Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân huấn kết thúc, các sinh viên được nghỉ ngơi hai ngày. Sau đó trường học tổ chức một bữa tiệc chào đón tân sinh viên, toàn bộ tân sinh viên năm nhất đều sẽ tham gia. Nhìn các tiết mục được chuẩn bị xuất sắc của các học trưởng học tỷ, không ít tân sinh viên dưới đài vỗ tay trầm trồ khen ngợi. 

Đặc biệt khi đến tiết mục giữa, một tốp học tỷ năm hai nhảy điệu Jazz sexy, dáng người gợi cảm nóng bỏng cùng với cặp đùi thon dài trắng nõn, làm một đám nam sinh dưới đài trợn to mắt, miệng suýt chút chảy nước dãi. Sau khi kết thúc, một đám "sói con" vỗ đỏ cả lòng bàn tay.

Kế tiếp là tiết mục đơn ca của một học trưởng có diện mạo dương quang soái khí* khiến cho không ít nữ sinh dưới đài hét chói tai.

    * Dương quang soái khí: một anh chàng đẹp trai có tính tình cởi mở, bộc trực, có nhiều bạn bè, dễ làm quen, rất lạc quan.

"Người kia không phải là học trưởng Lữ Kiệt sao? Lúc tôi mới vào trường, chính anh ấy là người hướng dẫn tôi". Bởi vì tiếng la hét xung quanh quá vang dội, Hà Vân Phi chỉ có thể ghé sát tai Lạc Vũ nói lớn. 

Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn lên, đúng thật là học trưởng Lữ Kiệt. Cả đám Lạc Vũ ngồi ở vị trí tương đối bắt mắt, Lữ Kiệt đứng ở trên đài cao nhìn xuống liền thấy được Lạc Vũ. Hắn còn cố ý vừa hát vừa vẫy tay về hướng đám người Lạc Vũ. 

Lạc Vũ thậm chí còn nghe thấy tiếng mấy nữ sinh bắt đầu xì xào bàn tán với nhau.

"Đẹp trai quá, anh ấy chính là phó hội trưởng hội học sinh Lữ Kiệt, Lữ học trưởng đi? Tớ nghe nói anh ấy không chỉ có thành tích học tập tốt, mà còn đối xử rất nhiệt tình với mọi người, hơn nữa nghe nói điều kiện gia đình cũng không tồi, đây quả thực chính là mẫu bạn trai lý tưởng mà". 

"Tui còn nghe nói đến bây giờ anh ấy chưa có bạn gái đâu, hơn nữa có khả năng là một xử nam ngây thơ, ngay cả mối tình đầu còn không có nữa!" 

"Một khi đã vậy, tớ không phải còn có cơ hội sao?" 

"Chỉ bằng cậu? Há, cậu vẫn nên về nhà tắm rửa đi ngủ đi, nếu Lữ học trưởng muốn thích, thì phải thích loại hình như tôi này". 

"Im đi, Lữ học trưởng là của tui". 

.................. 

"Đủ rồi, không phải chỉ là ăn mặc đẹp một chút thôi sao, tôi cũng có thể, thế nào mà không thấy các cô khen tôi đẹp trai đi?" Hà Vân Phi không phục mà nói với đám nữ sinh kia. 

Cả đám nữ sinh đồng loạt quay đầu lại, nhìn thoáng qua khuôn mặt thanh tú của Hà Vân Phi, đồng thanh nói: "Chúng tôi không có hứng thú với tiểu thụ". 

'Rắc' một tiếng, Hà Vân Phỉ cảm thấy trái tim mình tan nát rồi, cậu ta quay đầu lại hỏi Hạ Chính Cương: "Tiểu thụ? Tôi? Tôi nơi nào giống tiểu thụ, coi như tôi là đồng tính đi, thì tôi cũng phải là công được không?" 

"Cậu?" Hạ Chính Cương nghi ngờ liếc nhìn thân hình nhỏ bé của Hề Vân Phi từ trên xuống dưới, nói: "Không phải tôi đả kích cậu, nhưng người như cậu mà đòi làm công? Đợi kiếp sau đi".

"Hạ Chính Cương, tôi liều mạng với cậu". Hà Vân Phi cảm giác tôn nghiêm nam nhi của mình bị nghi ngờ, làm bộ muốn liều mạng với Hạ Chính Cương. Đáng tiếc, chỉ mới ba chiêu, Hạ Chính Cương liền chế phục được cậu ta. 

Hạ Chính Cương dùng một tay đè đôi tay Hà Vân Phi ra sau lưng, Hà Vân Phi liều mạng giãy giụa nhưng không thể động đậy được, Hạ Chính Cương mỉm cười nhìn cậu ta, thậm chí chính hắn còn không biết đáy mắt mình đã tràn đầy ý cười. 

Thấy một màn như vậy, ánh mắt Lạc Vũ lóe lên, nhàn nhạt nói: "Thực ra hai người mới là một đôi đi?" 

"Ai cùng cậu ta là một đôi?" Hà Vân Phi phản bác lại: "Nếu thích ai thì tôi cũng phải thích kiểu người dương quang soái khí như Lữ học trưởng vậy". 

"Ồ, hóa ra Hà Vân Phi thật sự là thụ, còn thích Lữ học trưởng? Hà Vân Phi, tôi nói cho cậu biết, Lữ học trưởng là của chúng tôi, cậu có thể lăn sang một bên". Nhóm nữ sinh bên cạnh vẫn oanh tạc Hà Vân Phi, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của nhóm nữ sinh liền biết các cô cũng chỉ nói giỡn mà thôi, không ai xem lời Hà Vân Phi nói là thật. 

Dưới ánh đèn mờ ảo, Hà Vân Phi đưa lưng về phía Hạ Chính Cương nên không nhìn thấy trong mắt Hạ Chính Cương nhanh chóng hiện lên một tia thất vọng. 

Nhìn bọn họ vui đùa ầm ĩ, Lạc Vũ không khỏi mỉm cười. Sau khi Lữ Kiệt xuống đài, nhiều nữ sinh dưới khán đài có chút không nỡ. 

Ở hậu trường, một nữ sinh có ngoại hình thanh tú trong sáng, mặc một chiếc váy màu trắng, dưới chân mang một đôi giày múa ba lê đột nhiên đi đến chỗ Lữ Kiệt với vẻ mặt như muốn khóc. 

"Lữ đồng học, làm sao bây giờ, Lý đồng học đột nhiên bị viêm ruột thừa cấp tính, hiện tại phải đi bệnh viện cấp cứu, với lại còn hai tiết mục nữa là đến tiết mục của bọn tôi. Không có dương cầm đệm nhạc, tôi làm sao nhảy đây".

Nữ sinh tên là Bạch Tiểu Tuyết, học năm 2. Cô học cùng lớp với Lữ Kiệt, thuộc top 5 hoa khôi của Kinh Đại, bởi vì có vẻ ngoài rất thanh thuần dễ mến nên ở Kinh Đại còn được gọi là tiểu tiên nữ. 

Danh sách tiết mục đón tân sinh viên đã được công bố từ lâu, dưới đài chẳng những có tân sinh viên, mà còn có rất nhiều lãnh đạo. Nếu thiếu một tiết mục, mọi người liền biết đã có tình huống xấu xảy ra, hơn nữa Bạch Tiểu Tuyết cũng coi như có danh khí ở Kinh Đại, nếu tiết mục bị hủy bỏ, ngày hôm sau cô khẳng định sẽ thành trò cười, cho nên cô nàng mới khẩn trương như vậy. 

Mà Lữ Kiệt cũng minh bạch đạo lý này, người đàn dương cầm dự bị đương nhiên cũng có, nhưng trình độ cũng bình thường. Hơn nữa bây giờ rất cấp bách, căn bản không có thời gian để quen thuộc với nhạc phổ. Cho nên, nếu muốn tìm thì phải tìm người đàn dương cầm rất tốt mới được. 

Trong trường còn ai chơi đàn dương cầm tốt? Đầu óc Lữ Kiệt nhanh chóng hoạt động, đột nhiên trong đầu hiện lên một gương mặt tinh xảo quen thuộc. 

"Lạc Vũ?" Lữ Kiệt buột miệng thốt ra. 

"Cái gì?" Bạch Tiểu Tuyết còn chưa kịp phản ứng lại. 

"Chính là Lạc Vũ". Lữ Kiệt cười nói: "Em ấy sẽ đàn dương cầm, hơn nữa đàn còn rất tốt, em ấy hẳn có thể phối hợp với cậu trên sân khấu". 

"Thật sao, cậu ấy ở đâu, giờ tôi lập tức đi tìm". Tuy cảm thấy cái tên Lạc Vũ này rất quen thuộc, nhưng Bạch Tiểu Tuyết trong lúc nhất thời nghĩ không ra đã từng nghe ở đâu. Hiện tại cô không có thời gian để suy xét này đó, mà chỉ nghĩ nhanh chóng tìm được người, dù sao thì tiết mục tiểu phẩm cũng sắp kết thúc rồi. 

"Tớ biết em ấy ở đâu, cậu ở đây chờ, tớ đi tìm em ấy". Lữ Kiệt lập tức từ trong hậu trường chạy ra ngoài.

Dưới khán đài tân sinh viên rất nhiều, đám người Lạc Vũ đúng lúc ngồi ở vị trí trung tâm. Lúc ở trên đài, Lữ Kiệt nhìn thấy rất rõ ràng, vì vậy sau khi chạy ra khỏi hậu trường, Lữ Kiệt trực tiếp đi tới chỗ Lạc Vũ. 

Đang nghiêm túc xem tiểu phẩm, Lạc Vũ đột nhiên nhìn thấy Lữ Kiệt đi tới chỗ mình. 

"Lạc... Lạc học đệ, có chuyện muốn nhờ em tới hỗ trợ một chút". Lữ Kiệt thở hổn hển nói. 

"Cái gì?" Lạc Vũ nghi hoặc. 

"Có thể đi với anh trước được không, thời gian rất gấp, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện". Mắt thấy tiểu phẩm trên sân khấu sắp kết thúc, Lữ Kiệt lộ vẻ lo lắng. 

"Được". Lạc Vũ đứng dậy đi theo Lữ Kiệt nhanh chóng rời đi. 

"Lữ học trưởng tìm Lạc Vũ làm cái gì?" Hà Vân Phi vẻ mặt tò mò. 

"Nếu thấy tò mò như vậy, cậu có thể đi theo nhìn xem". Hạ Chính Cương tức giận nói. Lữ Kiệt vừa xuất hiện, Hà Vân Phi liền đặt tầm mắt lên người Lữ Kiệt, trong lòng Hạ Chính Cương cảm thấy không thoải mái lắm. 

Hà Vân Phi dùng vẻ mặt không thể hiểu được nhìn Hạ Chính Cương: "Sao cậu lại hung dữ như vậy? Nếu nóng trong người thì mua một chai trà thảo mộc về uống hạ hỏa, đừng có mà tùy tiện phun lửa". 

"Hừ". Hạ Chính Cương quay mặt sang một bên, cũng lười để ý tới Hà Vân Phi. 

Hà Vân Phi một mặt vô tội, Hạ Chính Cương này tức giận cái gì? Làm như cậu ta từng làm gì có lỗi với hắn không bằng? Thật đúng là không thể hiểu nổi mà.

Trên đường đi, Lữ Kiệt đã nhanh chóng giải thích mọi chuyện rõ ràng, Lạc Vũ đại khái cũng hiểu được phần nào. Đứng chờ ở hậu trường, khi Bạch Tiểu Tuyết sắp khóc, Lữ Kiệt đã kịp mang người trở lại. Thấy Lữ Kiệt dẫn theo một người, Bạch Tiểu Tuyết thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhanh chóng bước tới. 

"Cậu chính Lạc Vũ đúng không? Làm phiền cậu giúp đỡ". Bạch Tiểu Tuyết sốt ruột nhìn Lạc Vũ. 

"Đưa nhạc phổ cho tôi xem thử". Lạc Vũ không nói nhiều, trực tiếp hỏi Bạch Tiểu Tuyết lấy nhạc phổ. Bạch Tiểu Tuyết lập tức đưa nhạc phổ đang cầm trong tay cho Lạc Vũ. Đôi mắt Lạc Vũ đảo qua nhạc phổ vài lần, sau đó ngẩng đầu nói với Bạch Tiểu Tuyết đang khẩn trương: "Không có vấn đề". 

"Thật tốt quá!" Bạch Tiểu Tuyết mỉm cười: "Cậu yên tâm, cậu chỉ cần đàn dương cầm cho thật tốt, còn phần hát thì không có cũng được". Tiết mục của nhóm Bạch Tiểu Tuyết ban đầu yêu cầu người đàn dương cầm vừa đàn vừa hát, mà Bạch Tiểu Tuyết dựa theo theo tiếng dương cầm, tiếng hát, dùng vũ đạo để suy diễn một câu chuyện xưa. Nhưng hiện tại thời gian cấp bách, có thể tìm được người đánh đàn không tồi đã rất tốt rồi, Bạch Tiểu Tuyết không đòi hỏi Lạc Vũ biết ca hát, cho nên cô trực tiếp cắt phần hát ra khỏi tiết mục của mình. 

"Được, tôi đã biết". Học trưởng và học tỷ đều thỉnh cầu giúp đỡ, hơn nữa cái này cũng nằm trong phạm vi năng lực của bản thân, là học đệ Lạc Vũ đương nhiên sẽ không từ chối. 

Sau khi tiểu phẩm kết thúc, tiết mục tiếp theo là tiết mục đại hợp xướng. Bởi vì còn vài ngày nữa là đến ngày một tháng mười (1/10) 'Ngày của cha mẹ', nên có vài tiết mục mang ý nghĩa tri ân cha mẹ.

Hoa Quốc coi trọng hiếu đạo nhất. Nếu ngay cả cha mẹ, người thân yêu nhất của mình mà cũng không biết hiếu thuận, thì người này tương lai ắt sẽ không có thành tựu gì lớn, đồng thời cũng không được người khác tín nhiệm. Cho nên ngày một tháng mười (1/10) hằng năm được coi là 'Ngày của cha mẹ' ở Hoa Quốc. Thời gian nghỉ theo quy định là năm ngày, trong năm ngày này, con cái đi làm ở ngoài đều sẽ về nhà đoàn tụ với cha mẹ, sau đó cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, nếu kinh tế cho phép thì có khi sẽ cùng cha mẹ đi du lịch. Xét cho cùng, không phải ai cũng có thể về nhà sum họp với gia đình trong dịp năm mới, cho nên ngày một tháng mười (1/10) 'Ngày của cha mẹ' đối với những người không thể về nhà ăn tết là ngày đặc biệt quý trọng. 

Đúng lúc còn vài ngày nữa là 'Ngày của cha mẹ', vì vậy trong bữa tiệc chào đón tân sinh viên cũng có vài tiết mục được chuẩn bị đặc biệt cho 'Ngày của cha mẹ'. 

Ánh đèn trên sân khấu tối sầm xuống, có vài người di chuyển đàn dương cầm lên sân khấu. Lạc Vũ không thay trang phục biểu diễn, cậu vẫn mặc quần áo thường ngày màu trắng ngồi bên đàn dương cầm, mà Bạch Tiểu Tuyết cũng đứng trên sân khấu làm một động tác vũ đạo mở đầu. 

"Kế tiếp là một tiết mục xuất sắc, chẳng những có mỹ nữ mà còn có soái ca nha! Hơn nữa soái ca này chẳng những đẹp mà còn rất tài năng, quan trọng nhất chính là cậu ấy là tân sinh năm nay. Được rồi, không để các bạn chờ lâu nữa, giờ xin một tràng pháo tay để hoan nghênh chương tiết mục tiếp theo, Tuyệt Luyến". 

Ngay khi người dẫn chương trình nhận được tin tiết mục tiếp theo thay đổi nhân sự, anh lập tức linh hoạt ứng biến, sau đó khơi dậy sự tò mò của mọi người dưới khán đài. Đẹp trai? Lại còn rất tài năng? Sẽ là ai đây? Mọi người đều bắt đầu suy đoán.

"Trước đó tôi có xem danh sách tiết mục rồi, không phải Lý học trưởng sao? Sao lại đột nhiên đổi người vậy?" 

"Ai đàn cũng được, nhưng đừng đổi tiên nữ tỷ tỷ của tôi là được" 

"Nghe nói Lý học trưởng đàn dương cầm không tồi, nhưng ngoại hình cũng chẳng ra gì. Hiện tại đổi một soái ca, dù đàn không tốt cũng không sao, chỉ cần được ngắm soái ca là đủ rồi". 

"Đúng, đúng". 

"Woaa, cuối cùng nữ thần của tôi cũng lên sân khấu rồi, thật mong chờ a!" 

"Đợi cả buổi tối, cuối cùng cũng đến tiết mục của tiên nữ học tỷ rồi, chương trình mau bắt đầu đi!" 

............... 

Rèm sân khấu chậm rãi kéo ra, ánh đèn một bên chiếu vào Lạc Vũ ngồi trước đàn dương cầm, một bên thì chiếu vào Bạch Tiểu Tuyết. 

Khi tiếng đàn dương cầm vang lên, Bạch Tiểu Tuyết lập tức bắt đầu nhảy.

--------------------------------------

Xem bản edit tại: https://www.wattpad.com/story/241088902-1-edit-hệ-thống-hoàn-mỹ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro