Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tiếng đàn vang lên, một số lão sư am hiểu âm nhạc gật đầu không ngừng, đàn tốt hay xấu, vừa nghe là biết. Nữ sinh mặc chiếc váy màu trắng nhảy múa nhẹ nhàng theo tiếng đàn dương cầm, làn váy trắng tinh giống như một con hồ điệp bay lượn, vẽ ra một độ cong hoàn mỹ. 

"Hết thảy phồn hoa ngoài cửa sổ 

Đã không trở lại như lúc đầu, 

Dung nhan mỹ lệ của em 

Vẫn như ngày thuở đó 

Dù là thời gian cũng không thể xóa nhòa 

Những hồi ức tốt đẹp trong lòng 

..........."

Bài hát này là ca khúc nổi tiếng của Triệu Thiên Vương《Hồi ức thanh xuân》. Ca khúc này kể về những kỷ niệm tình yêu thanh xuân vườn trường của đôi trai gái. Bởi vì Bạch Tiểu Tuyết cực kỳ thích ca khúc này, cho nên đã dùng ca khúc này biên đạo một bài nhảy cho bữa tiệc chào đón tân sinh viên. Động tác vũ đạo của cô rất đẹp mắt, mỗi một động tác như nhảy lên phím đàn. Chẳng qua khi Lạc Vũ bắt đầu hát, động tác của cô bỗng chậm lại một chút, bất quá chỉ chậm nửa giây, hiển nhiên khán giả dưới khán đài không chú ý tới, bởi vì mọi sự chú ý đều đặt lên người Lạc Vũ.

Ngồi trước đàn dương cầm màu đen, thiếu niên mặc trang phục thường ngày màu trắng, ngón tay thon dài nhảy múa trên các phím đàn đen trắng, ánh đèn chiếu vào thiếu niên như thể vì cậu khoác thêm một tầng ánh sáng. Góc nghiêng thần thánh, giọng hát đầy từ tín, biểu cảm thâm tình, trong nháy mắt đã hạ gục không ít người. 

Đôi môi dày gợi cảm lúc đóng lúc mở, một ca khúc mang hơi hướng bi thương lập tức được cậu hát ra thập phần thương cảm, nháy mắt đưa mọi người vào câu chuyện thanh xuân tươi đẹp đó. 

Chuyện kể về một đôi tình nhân đang yêu nhau, nghênh đón tốt nghiệp, đủ loại mâu thuẫn nổ ra, sau khi cãi vã, dưới sự tức giận hai người đã chia tay. Vốn dĩ bọn họ có cơ hội quay lại với nhau, nhưng bởi vì giận dỗi và do dự nên cả hai đã bỏ lỡ nhau. Vài năm sau, trải qua thành thị phồn hoa xô bồ, khi lần nữa hồi tưởng lại tình yêu thanh xuân thuần khiết ấy, cả hai đều không kìm được nước mắt, nhưng những hồi ức đó cũng chỉ có thể hồi tưởng vào đêm khuya, bởi vì hai người đều đã có gia đình riêng của mình. 

Sau khi kỹ năng nhạc kỹ thăng lên cao cấp, trình độ chơi đàn dương cầm của Lạc Vũ cũng được tăng lên, đương nhiên cái này có quan hệ đến việc cậu thường xuyên luyện tập trong không gian giả thuyết. Từ khi nhận thức được bản thân thiếu kinh nghiệm thực tiễn, Lạc Vũ liền bắt đầu nghiêm túc tập luyện. Tuy gần đây vì để hoàn thành nhiệm vụ, Lạc Vũ đa số dành thời gian luyện tập trù nghệ, nhưng những kỹ năng khác cậu cũng không bỏ qua. 

Vì vậy, ngay cả khi chỉ nhìn lướt qua nhạc phổ, đại khái hiểu được ý nghĩa của bài hát, Lạc Vũ cũng có thể ngay lập tức đặt mình vào câu chuyện của bài hát. Chỉ có nhập vai vào câu chuyện thì mới có thể hát làm cảm động người khác. Bằng không, dù đàn có tốt, hát rất hay thì tới tai người nghe cũng chỉ là một bài hát dễ nghe mà thôi.

Hiển nhiên, Lạc Vũ làm rất tốt, đến cả Bạch Tiểu Tuyết đang khiêu vũ cũng bị đưa vào câu chuyện xưa của bài hát, đem chính mình trở thành nữ chính bên trong câu chuyện ấy. Bạch Tiểu Tuyết cứ như vậy vừa nhảy vừa thâm tình chân thành nhìn Lạc Vũ, Lạc Vũ cũng đồng dạng thâm tình nhìn Bạch Tiểu Tuyết. Hai người chỉ cách xa nhau hơn một mét, nhưng dường như giữa hai người có một khoảng cách nào đó vĩnh viễn không thể vượt qua. 

Xoay tròn, xoay tròn, lại xoay tròn, Bạch Tiểu Tuyết cuối cùng ngã nhào trên mặt đất, sau đó chậm rãi đứng lên, cuối cùng lưu luyến không rời mà liếc mắt nhìn Lạc Vũ một cái, rồi xoay người rời đi. Ngay một khắc cô rời đi, tiếng dương cầm cũng dừng lại, thời gian phảng phất như đóng băng lại. 

Hai người rõ ràng yêu nhau, nhưng đến cuối lại không thể ở bên nhau, nhân sinh của mỗi người, cái sai lớn nhất không phải sai lầm, mà đó là bỏ lỡ. 

"Ba ba ba..." 

Tiếng vỗ tay vang như tiếng sấm, dưới đài bất luận là sinh viên hay lão sư đều đứng lên nhiệt liệt vỗ tay cho đôi nghệ sĩ xuất sắc trên sân khấu. 

"Ô ô ô, hát quá hay, nhảy cũng đẹp nữa, tôi không kìm được nước mắt rồi". 

"Vì cái gì hai người yêu nhau lại không thể đến được với nhau, thật không có thiên lý mà!" 

"Không những chơi đàn tốt mà hát cũng hay như vậy, tôi tuyên bố kể từ nay Lạc Vũ chính là bạch mã hoàng tử trong lòng tôi". 

"Nữ thần của ta, vì sao nàng lại có thể thích người khác được!" 

"Tuy rất thích nữ thần tỷ tỷ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hai người này rất xứng đôi a!" 

"Ở bên nhau.... ở bên nhau.... ở bên nhau..."

Một người bắt đầu, những người khác cũng ùa theo. Đứng trên sân khấu, khuôn mặt trắng nõn của Bạch Tiểu Tuyết bỗng nhiễm màu hồng phấn, có chút bối rối không biết phải làm sao.

Người dưới khán đài đều quá nhập diễn, Lạc Vũ đứng dậy, đi đến bên cạnh Bạch Tiểu Tuyết, sau đó thấp giọng nói với Bạch Tiểu Tuyết: "Học tỷ, nên chào cảm ơn xuống sân khấu rồi". 

"A, nha". Bạch Tiểu Tuyết phản ứng lại, cùng Lạc Vũ khom lưng chào khán giả, sau đó lui về hậu trường. 

Người dưới đài vẫn không bỏ cuộc mà la lớn: "Đừng đi... hai người phải ở bên nhau..." 

"Ở bên nhau..." 

Tình huống này có chút khó khống chế, hai người dẫn chương trình (MC) vội vàng ra hiện trường ứng cứu. 

"Cảm ơn sự nhiệt tình của các bạn, nhưng các bạn có phải quá nhập vai không? Giữa hai người bọn họ không có gì hết, nếu cứ nhất định phải gán ghép hai người lại với nhau, vậy thì mọi người sẽ không có cơ hội, qua hôm nay còn không hối hận chết mất?" Vị học tỷ xinh đẹp dẫn chương trình nháy mắt nói đùa. 

"Đúng vậy, kỳ thực vừa rồi tôi cũng nhịn không được hùa theo, nhưng sau đó lại hối hận muốn chết. Phải biết rằng Bạch Tiểu Tuyết chính là nữ thần của tôi a! Tôi sao có thể cam tâm tình nguyện mà đẩy nữ thần của mình đến bên người khác chứ?" MC nam làm bộ hối hận ảo não nói.

"Ha ha ha..."

Khán giả dưới đài đều bị hai người dẫn chương trình chọc cười. Hai người Lạc Vũ Bạch Tiểu Tuyết có vẻ như không có quan hệ gì, nếu bởi vì sự xúc động lần này của bọn họ mà hai người kia thật sự ở bên nhau, vậy thì không biết có bao nhiêu nam sinh nữ sinh tan nát cõi lòng đâu!

Nguyên bản nhịn không được hùa theo mọi người, sau khi ba người Tôn Minh Hạo bình tĩnh lại, đột nhiên có chút hối hận. 

Tôn Minh Hạo ảo não nói: "Tao quên mất Lạc Vũ là người của cửu cửu, nếu bị cửu cửu biết tao cũng hùa theo thì thảm rồi". 

Nói đến Mặc Hàn, Chu Gia Hào không khỏi rùng mình một cái: "Em cảm thấy chúng ta đừng nên nói chuyện này cho Mặc tiểu thúc biết thì hơn". 

Chu Gia Trí nheo đôi mắt cười cười, kỳ thực dù không có bọn họ thì Mặc tiểu thúc vẫn sẽ biết. 

Thấy hiện trường đã được kiểm soát tốt, ban lãnh đạo nhà trường cũng yên tâm ngồi xuống.

 "Tiểu tử đó thật đúng là có thể gây chuyện mà". Ngồi ở hàng ghế phía trước, Quách Kim Diệu bất đắc dĩ cười, đột nhiên nhớ tới cái gì đó liền quay đầu sang nói với hiệu trưởng ngồi bên cạnh: "Bữa tiệc chào đón tân sinh viên mỗi năm đều do sinh viên năm hai năm ba biểu diễn hình như có chút đơn điệu, bằng không thì cuối chương trình cho tiểu tử vừa rồi biểu diễn một tiết mục đi?" 

"Chủ ý này không tồi, ấn theo lời ông nói mà làm đi, trước đó tôi có nghe nói Thủ khoa đại học năm nay của chúng ta hình như còn tự sáng tác một ca khúc, vậy thì để tiểu tử đó hát ca khúc kia đi". Hiệu trưởng cười cười, sau đó nói với giáo viên ngồi bên cạnh: "Tiểu Đặng, cậu đi nói với Lạc đồng học một tiếng đi". 

Lão sư tên Tiểu Đặng vội vàng đứng dậy, sau đó đi tới hậu trường.

Lúc này ở hậu trường, Lạc Vũ bị Bạch Tiểu Tuyết lôi kéo nói cảm ơn. 

"Cảm ơn cậu, Lạc học đệ. Cậu chơi đàn dương cầm tốt quá, nhưng không nghĩ hát cũng hay như vậy". Bạch Tiểu Tuyết mỉm cười nhìn Lạc Vũ, nhớ tới mấy người ồn áo dưới khán đài, Bạch Tiểu Tuyết không nhịn được đỏ mặt: "Lạc học đệ, thật sự rất cảm ơn cậu, hay là tôi mời cậu một bữa cơm đi?" 

"Không cần, chỉ là chuyện nhỏ, không tốn sức gì". Nói xong, Lạc Vũ đang chuẩn bị rời đi thì Lữ Kiệt vội vàng chạy tới nói với Lạc Vũ: "Lạc học đệ, nếu đã lên đài rồi, vậy thì cuối chương trình em lại biểu diễn một tiết mục đơn ca đi?" 

"Không". Nếu không phải tình huống khẩn cấp, Lạc Vũ cũng không muốn lên sân khấu cho lắm. 

Lữ Kiệt vẻ mặt khó xử, cuối cùng vẫn nói ra: "Đây là ý của hiệu trưởng, hiệu trưởng hy vọng em có thể biểu diễn ca khúc em tự sáng tác kia, dù sao thì vài ngày nữa là đến 'Ngày của cha mẹ', em biểu diễn ca khúc này rất thích hợp". 

Đúng rồi, còn vài ngày nữa là đến 'Ngày của cha mẹ', Lạc Vũ nhớ tới cha mẹ đang ở G thị của mình. Sau một hồi, cậu cũng gật đầu nói: "Được". 

Thấy Lạc Vũ đã đồng ý, Lữ Kiệt thở phào nhẹ nhõm, sau đó mỉm cười: "Em đồng ý thì tốt rồi, giờ anh ra ngoài nói với bọn họ".

"Thật tốt quá rồi, Lạc học đệ, tôi lập tức đến khán đài chờ cậu biểu diễn đây. Về chuyện mời cậu đi ăn cơm hồi nãy, cậu không cần phải thoái thác, thôi cứ như vậy đi". Bạch Tiểu Tuyết mỉm cười, sau đó đi thay trang phục biểu diễn trên người, căn bản không cho Lạc Vũ cơ hội từ chối.

Bữa tiệc chào đón tân sinh viên cũng sắp kết thúc, Hà Vân Phi không thấy Lạc Vũ trở lại, lấy làm lạ hỏi: "Lạc Vũ đi đâu rồi, sao còn chưa quay lại nữa?"

Hạ Chính Cương nhìn vẻ mặt Hà Vân Phi, nhàn nhạt nói: "Có lẽ đang bận chuyện gì đó".

"Nói không chừng Lạc Vũ còn một tiết mục chưa biểu diễn đâu". 

"Không nghĩ tới Lạc Vũ sẽ lên sân khấu biểu diễn, hơn nữa bộ dạng chơi đàn dương cầm vừa nãy của cậu ấy thật sự quá soái!" Một cô gái cùng lớp quay lại nói.

Ngay sau đó một loạt nữ sinh đều gật đầu đáp lại: "Đúng vậy đúng vậy, vốn đã thấy Lạc Vũ đẹp trai rồi, nhưng lúc nãy trông cậu ấy còn đẹp trai hơn bình thường nữa, quả thực chính là hoàng tử bạch mã trong lòng chị em chúng ta mà".

"Vừa rồi không phải bà nói bạch mã hoàng tử của bà là Lữ học trưởng sao? Hiện tại sao biến thành Lạc Vũ rồi?" 

"Hiện tại tui đổi ý rồi, như vậy không được sao? Chẳng lẽ bà không cảm thấy Lạc Vũ đẹp trai hơn Lữ học trưởng sao?" 

"......."

Bữa tiệc đã gần kết thúc. Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng đã đến lúc kết thúc thì người dẫn chương trình lại nói: "Mọi người cho rằng như vậy đã kết thúc sao? Không, vẫn còn một tiết mục chưa biểu diễn đâu. Kế tiếp chúng ta hãy mời Lạc Vũ đồng học ra để biểu diễn một ca khúc do chính cậu ấy tự sáng tác nào!" 

Khán giả dưới đài lại sôi sục lên, ba người Tôn Minh Hạo vốn định rời đi, nhưng khi nghe thấy tên Lạc Vũ, ba người lại ngồi trở về. 

Lạc Vũ vừa đàn một khúc dạo đầu vừa dùng thanh âm trầm thấp nói: "Bài hát này tên là 'Con rất nhớ người', là ca khúc dành tặng cho hai người thân yêu nhất của tôi". Nói ngắn gọn vài lời, Lạc Vũ không nói thêm nữa, tiếp theo đó là tiếng hát vang lên.

"Trước kia con không hiểu được

Sinh mệnh yếu ớt cỡ nào

Trước kia con luôn cho rằng

 Người sẽ luôn ở bên con

Cho đến khi trời cao vô tình mang người đi

Con chợt nhận ra rằng

Thì ra từ bấy lâu nay con luôn cho rằng mọi thứ người cho con là lẽ đương nhiên

Để đến khi người đi rồi, cuộc sống của con mất đi sắc thái

Người đi rồi, không còn ai ôm con vào giấc ngủ

Đã từng là đồng thoại thư, nay đã thành cũ nát

Bởi vì không còn ai thủ thỉ những câu chuyện bên tai con

........"

Kỳ thực không nhiều người biết đây là bài hát do Lạc Vũ sáng tác. Dù sao thì chất lượng đoạn video được đăng tải trên mạng kia thật sự có chút kém, hơn nữa âm thanh còn chập chờn lúc có lúc không, cho nên lúc nghe hoàn toàn không có cảm giác chấn động nhân tâm như khi nghe ở hiện trường. 

Đến khi bài hát này lại vang lên lần nữa, từng câu ca như gõ vào trong lòng mỗi người, dẫn dắt những hồi ức sâu thẳm nhất. 

Đừng đợi đến khi mất đi mới biết trân trọng. Hiện tại người thân vẫn còn đó, cho dù bọn họ có lúc vừa lải nhải, lại nói dong dài, nhưng tất cả chỉ vì muốn tốt cho mình. Có lẽ lúc đầu mỗi người sẽ cảm thấy thật phiền phức, nhưng đợi đến khi thật sự mất đi, thì mới phát hiện bản thân rốt cuộc đã mất đi người quý giá nhất trong cuộc đời mình.

"Con rất nhớ mẹ, con muốn trở lại những ngày mẹ ở bên con

Con rất nhớ mẹ, nhớ những ngày mẹ giặt quần áo nấu ăn may vá cho con

Những giọt nước mắt trước khi mẹ đi

Nhỏ giọt trên mu bàn tay con

Lời dặn dò cuối cùng của mẹ

Là muốn con vui vẻ

Nguyện vọng cuối cùng của mẹ

Là muốn con sống hạnh phúc

........."

--------------------------------------

Xem bản edit tại: https://www.wattpad.com/story/241088902-1-edit-hệ-thống-hoàn-mỹ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro