SONGKRAN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHAP ĐẶC BIỆT - SONGKRAN

"Hôm nay là ngày Songkran. Thanh niên trong làng thực sự rất vui."

Âm thanh của bài hát vang lên khi Mac đang nằm trên giường nghịch điện thoại, khiến Mac lập tức nhìn bạn trai vừa bước ra khỏi phòng tắm.

-Đợi đã, hôm nay là ngày Loy Krathong. Tại sao bạn lại đến hát bài hát Songkran? Mạc nhẹ nhàng hỏi người yêu.

-Tại sao? Họ có ép buộc bạn không? Điều gì bị cấm hát những bài hát Songkran vào ngày Loy Krathong? Nan tức giận hỏi.

Mac chỉ có thể lắc đầu qua lại với người yêu. Lễ hội Loy Krathong diễn ra ngay khi Mac trở về Thái Lan.

-Tùy cậu. Cậu cũng có thể hát Happy Birthday nữa, Mac cãi lại, khó chịu vì sự tức giận của người yêu. Có một tiếng cười khàn khàn.

-Không, họ quảng bá Loy Krathong và làm cho dòng sông trở nên ô nhiễm. Tôi nghĩ chúng tôi vừa đi dạo dọc lễ hội Loy Krathong. Về phần câu chuyện nổi Let's just take it online, Mac đề nghị, hơi nhướng mày.

-Tôi không nghĩ bạn sẽ là người cứu thế giới như những người khác, Nan mỉm cười nói.

-Chúng ta có phải phát triển như con người không? Ngoài ra tôi vừa thấy có người chia sẻ câu chuyện về Loy Krathong. Người ta kể rằng mỗi lần Loy Krathong được tổ chức, hàng triệu cây kim rơi xuống sông rạch. Và những miếng chuối ở đâu? Lá chuối, một loại hoa khác Dù phân hủy sinh học một cách tự nhiên nhưng lại trôi nổi xung quanh khiến tắc cống. Nó không ổn. Tôi đã suy nghĩ về điều đó và tôi đồng ý. Năm ngoái, người ta phải thu gom rất nhiều rác từ kênh, sông, biển và nếu động vật thủy sinh đến và chọc kim vào đó thì sẽ rất tệ, Mac nói, như đã thấy trên nhiều thế giới trực tuyến.

-Điều đó sẽ cho bạn biết rằng Loy Krathong đã được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Nó không giống như vậy? Nan hỏi đơn giản vì muốn biết ý kiến người yêu.

- Không phải là nó tệ đâu. Lễ hội đã có một số ý nghĩa quan trọng gắn liền với nó. Nhưng khi thời đại thay đổi, Môi trường cũng thay đổi. Chúng ta nên thay đổi điều gì đó để cùng lúc bảo tồn cả lễ hội và môi trường của thế giới. Giống như Loi Krathong chúng tôi đổi sang nổi trên mạng hay bất cứ ai muốn xin lỗi Mae Kongka theo niềm tin của mình. Bạn chỉ cần đi và giơ tay để tỏ lòng thành kính bên bờ sông, Mac vừa nghĩ vừa nói.

Nan đang nhìn anh và mỉm cười

- Cậu cười cái gì thế? Mac bối rối hỏi.

- Anh tự hào nói.

-Tự hào về bạn? Mạc hỏi lại.

-Cuối cùng số tiền gửi cho trâu đi học cũng không hề lãng phí, Nan nói trêu chọc bạn trai trước khi bị ném gối vào người nhưng nhanh chóng bị né tránh với nụ cười sát khí

- Đồ ngốc, đi thay đồ đi. Tất cả những gì bạn có thể làm là ngồi và thể hiện, Mac mắng anh ta một cách không nghiêm túc.

Bởi lúc này chỉ là một chiếc khăn tắm quấn quanh người, để lộ bộ ngực rắn chắc và sáu múi thu hút ánh nhìn của Mac.

- Đây không được gọi là diễn kịch. Nó khác hẳn theo cách đó. Điều này được gọi là trỏ.

Nói xong, anh ta tháo nút thắt trên chiếc khăn rồi trải nó ra đồng thời lắc hông qua lại khiến trục vẫn còn nóng đung đưa qua lại do lực ly tâm. Mặt Mac nóng bừng. Dù trước đó đã bắt được và luôn chạm vào anh nhưng anh vẫn xấu hổ.

-Chết tiệt!! Chết tiệt, cậu nghịch ngợm quá, Mac nói, lập tức đưa cả hai tay lên che mắt.

-Haha, sao cậu lại nhắm mắt thế? Bạn đã từng mút và liếm trước đây phải không? anh giả vờ hỏi Nan

Khi khỏa thân đi lại, tìm kiếm quần áo để mặc mà không hề xấu hổ, Mac phải giữ bình tĩnh. Anh kiểm tra xem cô đã bắt đầu mặc quần áo chưa.

- Đúng là một khoảnh khắc thất thường, anh Mac hét lên rồi cười lớn.

Cho đến khi Mac nhận ra mình đang mặc quần áo. Thế là anh hạ tay xuống khỏi mắt. Anh ta mặc chiếc quần jean gọn gàng với chiếc áo phông khoác trên đôi vai rắn chắc. Nan bước tới chỗ Mac đang ngồi trên giường rồi đưa tay ôm lấy cằm người yêu.

Vậy hãy sắp xếp cho bạn nhé, Nan nói, nhướn mày nhìn Mac. Sau đó Mac tát vào tay anh ta.

-Anh đói hơn là đợi em tắm rồi mặc quần áo, bụng cồn cào mấy lần, Mac trả lời.

Nan mỉm cười trước khi lấy chiếc áo khoác trên vai mặc vào, rồi đi chải tóc và tạo kiểu thêm một chút.

- Ồ, tôi đói. Bạn có muốn ăn đồ ăn Nhật không? Nan hỏi.

Mac lập tức gật đầu vì đã nhiều tháng rồi anh không ăn đồ Nhật. Trước khi Mac xuống giường, cầm lấy một chiếc túi nhỏ có dây đeo rồi xách nó bước ra khỏi phòng ngủ.

-Tôi sẽ chọn Mac trước. Các chàng trai, muốn đi đâu thì đi, Nan nói với cấp dưới vì muốn cấp dưới của mình được đi du lịch. Vì vậy, đường đua đã bị đóng cửa ngày hôm nay.

-Vậy là cậu không cho tôi đi cùng à? Tan ap oi hỏi, dẫn theo đám thuộc hạ còn lại cùng nhau đi bộ qua quảng trường Loy Krathong.

- Không, năm nay tôi hẹn hò với hai người vợ của tôi, Nan mỉm cười nói.

Mac lắc đầu trước khi đẩy anh lại và đi về phía xe. Và khi lên xe, anh lập tức rời khỏi nhà.

-Bạn đã nghĩ xem mình muốn đi đâu trong Loy Krathong chưa? Nan vừa lái xe vừa hỏi.

Tôi nghĩ tới đó, Mac trả lời ngay

-Ở đâu? Nam hỏi tiếp.

-Tôi muốn thử đi dạo quanh lễ hội Loy Krathong ở Đại học KSS. Đã nhiều năm tôi không thấy bạn bè chia sẻ không khí của sự kiện. Vì vậy, tôi muốn đi dạo, Mac trả lời vì anh ấy du học ở nước ngoài và do đó, anh ấy chưa trải nghiệm một số hoạt động sinh viên ở Thái Lan. Lễ hội Loi Krathong cũng là một phần của hoạt động này

- Có tắc nghẽn ở khu vực đó. Ngoài ra, đó là Ngày Loy Krathong.

Nan phàn nàn một chút. Sau đó Mac ngồi im lặng. Nan quay lại nhìn mặt người yêu rồi thở dài:

-Được rồi, anh có thể đưa tôi đi. Vì những điều lâu dài, tôi sẽ trở lại, anh miễn cưỡng nói. Làm Mac mỉm cười ngay lập tức.

-Tối nay khi chúng ta quay lại... Anh sẽ làm điều em muốn, Mac trả lời, nhưng anh không nhìn Nan.

Anh quay người nhìn ra ngoài xe. Để che giấu sự xấu hổ của mình, Nan quay sang nhìn Mac và mỉm cười hài lòng.

-Anh nói anh sẽ làm theo ý tôi? anh ấy hỏi.

Có, Mac trả lời.

Việc đó mất một lúc. Trước khi lái xe đến trung tâm mua sắm cách nhà cô không xa lắm. Hôm nay Nan mặc chiếc quần jean bạc màu, có vài nếp nhăn. với một chiếc áo phông trắng.. Có thể nhìn thấy đường nét của bộ ngực rắn chắc, mái tóc dài sau gáy được buộc nửa chừng theo kiểu buông xõa. Giày cao đến mắt cá chân da lộn.

Mac liếc nhìn người yêu, chợt có cảm giác chiếm hữu. Ngày xưa anh nhìn thì bảo trông hơi dã man nhưng khi nhìn kỹ thì thấy nó ngầu, siêu thực đến mức cũng lọt vào mắt xanh của các nam nữ thanh niên.

-Bạn đang nhìn gì đó? Nan hỏi khi xuống xe thì thấy Mac đang đứng nhìn mình.

- Bực mình quá, Mac nói khiến anh bật cười rồi tiến tới ôm cổ Mac

Hôm nay Mac mặc một chiếc áo phông trắng nhưng cô che nó bằng một chiếc áo len màu kem. Cùng với quần jean đen và giày thể thao.

-Sao cậu lại làm phiền tôi? Nan hỏi, Mac phát ra một âm thanh hơi khó chịu trong cổ họng.

-Chết tiệt, tôi đói quá, Mac nói trước khi bước vào trung tâm thương mại.

Nói xong cô ôm cổ Mac không chịu buông. Nếu bình thường thì Mac đã bỏ cánh tay đó đi rồi. Nhưng không phải hôm nay. Mac muốn đi vòng quanh và ôm cổ anh như vậy suốt chặng đường. Một phần là để cho người khác thấy sự thân thiết của cả hai. Khi anh đến một nhà hàng Nhật Bản, cả hai đi tìm chỗ ngồi gần cửa sổ trước cửa hàng, ngồi đối diện nhau. Không để cảm thấy khó chịu. Mac gọi đồ ăn rồi ngồi nhìn dòng người đi lại quanh khu thương mại.

-Anh có tính chiếm hữu không? Nan đột nhiên hỏi.

Điều này khiến Mac có vẻ hơi bối rối.

-Bạn tự hào về điều gì? Mạc hỏi lại.

- Tôi tự hào vì có được người chồng đẹp trai. Tôi biết bạn ghen tị với những người nhìn tôi, phải không? Anh mỉm cười hỏi.

Mac hơi mím môi.

-Vậy thì sao? Tôi không thể sở hữu được sao? Mạc hỏi lại.

-Sao cậu lại ghen tị thế? Chia sẻ kẹo mắt của bạn với người khác. Những người khác chỉ có thể xem. Nhưng tôi không thể chạm vào toàn bộ cơ thể mình, Nan mỉm cười nói.

Cô ấy thích trêu chọc bạn trai để chọc tức anh ấy rồi làm lành sau đó.

-Nếu tôi cho người khác ăn mắt? Mac kể trước khi giả vờ vén cổ áo sơ mi để lộ bờ vai, Nan đứng dậy rồi nghiêng người qua bàn trước khi lập tức hôn lên bờ vai mịn màng của Mac. Đôi mắt của Mac mở to và khuôn mặt anh ấm áp vì họ đang đứng ở phía trước cửa hàng, nơi mọi người có thể đi ngang qua và nhìn vào bên trong. Mac lập tức kéo cổ áo sơ mi lại.

-Anh đang làm cái quái gì với tôi vậy? Mac rít không quá lớn. cùng với việc nhìn xung quanh xem có ai đang theo dõi hay không

Một nụ cười tinh nghịch làm cong khóe miệng anh.

-Muốn thể hiện thì thể hiện đi. Những người khác chỉ có thể xem. Nhưng đừng cảm thấy nó. Nó được hiển thị ở đâu? Tôi có thể cảm nhận được điều đó ngay tại đó, Nan nhướng mày nói.

Để truyền đạt rằng nếu Mac mặc nhiều áo như thế này hơn, anh ấy sẽ tự hào và luôn hôn ngay chỗ đó để khoe với người khác.

-Anh khó ưa quá,Mạc đỏ mặt phàn nàn với người yêu.

Nam cười nhẹ. Trước khi đồ ăn được dọn ra, hai người cùng ngồi ăn và nói chuyện một chút. Khi đã no nê, họ đi loanh quanh xem đồ đạc trong trung tâm thương mại. Cùng chờ thời gian đi lễ hội Loy Krathong nhé

- Cậu nghĩ khi nào cậu sẽ ở đó? Tôi hỏi khi đang đứng trước đèn đỏ ở ngã tư dẫn vào trường đại học nơi diễn ra sự kiện Loy Krathong.

Sẽ có hoạt động khai trương cửa hàng của sinh viên các khoa khác nhau

Bình tĩnh nào, chỉ mới 5 giờ thôi, Mac đáp, tính toán thời gian. Tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ đến nơi vào khoảng 6 giờ chiều, đó là thời điểm thích hợp.

Họ đi dạo và cuối cùng cả hai đã đến Đại học KSS. Khi tìm được chỗ đậu xe, họ bước vào. Hiện nay có khá nhiều người đến xem sự kiện này.

-Cậu vẫn đói à? Mac hỏi.

-Một chút thôi, Nan trả lời, cảm thấy đồ ăn Nhật đã bắt đầu được tiêu hóa.

- Chúng ta hãy tìm thứ gì đó để ăn ở đây, Mac trả lời khi thấy có nhiều quầy bán đồ ăn.

Nan gật đầu. Hai người đi loanh quanh xem đồ ăn. và bầu không khí cùng nhau.

"Tôi đi mua nước ở cửa hàng đó," Mac nói và chỉ vào một quán trà sữa cách đó không xa.

Có khá nhiều người đứng chờ mua hàng.

-Em đợi ngay đây, Nan nói vì không muốn tôi làm bừa trước cửa hàng.

Nhưng anh đang ngồi quan sát từ xa ở một nơi vắng vẻ, không xa lắm. Mạc gật đầu rồi đi mua nước. Khi đang đứng xếp hàng, một sinh viên đến gần Mac.

-Xin lỗi, một giọng nói vui tươi bên cạnh anh nói. Khiến Mac quay lại nhìn anh trước khi bước đi một chút khi một chàng trai trẻ đứng gần cơ thể anh.

-Ừ, Mạc trả lời.

-Tôi có thể có số điện thoại của bạn chứ? người kia hỏi, trừng mắt nhìn Mac.

Nó cho thấy rất rõ rằng anh ấy là người hay tán tỉnh.

- Không tiện, anh xin lỗi, anh đáp, Mac lập tức nhìn sang Nan lúc này đang cau mày nghi ngờ nhìn anh.

- Tên tôi là Dome. Và tên bạn là gì?

Phía bên kia thậm chí còn không cố gắng tiến bộ và sau đó bạn bè của phía bên kia đã đến.

-Dom Dome, tôi bảo cậu đi theo tôi. Bạn phải xếp hàng để đi tiếp, người bạn kia nói, cùng với sự kéo vội vàng của người tên Dome

-Các cậu bị sao vậy? Tôi xin lỗi đã làm phiền ông, thưa ông. Cậu có thể ra phía trước trong giây lát, Dome vội vàng nói với Mac và kết luận. Nan đang tiến về phía họ.

-Chuyện gì đã xảy ra thế? Nan hỏi.

-Tôi cũng bối rối. Anh ấy đến và xin số điện thoại của tôi. Nhưng tôi không đưa nó cho anh, Mac thờ ơ trả lời.

-Ừm, nhanh lên và mua nó đi. Để tôi có thể tiếp tục đi bộ, anh trả lời khi thấy không còn gì khác. Và khi Mac mua sắm xong, cả hai cùng đi dạo.

-Các bạn có muốn thử tham gia một hoạt động để quyên tiền cho các em không? một thanh niên khác hỏi.

-Được, Mac trả lời với vẻ hài lòng.

Sau đó cả hai đi đến Dome nói trên. Phần lớn trong số này là những phụ nữ trẻ và người chuyển giới đến để chiêm ngưỡng vẻ đẹp. Đẹp và một nhóm sáu người học các tháng đại học khác nhau được chàng trai trẻ rơi xuống nước đưa ngồi thay vì cô bé bị rơi xuống nước và ngay khi họ nhìn thấy điều đó và Mac bước vào, nhiều ánh mắt của mọi người đã quay lại lập tức hướng về phía hai người họ.

-Xin chào anh em. Bạn có thích chơi Duan Tok Nam không?

Người chăm sóc cô gái vội vàng chào hỏi. cùng với mô tả về số tiền thu được sẽ được quyên góp cho quỹ. sự phát triển của trường học cách xa nền văn minh.

-Làm sao? Mac hỏi, vẫn đứng phía sau anh. Hãy để Mac nói chuyện với học sinh.

-7 quả bóng, 100 baht, cậu sinh viên trẻ trả lời.

-Vậy thì lấy 100, Mạc trả lời trước khi lấy tiền đưa cho đối phương, đồng thời nhận được 7 quả bóng màu.

-Hãy chọn cái nào bạn muốn ném, cậu học sinh đó mỉm cười nói.

Có ba thanh niên đẹp trai đang ngồi cởi trần và chiếm vị trí trên miệng bể nước. Thật trùng hợp, một trong số họ lại là người xin số Mac. Vì vậy Mac nhớ ra rằng đối phương nói rằng họ đang ở Soom Duean. từ đó nhận ra phía bên kia

-À, lại đây, chào giọng trêu chọc của thanh niên tên Dome.

Nó khiến nhiều người ngay lập tức quay lại nhìn Mac. Bởi vì Dome được các cô gái trẻ và nam thanh niên coi là phổ biến... Bởi vì đó là tháng của Hội đồng Nhân văn.

-Chàng trai cứng cỏi, tôi có thể để cậu ném vào mục tiêu của tôi được không.... Tôi có thể để người này hoang dã suốt đêm.

Dome lại lên tiếng. anh ấy làm cho bạn bè của mình thích thú và trêu chọc nhau. Mac nhìn khuôn mặt đó một lúc thì thấy đối phương đang lao về phía mình. Ngoài ra, Mac không nghĩ sẽ có ai quan tâm đến mình.

-Bạn có thể ném vào trái tim tôi.

Dome tiếp tục trêu chọc Mac. Nhiều người quan tâm Mac là ai. Nhưng trước khi Mac kịp trả lời, anh đã dừng lại.

Một tiếng thịch, quả bóng Mac đang cầm cuối cùng đã bị chính anh ta giữ lấy.

-Vậy nếu cậu đi gặp bạn trai tôi....Ý cậu là sao? Nan hỏi với giọng trầm khiến xung quanh im lặng một lúc.

Người tên Dom hơi bất ngờ vì không nghĩ Mac sẽ đi cùng bạn trai. Cộng thêm bạn trai Mac của anh ấy trông thật đáng sợ.

Mac. Anh mỉm cười một chút. khi anh nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Dome

- Ai ném được thì tốt, thưa ngài. Chàng trai đang thu tiền vội vàng trả lời với vẻ sợ hãi.

-Được rồi, tôi muốn đóng góp vào quỹ. Sau đó tôi đưa thêm 500 baht cho quả bóng, Nan nói khi tôi đưa tiền cho chàng trai trẻ.

-500 baht đã là 35 quả bóng, cộng với của tôi là 42 quả bóng, Mac choáng váng nói.

-Thật đáng giá, đó là câu trả lời trước khi Mac giúp anh lấy xô bóng từ tay chàng trai trẻ.

Hiện nay có rất nhiều người quan tâm đến nó. ai sắp ném bóng

phòng ngủ

-Anh ấy thật sự là bạn trai của cậu à? Dom hỏi với giọng hơi trầm. Khi anh nhìn thấy đôi mắt dữ tợn của cô đang nhìn anh.

-Ừm, anh ấy là bạn tôi, Mac trả lời.

Một phần để gián tiếp thông báo cho người xem.

-Bạn đã sẵn sàng chưa? Tôi muốn ném nó vào tim bạn, nó sẽ đau, Nan trả lời

Làm cho khuôn mặt của Dome bị tổn thương nhẹ. Bạn bè không thể không nói gì vì họ không muốn gây rắc rối. Họ cũng đóng góp kinh phí cho các hoạt động vui chơi.

Chúng tôi cố gắng ném quả bóng đầu tiên không trúng mục tiêu vì phải kiểm tra trọng lượng và lực ném sao cho đúng trước. Bản thân Dome ngồi đó mà lòng nặng trĩu. Tôi đã cố gắng ném hai quả bóng và tìm được cách. Với 40 quả bóng còn lại, một nụ cười nở trên môi và anh ấy nhìn vào Dome trước khi bắt đầu ném những quả bóng.

đầy hứa hẹn

Dom ngay lập tức rơi xuống nước. Sau đó từ từ đứng lên ngồi như cũ và Nan bắt đầu ném ngày càng nhiều. Mọi đường bóng đều chính xác. Dom rơi xuống nước và đứng dậy trở lại cho đến khi toàn thân run rẩy.

-Ừm, anh ơi em có thể đổi người được không? Một người bạn của Dome đã đến và nói với anh với vẻ mặt dũng cảm.

-Mày đi đâu mà thay vội thế? Hãy để tôi giải quyết vấn đề này trước. Bạn tôi nói anh ấy có thể ở lại cả đêm phải không? Nan hỏi với giọng bình tĩnh.

Mạc đứng dậy mỉm cười. Anh ấy đã đứng bên cạnh anh ấy cho đến khi tất cả các quả bóng được ném đi. Bạn bè lập tức mang khăn đến Dome.

- Cảm ơn nhóc nhiều lắm. Thật là vui, Nan nói trước khi vòng tay qua cổ Mac và thoải mái dẫn anh ra khỏi cabin và nghe thấy âm thanh của những giọng nói của bạn bè Dome bay ngang qua.

-Bạn đang làm gì thế? Chọn cách làm nũng và đừng nhìn vào mắt con ngựa, Nan cười

- À... đứa trẻ đó bị suy sụp. Tôi ngã xuống nước đến tái mặt, Mac nói đùa.

Điều đó làm khóe miệng anh nhếch lên một chút. Trên thực tế, anh ta không hề giận chàng trai trẻ chút nào, chỉ khó chịu và muốn trả thù anh ta vì đã tán tỉnh Mac.

Hãy coi đó là một bài học cho anh ấy. Nếu định tán tỉnh ai đó, trước tiên bạn nên kiểm tra xem họ có đi cùng ai đó hay không, anh ấy trả lời trước khi cả hai tiếp tục bước đi.

Trên đường đi có vài người bán krathong. Mọi người đang kêu gọi mua. Nhưng điều đó và Mac đã đồng ý rằng chúng sẽ không trôi nổi.

- Đúng như lời anh nói. Đó thực sự là rác, Nan nói khi cô nhìn thấy những chiếc krathong trôi nổi trong ao trông thật đẹp. Nhưng rồi anh nghĩ đến sáng mai chắc chắn sẽ phải đem ra ngoài vứt đi rất nhiều.

- Tôi không biết trong ao này có cá hay động vật không. Nếu tôi ở trong nước này Cá có thể chết, Mac nói.

-Tuy nhiên, đó là niềm tin và sở thích cá nhân. Chúng ta thực sự không thể bảo họ dừng Loy Krathong lại.

Nam khẽ nhún vai. Cả hai đứng dậy và nhìn mọi người trên Loy Krathong một lúc. trước khi đi dạo cùng nhau

- Món ăn nào thú vị?

Dọc đường Mạc mời Nan mua đồ ăn.

-Từ khi nào mà cậu được ăn những thứ bán ven đường như vậy vậy? Anh giả vờ hỏi.

Bởi vì nếu ngày trước bạn là máy Mac, có lẽ bạn sẽ không đến chơi ở một nơi như thế này và có thể sẽ không mua đồ ăn nhẹ như bây giờ.

-Kể từ khi tôi bắt đầu hẹn hò với bạn, Mac đã mỉm cười đáp lại.

Đúng là trước đây anh khá kiêu ngạo về mọi thứ.. Nhưng khi gặp Nan, anh đã dạy anh cách sử dụng cuộc sống theo một cách khác... Điều đó đã khiến Mac thay đổi.

Khi cả hai đã có thể mua đủ đồ ăn để ăn. Họ mời nhau ngồi một góc bên bờ ao phía bên kia, nơi có ít người hơn.

- Bạn có nghĩ rằng những người thả nổi hai chiếc kraton có được yêu mến không?

Mac cho thấy hai con kratongi đang trôi nổi cùng nhau.

-Nếu đúng như anh nghi ngờ. Vậy thì chiếc krathong đằng kia chắc chắn có mối quan hệ 3P, Tsuna.

Anh ấy chỉ vào ba chiếc krathong. Họ trôi nổi cạnh nhau. Làm Mac bật cười.

-Có lẽ là không, Mac nói, mỉm cười trước khi nhận ra điều gì đó.

- Hoàn hảo đấy. Chúng tôi đang ngồi như thế này bên hồ bơi. Bầu không khí vừa phải, Mac nói.

-Sao cậu lại muốn ra ngoài? Nan hỏi trước khi nhận được một cú đấm khó chịu từ Mac vào vai.

-Nhà của bạn. Ý tôi là gì khi nói Loy Krathong trực tuyến?" Mac vừa nói vừa rút điện thoại di động ra và nhấp vào để truy cập trang web cho phép anh tham gia Loy Krathong trực tuyến.

-Nhìn này, tôi cũng có thể chọn một chiếc krathong, Mac mỉm cười nói và cho tôi xem điện thoại di động của anh ấy.

Có 6 loại krathong để bạn lựa chọn trên trang web.

-Bạn có thể ăn krathong lá chuối. Thật dễ dàng, đó là câu trả lời, và Mac ngay lập tức chọn.

-Họ chỉ cho phép cho 1 loại đồ vào krathong. Tôi nên mang gì đây? Mỗi thứ đều có một ý nghĩa khác nhau, Mac mỉm cười nói. Vì tôi không nghĩ sẽ có chuyện như vậy.

-Nó là gì? Xin hãy đọc cho tôi nghe, Nan trả lời.

-Ừm, nếu bạn trồng cúc vạn thọ thì có nghĩa là sự nghiệp phát đạt, phát triển mạnh mẽ, luôn hưng thịnh > tình yêu ngọt ngào bền lâu, thược dược > tình bạn tốt, bạn bè chân thành, có tiền > có tiền tiêu xài và không hết tiền trong một năm, lúa > may mắn, có người trả tiền, hoa lan > sức khỏe tốt, không bệnh tật.

Mac đọc mọi thứ.

-Chỉ mặc một chiếc thôi được không? Nan hỏi và Mac gật đầu.

-Anh định chọn gì? Chỉ cần chọn. Hãy đứng yên, đó là điều anh ấy đã nói. Mac ngồi đọc ý nghĩa trên màn hình một lúc.

-Ừm, Marigold, sự nghiệp của bạn đang bùng nổ. Bây giờ tôi đang học. Còn công việc của tôi thì nó vẫn ở đó

-Anh không biết nở hoa, tình yêu ngọt ngào lâu dài Anh nghĩ em và anh lẽ ra phải có một mối quan hệ lâu dài và ngọt ngào. Lời nói của Mac khiến anh mỉm cười một chút.

- Bỏ tiền vào, dù có tiền dùng bao nhiêu năm cũng không hết... Thú vị đấy.

-Mac thật may mắn. Có người phải trả tiền. Tôi đã bắt bạn phải chờ thanh toán rồi.

- Hoa lan. Khỏe mạnh, không bệnh tật. Tôi nghĩ điều này sẽ tốt, Mac đề nghị.

-Vậy chúng ta hãy chọn một bông lan nhé, Mac nói sau khi đã quyết định.

- Tại sao bạn lại chọn cái này? anh hỏi Nan vì tò mò.

- Nếu bạn khỏe mạnh và không có bệnh tật. Nó sẽ cho anh một cuộc đời đủ dài để làm tất cả, Mac mỉm cười đáp lại, khiến anh cười nhẹ rồi đưa tay lên lắc đầu người yêu.

-Ồ, thế thì bạn có thể có một cây lan, Nan trả lời, và Mac đã chọn một cây lan. Ngoài việc thêm một phong bì cầu nguyện.

-Họ yêu cầu tôi nhập tên người sẽ nổi. Tôi sẽ đặt tên của tôi đầu tiên.

Nói xong, Mac gõ tên Nan rồi gõ vào tên người mà cô muốn bay cùng. Đó là tên của Mac.

Được rồi, nhìn này, Mac nói khi đưa điện thoại cho tôi. Nan gật đầu.

-Tôi vừa mới ra mắt nó, Mac vừa nói vừa ngồi nhìn krathong trên màn hình điện thoại di động của Mac. Sau đó Mac ngay lập tức nhấn Loy Krathong của cả hai, nó đang nổi.... cùng với Krathong của những người khác đang nổi trên mạng.

Được rồi, Mac nói.

- Ừm, vậy cậu có thể ở nhà trôi nổi, anh giả vờ nói.

- Thế nên tôi lên đây để tận hưởng không khí, Mac trả lời.

Hai người ngồi xuống và ăn hết số đồ ăn họ đã mua. Anh ta lấy rác ném vào thùng rác rồi đi loanh quanh một chút.

-Nan... Về nhà thôi, Mạc mời người yêu. Thấy họ đã đi loanh quanh được một lúc

- Bạn có đi lòng vòng cho đến khi hài lòng không? Nan Mặc hỏi và gật đầu.

-Mua thêm chút đồ ăn rồi về nhà ăn đi, khách của Mac không hề khó chịu chút nào.

Hai người đi mua đồ ăn rồi quay lại xe:

-Wow, trời cũng ấm quá, Mac nói sau khi lên xe.

- Càng về khuya, dường như có nhiều người hơn trước, Nan nói vì càng về tối, người đến càng đông.

-Vậy đó, Mac trả lời trước khi nhìn khuôn mặt người yêu bước ra từ bãi đậu xe.

- Vì vậy tôi đã thấy học sinh thực hiện nhiều hoạt động khác nhau như thế này. Bạn đã bao giờ có điều gì hối tiếc chưa? Mac thẳng thắn hỏi.

-Anh hối hận điều gì? Nan hỏi lại.

- Tiếc thay thay vì phải sống cuộc đời sinh viên đại học như họ... mà về lại phải làm việc và lo mọi việc cho bố? Mac hỏi lại.

- Không, tôi đã nói rồi là tôi không thích hợp học kiểu này. Tôi hài lòng chỉ với một chứng chỉ nghề. Tôi thích làm việc nhiều hơn.

Nan trả lời mà không quan tâm nhiều. Đúng là giáo dục khá quan trọng để sử dụng nhưng Cuộc sống nó có nghĩa là học về những điều bạn chưa biết. Nhưng anh đã học cách sống theo cách riêng của mình cho đến ngày hôm nay.

-Nghiêm túc mà nói, cho dù bạn có chứng chỉ nghề thì kinh nghiệm sống của bạn cũng lớn hơn tôi rất nhiều, Mac nói trong khi thực sự tin tưởng. Điều đó mang lại một nụ cười nhẹ.

- Cái gì cũng phải học dần dần, Nan đáp.

Anh ấy không bao giờ thực sự thất vọng khi không sống trong bức tường của trường đại học, bạn thấy ổn với anh ấy. Tại đây anh đã gặp được những người bạn tốt và gặp được một cơ hội tốt. bao gồm cả sự kiên nhẫn của anh ấy để biến mọi thứ thành có thể ngày hôm nay

"Đừng quên những gì chúng ta đã thỏa thuận," Nan nói, khiến Mac có chút bối rối.

-Cái gì? Mạc hỏi lại.

- Đó là điều mà bạn đã nói. Đêm nay bạn sẽ làm theo trái tim tôi. Bởi vì anh đã nghe theo trái tim của em và đưa em đến lễ hội Loy Krathong ở trường đại học, Nan nhắc lại ký ức.

Mac nuốt nước bọt một chút.

"Cho nên ta mới mời ngươi về nhà." Mac thấp giọng nói. Nó làm Nan mỉm cười

-Chết tiệt, nếu tôi có thể tùy ý đỗ xe bên đường.

Anh giả vờ nói thế.

"Chết tiệt, ở nhà muốn làm gì thì làm đi," Mac đột nhiên hét lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#18