nhau)
Hồi lâu sau, y vùi mặt vào sâu trong lòng bàn tay.
“Ông ta…”
Mở miệng nói một từ lại ngừng bặt.
“Tên súc sinh này…” Như sắp có nỗi hận tựa hồng thủy ngập trời muốn bùng nổ, như có ngàn vạn lời nói muốn thóa mạ, nhưng vạn mã thiên quân xông đến cổ họng, ngươi tranh ta đoạt không biết nói ra câu nào trước tiên, lại câm lặng.
Sư Muội bình ổn tâm tình, y hẳn đã xem mặt gương này rất nhiều lần, thế nhưng đã bao lâu nay, đã qua bao nhiêu năm, vẫn còn hận.
Y chậm rãi dừng cơn run rẩy. Cuối cùng, những nỗi hận này trở thành một câu nói nghe thật bình thản.
“Ngày hôm đó, người cha thánh thần của ta, đã ăn tươi nuốt sống mẫu thân ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi