Phần 05: Ủng hộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Giờ tao phải làm gì đây ? "

Tôi đi dọc theo hành lang, bên cạnh Uruha, chẳng hiểu vì lý do gì... từ khi nghe câu chuyện của Uruha tôi không thể tách rời nó ra được.

" Cứ bình tĩnh, đứng đây đi... tao vào lấy đồ rồi cùng về "

" Nhưng mà ngày mai tao phải làm sao ????? "

" Mày không cần làm gì cả, cứ để cho thằng bạn này lo.... Chúng ta sẽ sớm biết Kai có thật sự nghĩ thế hay không ? "_Uruha vỗ vai tôi, rồi ra hiệu bảo chờ bên ngoài. Tôi đá chân, rồi đi lòng vòng và suy nghĩ.

" Thật ra mình nên chú tâm làm cho xong hai bản kiểm điểm mới đúng... "

Chừng một phút sau, Uruha trở ra với túi đàn và ba-lô của mình, kéo tay tôi đi xuống hầm để xe. Chúng tôi cùng nhau về nhà... như mọi khi thôi. Bất ngờ tôi cảm thấy hắn cũng tốt bụng và quan tâm thật nhiệt tình làm sao. Tôi chỉ cười nhẹ rồi bước vào ghế sau.

" Sao không ra phía trước mà ngồi ?? "_Uruha kéo tôi lại vừa lúc tôi để được một chân vào xe.

" Có... có ổn không ? "

Uruha lại trợn ngược mắt lên. Tôi có nên nói với nó là dù có trợn hay không nhìn mặt nó cũng không khác gì mấy không nhỉ ?

" Sao............. ??? "_Tôi hếch mặt thả giọng mình dài đằng đẵng

" Muốn là nam nhi đại trượng phu mà lại ngồi tò tò phía sau là thế nào ???? "

" Quá quắt, đâu ra cái luật con trai phải ngồi đằng trước hả trời ???? "_Tôi lầm rầm rồi bực dọc đóng cửa sau, bước lên, thả phịch toàn cơ thể mệt mỏi xuống chiếc ghế bên phải, cạnh Uruha_" Lái đi !!! "_Tôi nạt

" Thì lái "_Hắn nhăn nhó_" Mềm mỏng hơn đi. Từ nay tao phải dạy mày cách lấy lòng Kai chan nữa "

Tôi lim dim mắt, khoanh vòng hai tay, ngửa ra sau_" Cái của ôn như Uruha mà cũng có lúc dạy dỗ người khác sao ? Nếu làm được đã không để Aoi lợi dụng rồi ! "_Tôi nghĩ

Uruha chăm chú vào con đường phía trước, mắt liên tục nhìn đồng hồ tốc độ_" Đàn ông không phải chạy nhanh như điên mới là manly đâu, phải biết kiềm chế tốc độ, tay lái phải vững chãi, như vậy mới tạo được niềm tin ở phái nữ... họ sẽ có cảm giác mình là một trụ cột tốt ! "

" Hơ ? "

Tôi biết hắn nói thế... vì chẳng qua là lần nào chúng tôi đi công viên chơi đua xe chạy bình, tôi đều dẫn nhất. Sau đó đến tiết mục trao giải, hắn và Ruki thay nhau nằm dưới đất quẫy quẫy như cá mắc cạn... vì bục trao giải dã chiến trong công viên tôi-Kai-Aoi lão lão đã giành mất rồi.

" Kai có đua sát nút mày trong vụ xe đua chạy bình thì cũng chỉ là trò chơi thắng-thua trong công viên mà thôi, hoàn toàn không có nghĩa là cậu ấy thích tốc độ ở ngoài đời thật đâu. Hiểu chưa ? "_Hắn nói

" Này Uruha ... "

" Hả ? "

Tôi nhìn hắn_" Có thật là cảm xúc của tao đều hiện thành chữ không vậy ? "

" Không... không hẳn. Chỉ là... có vài kí tự trên mặt... mà thật ra cũng chỉ có vài người đọc được thôi "

" Ví dụ như là ai ??? "_Tôi nhổm dậy

" Nhân viên công ty mình, nhân viên quán ăn quanh công ty, song thân của tao, song thân của mày... àh chưa hết, có lẽ phải tính luôn nhân viên bên King Record nữa "

Ôi tiên sư, nếu bằng đó người có khả năng 'đọc vị' được tôi qua khuôn mặt... thì cũng coi như toàn Nhật Bản chẳng ai là không đọc được.

" Nhưng Kai thì có vẻ không đọc được ! "_Uruha an ủi, nhìn tôi híp mắt cười toe

" Huh ??? Cậu ấy không đọc được ? "

" Thật mà, mỗi lần 'chữ hiện' lên, mọi người đều hiểu còn Kai cứ ngơ ngác thấy tội lắm "

" Ah~~~ Vậy thì coi cũng có thể gỡ gạc được 10% rồi "

" Ye "_Uruha vui mừng hét lên_" Chúc mừng chúc mừng "

" Coi chừng đường !!!!!!!! "

Chúng tôi đi vào nhà, đèn xe của Uruha bị vỡ mất một bên.

Sáng hôm sau, nỗi nhớ của tôi về Kai ngỡ đã dần nguôi đi qua suốt một đêm nói chuyện vẩn vơ với Uruha. Nhưng dường như không, quả thật chỉ vừa bước vào công ty, thoáng thấy tấm lưng nhỏ nhắn với đôi tay đeo găng đen của Kai, cả cơ thể tôi đã như bốc cháy, chân như mọc thêm một đôi cánh. Tôi nhào đến, không kịp chào bác bảo vệ như mọi hôm.

Tôi chạy thật nhanh thật nhanh, không để tấm lưng quen thuộc đó kịp biến mất.

" KAI ! "

Cả công ty nhìn tôi.

Tôi mặc kệ, vẫn ôm ghì lấy cả cơ thể cậu ấy. Tôi chỉ nhớ mình mừng đến phát khóc, cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa.

" Hey, buông ra.... "_Giọng nói trong trẻo cất lên, vẫn lạnh lùng và "manly" như cái trưa hôm đó.

Tôi điên tiết. Cậu ấy càng đẩy ra tôi càng thít chặt hơn. Hai cánh tay gần như nổi gồ lên những đường gân xanh, tôi còn biết nếu thít chặt hơn nữa, nỗi nhớ sẽ khiến tôi chịu không nỗi mà cắn vào người cậu ấy mất.

Kai nhích dần người, gắng sức xoay sở_" Nhưng bỏ ra, anh làm sai rồi ! "

Tôi giật mình, nới lỏng tay_" Em nói ai sai ???? "

Chỉ vừa kịp hoàn hồn, Kai nhếch miệng cười rồi ôm gọn lấy đầu tôi, hai bàn tay đeo găng trượt dài qua gáy, ve vuốt mái tóc tôi một cách trìu mến rồi ghì chặt vào ngực_" Phải thế này mới đúng ".

Cảm nhận một cái ôm thật ngọt ngào, tôi đang bấn loạn trong cơn mê say đầy hạnh phúc, được ngửi lại mùi mồ hôi mằn mặn ấy... tôi đoán chừng có lẽ Kai đến đây tầm 5h sáng và đã tập trống trong suốt một tiếng qua.

Nhưng khoan !

" Em làm cái gì thế ???? "_Tôi ngẩng lên

Kai mỉm cười, vỗ vỗ vào gáy tôi_" Em đi đây, Koga san chờ anh trên văn phòng ấy "

" Kai.... "_Tôi gọi với theo.

" Àh Reita ..... "_Kai sực nhớ ra

Không ! Hãy gọi tôi là Reichan đi.

Tôi vẫn ngơ ngác đứng giữa sảnh công ty, hướng ánh nhìn về Kai chan, đợi chờ_" Gọi tôi là Reichan như mọi hôm đi "_Tôi nghĩ

" Tối nay anh có rảnh không ? "

" Rảnh, anh rảnh ! "

" Vậy, em mời anh đi uống nước Ok ? "

Cái gì thế này ?????

" Chuyện gì đó mậy ? "_Uruha chạy đằng sau, mãi đến giờ mới vào đến.

" Tao có nghe nhầm không ? Kai vừa ôm tao sau đó mời tao đi uống nước "

Uruha nghiêng vai, ghé sát tai tôi_" Thế hai đứa bây ôm nhau lố lăng ngay tại sảnh này àh ? "

" Đúng rồi ! "

" Sao lại không biết kiềm chế như vậy chứ, cứ y như Ruki ! "

" Mày nói gì ??? "

" Nhìn kìa "_Uruha chỉ tay lên cầu thang bên trái

Tôi đưa mắt qua, trông thấy Ruki đang bám đuôi Aoi san, lão có vẻ hơi khổ sở nhưng không tài nào dứt tên quỷ con đó ra được. Ruki chạy rất nhanh, lấy đà rồi chụp lấy cổ lão, kéo ngược ra sau... đó là chưa kể nó còn đang đeo một chiếc túi đựng thú cưng, tôi thấy đôi tai bướm màu đen của Koron lấp ló qua lớp vải lông của chiếc giỏ nữa.

" Ruki nhảy được cao thật !!! "_Tôi suýt xoa.

" Thế mày không thấy live vừa rồi nó a lê hấp lên được gần một mét từ trên bục xuống chỗ tao đứng àh ??? Lúc đó tao phát hoảng, mồ hôi túa ra như tắm. "

" Không phải mày lo cho nó đấy chứ ?! "

Uruha lại nhìn tôi_" Ờ, tao chỉ lo nếu nó trượt chân sẽ té ụp vào tao, tao sẽ té ụp vào giàn amply... vừa đập đầu vào amply, vừa bị vật-nặng chèn lên ngực làm sao chịu nỗi ?! "_Hắn thành thật_" Bởi vì giầy nó đi toàn là đế trơn thôi, nhưng không hiểu sao đến giờ nó vẫn nhảy lên rồi tiếp đất an toàn, còn mày chỉ mỗi việc ném cây bass đã chụp ếch vài chục lần ! "

Bị chọc quê, tôi đi thẳng lên cầu thang, dĩ nhiên cố tình tránh cái cầu thang bên trái ra.

" Thằng khốn, nhảy đương nhiên dễ hơn chụp vật nặng rồi ! Sân khấu to như vậy làm sao nhảy hụt được, còn cây guitar bas chỉ dài có bây lớn. Vậy mà cũng so sánh, đúng là khập khiễng !!! Thử để mình nhảy xem, mét rưỡi là trung bình đấy ! Vớ vẩn !!!! "

" REITA !!!!!! "

Ah, giọng lão già dê.

Tôi làm như không nghe và đi thẳng. Không thể để mình dính vào rắc rối tình cảm của người khác... trước khi mình giải quyết xong rắc rối của chính bản thân được.

" REITA !!!!! "

Không, nhất định là không được nhìn lão, đó là cái tội lão phải chịu, dụ dỗ một thằng con nít như Ruki không thể có hạnh phúc được. Không bao giờ có kết quả, chỉ có hậu quả mà thôi.

" AKIRA !!!! "

Bây giờ đến giọng của Uruha_" Lại gì nữa đây ??? "

" Ra gỡ giùm một trong hai đứa này khỏi lưng tao coi !!! "

Trước mắt tôi, đằng kia... ở cầu thang bên trái.... Thằng bạn thân từ nhỏ của tôi, thằng Vocalist của band tôi... và lão già Guitarist cũng của nhà tôi đang quấn lấy nhau và.... họ quả thật rất là ồn ào. Tình cảm rắc rối vậy sao ?

Trông Aoi san kìa, mới hôm qua còn rất tự mãn về bản thân mình, hôm nay đang nhăn nhó chịu khổ giữa hai con người khác đang gây nhau chỉ vì lão.

" Có lẽ.... chỉ một người... là tốt nhất "_Tôi nghĩ.

.....

" Nhìn này ! "_Aoi san đầu tóc rối bời, chân mang mỗi vớ, áo sút cúc, còn trơ độc sợi chỉ loe nghoe_" Hàm răng của Ruki... "

Tôi lườm, tay khuấy đều tách cà phê sáng còn đương nóng hổi.

" Chưa hết, đây là.... móng tay của Uruha "

" Vui cái quái gì mà cười ? "_Tôi gắt

" Không vui, nhưng mà vẫn cười ! Độ một tuần hai lần, cứ ngày nào họ đi làm chung thì trên người tao sẽ có thêm vài vết móng tay với vết răng ! "

" Vậy thì có gì mà cười ???? Bị chúng nó cắn riết đâm thần kinh àh ? "

" Thì.... tao thấy mặt Ruki với Uruha lúc gây nhau trông tếu quá, nên tao cười "

" Bệnh hoạn, còn khoe mấy vết bầm này nữa.... "_Tôi vất tờ báo lên bàn, giở bừa một trang nào đó, rồi dán mắt vào.

Aoi vẫn thế, vẫn săm soi mấy vết đỏ đỏ trên người, và khúc khích cười như phát rồ. Chưa hết...

" Ê, cầm điện thoại chụp tao một tấm ... "_Lão giơ hai cổ tay lên, một bên là vết răng, một bên là vết năm đầu móng tay kéo dài loằng ngoằng.

" Thật là bệnh hoạn "_Tôi sì sồ rồi cũng nhận lấy cái điện thoại từ tay lão, căng chỉnh cho rõ rồi bấm nút, sau đó đưa lại kèm theo ánh mắt khó chịu.

Lão túm lấy, bật coi... ngửa đầu ra sau.... hình như lão đang suy nghĩ gì đó.

" Này Reita, mày gặp lại Kai chưa ? "

" Rồi, mới nãy... cùng một công ty chẳng lẽ không thấy nhau ??? "_Tôi nói, mắt vẫn đăm đăm vào tờ báo.... dù chẳng đọc ra hồn được chữ nào.

" Sướng nhé, làm huề rồi kìa.... còn mời đi uống nước nữa "

Tôi giật mình_" Sao ông biết, mặt tôi lại hiện ra chữ hả ???? "

" Tao đâu phải thánh mà lúc nào cũng đọc được chữ trên mặt mày ?! Lúc nãy đi ngang qua, tao có nghe mà.... Yên tâm đi, Kai không giận mày vụ bị làm kiểm điểm đến hai lần đâu ! "_Lão nói, tay vẫn cầm điện thoại bấm bấm cái gì đấy_" Tao nghĩ cậu ấy mời mày đi uống nước để an ủi mày thôi, không phải để cho mày thêm bản kiểm điểm nữa đâu "

" Sao.. sao hay vậy ? "

Aoi quay đi, ngã lưng ra chiếc sô pha, lão gác luôn đôi chân mang vớ của mình lên chiếc bàn trưng hoa đặt ngay bên cạnh_" Tao có nói với Kai mà... "

" Thật hả ??? "_Thì ra thế, cái lão già này...

" Tao biết chuyện... chẳng lẽ không nói giúp thằng em mày được một tiếng sao ? "

" Tôi...... "

" Bình tĩnh, đừng xúc động "

Tôi đột nhiên chạy đến, nắm lấy tay lão.

" Tôi sẽ mang ơn ông suốt... "

".. suốt tuần hả ??? "

" Uh "

" Thằng ôn !!! "_Lão hất đầu tôi ra, rồi cười toe toét. Nhìn Aoi kìa... mới khi nãy còn nhăn nhó chịu khổ chịu sở.... bây giờ đã phỡn phơ như thế. Một Aoi san như lão... biết kiếm đâu cho ra bây giờ ?

Mừng rỡ khôn xiết, tôi leo lên ghế, ngồi chỉn chu, quăng tờ báo vô duyên qua một bên, tôi lại hồ hởi_" Tôi thích ông ghê "

" Cái đó chú mày nên nói sớm hơn và nói nhiều nhiều một chút "

" Ôi thật mà, Aoi đại nhân.... em thích anh muốn chết luôn."

" Nghe sướng tai quá "_Lão cười phớ lớ

" Làm cách nào để làm vợ mình nữ tính hơn hả ông ? "

....

" Đột nhiên hỏi cắc cớ thế ai trả lời nỗi ???? "

" Thì... giả dụ ông có một con vợ, ban đầu nó rất ngoan, nhưng về sau càng ngày nó càng giống đàn ông hơn "_Tôi vất vả giải thích

" Vậy hẳn vợ tao là đàn ông rồi, nó giấu tao, sau đó đợi tao gả cho nó, rồi nó.... "

" ABC quá, ý tôi là Kai ấy !!! "

" Ah..... "

Bất giác Kai đi ngang qua, tôi té nhào xuống ghế và nằm gọn dưới gầm bàn.

" Ah hai, Kai kun.... hôm nay thế nào ? Có cần lát nữa Rei qua tập lại đoạn solo bass đó không ? "_Aoi kiếm câu chuyện làm quà

" Phiền quá !!! "_Tôi lầm bầm

" Rei hay chậm một nhịp "_Kai với tay, lấy tách cà phê trên bàn... cái tách mà ban nãy tôi vừa pha. Uống một hớp, Kai chống nạnh, tay đu đưa_" Lâu lâu còn dừng đột ngột nữa "

Đặt tách cà phê trở lại bàni, cậu ấy vén áo lau mồ hôi_" Lát anh với Uruha san qua làm mấy đoạn đi, còn Reita kun cứ từ từ "

" Uh, sẽ nói nó "_Aoi gật đầu.

Chẳng ai để ý tôi cả. Một ánh mắt cũng không.

" Em đi nhé "_Kai nói

Tôi vội vàng bò lên_" Đấy !!! "

Aoi nhìn theo, bặm môi.

" Tôi..... haiz...... "

" Điệu này căng à nha "_Aoi lầm lầm lì lì_" Căng à nha "

" Chưa thấy ai thay đổi 180 độ như thế "_Tôi ôm mặt_" Sao mà có thể giả ngây lâu được như vậy chứ !!! Còn uống cà phê nữa... lâu nay cậu ta có uống đâu ????"

" Thì công đầu là do mày cơ mà, hay mày làm một cuộc Cách Mạng Văn Hóa đi "

" Làm thế nào ???? "

" Thì xuống nằm dưới luôn cho khỏe "

" Ông nói cái gì thế ???? "

" Vậy ra tụi mày chưa đến mức đó àh ??? "

Mặt tôi nóng phừng phừng_" CHƯA !!! "

Aoi san đôi khi suy nghĩ quá sâu đi. Và cũng chỉ mỗi ông ấy mới dám nói những thứ như thế trước mặt tôi.

" Tao xin lỗi, tao chỉ nghĩ chúng mày bị... ấy ấy thật "

" Có mà ông bị thì có "_Tôi hét lên. Tôi hoàn toàn có lý do để tru tréo như vậy_" Kai chan là bandmate, lại là cặp đôi với tôi... ý tôi là trong đội hình bass đi với drum, cho nên tôi luôn đi với cậu ấy... và..... chỉ có thế thôi... "

" Thế.... quả thật là.... ? "

" Uh... tôi thích cậu ta một cách rất kì cục, không giải thích nỗi.... CHỨ CHÚNG TÔI KHÔNG BỊ GÌ CẢ !!! "

Nên gọi một thằng luôn ao ước cầm tay nắm chân một thằng khác nhưng không nhận mình là dân đồng tính là gì đây ?

" Dân bị ấy ấy... cũng hay biện hộ như vậy. Nhưng tôi thì khác... giờ đứng cạnh đám Arisu tôi cũng đâu có cảm giác giống như với Kai chan đâu "

" Hờ hờ... "

" Thật mà.... "

" Hờ hờ... tao thì có cảm giác chút chút "

" ..................... "

" Tao thấy Hiroto san trông ngày càng hot hờ hờ "

" ..................... "

" Đùa thôi mà "

" Phew~ "

Trời hôm nay cao, xanh và đẹp đến lạ thường, hè đang đến rồi... Hôm nay tôi chỉ vào công ty để xem mọi người tập. Kai đã nói tôi phải từ từ, và tôi sẽ từ từ.... ngay cả trong việc chiếm lại vị trí của mình một cách đúng đắn nhất.

Mắc cái jacket đen lên giá, tôi với tay bật điều hòa rồi luồn đầu qua chiếc áo ba lỗ trắng khá nhàu nhĩ do bị Uruha nhét tận dưới đáy tủ.

" Cái thằng downy này đến xếp quần áo cũng không thèm làm "

Aoi đứng bên kia, phía trong phòng tập, lão yamaham này không bao giờ chịu dừng mấy trò khỉ.. lão cứ múa-bụng trước gương từ nãy đến giờ . Khu vực tập được phân ra rõ ràng với khu vực còn lại của căn phòng lớn bằng lớp kính cách âm khá dày. Bên dưới sàn lát gỗ nâu đỏ, đối diện là tấm gương lớn để mọi người có thể nhìn thấy mọi cử động của mình khi diễn tập để sửa chữa, lược bỏ động tác thừa hoặc khẩu hình không đẹp.

*thứ này vốn để nhiều Aoi san tự ngắm mình múa bụng là nhiều*

Tôi rất thích nhìn thẳng vào tấm gương đó, dáng đứng chữ 'nhân' với hai chân giàn ngang hết cỡ khiến tôi giữa thăng bằng, dồn hết lực vào ngón tay, tôi luôn thích act cool trước mặt Kai chan.

Và giữa tôi với Kai, có một cây cột, do vậy tôi không trông rõ cảm xúc trên mặt cậu ấy. Chỉ khi nào cố nhoi đầu ra, thì tôi mới thấy. Nhưng đứng ở vị trí đối nghịch với tôi, phía bên kia... Uruha bảo nó trông thấy rất rõ.... rất rõ mọi thứ.

[ Can't read my... can't read my.... no... he can't read my poker face ]

Giai điệu hổ lốn của bài Poker Face dường như đánh đúng vào nỗi khổ của tôi.

" Nhưng mà.... nhạc chuông của ai thế nhỉ ? "_Tôi lần mò lên bàn, gạt đồ đạc qua một bên.... _" Của Kai chan ..... "_Tôi cầm lên_" Thì ra là đồng hồ báo thức... tắt đi hộ cậu ấy vậy "

Đang lom khom bên đống giỏ xách ba-lô và điện thoại chất thành đống, tôi suýt tuột máu khi nghe tiếng của Kai.

" Anh đang làm gì đó ?? "

Tôi tung cái điện thoại lên, chụp lấy.. nhét vội nó xuống đám giỏ_" Đâu có gì !!!! "

Kai hơi dừng ánh mắt, gom nó vào tôi_" Anh cầm điện thoại của em àh ? "

" Không ! Àh.... có... "_Chết tôi rồi, tôi không có ý định cuỗm đồ của ai cả, tôi phải làm sao đây ???? Cậu ấy sẽ hiểu lầm mất.

Cậu ấy lừ lừ đi đến, đẩy tay vào đống giỏ xách, tay cậu ta trược dài từ cổ tay, đi qua ngón tay tôi, rồi cậu ấy lôi tuột chiếc điện thoại ra. Bất giác tôi cảm thấy khắp người tê tê.

" Anh tắt báo thức hả ? "_Màn hình còn đang ở khung thoại điều chỉnh đồng hồ_" Cảm ơn nha, em quên không đặt lại "_Rồi Kai hí hoáy chỉnh chỉnh_" Ok rồi ! "

Tôi nhìn cậu ấy một cách lo lắng_" Anh.. anh không.... "_Sự lo lắng khuất lấp tâm trí, nó làm tôi bị bất lực ngôn từ.

Cậu ta đặt điện thoại lên bàn trở lại.

" Hôm nay anh không phải tập, sao không về nhà nghỉ đi "_Kai nói

" Không về được, anh đi cùng xe với thằng kia... "

" Vậy àh ? "

" Uh... "

Tôi cứ cho là cậu ấy sẽ kết thúc mẫu đối thoại tại đây, rằng cậu ấy sẽ nói " Uh " rồi đi lướt qua tôi, trở về phòng tập. Nhưng....

... Kai chìa bàn tay đeo găng đen của mình ra... cậu ta..... nựng ..... vào..... má..... tôi.......... sau đó rê bốn đầu ngón tay từ má........ xuống gần cổ... rồi mới bỏ ra hẳn.............

[.........]

" Vậy chờ em tập xong, chúng ta mượn xe máy của Koga san đi uống cái gì đó... rồi đi xem phim "

" OAO ..................... "

" Bộ phim hôm nọ anh bận đi với Yoko chan nên đã bỏ lỡ đó, em nghe Ruki nói nó rất hay "

" OAO ..................... "

" Vậy nha ! "

" OAO . "

Kai đi vào, cùng lúc đó Uruha san đi ra, tay còn đang tập bấm lại cái đoạn riff khủng hoảng mà chính hắn viết ra sau đó chơi không nỗi.

Tôi đứng đó, mặc cái áo ba lỗ trắng khá nhàu nhĩ... một tay ôm lấy má mình, một tay chỉ ra phía trước.....

" Sao ? "_Uruha nói

" Cái ... cái.... "

" Cái ... cái.... cái cửa hả ? "

" Không.... cái mày vừa thấy... "

" Thì.... cái cửa "_Hắn sợ đến phát khóc_" Mày bị sao vậy ????? "_Uruha nhào tới_" Bị giật kinh phong hả ????? Có cần chanh hay giấm không, tao gọi mọi người ra nha ????? "

" Không !!!!! CỨU TÔI VỚI !!! "_Tôi bỏ chạy.

" Thằng này sao thế nhỉ ? "

Tầng thượng vắng vẻ, không có ai ngoài tôi với con chim le le đứa nào nuôi đang quẫy trong lồng sắt.

" Này le le san, hôm nay mày thế nào ? "

....

" Mày nói đúng đấy, tao cảm thấy rất khó chịu, cũng không hơn mày đâu... "

....

" Mày bị bạn gái cho de àh ??? "

....

Con chim le le khổ sở. Không rõ thằng nào bắt được, có lẽ là trong lần đi du lịch tự do hồi sau lễ kỉ niệm 10 năm của công ty. Tôi thấy nó ở đây đã vài ba hôm.

" Mày có biết cảm giác bị bạn gái của mình tán tỉnh ngược không ? "

....

" Mày không biết hả ? "

....

" Sao ? Bạn gái mày tán tỉnh thằng bạn mày áh ? "

.....

" Ở đây nóng lắm hả ? "

.......

" Này anh bạn, nếu thay cho mày cái lồng khác to hơn, diện tích 100 x 100 thì sao ? "

......

" Haiz... mình có điên không nhỉ ? Nói chuyện với con chim le le là thế nào nhỉ ? "

......

" Sao ? Mày thích về với thiên nhiên hơn àh ???? Tao nghĩ không tốt đâu, tao không thả mày được...... "

....

" Cũng như Kai chan không thả tao ra vậy.... "_Tôi chớp mắt nhè nhẹ_" Thà tao ở trong lồng còn hơn "

" Đừng buồn thế Leita san "

" Le le san, giọng mày không chuẩn lắm đâu đó "_Tôi gục đầu buồn rầu

" Leita san "

" ????? "

" Tránh ra một bên cho tôi ngồi với "

" Ruki san ? "

Tôi vội vàng đứng dậy, toan bỏ đi để tránh khỏi ánh mắt dò xét của thằng quỷ ranh Ruki.

" Cậu đang nói chuyện với con le le của tôi đấy àh ? "_Ruki hỏi.

" Không ! Tôi chỉ buồn quá không có gì làm, chứ ai mà điên đi nói chuyện với con le le ngu ấy. Hóa ra chủ của con le le này là cậu àh ? "

" Leita san, cậu đang buồn chuyện tình cảm phải không ? "

" Không phải chuyện của cậu ! "

Ruki duỗi chân, dù chân của nó cũng chỉ bằng 2/3 chân của người bình thường thôi_" Tốt thôi, tôi thấy rõ là Leita san yếu đuối đến nỗi tuyệt vọng rồi "

" Ai nói ??? Ai dám bảo tôi yếu đuối "

Thằng quỷ ranh vừa nghe tôi phản pháo liền há mồm ra, trong miệng ngoài chiếc lưỡi tròn màu hồng, còn lại đều là răng nhọn hoắc như cá mập.

Tránh "cá mập" chẳng xấu mặt nào. Tôi hạ mình_" Không, chẳng có gì cả... mà mày nuôi le le làm gì ???? Sao không mang về nhà mà nuôi ? Để đây cho nó hứng gió hứng nắng không thấy tội nó sao ? "

Thằng quỷ nhỏ híp mắt, nó tháo lồng ra, và chỉ cho tôi thấy_" Tôi có định nhốt nó đâu cơ chứ..... "

Con le le vẫn đứng yên như thóc trong lồng. Ruki cảm thấy tôi chưa tin nó lắm, bèn đưa tay vào, kéo con chim ra... con chim giẫy đành đạch... rồi... chạy vào lồng đứng.

" Con chim thật là bệnh hoạn "_Tôi nói ra câu này, liền nghĩ ngay đến một người_" Nó cứ y như Aoi vậy... thích bị giam "_Tôi nghĩ

Để tầm một-hai phút, con chim cạp vào đùi Ruki, và day day cái mỏ lên đó... có vẻ rất trìu mến. Ruki thờ ơ nhìn_" Cậu bảo tôi phải làm sao ????? Tôi chỉ lỡ nhận nuôi nó và giờ nó coi tôi là con chim le le cái ..... "

" Cậu thật có diễm phúc, được cả chó và chim coi là cùng loài khác giới với chúng "

Ruki lại nhìn tôi nhe răng.

Tay tôi dính một vết răng đỏ âu.

" Thật ra, cái con chim le le ngu này là của Aoi san bắt, hôm du lịch tự do sau lễ kỉ niệm 10 năm "_Ruki nói_" Anh ấy bắt nó cho Uruha, con khủng long chết giẫm đó, nhưng nó không nuôi được... vì... không mát tay nuôi động vật. Mắc cái chứng dịch gì mà Aoi lại giao nó cho tôi "

" Vậy là sao ? "

Ruki đột nhiên nức nở_" Tại sao hai người đó lại đối xử với tôi như vậy ? "

" Bình tĩnh đi.... "

" Phải giữ và chăm sóc cái con chim này mỗi ngày, lòng tôi đau như cắt vậy !!! "

" Bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó mà "

" Tôi không mang nó về nhà vì nhìn nó trên này mỗi ngày hai ba tiếng là đủ khổ sở lắm rồi !!! "

" Tôi hiểu mà .... "

" Còn gì nữa, phải đi mua đồ ăn cho nó, phải đi tiêm ngừa cho nó, phải cho nó đi bơi nữa..... "

" Vậy .... "

" Giống như chăm con của người mình thích và người khác vậy !!!! "

Tôi đực mặt ra... Chẳng phải tình cảnh của Ruki san rõ ràng còn khổ hơn của mình sao ?

Phải nuôi "con" của người mình thích và người khác ? Kể ra thì kinh hoàng thật.

" Sao không thả nó ra ruộng đi, bảo với Aoi là tự nó đi mất rồi... Tôi không bênh vực Uruha đâu, nó luôn đòi nuôi cái này cái nọ mà làm chết với mất hoài àh "

Ruki nhìn chiếc lồng_" Cậu không hiểu cảm giác đó hả ? "

" Là sao ? "

" Tôi không vất nó đi được ! "

" Đâu có vất, đem thả mà.... mới nãy nó nói với tôi nó thích về thiên nhiên hơn .. Ah không ! Không phải, ý tôi là.... tôi nghĩ nó muốn thế ^^! "

" Đằng nào cũng là của Aoi... vả lại... nó cứ quấn lấy tôi thế này.... "_Ruki có vẻ buồn buồn

" Giả dụ sau này Aoi đi lấy vợ có con rồi ông ta kêu cậu nuôi hộ, thì cậu cũng nuôi àh ? "_Tôi khá bất ngờ về thái độ của Ruki đối với con chim le le

" Thì cũng là của Aoi mà..... "

" Tiêu rồi ! "

" Sao ? "

Ruki san cũng có những lúc yêu điên dại không phân biệt thiệt hơn như thế này sao ??????

" Thật àh ???? "

" Tôi thích Aoi, nếu nuôi con hộ anh ấy... thì điều đó cũng tốt chứ sao ???? "_Ruki nhăn mặt

Nó rõ ràng phải có âm mưu gì đó_" Cậu muốn nuôi con chim le le này thay Uruha chỉ để lấy lòng Aoi chứ gì ???? "

" Không, hoàn toàn không có.... "

" Chứ người như cậu làm sao tử tế thế được ???? "_Tôi gào lên, không tin được một thằng quỷ ôn như Ruki lại có thể "tốt bụng" hảo đến vậy.

Ruki lại nhe răng ra.

Tay tôi thêm một dấu đỏ hình vòng cung nữa.

Ruki lau miệng_" Da cậu có mùi khác với của Aoi quá "

" Dĩ nhiên là khác rồi O"O "

Ruki phụng phịu_" Nói về Uruha đểu giả, hắn rất thích con chim le le này, nhưng hiện tại cậu cũng thấy đó.... con chim đã thích tôi mê mệt rồi ~ Uruha đã mất con chim le le rồi XD XD XD "

" ................. "

[ Thật ra con chim le le.... nó nhìn không khác con vịt là mấy ]

Nhìn Ruki tùy đau khổ nhưng vẫn vui vẻ nuôi tiếp con chim, và cảnh thằng quỷ ranh- động vật chuyên cắn người- yếu đuối với ý nghĩ trung thành tuyệt đối dù có thiệt thòi, tôi cảm thấy thật sự xấu hổ.

Điều gì khiến con quỷ nhỏ này chịu phục tùng đến vậy ?

Nó còn không quan tâm đến sỉ diện của bản thân nữa.

Cái lý do đó.... tôi phải hỏi nó thôi. Tôi tò mò quá rồi.

Reita san lúc đó không hề hay biết rằng.... bản thân anh ấy ngày càng có biểu hiện của một đứa con gái............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro