Phần 6: Ủng hộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Tại sao cậu lại đeo đuổi thằng cha già đó ? "_Nghĩ rồi tôi hỏi ngay, thật sự muốn biết lắm lắm.

Ruki chẳng ngần ngại liến thoắng_" Tôi thích Aoi san vì thích thôi, lý do thì cũng có nhưng không hợp lý lắm, nên tôi sẽ không nói đâu "

" Sao thế ? "

" Bảo là không hợp lý mà "

" Thì không hợp lý mới phải nghe, chứ thích chỉ vì thích thì quá hợp lý rồi.. ai mà thèm nghe "_Tôi ngúng nguẩy, cố vòi vĩnh cho bằng được câu trả lời.

Ruki san nhìn tôi, nhíu mày.. và xua tay_" Nói ra mất công mấy người biết tẩy của tôi mất "

" Nói đi mà "

Con quỷ nhỏ nhìn tôi suy nghĩ, đoạn hít thở thật sâu rồi nói_" Ban đầu tôi ghét thằng cha đó lắm, còn muốn đuổi nữa... vô trách nhiệm, chỉ cắm đầu vào ba công việc làm thêm vớ vẩn. Muốn gặp còn phải hẹn trước... nói chung là chưa bao giờ thấy Aoi coi Gazette là nhà "

" Nhưng tiền làm thêm đấy chẳng phải cũng bao tụi mình ăn mỗi tháng sao ???? "

" Tôi không có tham ba cái đó !!!! "_Ruki nói, tay đét một cú đau điếng vào đùi tôi_" Tôi chỉ cần Aoi đánh cho hăng là được !!!! "

Thằng ấy chỉ nói vậy, đi nhậu thì Ruki chuyên trị mồi, còn bia là tụi tôi trị. Nhưng mồi bao giờ cũng hết trước bia đến chóng mặt.

" Thế rồi làm sao từ ghét đi đến có thiện cảm nhiều như bây giờ ? "

" Chúng tôi không phải dân đồng tính ! "_Ruki trợn mắt, ưỡn dài cái cổ mình về phía tôi đe nạt

" UH ! Biết rồi !!! "

Quệt mồ hôi trên trán, tôi tiếp_" Nhưng vẫn là trai thích trai thôi .... ấy... biết rồi ! Thế là tại sao ? "

Đến đây thì hai má Ruki bỗng đỏ ửng lên, mắt cứ thao láo.... nó ôm mặt_" Uh thì... vì đợt đó... tôi rút tiền quỹ band.... "

" Chuyện đó ai chả biết.... "

" Uh thì... Aoi cho mượn tiền đắp vào "

" ........ ồ "

" Rồi...... "

" .......... "

" Rồi thì........ "

" Cậu còn rút lần hai lần ba lần bốn nữa kia "

" Ò.... haha ........ "

Nghĩ đến Kai chan sợ hãi mỗi lúc check thẻ tài khoản tôi lại muốn đấm vào mặt cái thằng nít ranh đang ngồi cạnh và cười xuề xòa kia một trận. Không hiểu Ruki có biết viết từ 'áy náy' không ?

" Nhưng... con người Aoi san hình như luôn có cái gì đó vừa phè phỡn vừa đáng tin cậy, khiến tôi không thể rời mắt đi được "

" Thế mà tôi chỉ thấy nó fanservice với Uruha thôi "_Tôi tặc lưỡi suy nghĩ_" Có phải đó là một cách cưỡng dâm và khủng bố tinh thần kiểu mới mà Ruki san nghĩ ra không nhỉ ???? "

Tôi nhìn Ruki, có lẽ nó thích Aoi thật rồi. Sớm muộn gì với cái kiểu cuồng loạn như nó, sẽ rơi thẳng lên giường thôi. Mình không muốn chứng kiến cảnh đồng đội "thịt" nhau đâu.

" Nhưng thời điểm mà tôi thích anh ấy.... là cái hôm anh ta chửi bới tôi cơ "

Đột nhiên trong đầu tôi hiện lên một chữ M.

" Eh ????? "

" Cái mặt nhăn lại, giọng nói đanh thép, tròng trắng trộn với tròng đen thêm một mớ dây thần kinh đỏ nữa !!! Anh ta chỉ thẳng mặt tôi.... như vầy này ..."

" Hả ????? "

" Aoi bước vào, tung cánh cửa đánh rầm vô tường... nện cây đàn xuống đất.. rồi sói vào mặt tôi hét lên : Muốn chết thì chết một mình đi ! "

" Cái... gì ???? "

Đó là thời điểm chúng tôi từ chối làm encore cách đây mấy năm. Khi ấy cũng là lần đầu tiên chúng tôi cảm thấy xuống dốc kinh khủng.... tiếng rủa sả không ngớt từ phía khán giả, các thông tin đăng trên mạng sai lệch và biến tướng rất nhiều.

Ruki là đứa không chịu được lâu, nó tính sẽ nói tất cả trước mặt hàng ngàn khán giả ở địa phương đó.... và :" Dẹp không encore gì nữa kể từ giờ về sau " là câu nó tính tuông ra. Aoi san đã vô cùng tức giận vì thói bốc đồng trẻ con ấy.

" Trong giây phút đấy........ "

Nhưng tôi vẫn không ngờ....

" Aoi san trông thật hấp dẫn ;A; "

... nó lại phải lòng thằng cha đó O______O ?????

" Tôi đã suýt khóc, ăn một bạt tai khiến mặt mũi tôi quay cuồng... nhưng mà "

" ........... "

" Sao lực đánh đó lại mạnh mẽ, lại ... nam tính như vậy ;A; ?????? "

" Thôi chết rồi ... "_Tôi đứng bật dậy_" Thôi chết rồi "

" Nhưng mà sau này anh ấy không làm thế nữa... tát như vậy đau lắm, anh ấy nói không làm thế bao giờ nữa "_Ruki nhoẻn cười

" Mình đụng quỷ rồi "_Tôi nhìn đau đáu vào mặt Ruki, có lẽ nó không biết tôi đang nghĩ gì đâu ????!!!

" Cậu đang nghĩ gì thế ? "

Đấy, nó không biết tôi đang nghĩ gì đâu !!!!

" Đó chỉ là giây phút tôi bị lung lay mà thôi, sự dịu dàng âm thầm của Aoi là thứ giữ chân tôi sau này cơ... Tôi chỉ biết nếu có ai dám đụng vào tôi... Anh ấy sẽ đánh văng hàm đứa đó ra !!!!!! "

" Trời ..... "_Tôi đột nhiên thốt ra chữ đó. Vì chơi chung với nhau... tôi biết tính Aoi.... hẳn đó là cách ông ta bắt-cá-hai-tay và hợp lý hóa mọi thứ.

" Aoi không bắt cá hai tay đâu ! "_Ruki nói

Bây giờ thì nó lại đọc vị được tôi rồi.

Ruki ngồi xếp bằng, khóa trái chiếc chuồng chim le le vào_" Tại Uruha thích sáp vào, Aoi không thể nói vỗ vào mặt cậu ta được. Đồ la liếm ! "

Hình như mọi tật xấu của ông ta trong mắt cu cậu này đều là tốt đẹp hoặc có lý do để bất khả kháng thì phải.

" Tôi tin anh ấy mà "

....

Câu nói này nghe quen quen.

....

Có bóng người lù lù lết nặng nhọc từ cầu thang phía bên trong, và từ từ lết ra sân thượng.

" AOI SAN !!!!! "_Ruki gào lên, đứng bật dậy_" Ở đây nàh !!!!! "

" Giọng Ruki nghe như mấy nhân vật nữ trong drama ????? "_Tôi nghĩ

" AOI SAN !!!!! "

Ra là Aoi lão lão.... dán băng cá nhân đầy tay như thế trông ông ta cũng cool đấy chứ. Đứng chịu trận giữa khủng long và cá mập hẳn không phải là nhân vật tầm thường. Ở một khía cạnh nào đó, sự tranh giành của Ruki đối với Uruha có thể được thông cảm... và cả cá tính trẻ con nông nổi của Ruki cũng chưa hề thay đổi cho dù nó 20 hay 28 tuổi.

Và sao nữa nhỉ....

" Aoi san... anh đi mua trà với tôi không ??? "_Ruki hồ hởi, cố lắm chỉ rướn chóp đầu ngang tai lão. Aoi mệt mỏi thở dài.

" Rei, Koga chờ mày cả buổi ở dưới kìa... "_Lão hẩy nhẹ đầu, rồi toan bỏ đi. Thế nhưng Ruki nhoi theo, cũng câu hỏi như ban nãy_" Aoi san, anh đi mua trà với tôi nhé "

Aoi chẳng thèm để ý, chỉ chực để đi xuống khỏi sân thượng.

Thấy tôi còn chưa chịu nhấc mình đứng dậy, Aoi nhắc lại_" Xuống đi kìa, lão gọi hoài nhức cả óc"_Rồi như chẳng thèm đả động gì đến Ruki, ông ta đi thẳng.... Ruki kiên nhẫn bám theo.

" Này, đi mua trà với tôi ! "

Aoi gắt_" Đã bảo là không mà !!! "

Ruki bâu lấy tay áo lão.... tôi tròn mắt hình dung một cái kết cho cuộc nói chuyện của họ.

" Đi mà.... "_Thằng quỷ xụ mặt, lắc nhẹ cổ tay áo Aoi_" Hôm qua đã hứa rồi mà "

Aoi đang đi ro ro về phía trước... đột ngột quay phắt lại, trừng ánh mắt đanh thép nhìn thằng bé..... Tôi đứng dậy, nếu Aoi nổi nóng với Ruki có lẽ tôi phải can thiệp thôi.

" Em bảo tôi đi mua trà, tôi mua cho em cả kí ở dưới kia rồi, còn mua gì nữa ??? Sao thích hành người ta thế ?????? "

" Nhưng mà ;A;..... "

Aoi ôm trán_" Chúa ơi !!!!! "

" Yuu san !!! "

" Chúa ơi... dễ thương quá "_Aoi hét lên_" Được rồi ! Đi thì đi ..... "

.... có lẽ không cần can thiệp nữa.

Tôi lủi thủi bỏ đi. Nhìn cái cảnh người ta hạnh phúc quả là khó khăn quá. Họ cũng đi xuống theo không bao lâu sau đó.... nắm lấy bàn tay lớn của Aoi, Ruki đi ngang qua , nó quay mặt lại... le cái lưỡi tròn hồng của mình trêu chọc tôi.

" Có gì mà hay ho... đồ quỷ sứ "_Tôi bĩu môi

" Bái bai... tối gặp nah~ "_Nó vẫy tay

" Biến đi !"_Tôi vờ rút giầy....

" Reita "

" Aoi đi rồi "_Tôi đáp

" Đi đâu vậy ? "_Uruha hỏi....

Rõ ràng nó thấy bóng hai người đó còn thấp thoáng qua lớp kính ở sảnh, nhưng nó vẫn hỏi.

" Đi mua trà cho Ruki "_Tôi đáp nhanh để còn quẹo sang bên kia nộp bản kiểm điểm.

Uruha tặc lưỡi_" Đang tính...... "

" Tính sao ? "_Tôi lôi bản kiểm điểm ra đọc lần cuối_" Tính rủ lão đi đâu àh ? "

Tôi thấy tay nó cầm một dĩa trứng luộc, tay còn lại cầm một cục xà bông, trên mu bàn tay cầm dĩa trứng hình như đang đỏ ửng lên chắc bị bỏng nhẹ. Ngoại hình và vật dụng của tên này luôn gây khó hiểu cho người đối diện.

" Xà bông với trứng vịt luộc làm gì ở đây thế ? "

" Hở ???? "

" Mang ba cái này đi đâu ???? Đừng nói tính đem trứng đi rửa xà bông nhé ?! "

" Đâu.... ai lại mang đi rửa xà bông.... "_Uruha ngạc nhiên_" Rủ Aoi ăn trứng luộc !!! "

" Hơ hơ ....... "

" Cười gì ?????? "_Chắc thấy quê xệ, gã to xác gắt

Ra thế, nhìn đồ nó đang cầm.... có lẽ cu cậu muốn cùng Aoi đi rửa tay sau đó bốc trứng ăn.... Chắc 100% trứng đó do Uruha luộc, tay nó bị bỏng.... Thằng ngốc ! Người mày thích đã đi mua trà với một thằng khác rồi.

" Trứng này ngon không ? "_Vừa dứt câu tôi bốc trong dĩa một quả, nhét vào túi áo_" Cảm ơn nha "_Rồi dông thẳng vào phòng. Koga san mặt như đeo chì đang đợi tôi.

" Trả đây !!!!! "

Uruha hét lên, túm lấy đuôi tóc tôi... xui là tóc tôi cũng không mấy dài, nó trượt tay.... rồi nhào luôn vào chỗ Koga.

" Cái cậu này !!!! "_Lão Koga ngạc nhiên

" Nó.... "_Uru chỉ tay_" Nó.... "

Tôi ung dung ngồi xuống bàn, cười toe để đáp lại

" Bản kiểm điểm ??? "_Koga san hỏi

" Vầng, hai cái... cái này hôm qua, cái này hôm kia ..... "

" Nó .... "_Uruha lại nhăn nhó bên ngoài cửa

" Cậu làm gì đấy ? "

" Nó kìa..... "_Con khủng long vẫn quyết liệt để đòi bằng được trái trứng luộc trong túi tôi. Koga san cứ nhìn tôi lại nhìn nó, nhưng ông ta không hiểu... và thế là... một cách nhẹ nhàng... ông ấy đứng dậy... đóng cửa.

" Cậu lấy thứ gì của Uruha san àh ? "_Koga kéo ghế, mắt vẫn chưa thôi trông ra phía ngoài.

" Đâu, làm gì có.... Uruha muốn đi vệ sinh nhưng không dám đi một mình "

" Mấy cậu vớ vẩn quá đi ! "

Tôi cười. Nộp xong bản kiểm điểm, tôi chuồn nhanh ra, Uruha nản chí đã không bâu ngoài cửa nữa. Cố tình ghé ngang qua chỗ phòng tập, tôi thấy Kai vẫn đang rất hăng say tập trống, chờ một lúc sau... tôi gõ gõ vào cửa.

Cậu ấy nhìn tôi, vẫy tay và ra hiệu bảo sẽ xong ngay.Tôi thở dài, đi tới đi lui ngoài hành lang... cảm giác vừa bực bội vừa vui mừng... có lẽ là sắp đi chơi nên......Tôi cũng không hiểu cảm giác của mình nữa.

Vẫn chưa ra... cậu ấy vẫn chưa ra.....

Tôi tiếp tục đi đi lại lại trên hành lang sáng choang.

Có lẽ tôi sẽ phải bí mật để cậu ấy chờ ngoài cổng rạp chiếu phim, sau đó chạy đi mua bắp rang.... rồi... rồi mua hoa. Àh không... tôi sẽ chỉ mua một cành nhỏ thôi. Tôi không chắc là cậu ấy có thích hoa nào hay không ?!

Nếu mua thì mua màu gì nhỉ ? Con người như Kai chan nếu được tặng cho cái gì chắc sẽ cười phá nên rồi liên tục nói " Có thật không có thật không ?! " mất.

Không hay tý nào, tôi chưa muốn cả rạp biết tôi tặng hoa cho thằng bạn mình đâu.

" Reichan ! "

Bao mong chờ của tôi cũng đã đến.... cậu ấy xách ba-lô bước ra, quần áo thẳng thướm ... nở nụ cười sáng hơn bất kì bóng đèn cao áp nào trên sân khấu.

" Kai chan ! "

" Lúc nãy có người bà con mới từ dưới quê lên đây thăm em... "_Kai nói

Tôi hụt hẫng.....

" Người ta bảo đang lên rồi, chắc phải đi về để... "

... một cảm giác nặng trĩu đè trên lưng. Nhịp thở tôi chậm lại. Phần nào hiểu được những gì Kai nghĩ khi tôi chơi trò mèo vờn chuột lúc trước.

" Vậy... em về hả ? "

Tôi cười, mà lòng dạ chẳng vui gì........ Tôi ở lại đây chẳng phải vì tôi đi cùng xe với Uruha, tôi ở lại chỉ để chờ cuộc đi chơi buổi chiều này.

" Thôi em về đi, bây giờ là ba giờ chiều rồi... "

Kai rút điện thoại, bỏ ba lô xuống sàn... chạy ra phía cửa sổ như thể đang hứng sóng....

Ghét quá đi. Tôi bặm môi... cầm ba-lô của cậu ấy đặt lên băng ghế_" Sàn dơ lắm, đồ đạc đừng để ở dưới .... "

Cậu ta vẫn nói chuyện điện thoại, chưa để ý đến tôi.

" Reichan "

Cậu ấy không gọi tôi là "đại ca" nữa.... nhẽ ra tôi phải vui mới đúng_" Huh ? "

" Em gọi cho bác rồi..."

" Thế thì sao ? "

Kai không ngần ngại, chạy vào.... nâng bàn tay tôi lên, nắm chặt rồi tươi cười_" Em nói bác ấy cứ đi ăn tại nhà hàng gần đó, em đặt phần rồi ! "

" Uhm..... "

" Hai chúng mình... đi chơi nhé !"

Kai chan giết tôi bằng cái nắm tay thật chặt, ánh mắt đen láy to tròn và câu nói " Chúng mình đi chơi nhé "

" Chúng mình đi nhé ? "_Kai kéo tay tôi nhè nhẹ, vẫn hỏi lại câu đó bằng chất giọng cũng nhẹ nhàng như cái cách cậu ấy lắc lắc cổ tay tôi vậy. Và cứ như thế, cơn hờn dỗi của tôi trôi tuột đi mất, chắc đã bị cơn gió hanh nóng của trưa hè hôm đó cuốn ra bên ngoài khung cửa sổ rồi

Tôi thở hắt, giả vờ lưỡng lự nhưng thực dạ đã muốn đi lắm_" Thế cho bác em đi ăn một mình vậy sao ? "

Cậu ấy không nói gì, miệng vẫn bặm chặt... vì ánh mắt đã nói thay cho môi.

" Vậy...... chúng ta đi thế nào đây ? "

" Chúng mình lấy xe máy của Koga san "

" Được không đấy ? "_Tôi hỏi, chỉ lo ông già đó lại càu nhàu, tôi lại mắc thêm tội chỉ lo chơi bời.. không chịu ở nhà đóng cửa mà ăn năn thống hối sau khi làm một lèo hai bản kiểm điểm.

Leng keng....

Tiếng leng keng của chùm chìa khóa trắng bạc.

" Em được toàn quyền dùng xe của Koga san mà "_Kai cười_" Đi thôi, không sẽ trễ giờ chiếu phim mất "_Rồi nhoài người lấy ba lô, sau đó kéo tôi xuống tầng dưới...

Chỉ có điều lạ là... cậu ấy không đưa chìa khóa xe cho tôi, mà lại thản nhiên cho vào túi quần.

Chúng tôi đi theo dãy hành lang, tiến ra sảnh... quẹo vào ngõ đi xuống tầng hầm công ty.

" Hôm nay đổi tài àh ???? "_Tôi thắc mắc

Kai dẫn tôi đến chiếc mô-tô nặng cồng kềnh của lão Koga-chán ngắt.

" Không phải đổi tài, từ rày về sau... em sẽ chở anh "

" Sao ? "

Chưa kịp hỏi tiếp câu kế, tôi đã bị Kai lôi lên yên sau_" Ôm chặt vào "_Quăng cho tôi mũ bảo hiểm, rồi cậu ấy kéo tay tôi đặt lên eo mình... sau đó gạt chân chống, cả chiếc xe như đổ nhào về phía trước. Tôi chỉ còn thấy tấm lưng nhỏ bỗng như mở tung ra thành một chiếc khiêng lớn, che chắn cho tôi. Từ bên trong tầng hầm tù mù, chiếc xe tăng tốc lao vọt lên dốc, ánh sáng bên ngoài gay gắt làm mắt tôi cay xè.

" Chậm thôi ! "_Tôi bấu vào hông cậu ấy, cảm nhận bộ khung xương rắn chắn đang cố sức chống đỡ mọi lực ma sát của gió.

" Đừng để bị lỡ phần đầu của phim, bám chặt vào ! "_Cậu ta hét lên.

Tôi chỉ biết trợn mắt nhìn Kai chan lao đi vun vút. Gió táp vào hai gò má, mớ tóc chìa ra từ rìa nón cứ nhảy múa loạn xạ.Tôi tối tăm mặt mũi.

Chúng tôi đến nơi, không vượt đèn đỏ lần nào... nhưng vẫn sớm gần nửa tiếng so với giờ chiếu phim. Tôi bước xuống, loạng choạng.... cũng may kịp tựa vào một cây cột phía trước máy bán popcorn.

" Được rồi được rồi.... em đi đâu thì đi nhanh đi... để đồ đây anh giữ cho "_Tôi xua tay, Kai có lẽ muốn đi đâu đó trước khi vào rạp. Ngồi xuống ghế, tôi hít thở thật sâu và nghĩ ngợi về cảm giác khi ngồi sau lưng ai đó. Dù không thật muốn thừa nhận, nhưng bất ngờ trong tôi trỗi dậy... thứ động lực vô cùng mãnh liệt : muốn ôm.

Nhịp thở tôi chậm lắm. Vì tôi còn đang rất lúng túng, bối rối. Tôi ngồi đó nghĩ mãi vẫn không thể lý giải được. Tôi ... muốn ôm.

Tự nhiên hai cánh tay rất muốn ôm.

.... thèm ôm.

OAO

Nhưng mà.... Aoi san nói.... đàn ông chân chính phải để người khác ôm. Nhưng tại sao tôi lại thèm ôm. Tôi ... thích.

Sao Kai chan đi lâu thế. Ngồi trên băng ghế một mình thật là khó chịu.

" Kai chan..... "

" Rei chan ???? "

" Em trở lại rồi hả ? "

" Uh.... "

" Mừng quá ! "

" Sao anh lại ôm cây cột vậy ??? "

" Không gì.... "_Tôi buông tay, đứng dậy..._" Vào thôi "_Rồi cắm đầu đi thẳng

" Phải ôm thôi.... ôm cái đã ..... không không.... không thể làm chuyện đó lần thứ hai trong ngày được.... Nhưng Kai chan đang đi phía sau mình... mình có thể ôm bất kì lúc nào. Nhưng mà thế thì.... Hay đợi vào trong rạp, tắt đèn rồi sẽ ôm........... "_Ý nghĩa ngu xuẩn này chạy lung tung trong đầu tôi, đến nỗi tôi còn chẳng biết phải làm gì ngoài việc cứ dán mắt vào lưng người phía trước mà đi.

" Rei chan, khoan vào đã "_Kai bỗng dừng lại

" Hở ? "

Cậu ta giật ngược tôi lại, sợ cản trở dòng người ra vào... Kai kéo tôi nép qua một bên.

" Chúng ta không vào àh ? "

" Vào chứ "_Nói rồi Kai chìa cho tôi một túi nhựa to phồng hình vuông_" Cho anh "

Tôi đỡ lấy, nó khá nặng_" Cái gì vậy ? "

" Quà sinh nhật của em "

" Gì kì vậy ? Mới tháng chín thôi mà.... nhưng sinh nhật em thì anh phải tặng em chứ ? "_Tôi nhăn nhó_" Hay ai tặng em bánh nên muốn chia cho anh ăn... ké đây ? "

" Đâu có, sinh nhật sớm... quà sinh nhật của em là : được tặng đồ cho anh... "_Kai chan thúc vào hông tôi_" Mở giỏ ra xem đi "_Rồi ghé ghé đầu vào, như muốn xem cảm xúc khi mở quà của tôi vậy.

" ..................... "

" Thích không ? "_Kai hỏi_" Em tính mua màu khác, nhưng... trắng viền tím nghĩa là trung thành .... Nói chúc mừng sinh nhật em đi "_Cậu ấy cười toe, tự hào hếch mặt lên chờ_" Nói đi ! "

" Chúc mừng.... sinh nhật em "

Đôi mắt to tròn híp chặt, hai gò má nổi cao đầy hạnh phúc... gương mặt cậu ấy sáng bừng lên.

" Cảm ơn ! "

Bên trong chiếc túi nhựa to phồng là một bó hoa được bó tròn xoe, mầu trắng tinh ngọc ngà và đường viền tím long lanh, dây cột và vải ren trắng ôm sát lấy.

Tôi nghệch mặt ra.

" Hoa cẩm chướng ?! "

Cậu ấy tính chơi trò gì vậy ???????????? Sao lại kiếm một cái cớ quá hay để sỉ nhục tôi như thế ???????? Sao lại tặng hoa cho tôi ?????????

" Anh không thích àh ? "_Kai hỏi_" Có phải không ? Em chỉ.... em chỉ nghĩ... nếu đi xem phim thì nên tặng nhau thứ gì đó..... "

" Nhưng tại sao lại là hoa "_Tiếng lòng tôi gào thét. Nhưng tuyệt nhiên không thể nói được lời nào.

" Chúng đại diện cho lòng trung thành đó ! "

Vâng, tôi biết.

" Và nó không phải là tình yêu đâu, anh đừng lo "

"..........."

Có phải mắt tôi có vấn đề không ? Tôi vừa thấy Kai chan nhếch mép cười ?! Và tóc ở gáy tôi có lẽ đang dựng đứng lên ?! Và còn nữa.... lòng bàn tay tôi đang ướt.

" Uh ! "_Tôi gật đầu

" Giữ kĩ nhé "

" Uh uh ! "_Tôi gật liên tục

Buổi chiếu phim bắt đầu. Tôi và cậu ấy ngồi kế nhau, dĩ nhiên. Cậu ấy ôm một túi bắp rang đầy, còn tôi chết đứ đừ với bó hoa trong tay. Nói làm sao đây... nói làm sao để có thể đỡ cảm thấy nặng nề hơn đây ????? Giải thích thế nào ? Nhưng....

" ... sao mà tự dưng lại thấy hoa cũng đẹp thế này "_Cảm giác rê rê chúng qua lòng bàn tay thật là đã.... vừa nhột vừa mát <3

" Reichan thích thì lần sau em mua cho anh bó hoa gấp đôi thế này "

" Uh ! "_Thôi chết, tôi buột miệng nói ra cái từ nhẽ ra không nên nói.

Gục mặt xuống, tôi chỉ muốn khóc thét.

Phim hôm đó là phim kinh dị. Và cậu ấy bắc chéo chân, thân ngã ra sau, mặt ngửa đúng 45 độ, mắt chăm chú... thi thoảng nhìn qua tôi.

Cái phim chán ngắt, chẳng có gì hay ho... toàn là máu me bấy nhầy, mọi người la hét vô tội vạ, nhiều cặp nhân tình vào đây cũng để mượn cớ ôm ấp nhau phát ghét.

" Phim này mà thằng Ruki cũng bảo hay ?! "_Tôi ngáp dài ngáp ngắn.

... và có phải mắt tôi đang có vấn đề gì thật không ?

Trong ánh sáng xanh lam luôn biến đổi hấp háy của màn chiếu, tôi thấy... Kai khóc.

Hai dòng nước mắt dài ngắn lăn dài từ khóe mắt xuống miệng. Ánh mắt đó... lại đang nhìn về phía tôi.

Hai tia nhìn chạm nhau, tôi giật mình đánh rơi bó hoa xuống đất.

*thình thịch*

" Không... không phải đâu... vì phim.... cảm động quá "_Kai bào chữa một cách vụng về.

" Phim kinh dị mà... cảm động ? "

" Có chứ... họ chết thê thảm quá "_Cậu ấy lại tiếp, giọng thì thào.

Cảm giác.... thèm ôm lại cấu xé tôi.

" AHHHHHHHHHHHHHHHH !!!!! "

" Cái gì vậy ???? Cái gì vậy ????? "

Nguyên dãy ghế phía trước quay lại, họ lục tìm tiếng hét thất thanh ở hàng ghế sau : chỗ của tôi.

" Ư..... "_Kai bịt miệng tôi lại

" Xin lỗi ;A; .... "_Tôi cúi gằm xuống sát đùi_" Vì nãy giờ anh không để ý màn hình... khi không cái mặt của xác chết lại hiện cái đùng trên đó và còn to khủng khiếp nữa, anh xin lỗi..... "

" Không sao đâu mà.... "

*thình thịch*

" Anh thở nhanh quá vậy ? "

Tôi thở nhanh, đó là vì cậu ấy..... cậu ấy đang ôm lấy tôi trong lòng ......

" Anh ổn chưa ? "

Đừng ôm tôi nữa.......

" Chúng ta về nhé ?! "

Tôi gật đầu.

" Ổn thôi mà... chỉ là phim thôi "

Tôi càng gục đầu sát hơn.

" Reichan ngoan .... "

ĐỪNG CÓ ÔM TÔI NỮA !!!!!!

.... AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH

Kai cởi áo khoác của mình, choàng lên người tôi... bấy giờ tôi chỉ mặc chiếc áo ba lỗ, tay đeo một số vòng vèo và bận chiếc quần đáy xệ... Tôi đi lẹp bẹp ra bên ngoài, tay ôm túi hoa, đầu gục nhìn mặt đường. Bên cạnh tôi, Kai chan tỏ ra rất lo lắng.

" Anh ngồi đây, em đi lấy xe rồi chúng ta về ! "_Thấy tôi không được khỏe, Kai tính sẽ chở tôi thẳng về nhà và không đi uống nước nữa.

... nhưng tôi muốn đi.

Reita kun thật ra vẫn chưa phát hiện, một trong các mục được đặt tên là "nữ tính" đó là thói nhõng nhẽo khó chiều. Tiêu biểu là ở độ tuổi 14 đến 18. .

" Về nhà thôi ! "_Kai dừng xe trước mặt tôi_" Nhanh nào ! "

Tôi hơi ỉu xìu... thật ra cái tiết mục thú vị nhất không phải là đi coi phim.

" Về hả ? "_Tôi hỏi

" Anh không khỏe mà "_Kai nhún vai

" Ò...... "

" Sao buồn vậy ? "

" Vì không muốn về nhà bây giờ "

Kai nhìn tôi, suy nghĩ.

Tôi liếc ngang liếc dọc_" Đi uống cái gì đi "

" Cà phê ? "

" Không ! "

" Kem ? "

" Hum.. "_Tôi lắc đầu

" Vậy... trà ? "

" Ư... "_Tôi lắc đầu

" Bánh donut với kem lạnh ? "

" ...... "_Lại lắc đầu

Tôi cứ đứng bên cạnh cậu ấy ôm bó hoa trong lòng và lắc đầu, dòng người từ bên trong rạp bắt đầu tỏa ra. Kai kê hết món này đến món khác vẫn chưa khiến tôi đồng ý mà leo lên xe.

" Vậy.... đi đâu đây ? "

Tôi chống nạnh, ngửa mặt lên trời và não bật công tắc_" Đi uống.... uhm............ "

" Không nghĩ ra là em cancel đó nha "

" Đừng, khoan.... "

" Nhanh lên nhanh lên "_Kai vỗ vào mặt đồng hồ xe_" Nhanh nhanh nhanh "

" Đi.... "

Cậu ấy giả vờ rồ ga.

" Đi.... "

" Mệt quá ! Đi đâu cũng được "_Tôi xụ mặt, vùng vằng bó hoa trong tay.

Kai cười, chỉ tay ra yên sau_" Leo lên đi "

Tôi ngoan ngoãn bò lên, đôi chân mang bốt nặng trịch khiến tôi nhấc mãi mới trèo lên được. Xe của lão Koga yên sau cao ngất tầng mây. Có lẽ chính lý do này khiến người ngồi sau cứ phải liên tục ngả ra trước.

Chúng tôi chẳng đi đâu cả. Kai mua hai hộp kem to ụ và một chai nước táo theo đúng sở thích của cậu ấy, rồi vòng xe chạy lên một quả đồi cao. Gió chiều hôm đó thổi lồng lộng.

Gió chiều mùa hè....

Chúng tôi ngồi trên xe, bóc hộp kem và cùng ăn. Cậu ấy chỉ tay về phía Nam_" Tokushima"

" Uh "

" Quê em đó "

Tôi cười ngả nghiêng, hễ Kai cười thì tôi cũng cười theo.

" Còn chỗ đó "

" Chếch qua bên đó là nhà Ruki.... có hỏa hoạn kìa "

Tôi ngậm chiếc muỗng gỗ trong miệng_" Kiểu này ngày mai khu nhà nó cúp điện cho coi, tội thằng nhỏ "

" Ruki sẽ qua ở ké nhà anh "_Kai nói

" Chết tôi rồi "

" Có khi nào......... "

Gió vẫn thổi....

Kai ngượng ngùng_" Có khi nào ..... "

" Có khi nào.... "_Tôi nhả chiếc muỗng gỗ ra

Cả hai chúng tôi lo lắng nhìn về một hướng....

" Có khi nào nhà Ruki cháy không nhỉ ? "_Tôi nói.

Mà kệ.... chúng tôi ăn hết hộp kem. Uống cạn chai nước táo. Rồi thì đám cháy cũng tắt dần, chỉ còn lại cột khói nho nhỏ.

.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro