Phần 04: Quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cái quan trọng là anh không thể chọn được "_Aoi nói

Tôi nhìn, có vẻ nghi ngờ_" Tại sao lại không thể chọn ? "

" Vào đây đã bảy năm, Uruha rất dễ thương... và xinh xắn nữa "

" Uhm "

Aoi hít một hơi dài_" Và Ruki thì rất xinh xắn lại dễ thương ! "

" Thế thì khác mẹ gì nhau ???? "

" Đó !!! "

" Sao ???? "

" Chính vì không khác gì nhau, nên anh làm sao có thể bỏ một và chọn một được ???? "

Tôi cười nhăn nhở, cũng là đàn ông với nhau, nhưng tôi tự cho mình là một nhành hoa cẩm chướng, lấy chung thủy làm slogan... còn tại sao Aoi san không thể học cái tính dứt khoát này của tôi chứ nhỉ ???? Tham lam, tham lam quá.

" Aoi san ! Ông phải giải quyết đi chứ, dù bệnh hoạn cỡ nào... "

" Mày nói ai bệnh ??? "_Aoi lườm

" Ah không ! Dù lạnh lùng cỡ nào đi nữa... ông cũng nên thấy đau xót khi chứng kiến Uruha và Ruki gây nhau tối ngày chỉ vì mình !! "

.... gác chân lên ghế

" Mày không hiểu àh ? Tao là người quan tâm tụi nó nhất, chỉ sau ba mẹ tụi nó thôi.. thật đấy ! "

" Hả ???? Không hiểu ! "_Tôi ngoạc mồm ra_" Đang tính biện hộ cho đức-tính tham lam của mình đấy àh ??? "

" Nhét điếu thuốc vào họng bây giờ "

" Chứ thế nào ???? "

Aoi san trầm tư một lúc, thì nhìn tôi_" Phải rồi, bởi vì quá quan tâm, cho nên mới lấy lòng được cả hai đấy thôi... "

Àh .... ra là thế, tôi đang dần hiểu ra một cái gì đó thật sự quan trọng.

" Lúc mới vào, tôi làm fanservice với Uruha, gã có vẻ không thích lắm. Nhưng sau mỗi lần fanservice như thế, tôi đều nói : Uruha này, tôi xin lỗi nhé ... "

" Tôi.. có thấy "

" Còn với Ruki, tôi thường xuyên tự kỉ nặng với nó, nó ném bài của tôi lại và quát : Anh làm như mèo mửa vậy sao ??? Nhưng khi chính nó rơi vào tình trạng tự kỉ, tôi sẽ bất chấp cái vỏ ốc của mình, đến và làm nó vui .... "

" Tại sao kì lạ vậy ???? "_Tôi hỏi

" Có gì đâu mà lạ, một đứa thì dùng mưu mẹo chuốc tôi say chỉ để được nghe tâm sự của tôi, một đứa khóc khi tôi bị kẻ khác châm chọc là hách dịch... thử hỏi tôi phải làm sao ? Thà cứ để họ gây nhau chí chóe còn hơn là nói những câu phũ phàng vô nghĩa."

" Cũng có lý.. "_Tôi từ từ bò tới

" Mà nói nghe này nhóc, thật ra..... là đàn ông ... mà không bị giành-giật mới là sỉ nhục đấy ! "_Mắt Aoi mở to, cái môi lại cong vểnh thành đường tròn dài loằng ngoằng.

Ôi cuối cùng tôi cũng được khai thông rồi. Mặt trời..Vầng Dương của tôi là đây !!!!

Nhưng tại sao nghe thế nào, tôi cũng chỉ thấy một Aoi sama tham lam hiện lồ lộ ra thế này ?

" Tao chỉ trông chừng không để Ruki giết chết Uruha là được rồi "_Lão trở về trạng thái phè phỡn như cũ. Nghiêm túc-scene end.

" Lúc buồn có thể kiếm Uruha lúc vui thì đi kiếm Ruki, enjoy mà mậy ..... "_Aoi rú lên_" Ủa ~ Rei.. mày đâu rồi ? "_Lúc lão mở mắt ra tôi đã biến mất.

Có lẽ Vầng Dương đã soi đường chỉ lối cho tôi.... tôi phải đi tìm Kai chan, giờ này chắc em đang ở phòng tập chứ chẳng ở đâu xa. Nhưng tôi không muốn làm phiền em tý nào... thế nên thay vì đến thẳng phòng tập, tôi ngần ngại một lúc rồi bước ra bên ngoài công ty.

Cẩn thận bận một chiếc áo hoodie, quanh công ty thi thoảng cũng có vài ba fangirl nhận ra tôi, cho dù tôi không đeo bandana, không làm tóc, không makeup... Họ rất tinh mắt... Tôi trùm cái mũ qua đầu, chỉ vậy thôi... rồi nghênh ngang đi vào cửa hàng tiện lợi.

Rảo qua từng quầy, tôi ngửi ngửi để tìm cái mùi thơm thơm của khu bán vật dụng bằng vải.

Và đây rồi : gian bán khăn tay bông. Mỉm cười. Đứng ở gian này, tôi có thể thấy được bản mặt tội nghiệp của mình xuyên qua lớp lưới thưa, phản chiếu trong mấy tấm gương của gian hàng bên kia.

Chọn kĩ càng một chiếc, vừa mềm vừa thơm, in hình hai chú ốc sên ngộ nghĩnh, tôi vui mừng đút thẳng vào túi.

" Xin cho hỏi .... "

" Gì ạ ? "_Tôi cười nhìn chị nhân viên

" Ăn trộm !!!!! "

....

" Cậu giải thích làm sao đây ???? "_Quản lý Koga san đập tờ báo xuống mặt bàn_" Hai ngày liên tiếp ??? Cậu thật sự không muốn để chúng tôi... những người luôn yêu mến và bảo vệ các cậu... được yên àh ???? "

" Cậu có quyền biện minh nhé ! Nhưng những gì cậu nói ... sẽ có thể là bằng chứng chống lại cậu .. trước mặt giám đốc !!!! "_Sakai san tỏ vẻ rất chịu đựng, thường ngày anh ấy luôn thông cảm và bênh vực cho chúng tôi mỗi khi chúng tôi phạm sai lầm.

" Sakai, Koga... tôi không có định trộm đồ ở đó đâu mà !!!! "

Kusaka san thở phều_" Thế cậu mặc áo hoodie, lấy hàng của họ và nhét vào túi... sau đó bị nhân viên cửa hàng giữ lại ? Cậu giải thích sao đây ???? "

[ Đúng là tình ngay lý gian ]

" Cậu đang tính nói là tình ngay lý gian ??? "

" CÁC NGƯỜI ĐỌC ĐƯỢC Ý NGHĨ CỦA TÔI ÀH ???? "

" Viết rành rành trên mặt còn hỏi ??? "

" Thật sao ???? "

Tôi ấm ức, nức nở bước ra khỏi phòng_" Cái gì thế này ??? Hai ngày liên tiếp gây chuyện, và hai lần trong một ngày mình phải ra và vào cái phòng chết giẫm này .... "_Tôi đau đớn rụng rời nhìn hai bản cam kết mẫu trên tay_" Kai chan ơi.... anh nhớ em nhiều lắm "_Nói ra thì, từ trưa hôm qua đến nay, tôi chưa thấy Kai chan đâu cả.

" Chú mày lại gây chuyện àh ??? "_Aoi nhào ra

" Cả ông cũng nghĩ thế sao ???? "_Tôi mếu máo

" Rõ ràng thế mà... mày giở chứng ăn trộm vặt àh ???? "

Tôi nghẹn ứ cổ họng, quơ tay múa chân liên hồi.

" Hở ??? "_Aoi nhăn mặt_" Mày thích cái khăn đó quá ? "

Tôi rấm rức, gật đầu lia lịa

" Mày không nhớ là đang ở trong cửa hàng tiện lợi ? "

Tôi lại gật lia lịa

" Mày chỉ quá vui sướng và nghĩ đến Kai chan "

" Ư ư.... "

" Cô nhân viên làm nhanh quá mày không kịp phản ứng "

" Ư.. ư... "

" Mày bị người ta lôi đi rồi mang về công ty bảo là ăn trộm "

" Phải !!!! "

" Eh ? Mày nói được rồi kìa "

" Câm bao giờ ????? "_Tôi chỉ muốn khóc thét lên

" Thế ban nãy sao cứ múa máy trông ngộ nghĩnh quá cơ "_Lão đứng uốn éo như châm chọc

" Dẹp đi !!! "

" Ấy, đừng giận !!! "_Aoi san kéo tôi lại

" Bỏ tôi ra... tôi phải đi tìm Kai chan "

" Nhưng ... "_Lão gọi với theo_" Này Reita !!! "

" Tôi phải đến phòng tập... gặp Kai chan !!! "_Tôi vùng bỏ chạy, nhất quyết không thèm nghe nửa lời nào của cái tên ưa chọc ghẹo đồng đội đó nữa.

" ... nhưng mà Kai vừa bảo về sớm chở má đi chơi rồi.... còn ai nữa mà kiếm ..... ?! "

" AHHHHH !!! "

" Quên nói nữa, cái bậc tam cấp ở cuối hành lang mới được chị tạp vụ chà xà bông..... haiz "_Lão thở dài_" Chắc là té đau lắm ....."

Aoi san không bao giờ cảnh báo đúng lúc !!!!

Tôi gần như lết xuống tầng ba, chỗ máy nước nóng-lạnh.... lôi chiếc khăn bông mềm ra... bật vòi nước.

" Hix.... nóng quá "

.. rồi vắt cho hơi khô một chút.

Lại chạy vòng xuống tầng hai để đến phòng tập, tôi mệt đứ đừ..... Cánh cửa phòng tập đóng im ỉm.... nhưng đèn vẫn sáng. Tôi nuôi một hy vọng cháy bỏng rằng em của tôi vẫn còn trong đó, với vầng trán rướm mồ hôi, với chiếc cổ trắng tinh hây hây... Nhưng làm sao đây ? Càng đến gần, tôi lại càng sợ hơn.... tôi không nghe thấy tiếng động gì cả.

" Kai chan ..... "

....

" Anh... "

....

" Chuyện gì Reita ? "

Tôi đổ gục xuống.

" Chuyện gì ??? "

" Tại sao mày ở đây ???? Uruha san ????? "

" Hả ??? "

" Ai cho phép mày ở đây ??? Uruha san ????? "

" Nếu đã quát mắng tao như thế, thì bỏ chữ 'san' đi !!!! Tại sao tao không được ở đây ?????? "_Uruha ré lên

" Ai cho mày bật đèn ? "

" Tao ở trong này sửa đồ thì phải bật đèn, mày làm sao vậy ???"_Hắn nhìn tôi ngơ ngác_" Tao không biết đâu O"O .... cả mày cũng ăn hiếp tao sao ?????? "

" Không có gì ? Kai chan đâu ? "_Tôi hỏi vồ vập_" Cậu ta có ở trong này không ? "

" Àh có "

Tôi vất thằng bạn qua một bên, lao vào_" Kai chan ! "

" Ah.. nhầm, ý tao là... không !!! "

Mọi người đều muốn chọc tức tôi, mọi người... mọi người đều mỉa mai tôi.

" Ai mỉa mai mày chứ ? "

Nghe xong tôi liền nổi trận sung thiên, đóng ầm cửa lại và chạy biến khỏi nơi đó_" Làm ơn đi, Kai chan.... một ngày chí ít tôi phải thấy được tín hiệu sống nào đó của em !!!! "

Đồng hồ điểm 5h30' chiều rồi.

"Kai chan "_Tôi gọi nhỏ. Đứng bên cạnh chiếc xe của Kai, nó đang chuyển động chầm chậm ra từ chỗ đậu xe_" Kai chan.... "

Lòng tôi trỗi lên một nỗi ân hận_" Khăn tay... anh muốn ... "_Tôi cảm thấy sợ sệt, xấu hổ.... Cầm chiếc khăn bông mà lòng dạ ngổn ngang, hệt như cảm xúc của một nữ sinh đang tỏ tình vậy.

" Anh muốn .... "

Kính ô tô hạ dần xuống

" Kai chan "

Lạ thật, sao cái người mà tôi thấy lại khác hoàn toàn so với mong đợi của tôi vậy ?

" AHHHHHHHHH !!!!! KOGA SAN ???? "

Lão già đó tại sao lại ở trong xe của Kai chan ??? Lão đang làm gì trong đó ??? Hai người đang làm gì trong đó ???? Tại sao ??? Ông đã giấu Kai chan của tôi đi đâu ?? Hay hai người đang giở trò đồi bại ??????

" Kai san mượn xe máy của tôi chạy về nhà rồi, chúng tôi đổi xe nhau xài một vài bữa "_Koga chống cằm_" Cái khăn tay đó cho tôi hả ? "

" Còn... còn... còn khuya ahhhhhh "

Và thế là tôi bỏ chạy.

" Cái cậu Reita này dạo gần đây cứ như bị bệnh vậy ? "_Koga san đóng cửa ô tô, lái xe về nhà.

Tôi uể oải quay về phòng, Uruha đưa tôi mảnh giấy ghi lịch tổng vệ sinh.

" Thứ hai là tao, thứ ba Aoi, thứ tư Ruki, thứ năm Kai, thứ sáu Đại ca ... Ủa đại ca là thằng nào ? "

" Là tao đó "_Tôi buồn rầu_" Tao không thể chịu đựng được "

" Tại sao ? Vì Kai bắt mày dọn rác phòng tụi mình vào thứ Sáu àh ? "_Uruha phe phẩy mảnh giấy

" Không ! "

" Vậy chứ...... "

" Tao ghét Kai gọi tao là đại-ca "

Uruha lo lắng, ngồi xuống cạnh tôi, hắn chụm hai đầu gối, hơi đung đưa cặp giò dài ngoẳng của mình, môi chu ra_" Nói đi ! "

Tôi quay mặt ra hướng khác.

Hắn níu cánh tay tôi, giật giật_" Nói đi ! Nói thì người ta mới biết mà giải quyết chứ ! "

" Mày thích Aoi phải không ? "

" Ớ... không ... không "_Nó hốt hoảng_" Ở đâu mày nghe được tin đó.... Ruki .. Ruki phải không ? Ớ... cái thằng nhiều chuyện ! Không có đâu ! "

" Mày làm gì như điện giật thế ? "

Uruha nhìn tôi lừ lừ, nó lắc đầu_" Không có đâu ! "

" Tao bị người tao yêu bỏ mặc ! "_Tôi nói

" Trời... như vậy... rất là đau đớn đó "

Uruha ôm lấy mặt, mắt mở trợn trừng, lông mày nhíu lại sát rạp nhau... Không hiểu hai hạt mè trên mặt hắn có đủ để hắn biểu lộ tình cảm hay không. Chắc là không rồi, cho nên hắn mới phải làm cái trò show off cảm xúc kinh khủng khiếp như vậy.

" Tao hiểu mày tính nói cảm giác đó rất tệ hại "_Tôi đáp lại

Nó gật đầu, vẫn lấy mười đầu ngón tay bấu chặt lấy da mặt, kéo xệ nó xuống... thậm chí thấy cả thịt đỏ bên trong hốc mắt nữa cơ.

" Mày trả da mặt về vị trí như bình thường đi.. trông xấu quá..... "

Hắn vội vã thả tay ra, cười_" Đúng rồi ! Lúc buồn mà thấy ai xấu quá là dễ stress lắm. Thế mày có soi gương chưa ? "

" Muốn đánh lộn hả ? "_Tôi từ từ nhích đầu mình ngẩng lên

Hắn gom nụ cười toe thành một nụ cười nhếch mép_" Vậy là Akira san không muốn giỡn... hihi ... Ok Ok .... "

" Trên cương vị là đàn ông với nhau, tao tâm sự mày cái này... mày đừng nói ai nghe nhé "_Tôi nhìn nó thành khẩn.

Uruha quay ngoắt ra sau, rồi lại quay ra trước... _" Không còn ai ngoài tao và mày cả.... nói đi "

Tôi kéo đầu nó lại gần, ghé vào tai_" Tao thích Kai chan "

Biết ngay mà.... sau khi nghe câu đó... Uruha nhìn tôi ngạc nhiên. Nó đơ như vậy trong hai ba phút đủ. Hai hạt mè trên mặt hắn rõ ràng chẳng giúp ích gì được trong chuyện biểu lộ cảm xúc.

" Mày có ghê tởm tao không ? "

Chỉ khi tôi lên tiếng trở lại, hắn mới nhanh như cắt đáp

" Kinh tởm gì ? Tao cũng thích Aoi san mà ! "

" Heh ????? "

" Nhưng mỗi lần tao tính nói cùng anh ấy, thì anh ấy cầm tay tao... thế này này "_Uruha đan hai bàn tay thô bự của hắn khít vào hai bàn tay của tôi_" Anh ấy nói : Ponpon chan, anh biết sự tôn kính đôi khi sẽ làm em nhầm lẫn, chúng ta ở quá lâu bên nhau rồi, đây có thể chỉ là một sự hiểu lầm, một phút bồng bột mà thôi "

" Hả ? "

" Cho nên, có thể mày cũng như vậy... "_Hắn khẳng định

" ....... nhưng cuối cùng mày vẫn nghĩ là mình thích cái lão già đó ???? "

Uruha đắn đo_" Thì ai biết, anh ta nói là nói cho có chứ lần White Day năm nào chẳng mua cho tao vài món ăn được "

" Ăn được ? "

" Uh, Sinh Nhật ảnh tao tặng ảnh đôi găng tay lái mô-tô, đến ngày White Day ảnh cho tao hộp sữa :3 "

" Vậy.... năm trước ??? "

" Năm trước tao tặng ảnh đôi vớ, đúng White Day ảnh tặng lại tao hộp me chua :3 "

Tôi điên tiết lên_" Đồ ngu, như vậy thì lão ta chỉ coi mày như bà đẻ thôi !!! "

Uruha ngồi vật ra, dựa tấm lưng hổ tượng của mình vào ghế, nhăn nhó_" Nhưng... mà thôi nói chuyện của mày đi "_Hắn có vẻ hơi buồn, và đang nửa tin nửa ngờ lời tôi nói khi nãy.

" Tao thì tệ hại lắm, tao đã cố tỏ ra gia trưởng, cố tỏ ra thật lạnh lùng "

" Mắc cái chứng gì Akira san môi bĩu lại phải gồng mình làm ba trò đó ? "_Hắn hỏi

" Tất cả là tại Kai chan "

" Thế đấy ! Bây giờ thì lại đổ lỗi cho người khác, mày làm thế để làm gì ? "

" Tao khó chịu vì Kai kiểm soát tao "

" Nhưng cậu ta là Leader còn gì ? Cậu ta không kiểm soát tụi mình chẳng lẽ mời ba mẹ tụi mình lên kiểm soát giùm sao ? "

" Nhưng Kai đi quá sâu vào chuyện đời tư của tao "

" Chỉ khi nào chuyện đời tư của mày ảnh hưởng đến chuyện đời tư của người khác cơ.. mày không hiểu là tiền của mày gắn với tiền của tao, Aoi, Ruki và quan trọng hơn nữa là tiền của Kai àh ???? "

" Làm thế là đúng sao ???? Chỉ vì những thứ đó thôi sao ??? "_Tôi thất vọng_" Tao không thể có chút riêng tư àh ? "

Uruha bặm môi, hai con mắt chạy random_" Thế mày vẫn cho rằng mình quan trọng đến mức Kai chan có thể cho mày đặc cách hả ? "

Đúng.. tôi vẫn luôn nghĩ... mình sẽ được đặc cách, chỉ cần là Kai chan ... tôi sẽ là nhân vật tối quan trọng sau gia đình cậu ấy. Nhưng câu hỏi của Uruha khiến tôi cảm thấy xấu hổ_" Thế ! Tao tỏ ra gia trưởng, bắt cậu ấy chờ đợi, cấm đoán cái này cái nọ.... rồi trời phạt tao ! "

" Ah ! Ra là thế... "

" Bây giờ tao thấy trống vắng quá, hôm nay tao có hai bản cam kết rồi.... bảo đảm ngày mai Kai chan sẽ cho tao thêm một bản nữa. Lúc đó cảm giác của Kai chan về tao sẽ hoàn toàn rạn nứt. Mà kể từ hôm thứ Sáu, cậu ấy đã tỏ thái độ rồi... : Bớt lo đi.. đại-ca. Đấy, ăn nói với tao bằng cái giọng đó "

Uruha chỉ ngồi gật gật gù gù bên cạnh, tỏ vẻ thông cảm.

" Đại-ca ? Tao ghét Kai gọi cái kiểu như vậy !!! Giống như là.... giữa hai thằng đàn ông, chẳng hơn chẳng kém. "

" Thế mày muốn sao ? "

" Reichan, tao quen nghe Kai gọi tao thế.... cho dù đôi khi vẫn thấy ớn lạnh sống lưng "

" Ah... vì mỗi lần, ngay cả trước khi ném hi hat vào mày Kai cũng kêu : Reichan àh... phải không ? "

Tôi thở dài_" Tao đã quan tâm nhầm cách rồi, đúng không mậy ? "

" Bình tĩnh đi.... "

" Đang rất bình tĩnh đây "

" Mày nói đã quan tâm nhầm cách là sao ? "

Tôi gõ gõ nhẹ ngón tay lên đùi_" Tao muốn chăm sóc và quan tâm cậu ấy, như là với một đứa trẻ con... có thể quyết định thế nào là tốt và thế nào là không tốt cho nó... "

" Uhm.... "

" Nhưng tao sai rồi, thật sự có con đã khó, dạy một đứa con càng khó.... hơn hết, giữa Kai và Reita... đứa trẻ con là Reita, không phải Kai "

" Thật àh ??????? Akira san, tao thật sự thấy mày manly, cool và... và....... và rất mê các nữ sinh trung học còn gì ???? "

" Act cool thì ai mà chẳng làm được ! Vả lại, nói về khoản thích phụ nữ, Kai chan có vẻ rành hơn tao nữa ! "_Tôi thở dài_" Nhưng dạo gần đây, Kai có vẻ không màng đến họ... ra đường thấy gái đẹp hay phụ nữ Châu Âu cũng thôi không săm soi "

" Có lẽ là vì mày đấy "_Uruha lại trợn mắt lên.....dù là như đã nói.. hắn trợn hay không trợn nom cũng không khác nhau mấy_" Này ! "_Hắn vịn vai tôi ra vẻ nghiêm túc_" Dạo gần đây, mày hay mặc áo ba lỗ đúng không ? "

" Tao hay bận áo ba lỗ khi ở trong phòng, còn ra ngoài hành lang thì khoác thêm áo, tao không thích bị trừ điểm tác phong... "

" Vậy thì đúng rồi, thay vì ngắm phụ nữ Châu Âu, Kai chan chuyển qua ngắm mày còn gì !!!! "

" Hả ??????????? OAO ?????? "_Tôi giật thót tim_" SAO ????? "

" Nó ngắm mày từ xa, xuyên qua giàn trống, xuyên qua.... ờ... không... không xuyên qua áo đâu... nhưng tao rõ ràng thấy nó cười một cách bí ẩn rất nhiều lần ? "

" Ư..ư... "_Đột nhiên cảm giác ớn lạnh bao trùm lấy cả cơ thể khiến tôi tự nhiên vòng tay ôm chặt lấy người mình.

" Tao nghe Kai chan bảo rất thích nhìn phụ nữ nhặt đồ bằng cách cúi rạp người xuống, chân giữ thẳng phải không ? Trên cái radio bữa hôm... "

" Phải.... "_Tôi sợ hãi_" Thế thì sao OAO ???? "

Uruha lại nói, giọng rè rè_" Đó là tư thế của mày, con ạh.... chính là mày đó !!!! "

Tôi tắt tiếng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro