Phần 7: Ủng hộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong lúc tôi và Kai chan vẫn đang ngồi ngắm cột khói bốc lên từ quận trước mặt, thì có kẻ đang âm thầm lên một kế hoạch mà hắn cho là thông minh. Thật ra nếu hắn không nói gì, và kiên nhẫn làm cho hết sau đó mới thông báo, với con người đó: hiển nhiên việc ấy là có dụng ý tốt, nhưng luôn mang lại hậu quả... thảm khốc.

Cột khói cũng đã dần tắt, chắc bên đó họ chữa cháy đã xong. Hết chuyện hay để coi, tôi và Kai chan nhìn nhau hồi lâu, cậu ấy hếch cái cằm lên_" Giờ anh muốn đi đâu nữa?"_Tôi toan trả lời là: Anh muốn đi chơi suốt đêm, nhưng không được vì ngày mai công việc vẫn còn đầy ụ, nếu không ghé qua công ty để lấy đồ dùng, phóng về nhà, đi ngủ ngay sau đó, ngày mai đi họp đúng giờ thì Ruki sẽ giết cả hai chúng tôi mất.

" Chúng mình đi về đi"_Tôi nói, đập khẽ bó hoa vào đầu gối_" Về nhé! "

Kai thở dài, mỉm cười, đeo đôi găng tay đen bằng da vào, rồi đứng dậy... đi đến chiếc mô-tô_" Ngày mai có họp mà"

" Uh uh"

Cũng may là cả hai "đã thức tỉnh" kịp lúc, chắc có lẽ phải cảm ơn đội cứu hỏa, vì nếu cột khói cứ còn mãi, thì chúng tôi sẽ ngồi lì ở đây ngắm nó và quên mất mọi sự.

Kẻ có dụng ý tốt vẫn đang miệt mài tìm lại cái camera mà vào tháng trước có một fan nữ tại quê nhà đã đóng thành kiện hàng gửi thẳng đến công ty. Hắn cũng âm thầm nạp vào thẻ nhớ nhiều thứ vớ vẩn, sau đó... đã thực hiện một thao tác rất nguy hiểm là: đi rửa tất cả chúng ra. Với lời vài lời biện minh như:

" Akira, tao đã gần hoàn thành mọi thứ rồi :3 "

" Ai đó Reichan ?"_Kai quay trở lại sân công ty sau khi đã đặt chiếc mô tô yêu dấu của ông Koga vào bãi xe dưới tầng hầm.

" Thằng down nó gọi "_Tôi trả lời

" Uruha ấy hả ?"_Kai ngạc nhiên_" Cậu ta chưa về sao, bây giờ đã tối rồi còn gì ?!"

" Chẳng biết, có thể nó muốn ở lại tập tành thêm thôi"_Tôi hơi nghiêng cổ sang giải thích với Kai, rồi lại quay trở về cuộc nói chuyện qua điện thoại với Uruha_" Hoàn thành cái gì cơ ?"

Chờ tôi hồi lâu nên có lẽ cu cậu khá dồn nén, chỉ chờ được hỏi, Uruha liền tuôn ra không ngừng nghỉ. Nào là hắn đã rất nhọc công vẽ nên kế hoạch này, đã chuẩn bị tài liệu và dựa trên nhiều thông tin về tâm lý phái nam để giúp tôi chiếm lại thế thượng phong.

" Chắc... là.... cũng không cần thiết phải ùm beng thế đâu, nhưng cụ thể là mày tính làm cái gì đấy? "

" Yên tâm đi mà, tao đã lấy vài cuốn sách ở nhà bạn, nó nói về tâm lý đàn ông"

" Mày đọc sách àh? Có hiểu gì không vậy? "_Tôi cười nhếch mép

" Dĩ nhiên là hiểu rồi. Nhưng mà tại sao lại hỏi câu đó???? Coi thường nhau quá!! "

Coi thường gì chứ, vốn hai đứa chơi quá thân từ khi còn học ở dưới quê, chẳng phải hắn chưa bao giờ đọc và hiểu đàng hoàng bất kì sách vở gì hay sao? Ah~ Duy nhất có một thứ Uruha đọc hiểu là... tạp chí guitar và tài liệu hướng dẫn thay dây đàn mà thôi.

"Không biết thằng này tính làm cái gì đây nữa?"

Vẫn đứng trước mặt chờ tôi kết thúc cuộc gọi, Kai nhăn răng cười... rồi một cách ngượng nghịu, cậu ta hỏi_" Em mang đồ của anh xuống nhé ?!"

" Oh, để anh... "

" Không sao, em xuống ngay ấy mà !"_Chẳng kịp giữ cậu ta lại, tôi đành vẫy vẫy tay, nói với theo vài câu_" Nhanh nhé !"

Nhét điện thoại vào túi quần, tôi đứng chưng hửng trong một góc ở dưới sảnh, nói là sảnh chứ thực tình chỗ này cũng chẳng còn bao nhiêu chỗ trống, đằng trước và sau đều đã bị mấy thùng hàng chắn ngang chắn dọc.

" Công ty này thật ngộ"_Tôi thốt lên_" Cả xà bông cũng có thể mua về trữ ngay ngoài tiền sảnh áh ????? "_Bây giờ sau khi nhìn thật kĩ mấy thùng hàng tôi đã phải kinh hãi mà gào lên_" Cả giấy vệ sinh nữa saooooo ???? "

" Tránh ra tránh ra"

" Heh? Sakai san? "

" Cậu đang đứng đạp lên mớ giấy vệ sinh dùng cho phòng mình đấy !"

" Ối! "_Lão đẩy chân tôi ra, lôi hai thùng giấy to tướng qua một ngõ rẽ, và biến mất tăm... _" Công ty này kì cục... quá"

Và ngay trong khi tôi đang đứng vô mục đích ở dưới tiền sảnh (nơi chỉ có tôi và cả đống thùng giấy ) thì sự việc nghiêm trọng xảy ra ở trên tầng hai. Xin được sơ lược như sau: Cái con người âm thầm và tận tụy đó đã....

" Kai san !!! Kai san !!! Kai san !!! "

" Hả? "

" Ah... "_Và hắn đưa đẩy chất giọng khàn như mới bệnh dậy của mình_" Tôi có một... bí mật... muốn bật mí không? "

Kai híp mắt lại, não bắt đầu nhảy doki *gật*_" Bí mật gì vậy? Mình biết có sao không? "

Uruha suy nghĩ trong tích tắc_" Chắc là không sao đâu, vì dù gì Uruha cũng muốn cho Kai san biết ! "

" Ờ hơ.... "

*Xoạch*

" Mỗi tấm 100 yen "

Vì lý do đứng chờ mãi ở dưới đâm ngán, và sợ ma nữa.... thế nên, tôi đã hộc tốc leo lên tầng trên. Và hỡi ôi.... Cảnh tượng kinh hoàng đó diễn ra ngay trước tầm mắt tôi. Thằng bạn thân của tôi...

" Mỗi tấm 100 yen "_Uruha nói với giọng rất tự hào, tay cầm xấp ảnh xòe hình quạt lấp cả nửa mặt, tôi chỉ thấy mắt hắn cười đến tít lại chỉ còn đúng hai cọng chỉ xam xám chạy ngang dưới tóc mái.

Huyết áp nam nhi bắt đầu tuột, và toàn cơ thể tôi tuột theo, đến lúc cả người nằm bẹp dưới đất, tôi cố nhoi lên để xem tiếp hai người ấy đang làm gì?!

" KHÔNGGG!!!! "_*tiếng lòng của Reita san*

" Đắt quá hả.... "

" Đừng muaaaa!!!! Đừng có muaaaa!!! _*tiếng lòng của Reita san*

Kai đặt cái nhìn của mình chăm chú vào từng chi tiết trong mỗi tấm ảnh, không nói... nhưng tôi biết cậu ấy đang suy nghĩ điều gì rất kinh khủng. Đúng rồi, đó là ánh nhìn kì thị, và ghê tởm, một người như Kai chan không thể mua những tấm ảnh đó với giá 100 yen được.

" Nya nya~ Không mắc như thế đâu, đây là tấm ảnh chụp vào tuần trước nhé, vì bọn này ở chung trong một căn hộ mà, thế nên chuyện ghi lại vài cảnh rất manly của Akira san là điều dễ dàng. Kai xem nhé... tấm chụp vào tuần trước là khi Akira nó đang... chuẩn bị đi tắm, coi này... áo trễ qua vai luôn"

" Khồngggggg !!!! "_*tiếp tục là tiếng lòng của Reita san*

" Sau đó, Akira san cởi... áo ra này, dòm bộ khung sườn chắc chắn này mà xem, từng đường gân chạy trên cánh tay xem, cái gáy manly này xem "_Ngón tay hắn di di trên tấm ảnh_" 100 yen! "

Kai vẫn đứng đó, đằng trước mặt Uruha, còn tôi đứng bên ngoài cửa, nhoi đúng một con mắt và một chỏm tóc ra, và chân tay thì đã bủn rủn lắm rồi.

" Nya~ còn tấm này là mới đầu tuần, cái tướng ngồi rửa xe thấy ghét không?! Cả người ướt nhẹp này, tóc tai rũ rượi này... "

Mắt Kai càng híp vào hơn, một cái gì đó ghê tởm có lẽ đang trỗi dậy trong đầu cậu ấy....

" Tấm tiếp theo, cũng ngày hôm đó luôn, lúc chà xà bông cho xe, Akira san nhoài người ra dính xà bông khắp áo... "

" AHHHHH !"_*tiếng lòng của Reita san*

Và Uruha vẫn huyên thuyên_" Những nét MANLY này, chỉ có thể được chụp bởi Uruha thôiiii !!! Thật đấy ! "_Và phang ra một câu chắc nịch_" 100 yen! "

" Uruha... mày thật là khốn nạn... đó mà là những nét manly sao ???? Đồ bán đứng bạn bè !!! Đồ tiểu nhân !!! Kai sẽ không bao giờ mua chúng đâu, không bao giờ một người đàng hoàng như cậu ấy lại mua mấy cái vớ vẩn do mày chụp lén tao đâuuuu !!!! "_*tiếng lòng của Reita san*

" Sao cậu lại bõ công chụp mấy cái này vậy ? "_Kai nhăn mặt

" Nya~ Vì... Akira san thật sự quá dễ thương, tôi không thể... không chụp nó, nhưng... "_Hắn làm mặt buồn_" Để mãi trong máy thì phí "

" Đấy! Hãy khó chịu đi! Hãy giảng cho nó một bài đi Kai channnn !!!! Vứt cả đống ảnh đó vào mặt nó đi !!!! "_*tiếng lòng của Reita san*

" Nhưng mà.... "_Kai kéo giọng thật dài

" Đúng rồi! Cho nó một cước đi! Kỉ luật nó đi "_Tôi tiếp tục gào thét trong lòng những điều ấy.

" Nhưng mà... chỉ có bằng đây thôi hả ? "_Kai hỏi...

" Ah~~~ 100 tấm lận ! "

" Mua hết ! "

"Ư........................................"_Tôi vật ra, mất phương hướng.... gần như cảm giác bị phản bội.... gần như chết tửng.... Tôi bỏ chạy, trên hành lang vắng và sâu hun hút. Mảnh lưng tôi chìm vào bóng tối. Một cú đòn quá mạnh, quá cay nghiệt. Tôi không thể, sức mạnh của tôi... tôi không thể chịu đựng nỗi...... Uruha yêu dấu!! Tao phải giết mày !

" Nya~ Mình phải làm gì cho hết một vạn yen này đây? "

" Xóa hết file trong máy đi nhé "_Kai nói, ánh mắt đã không còn híp lại nữa, giờ đây nó sáng lên long lanh_" Ngoài mình ra, đừng cho ai thấy mấy cái này nhé "

" Ok con dê ! "

" Hứa nhé ! "

Đó là những gì sau khi tôi bỏ chạy đã không kịp nghe thấy, tôi chỉ được kể lại, khi tất cả đã ổn thỏa. Đúng rồi, cuối cùng, mọi thứ đều kết thúc ổn thỏa, vì nếu chúng không ổn thỏa, thì có nghĩa là chưa có kết thúc.

" 250 yen !"

" Cái gì nữa thế? "

Uruha đổ ra bàn, lục lọi_" Truyện tranh thiếu nữ "

" Hả? "

" Tôi biết là nhiều người không coi truyện tranh thiếu nữ ra gì, nhưng tin tôi đi, bộ này hay cực kì, mà mới nữa, có thấy mới đến nỗi tôi cầm bỏng cả tay không ? "

" Thấy rồi, tay phồng rộp ra kìa "

" Do bị té đó... àh không... đúng rồi, sức nóng mãnh liệt từ những câu chuyện tình yêu lãng mạn... nói chung là Kai mua đi, Kai đọc nhiều truyện tranh thiếu niên quá rồi, đúng chưa? Đổi món đi! Chỉ 250 yen mà thôi"

" Nội dung là... gì thế? "

" Thì có một cô nữ sinh, và một anh nam sinh, cô nữ sinh dễ e thẹn nên hay bị bắt nạt và chọc ghẹo, còn anh nam sinh thì... "

" Nghe không có... hay lắm "

" Ấy khoan, cảnh này là quan trọng này, anh nam sinh đã xử đám bạn cũ nhưng xấu xa của cô gái, để giải cứu cho cô ấy khi bị đám bạn cũ vây đánh, sau đó.... "_Uruha hạ giọng...

" Sau đó.... "_Kai với một tay bị Uruha giữ lại, một tay thì đeo hộ cây bass và xách hai chiếc ba-lô.

" Sau đó ~~~~ "

" Sau đó.... ??? "

Giở trò tiểu nhân, Uruha gập cuốn truyện lại, cười_" Hãy mua đi ! "

" Uh! "

Tôi đang đi xuống tiền sảnh, chân thấp chân cao chưa kịp đứng vững trên nền nhà, thì tay Uruha gọi_" Kì này, Uruha... mày sẽ không sống qua con trăng này đâu! "_Tôi nghĩ thầm và bắt máy.

" Ah~~~ Xong rồi! "

" Xong con khỉ! Mày đã làm gì thế???? Hóa ra cái ánh đèn lạ nhay nháy sau lưng tao tối ngày là mày đó àh???? "

" Đó là một phần trong kế hoạch, mày còn không cảm ơn đi chứ ???? "

" Cảm ơn cái gì???? "

" Kai đang ngồi đọc truyện rồi, tao đang ở ngoài cửa sổ, đừng có la lớn !"

" Nhẽ ra mày nên nói trước cho tao biết kế hoạch đó nó như thế nào??? "_Tôi hét lên

" Shhh... sao mà nói được, tao đã phải câm nín để có thể chụp được mớ ảnh manly hết chỗ chê của mày, trong sách có nói, khi phải chiêm ngưỡng một người quá nam tính, nam tính hơn cả mình, thì người ta có xu hướng... thụ động ra. Đặt trường hợp, nếu mày muốn trở nên thật nam tính, thật chủ động, thì chẳng còn cách nào khác là cho Kai san ngắm ba cái hình đó. Tự nhiên vẻ đẹp nam tính trong mày sẽ được Kai cảm nhận... hí hí hí "

Gã cười thật khoái chí, tôi đổ mồ hôi hột. Tôi mất định hướng nặng nề rồi.

" Mấy cảnh... hở hang đó.... "_Vừa thở tôi vừa nói_" Hãy để tao về kiểm tra lại, tiên sư.... nếu nó không manly như mày nói.... sẽ biết tay nhau ! "

" Dĩ nhiên rồi, tao chụp theo tiêu chuẩn mà tao cho là ... cực kì manly !"

" Tiêu chuẩn của mày? "

" Uh.... "

" .... là Aoi áh ? "

" Ờ... "

" AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH !!!!!!!!!!!!! "

*lạch cạch*

" Gì vậy Uruha san? "_Kai giật mình

" Àh không, rơi.. rơi điện thoại! "_Hắn bò theo nhặt

" Có ai vừa thét lên ở dưới sân thì phải?! "

" Akira... Nó... nó.... "_Uruha nhoài người ra cửa sổ.

Vừa hét tôi vừa chạy, tiêu chuẩn của Uruha ???? Tiêu chuẩn manly của Uruha ????? Lạy thánh A-la..... Lạy Đức Mẹ !!! Lạy Phật Tổ !!!! Cái tiêu chuẩn lưỡng tính của Uruha ????????

" Aoi san.... tiêu chuẩn... "manly"... của Aoi ... Trời... ơi.... vậy thì .... có khác gì tạp chí... play boy ????? "_Tự dưng trước mắt tôi, vô vàn vì sao nhảy múa... cũng phải, đã tối mịt mù rồi. Nhưng mà sau đầu đau thế?!

" Đau quá... "

" Reita, tại sao anh khóc ?"

" Đời tôi khổ quá, nên tôi khóc! Dưng mà đứa nào ấy? "

Àh, thì ra là đám indie, lũ bạn thân... gần như là lũ có thể hiểu và đồng cảm với tôi trong mấy tháng nay. Là đám mà tôi có thể bù khú qua đêm nếu chẳng ai thèm nhớ đến tôi sau khi đi làm về. Tôi bặm môi, không thể khóc rũ rượi trước mặt tụi trẻ được. Coi chúng kìa, những cánh tay thân ái đầy tình thương đang đỡ tôi dậy_" Đừng khóc nữa anh, tụi em đang tính kiếm anh nèh... "

Tôi tựa vào tường, cả đám trẻ đầu xanh đầu đỏ, vây quanh ríu rít như chim se sẻ_" Bên kia mới ra DVD, rẻ lắm "

" Còn nữa nha, cơm thịt bò ở quận dưới, hết sẩy luôn ! "

" Cái gì, hiếm khi cả đám cùng rảnh, phải đi ăn cái gì sang sang, và nhất là... phải có tiếp viên àh nha "

" Tiếp viên nam àh ???? "

" Bậy, nữ... Maid girl ấy! "

" Tao chỉ tính nói nếu là tiếp viên nam thì đỡ tiền bồi dưỡng thôi mà"

" Đáng bị đánh! "

Chúng cứ ríu rít đến buồn cười...

" Thôi mà, đừng khóc nữa, có thẻ miễn phí bowling này "

" Tao yêu tụi bây quá !!!! "_Tôi gục đầu, không cầm được cảm xúc_" Khuya nay có đá bóng đấy! "

" Bắt đội nào anh? "

" Đội nhà !!!! "_Tôi vẫn tiếp tục gục đầu khóc

" Cái anh này, tụi em theo anh hết thì cá cược nỗi gì nữa "_Thằng ranh con tính giơ tay, ôm choàng qua vai tôi...

Thế nhưng câu nói "hiểm họa từ Trời giáng xuống" hay "Họa vô đơn chí, phước bất trùng lai" thật là đúng. Ngỡ như tất cả đã ổn thỏa, tôi có thể cam phận ngồi đằng sau yên xe cho "người ta" chở, có thể đóng vai là người "bị" mời đi chơi, "bị" tặng hoa... sao cũng được. Nhưng tất cả chỉ là màn khởi đầu, cho một câu chuyện... dài hơn nhiều.

" Reichan ??????? "_Kai hét lên, từ trên tầng hai... từ chiếc cửa sổ nằm chơi vơi_" Buông Reichan ra !!! "

Tiếng hét đó kinh khủng lắm, có lẽ phải lớn hơn tiếng mà các bạn nghe thấy trong cái live Taion nhiều, nó xé không khí thành một rãnh dài....Đang khi mắt mũi lệch lạc và tèm lem nước, tôi chưa kịp hoàn hồn nữa, cũng không rõ làm thế nào mà Kai lại đứng cạnh tôi, trong khi mới trước đó một hai giây *theo tôi nghĩ* thì cậu ấy và Uruha còn đang loi nhoi ở tầng hai.

Cổ tôi ngửa ra sau, gió lạnh của đêm hè thổi xuyên qua từng sợi tóc... Có cánh tay rắn chắc nào đó đỡ tôi.

" Reichan, anh có sao không? "

Giọng này nghe quen quá....

Vẫn cánh tay đó, ôm tôi chạy từ ngoài sân vào bậc thang, thả tôi nằm dài trên đó, rồi...

" AHHHHHHHHHHHHHHHH !!! "

Tiếng ai đó thét lên thất thanh, và [bụp] và [bụp]... họ ngã xuống như chuối rụng.

Tiếng [bụp] cuối cùng vang lên, tất cả đều yên ắng, cho đến khi tôi tỉnh dậy và nhận ra là... Kai đã xử đẹp tụi Indie.

" Chuyện... gì... vậy? "

" Reichan"_Kai chạy lại, gần như thất kinh hồn vía, tôi vật ra sau, chẳng may đầu *lại* đập cốp vào cột nhà, không nói nên lời.. tôi chỉ còn biết ôm đầu nằm lăn lóc.

" Reichan, sao đám cô hồn đó dám mó tay vào anh???? "

" Ư ư.... "

" Reichan.... "

" Kai... ư... "

" Chúng đã chạm vào chỗ nào của anh ????? "

" Trời.... ơi...... "_Tôi thốt lên, rồi ngất đi.

" Trời ơi !!!!! "_Uruha đến giờ này mới mò xuống, tôi lịm đi nhưng vẫn nghe được họ nói chuyện, giọng Uruha hớt hải_" Sao Kai lại làm thế????? "

" Uruha nói tôi làm thế cơ mà ??? Trong cuốn truyện cậu đưa cũng nói thế mà !! "

" Là sao ???? Đám này là bọn Indie của công ty mình mà O___________O"

"... "

Cái phát kiến ngớ ngẩn nhất trên đời mà tôi từng thấy của thằng bạn thân tôi chính là đây.

" Không thể, gần giờ Koga về công ty rồi, nếu ổng về, mà thấy một đống như vầy là không có xong đâu, hay chúng ta hãy... khiêng tụi nó quăng qua bên kia đường đi ! "

" Không được, mình phải lo cho Reichan trước, anh ấy bị thương rồi! "_Kai lúng túng, hết đứng lại quỳ xuống rờ trán tôi, luồn tay vào tóc tôi để kiểm tra đường tét trên đầu_" Hay mình thú thật là lỡ tay... đánh họ đi ! "

" Không được!! "

" Vậy bây giờ phải làm sao ???? Mình xin lỗi, nhẽ ra mình không nên đánh họ... nhẽ ra phải đến tìm hiểu sự việc trước đã... "

" Thế tại sao cậu lại làm mà không suy nghĩ gì hết vậy? Mọi ngày cậu có vậy đâu????? "

[Đám indie đang ngắc ngoải rên rỉ ]

" Vì trong truyện tranh!!! Với cả... nhìn Reichan thật.. thật sự mình muốn bảo vệ!!! "_Kai nức nở_" Tình cảnh lúc đó dễ hiểu lầm nữa, mình không nhận ra vì họ là Indie band của công ty vì họ... naked makeup ;"; !!! "

[ "Chẳng lẽ tụi mình naked makeup thì nhìn giống cô hồn đến thế sao?"_*tiếng lòng của Indie boys*]

["Chẳng lẽ tôi trông giống nữ sinh trung học cần có nam sinh trung học bảo vệ đến thế saoooo????"_*tiếng lòng của Reita san*]

" Trông chúng nó cô hồn thật, ều... y như tụi mình hồi xưa ấy xD XD "_Uruha ôm miệng

["Có gì vui mà cười?"_*Reita san rên rỉ*]

" Àh! Hay là, hãy... làm thế này thế này "_Và hắn kéo Kai lại, rỉ tai nhau...

Vậy đó, lại thêm một kế hoạch giả dạng hiện trường ngu ngốc vô đối thủ của siêu nhân tím hoa cà. Cho nên khi Koga san chạy ì ạch vào bằng chiếc xe của Kai, qua cửa kính của xe, Koga giật mình thấy một đống thanh thiếu niên tóc vàng tóc xanh nằm sải trên mặt cỏ, trên tường có một mảnh giấy rất lớn, ghi nhăng cuội vài chữ:

[ Xử lý nội bộ ]

Ông Koga chớp mắt, rỉ mồ hôi... ông lấy khăn lau vội, rồi chải lại tóc, rồi lái xe vào hầm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tiếp đó, Koga san vĩ đại kêu các tay quản lý khác đến, rồi "trẻ con" của ai người ấy hốt về. Tổng cộng có đến năm Manager đến và nhận "người".

Sáng mai, chúng tôi.. ba mạng, ngồi trong một căn phòng quen thuộc. Bên ngoài, Koga san đang thay bảng chữ, từ "Phòng Kỉ Luật" thành " Xử Lý Nội Bộ".

"Để cho không ảnh hưởng đến tình cảm chung của cả công ty ta, tôi đã quyết định giấu nhẹm chuyện này với các quản lý band khác, mấy đứa Indie cũng hứa không hé răng... "_Koga san ngồi ngay ngắn vào chiếc ghế ở trước mặt chúng tôi, nghiêm nghị và đầy lo lắng, ông tiếp_" Tôi đến là mệt mỏi với các cậu "

" Sao anh biết là em... vậy? "_Uruha rón rén hỏi

" Trong cả cái công ty này... người viết kanji dở nhất là cậu đấy!!! "

" AH~~~ ra là vậy... đâu có.. đó là do Kai san cậu ta chỉ mà, thật ra ban đầu em viết đúng.. "

" Còn nói được nữa hả? "_Tôi nhướn lông mày_" Tôi cũng mệt mỏi lắm rồi, tôi mặc xác các người đấy! "_Nói xong tôi bực tức đứng dậy.

" Ếy ngồi xuống, review lại Reita san "_Koga san nói

" Koga, anh coi lại đi, tôi chỉ là nạn nhân thôi mà, tôi có làm gì đâu ???? "

" Nhưng cậu là nguyên nhân chính, không có cậu làm sao có đánh nhau ?"

" Oh men.... "

Kai chẳng nói gì, khuôn mặt đáng yêu giờ đang bèo nhèo, dúm dó lại, lần đầu tiên cậu ta vào phòng này với vai trò là nhân vật chính chứ không phải vào để lấy giấy tờ như mọi khi. Chốc chốc, Kai lại nhìn tôi, kiểu như...

" Reichan, em xin lỗi... cứu em với "

... thật khiến người khác mủi lòng.

[ "Reichan, em xin lỗi, vì đã làm liên lụy anh... em sẽ cứu anh khỏi vụ này, đừng khóc Reichan... "_*đây mới là suy nghĩ thật của Kai chan*]

Kí giấy xong, cam kết xong, trừ lương xong... tất cả đều xong, Koga đạp Uruha bay ra ngoài, ông ta cho rằng Kai là thủ phạm chính và tôi là nguyên-nhân-chính... đâm ra cả hai phải ngồi lại mà tự soi xét bản thân.

Là một dấu lặng khá nặng nề và dài. Tôi với cậu ấy không nhìn nhau. Tôi cũng không có ý định sẽ mở lời trước: Tôi giận cậu ấy. Giận lắm.

" Reichan! "

" .... "

" Reichan àh... "_Cái lắc tay nhè nhẹ của Kai chan làm tôi khó chịu thêm.

" Sao em lại đánh tụi nó? "

" Em... "

" Em làm như thế mà coi được àh??? "

" Nhưng mà em.... "

" Giờ thì khỏi cần giải thích gì nhé, em muốn tỏ ra mình hơn người khác... thì cứ tiếp tục đi! Tôi cho em hết đó! "

" Reichan, không phải như vậy đâu! "

" Em như vậy từ lâu rồi kìa, lúc em mới chân ướt chân ráo vào band, sao em hiền thế, nói cái gì em cũng nghe, bảo cái gì em cũng dạ, còn bây giờ... sao em... sao em... lì vậy ????? "_Tôi hất tay cậu ấy ra, đứng phắt dậy.

" Sao cơ ??? "

" Không phải là lì thường nữa... mà là lì... lì lợm !!! "

" Em lì bao giờ? "_Kai cũng hất ghế qua một bên, đứng thẳng người.. có vẻ tôi đã chạm nọc cậu ta rồi.

" Em nghĩ coi, em cấm cái này, cấm cái kia, hạch sách cái này hạch sách cái kia, nói em em lại đi kể với quản lý, kể với cái thằng lùn tóc quăn... em làm như.. làm như thể mình là mẹ tôi vậy !!!! "

" Reichan !!! "

" Uh thì hôm nay, tôi quyết định chạm nọc em đấy, nghĩ kĩ lại, trước giờ... em toàn chỉ tính toán để đạp tôi xuống, để đi ra đường ai cũng nói tôi chẳng là gì cả "

" Ai nói như thế ??? "

" Uhm rốt cuộc tôi còn chẳng biết tại sao trong band Rock lại cần bassist làm quái gì nữa!!! Đã có TRỐNG rồi kia mà !!! "

" Reichan, em cấm anh !!! "_Kai hét lên

Và tôi hét còn to hơn_" Em cấm tôi, cấm được hả ???? "_Tôi chẳng còn biết mình đã làm gì nữa....

" AH! "

Tôi nghe tiếng la nho nhỏ, rồi cả thân hình của Kai đổ ụp xuống ghế, bật ngửa ra sau. Hình như đầu cậu ấy còn đập khá mạnh vào... cạnh tủ nữa.

" Tôi thách em cấm tôi cái gì nữa đó.... "_Chẳng cần nhìn, tôi điên máu, phủi tay vào áo... đau tay không tả được.

" Reita kun! "_Aoi đón đầu tôi ngay ngoài cửa_" Quay lại ngay! "_Ông ta chỉ vào trong phòng

" Quay lại làm cái gì ? "_Tôi nghệch mặt_" Mặc xác cái đồ ích kỉ đó đi !"

" Mày quay vào, đỡ nó dậy ngay "_Aoi lớn tiếng, tay vẫn chỉ thẳng vào phòng, đằng sau lưng tôi.

Ruki thì lại có phản ứng hơi mâu thuẫn với Aoi san, nó rúc vào áo Aoi, ghé mắt nhìn ra_" Reita... manly quá..... ah~~~ "

" Nói cái gì ????? "_Aoi nghe được, ông ta gần như xì ra lửa_" Ai manly ?????? "

" Ah~~~ "_Ruki lại lẩn đi mất sau lưng ổng.

" Hả ? "_Tôi cũng chưa hiểu tại sao... lại cần quay lại...

" Akira ! "_Uruha nhảy vào, hẩy tôi ra, hắn xông đến gần cái bàn, bấy giờ, tôi mới trông thấy... mình đã làm gì?

Kai chan nhỏ bé của tôi, mặt tái đi, mắt nhắm nghiền, tay chân buông thỏng, tóc hất ngược ra sau... cả thân hình như mất hết sức sống. Có lẽ do shock và do đau... vì khi Uruha chạm tay vào tóc Kai, rồi giơ lên, tôi thấy có một chút máu dây ra trong lòng bàn tay nó. Tôi thộn người, tôi cũng shock... Tôi đã làm gì thế này? Tôi đã nổi điên lên... vì cái gì thế này?

[Chẳng phải cuối cùng cũng là để có được con người đó hay sao?]

" Mày đẩy ngã con người ta rồi, lại còn đứng phủi tay như không?? Đồ bạc tình lang! Khốn kiếp!!! "_Uruha nhặt cuốn sổ, ném mạnh vào chân, khiến tôi rùng mình tỉnh dậy. Trước mắt tôi, Kai vẫn nằm mềm oặt trên tay Uruha.

"Để.. để tao coi... "_Giằng Kai từ tay Uruha, tôi lật mớ tóc lên..._" Tét đầu rồi mày ơi "

" Bởi.. đồ khốn kiếp! Dã man, vô nhân tính, súc.... "

" Dám nói chữ tiếp theo tao sẽ nhai sống mày đấy!!!!! "

" Thì đi đi! Mang đi đi! "_Uruha chắc giận tôi lắm, gã down này cũng cảm thấy chán ghét tôi ....

" Uruha.... "

" Đi đi! Mang Kai đi chôn đi! "

[Bốp]

Tôi cho tên bạn thân một bạt tai vì cái tội trù ẻo, rồi dùng hết sức bình sinh chạy đi, toàn bộ đôi tay tê cứng, vì người tôi nhất mực yêu thương đang gặp nguy hiểm... mà nguy hiểm đó lại do chính tôi... một cách thô bạo và sỉ diện hão... đã gây ra.

" Ahhh........ "

" Khóc lóc gì nữa, lần sau Uruha chan này, em ăn nói cẩn thận một chút đi "

" Aoii sann..... "

"Đừng có bám váy Aoi, tránh ra "_Ruki lạnh lùng cào cấu bạn tôi đến tơi tả

" Ruki đánh em .... "

" Ruki dừng lại ngay !!! "

Chuyện "ba người" của họ ngày càng rối rắm...

......

Phòng Y tế, một cái phòng tôi chưa bao giờ phải đặt chân đến (vì trước giờ vết thương của tôi toàn phải vào thẳng bệnh viện thôi)... Phòng Y tế là một phòng nhỏ, hẻo lánh, nằm trong một khúc cua, hằng ngày thì vẫn đông nghẹt, nào là vào lấy băng cá nhân, thuốc trị mụn, gạt quấn, nhang muỗi, tệ hại nhất là phải vào để xin thuốc cảm. Vì tầng suất gặp tai nạn của nhân viên khá dày, nên nói là phòng Y tế nhưng nó chỉ đơn thuần là chỗ chứa đồ cấp cứu. Tôi đặt Kai ngồi trên băng ghế sát cửa, một mình bước vào phòng, bật đèn, tìm cuộnbăng quấn.

"Reita kun! "_Aoi vất hai người kia ở lại tầng trên, hớt hải chạy bám theo tôi _" Không có ở đây được, bây giờ chú em cứ về đi, anh chở Kai đi ra bệnh viện cho người ta khám, đừng có táy máy vào "

" Nhưng mà.. "

" Về đi! "_Thế đấy, Aoi chạy đến, bế Kai đi mất, tôi đứng trước căn phòng vắng, trên hành lang cũng vắng nốt... Trưa rồi, trưa nay... ai sẽ đi ăn với tôi đây? Hôm nay về sớm nữa... mình lẻ loi quá.

Trên đường đi về, thi thoảng tôi vẫn chủ động chạy xe chậm một chút để nghe xem có chuông điện thoại reo hay không? Tôi lo cho Kai. Nhưng sao mãi... sao mãi mà Aoi san chưa gọi. Tôi có nên quay đầu xe, để đi đến bệnh viện... thay vì là đi về nhà hay không nhỉ?

Vừa dứt dòng suy nghĩ, tôi thấy mình đã chạm chân đến khu chung cư.

" Trời đất, làm thế nào mà mình về đến đây nguyên vẹn được thế này ? "_Mồ hôi lạnh trên trán tôi chảy túa ra.

Đến lúc này, lòng tôi đau nhói.

Nửa đêm, đương mộng mị thì chuông điện thoại réo ầm cả phòng, như mọi khi, đó là điện thoại của Uruha, thường thì tôi luôn kết thúc bài tập trước hắn, nên tôi có thể về sớm, còn Uruha thì do tham công tiếc việc, luôn tập như chưa bao giờ được tập... và nửa đêm, hắn mua đồ ăn khuya và làm phiền giấc chiêm bao khó khăn của tôi.

" Nya~ lâu thế?! "

" Sao không bấm chuông? "_Tôi ngáp dài ngáp ngắn

" Chuông ngoài này còn mày trong đó, làm sao mà nghe, gọi điện thoại cho nhanh, tao nói là làm cho mỗi thằng thêm một cái chìa nữa đi mà mày cứ dây dưa ra...."

" Xì, ủa mà.... Kai... Kai sao rồi ????? Tao về là ngủ quên luôn đến giờ, cậu ta sao rồi ?"

Uruha đặt túi đồ ăn khuya xuống bàn, đứng thẳng lưng, hai mắt âu sầu... nó khiến tôi như bị lửa đốt toàn thân_" Kai àh... "

" Sao mày nhìn tao như thế? "

" Khó nói lắm... "

" Khó nói ????? "

" Cậu ấy mất rồi... "

" GYAAAAAA ????????????? "

" Ah Ah Ah Ah ... đừng cấu.. buông ra !!!! "

Tôi gần như lồng lộn lên_" Sao lại mất???? Chỉ tét một đường rất nhỏ kia mà... tôi cũng tét vậy ???? "

" Bỏ raaaaaaaa !!!! "

" Tao xin lỗi, vì tao cả... trời ơi !!!!! "

" Mày nói cái gì thế ??? "

" Uruha.... tao xin lỗi.... cho tao xin lỗi.... "

" Uh ... "

" Uruha ơi.... "

" Uh.... "

" Giờ Kai đang ở đâu... cho tao đi gặp... làm ơn đi "

" Kai nằm ở nhà Kai ấy "

" Sao.... đã mang về nhà rồi sao ..... Trời ơi.... "

...

.......

............

" Kai ơi.... Uruha ơi ..... "_Tôi nằm bẹp trên ghế, mắt khóc sưng tấy lên... Cả ruột gan tứa máu đau đớn vô cùng tận...

" Không sao đâu mà ... "

" Sao lại không sao... lỗi tại tao cả.......... "

" Uh, đâu có sao.. Kai mất chỏm tóc thôi mà ;A; .... đừng khóc nữa mày làm tao sợ quá àh.... "

[...]

Kể ra thằng này cũng ác, nó để tôi lăn lộn, đau đớn gần hai mươi phút mới chịu giải thích thêm.

" Tao sẽ mách chị hai mày là ở Tokyo mày nhậu nhẹt bê tha !"_Tôi tức mình chụp lấy điện thoại_" Đồ vô lương tâm!!! "

" Méc đi, tao không sợ bả đâu XD "

" Uh, vậy tao mách mẹ của mày vậy! Chờ nhé!!! "

" Ấy đừng.... còn mấy tháng nữa là Tết rồi, làm ơn đi, tao còn về quê lấy tiền lì xì mà ;A; !!! "*níu níu*

" ..... "

" Hãy nguôi giận và đi ăn cơm bò đi, tao đã mua cơm bò, một phần hai miếng thịt rất to cho mày, Reita đại nhân.... "_Uruha dòm điêu toa chưa từng thấy, phải chăng cái kiểu gọi người khác là ''đại nhân'' này ''đại nhân'' nọ, thằng bạn tôi đã học được từ một 'kẻ nào đó" chăng?

" Cậu ta mất chỏm tóc thật sao? "

" Đúng rồi, tóc Kai cứng quá, bác sỹ cạo phăng chỗ đó đi để băng bó cho, mém nữa phải khâu rồi "

" Mai hãy đến chỗ cậu ta đi !"_Tôi nói, trong khi đang đổ mớ cơm ra dĩa_" Mai phải đến đó coi sao thôi "

" Nhất trí thế đi, mai tụi mình cũng chả có việc gì trên công ty "

[bỏ qua chi tiết các anh chị em phải đi rong rủi vì cái live DIM SCENE dài đằng đẵng đó đi, thì chỉ còn lại một mùa Hè ngập nắng, và một mùa Thu ngập gió... bão mà thôi]

Chúng tôi ngủ lăn lóc đến tận 10h sáng mai, trời nắng gắt, đốt đỏ ửng cả cái... đùi tên bạn thân của tôi. Nghẹt thở quá, không thở nỗi... cứu... cứu.... mất.... không... khí........

" Ư... ư.... ư.... "

" N....n... đừng mà... "

" Ư ư ư..... "

" Đừng mà.... "

" Cứu.... với..... "

" Ôh ~ "

" Ai đó bỏ cặp đùi của tên... này.. ra... khỏi.. cổ.. tôi.... ahhh.... "

" Xin... lỗi...... "_Hắn nói câu này trong cơn mê, khẽ nhích cái đùi to chảng và đang đỏ tấy lên vì nắng của mình ra khỏi... cổ tôi, sau đó hắn vật ra ngủ như chết. Tôi bật dậy, thở hổn hểnh, trong cơn mơ, sức nặng của tảng thịt đó, khiến tôi thấy mình đang bị bánh xe tải chèn lên người, không thể ra được... còn Kai chan đứng trên vệ đường nhìn tôi khóc nức nở. Thật là ác mộng.

Cổ tôi cũng đỏ lên, nóng hừng hực. Đạp tên bạn dậy để chuẩn bị dông qua chỗ Kai, chỗ ở mới, tôi nói rồi, cậu ta không còn ở chung với cha mẹ nữa.

" Mày lái nhé... "_Uruha rên rỉ_" Tao đuối quá..... đêm qua không tài nào ngủ được"

" Tao tưởng đứa không ngủ được và suýt bị giết chết.. là tao chớ ???? "

" Chán... người ta bị bỏ rơi trong giấc mơ mà... "

" Còn Reita san thì bị xe tải chèn vào cổ đây này "

" Gomen... lần sau không thế nữa... bảo mua hai cái giường đi mà cứ dây dưa .... "

Bữa sáng không có, đơn giản... nhà vốn không có nguyên liệu. Cả hai đánh răng tắm rửa, sau đó chở nhau trên xe mô-tô, ra một quán gần xóm ăn đại thứ gì, tôi không quên mua một phần cho Kai.

Chạy một quãng dài, chúng tôi cũng đến khu nhà của Kai, một khu khá mới và thoáng. Uruha san liên tục than thở với tôi rằng vào nhà nhớ để ý, đừng đạp đổ thứ gì... vì cách bố trí vật dụng của Kai rất si độn.

" Đến rồi! "

Và... Ah~ Căn phòng đang mở cửa he hé, có tiếng ai đó la hét hơi lớn phía bên trong.

" Chạy nhanh đến đó xem, coi chừng là ăn cướp! "_Tôi kéo tay Uruha, lôi hắn đi.

" Đó là tiếng của Kai mà "

" Thì cậu ấy bị đánh! Ngốc àh! AHHHH! "_Tôi vấp phải cái gì đó ngay trước cửa, té bổ nhào.

" Thấy chưa, đã nói rồi mà.... "_Uruha thở dài

Trước mắt tôi, Aoi... đang trèo lên người Kai.

" Hai.... "

" Hai.... Ah~ Thật ra... "_Aoi nhổm dậy_" Không phải như chú em nghĩ đâu!!!! "

"Aoi san... anh.... kì quá điiii "_Uruha thét lên_" Ít ra phải đóng cửa chứ o"O"

" Nói cái gì vậy, tôi chỉ tính... bỏ cái mũ của Kai ra thôi... Nhìn này ! "_Aoi nhổm hẳn người lên, cho chúng tôi thấy cảnh tượng rất mắc cười: Kai hai tay ôm chặt lấy chiếc mũ nỉ trên đầu, mắt nhắm nghiền, cả người cuộn lại tròn vo trên ghế sô-pha.

" Cậu ta bị bác sỹ cạo mất một chỏm tóc, thế là luôn miệng than khóc, song còn tính bảo tôi nói với mấy người hãy mau tóc giả cho cậu ấy đội đi... Hết chịu nỗi! "

Tôi lồm cồm bò dậy, thì ra Kai để chiếc quạt lạnh ngay lối ra vào, còn sô-pha thì chia đều bốn góc nhà, bộ trống lại nằm lọt thỏm chánh giữa, truyện tranh chất đầy góc, chúng leo lên sô-pha, rơi vãi vài ba cuốn trên thảm.

" Kai chan... "

Tôi chỉ gọi khẽ, Kai đã nhăn nhó, mắt long lên, ngấn hạt lệ... to đùng đoàng. Chắc là còn giận lắm đây. Tôi không biết nên làm gì.

" Ra nói nó coi !"_Aoi bực bội

Tôi biết Kai giận mình, nhưng cũng biết, kẻ có thể lấy cái mũ nỉ đó ra khỏi đầu cậu ấy... chỉ có thể là tôi thôi. Vì thế tôi chầm chậm đi lại trong sự dò xét của Kai. Tôi càng đến gần, cậu ta càng híp mắt lại, cho đến lúc tôi lột chiếc mũ ra, thì hai con mắt đau đáu đó liền nhắm nghiền lại.

[ Cậu ấy sợ tôi lại đánh cậu ấy sao? ]

" Mua.... mua... muahhahahahahahaha!!!! "

" Ôi trời ơi kakakakaka!!!!! "

" Há há há há .... "

Thật tình là.... cái chỏm tóc bị cạo... nom như hình trái tim.

" Các người không được cười !!!!! Uahhhhh !!! "_Kai hét lên, cũng đồng thời với việc Ruki vừa bước vào_" Hai, chào mọi.... ủa.... "

" Ruki, bọn họ.... "_Kai hình như chỉ còn biết trông cậy vào tên lùn tóc xoăn này_" Nói họ đừng cười nữa... "

" Các bọn người vô lương tâm này, nhất là Reita san, cậu thì có tư cách gì mà cười chứ... vừa phải thôi... nhưng mà.... "

" Ruki... "

" Cái hình trái tym trên đầu cậu trông mắc cười không chịu nỗi khặc khặc !!!!! "

Lạy Chúa, tôi đã không cười nhiều vì "quả tym" be bé trên đầu Kai, tôi cười vì hạnh phúc... tôi nhìn thấy cậu ấy bình an, và đang mếu máo hết sức dễ thương. Đây quả là giấc mơ rồi.

" Nèh nèh, dừng đi... lũ người lớn các người dừng lại đi! "_Ruki nói, tay đập đập xuống ghế_" Hôm nay tôi qua đây để nói cho các người biết, tháng sau, chúng ta sẽ xuất hiện dày đặc trở lại trên các tạp chí, lo mà làm mới thân thể đi! "

" Àh~~~ "_Aoi như được khai tâm_" Thế đã có mẫu áo quần gì chưa mà em sung thế ?"

" Cái đó tính sau, cái này mới đáng nói... "

" Quả tym đó đó hả ?"_Uruha lại nói cái không nên nói vào lúc này, bởi vì mọi người biết đó... nó chỉ khiến... chúng tôi... không nhịn cười được XDDDDDD~

Kai chan của tôi, chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, đường môi cứ cong tếnh lên, giận dỗi, ghét bỏ, kì thị... Uh thì cứ thế cũng được... miễn là cậu ấy không sao.

Họ kéo nhau vào, thủ thỉ cái gì đó... để ba thằng đàn ông như búp bê hỏng ngồi một đống ngoài phòng khách.

Cuối cùng, lúc trời đổ nắng như đổ lửa vào cửa sổ, họ cũng chịu mò ra, Kai vẫn nhất định đội cái mũ bằng nỉ đó trên đầu. Ruki nói_" Khoảng hai tuần sau, tôi sẽ... xử lý cái chỗ... bị thương trên đầu Kai, mọi người phải ủng hộ cậu ấy nha! "

" Ủng hộ !"_Aoi giơ tay

" Ủng hộ mà... "_Uruha cũng giơ tay_" Akira không có quyền từ chối, nên khỏi hỏi ! "

" Sao vậy được, nhỡ Ruki làm ẩu... thì biết tính sao??? "_Tôi giẫy nảy

" Tôi không bao giờ đem hình ảnh band đổ sông đổ bể, cái người đàn ông vô dụng này, anh có quyền có ý kiến àh ???"

*Ôi vạn tiễn xuyên tâm*

" Rei... chan.... "

Kai gọi tôi.... cái giọng ngọt như mía đó... rót vào tai tôi.

" Sao em ? "

" Dù sao, anh cũng ủng hộ em... "_Kai bặm môi, nở nụ cười khiến hai lúm đồng tiền lún vào gò má sâu hoắm..._" Nhé... "_ Và giơ tay lên trước, nắm chặt...

" Tôi chịu thua ! "

" OK! Vậy đi! "

Tôi đã giơ tay, năm ngón tay đầy mồ hôi.

...........

....

..

Và hai tuần sau, vết tét lành , lên da non... tất cả là do chế độ ăn đã chữa lành vết thương quá nhanh. Kai thật sự bị ... nhồi ăn. Tôi còn nhớ, đó là hôm thứ Hai đầu tuần, tôi đứng đợi họ- Ruki và Kai- ở trước Salon Beauty quen thuộc, chính nơi này gần nửa năm ngoái, Ruki kiếm ra kiểu tóc mì Ramen nguyên nồi của nó.

" Không biết đã làm gì với cái đầu của Kai rồi đây? "_Tôi lắc lắc chìa khóa xe trong tay... gõ chân nhịp đều đều trên mặt vỉa hè bóng loáng_" Đắp tóc? Dán tóc.... hay chuyển qua đội nơ nhỉ ~"~ ? Bậy quá! "

" Yahhhhh~~~ Ê mày ơi !!! "_Uruha từ đâu nhảy bổ ra_" Kai đó... Kai đó.... "

" Gì, tao kêu mày đến đây hồi nào, ai cho mày đến ! Sao bảo đi mua gì đó với ông già kia cơ mà "

" Ủa... ???? "

" Gì ???? "

" Reita, mày chở tao đến mà, tao bảo đi mua kem với Aoi, tiệm kem ngay bên cạnh cái salon mà "

" Ủa vậy àh ???? "

" Thằng này dở hơi !"

" Kai sao rồi? "

" Àh...... uhm........ tao thấy có quá trời tóc giả luôn !"

Tôi gục đầu_" Thôi đúng rồi, đội tóc giả... tsb... tưởng kiểu giải quyết nào... hóa ra là đội tóc giả "

" Tóc giả cái đầu, là nối tóc ba ơi "_Uruha đứng dựa vào cột đèn_" Nối tóc đó... "

" Chỗ đó còn tý tóc gốc nào đâu mà nối OAO ? "

" Đâu có nối vô cái hình trái tim đó, là nối sau gáy áh... "

" WT....???? "

Trời khá mát, có thể nói sáng thứ hôm ấy tiết trời rất dễ chịu, nên việc hồi hộp và chờ đợi càng khiến tôi thích thú hơn.

" Hay mày vào xem đi.... còn cái xe gửi quách vào hầm cho rồi !"_Uruha giục

" Không, mày đứng đây canh, tao ra ngay"_Không kiềm được sự tò mò, tôi đánh liều để con xe yêu dấu lại cho thằng ấy coi hộ, còn mình thì len lén mò đến gần cửa kính của Salon, cái Salon Beauty lớn ơi là lớn. Tôi thấy mái khuôn mặt quen thuộc, sau lớp cửa kính... nụ cười nở rất rõ.... đáng yêu và dịu dàng làm sao.

" Trông thì vẫn như cũ, có khác gì đâu !"

Đó là khi Kai chan còn đang trùm một cái khăn trên đầu...

" Có lẽ mình nên ra xem xe thế nào rồi... "_Thế nhưng vừa toan bước đi, một cơn địa chấn đổ ập xuống thành phố. Không, ý tôi là... có quả núi nào đó rơi lên đầu tôi_" Tóc.... nối.... "

" Ah~ ... Akira !"

" Ơ hở.... "

" Chú em làm sao thế? "_Aoi bấy giờ cũng đang đứng ở đấy, hai kẻ thản nhiên leo lên xe tôi, ngồi ăn kem_" Sao vậy sao vậy? "

" Cho... cho tôi thở một chút.... "_Tôi nuốt nước miếng, định thần_" RUKI !!!!! "

" Nèh nèh, đàng hoàng tý đi, đang ở giữa trung tâm đấy nhé "_Aoi thụi vào bụng, càng làm tôi chóng mặt hơn

" Không phải đâu... "_Dùng hết sức còm cõi còn lại, tôi kịch liệt chỉ tay về phía cửa kính_" Kai.... Kai..... "

" Aoi san nàh, lát nữa chúng mình đi mua vật đính ước đi ?"_Uruha mè nheo

" Cái đó trông như thế nào '___' ? "_Aoi hỏi

" Buông Aoi raaaaaa !!!!!!!!!!!!! "_Lại cái giọng gào thét quen thuộc đó. Ruki phi lại, nó đạp thẳng góc vào thân con mô-tô yêu dấu của tôi, cả chiếc xe đổ ùm, Uruha lăn long lóc ra giữa đường... Cả khu phố nhìn chúng tôi như thể thú trong bách thảo.

Và kìa....

" Kai san.... "_Aoi... tròn mắt_" Dễ... dễ thương quá vậy ???"

" Aoi san, anh nói cái gì ???? "_*Uruha và Ruki đồng thanh*

Đó là nhân dạng lạ lùng nhất của Kai mà tôi từng nhìn thấy. Tóc dài quá lưng, bím tóc phủ vai, tóc vai dài che nửa khuôn mặt, đường cong ... vầng... một đường cong trơn tru xen kẽ giữa những chiếc bím tóc...

" Kai chan... "_Tôi tự bình tâm lại_" Anh.... "_Mặc xác cái xe, tôi chạy đến, kéo tay con người đó lại_" Kai chan àh... "

" Reichan... "_Mấy cái bím càng làm cổ cậu ấy thêm thon thả, càng làm khung hàm đó thêm thuôn mềm.

" Sao em nỡ lòng nào... cạo mất hình trái tim đi rồi ..... hu hu hu.... "

" Anh... đồ.... đi chết điiii !!! "

" Không... khoan đã... Kai chan... đội mũ vào "

" Em thích kiểu, em không có xấu hổ, em không đội !"_Vậy đấy, tôi với chiếc mũ nỉ trên tay, và Kai chan đã.. đi mất. Cứ để những bìm tóc ve vuốt tấm lưng đó... và... nửa quả đầu cạo... trọc.

" Quá PUNK!!! "_Ruki vỗ vai tôi_" Reita san, nhiều khi... "

" Sao? "

" Nhiều khi vẻ đẹp không phải cứ luôn luôn giữ đúng một hình thức đâu!"

" Thế nghĩa là sao? "

" Nhân cơ hội này, cậu sẽ được nhìn thấy con người khác, đầy mầu sắc hơn, của bandmate của mình "

" Nhưng sự thay đổi đâu phải luôn luôn đều đẹp! "

" Đúng là thế... Uruha điêu toa, buông ngay Aoi san ra... !!!!"_Một màn đánh nhau nho nhỏ tạm thời ngắt quãng cuộc đối thoại nghiêm túc giữa tôi và Ruki san_" Ok, quay lại vấn đề. Đúng là sự thay đổi không luôn luôn đẹp, nhưng đẹp là cái gì chứ? "

" Đẹp là cái gì ?"

" Đẹp... vẻ đẹp... chính là thứ làm mê hoặc người ta "

" Mê hoặc .... "

" Phải... "

Khuôn mặt trắng hồng, ngẩng cao, hai cánh tay rắn chắc, đôi chân nhỏ thoăn thoắt, đôi vai gầy rồi cần cổ thon gọn... và một đường tròn xuyên qua từng lọn bím tóc... khuôn mặt gầy guộc hom hem quen thuộc đột nhiên sáng bừng, cung tròn xuyên vẫn tiếo tục qua từng chiếc bím. Có phải punk boy đó đang làm xao xuyến đám con gái, và cả con trai đi trên đường... cái vẻ mặt tức giận đó.

" Nèh... "_Ruki hẩy vai tôi

" Chuyện gì ?! "

" Bỏ cái nón ra đi.. "

" Sao? "

" Cậu ta đi bộ đấy, không đi nhanh nỗi đâu, hãy lấy xe đuổi theo đi! "

Tôi không thích cậu ấy nổi trội hơn, tôi không thích cái cách cậu ấy cấm đoán này nọ, tôi không thích mỗi lần cậu ấy phát lịch làm việc, deadline này nọ, tôi không thích cái kiểu ăn nói đầy khách sáo của cậu ấy... tôi càng không thích cái kiểu giấu giếm thói xấu của bản thân mình của cậu ấy. Bây giờ, tôi lại ghét cái đầu cạo một nửa, bím thắt và cột cao của cậu ấy.

" Kai chan !!! "

Tôi ghét đủ thứ về cậu ấy, nhưng tôi luôn muốn...

" Kai chan !!! "

... luôn muốn...

" Đợi đã.... !!! "

... luôn muốn là người quan trọng thứ hai, sau ba mẹ của cậu ấy.

" Dừng lại không anh tông cho bõ cha bây giờ !!!!! "

Kai trợn mắt nhìn tôi, con ngươi đen rõ là đang giương lên thách thức, kiểu như_" Anh tông xem???!!! "

" Lên xe đi ! "

Chẳng hiểu tại sao, sau câu nói đó... cậu ta.... khóc.

........

....

..

" Đánh chết nó đi! Thằng lái mô-tô ấy, nó tính tông chết người ta, đánh nó đi !!!! "

" Gọi cảnh sát đi !!! "

" Thằng mất nết, con cái nhà ai thế hả ????? "

Dân chúng.. có một chút hiểu lầm.

.....

...

..

Và họ... đánh đập tôi thật nhiệt tình.

Cho đến khi ba tên kia chạy đến giải vây, thì tôi mới được mang về nhà. Kai chan, lạnh lùng làm sao. Chỉ đứng đó khóc nức nở, và chẳng thèm làm gì cả....

..

..

.

Chết... tiệt....

[ Yêu em, thì phải biết ủng hộ em trong mọi thứ. Thật là vậy ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro