Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Long time no see (~' v ')~ Con tác giả lười chảy thây đã trở lại đây ~~

---------------

Vì ở gian phòng nào đó đang diễn ra cảnh tượng đỏ mặt không tiện nói , chúng ta lại chuyển chỗ hóng hớt sang viện tử bên kia , nơi có hai vị hảo hữu vừa quen biết đang ngồi nói chuyện phiếm - Diệp Kim Ngưu cùng Sở Nhân Mã.

Nhân Mã ngồi gác một chân lên ghế cắn hạt dưa, đầu mày khóe mắt đều loan loan ý cười câu nhân, từ trên xuống dưới đậm chất lưu manh. Kim Ngưu đối diện trái lại ngồi thập phần ngay ngắn, giơ tay nhấc chân đều vô cùng ưu nhã, vừa nhìn là biết công tử thế gia. Cả hai trò chuyện đủ thứ trên trời dưới biển, nói từ chuyện ăn uống đến chuyện vải vóc, nói từ giang hồ đến triều đình, đến cả chuyện con mèo nhà bên cạnh một tháng đẻ mấy lứa cũng đem ra nói, thập phần hợp ý.

 - Không biết Diệp huynh có ngày mai có rảnh không? Tửu lâu của ta cũng gần đây, ta mời ngươi ăn. - Nhân Mã chống cằm nhìn Kim Ngưu.

Kim Ngưu bên này cười cười nhìn người trước mặt. Tác phong không có chút gì là nhã nhặn, ăn nói cũng vô cùng thẳng thắn không kiêng nể, kết hợp với khuôn mặt dễ nhìn kia thì có phần ... hơi ngược, nhưng không hiểu sao Kim Ngưu hắn lại có cảm giác thoải mái khi ở gần người này, thật kì lạ.

 - Diệp huynh?  - Thấy Kim Ngưu ngẩn người hồi lâu không đáp, Nhân Mã đưa tay chọt a chọt hắn. Trông bộ dáng dễ nhìn như vậy, đừng nói là một tên ngốc tử nha.

Kim Ngưu có chút bất đắc dĩ nhìn Nhân Mã, ngắm một chút cũng không cho là muốn cái gì đây. 

 - Sở huynh đã lên tiếng mời, Kim Ngưu ta cũng không tiện từ chối. Ngày mai làm phiền ngươi vậy.

-----------------

Lại chuyển cảnh sang tiểu đình bên này, không khí vẫn như cũ không hề tốt lên. Thiên Yết sau khi nghe Ma Kết nói liền nhớ lại tình trạng lúc hắn tìm thấy Bạch Dương có bao nhiêu thê thảm. Càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy có một ngọn lửa đang chậm rãi bùng phát trong lòng, nếu sự thật đúng như những gì Ma Kết nói, cái bang phái chết tiệt kia đừng hòng yên ổn.

Bạch Dương khẽ liếc mắt nhìn Thiên Yết một chút, y thừa biết trong đầu tên bạo lực này đang nghĩ gì, chính hắn cũng đang nghi ngờ tính khả thi của việc này đây.  Như đã nghĩ ra một điều gì đó, Bạch Dương lên tiếng đánh vỡ cục diện:

 - Có lẽ năm đó tên tiểu đệ của ngươi biết gì đó nên bị chúng diệt khẩu. Vừa hay ta lại trông giống hắn, đến cả tên cũng giống, mà chúng ta không thể để Huyết Diễm bang tồn tại.. - Bạch Dương nhìn nhìn Ma Kết một lúc, rồi liếc sang Thiên Yết.

 - Ngươi cho người loan tin Tiêu Bạch Dương còn sống, ta...

 - KHÔNG ĐƯỢC !! - Thiên Yết cùng Ma Kết lớn tiếng hét vào mặt Bạch Dương.  

 Bạch Dương: "..."

Khi nãy còn giương cung bạt kiếm với nhau, sao bây giờ các người đồng lòng quá vậy. Ta còn chưa có nói xong, thiên lý ở đâu? Ở đâu hả?

Thiên Yết âm u nói: "Tóm lại chuyện tạm thời dừng ở đây, ta sẽ cho người điều tra kỹ việc này."

Ma Kết bên cạnh sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu nhưng thủy chung vẫn giữ im lặng, nhưng cũng không biểu lộ ra gì đặc biệt, hơn phân nửa là ngầm đồng ý với Thiên Yết. Bảo Bình liếc nhìn Thiên Bình một cái, trùng hợp Thiên Bình cũng đang nhìn sang, ánh mắt vô cùng lấp lánh.

Bảo Bình khụ một tiếng, vô cùng có tác phong của gia chủ cười cười nói:

 - Cũng không còn sớm nữa, tối nay trong phủ sẽ có buổi tiệc nhỏ mong mọi người nể mặt Mặc mỗ mà đến. Ta cùng phu nhân cáo từ trước. 

Sau khi Bảo Bình cùng Thiên Bình rời đi, không bao lâu sau mọi người trong tiểu đình cũng chậm rãi trở về nơi ở của mình.

Thiên Yết cùng Bạch Dương cả một đường đều bảo trì im lặng, thường ngày nếu không phải Thiên Yết nói mấy câu đầy thi kịch, thì là Bạch Dương bày trò quấy rối. Hiện tại không khí trầm tĩnh quá mức khiến ai không hiểu chuyện sẽ cho rằng gia môn không suôn sẻ. Bạch Dương một bên phiêu a phiêu mắt sang Thiên Yết, liền thấy người kia mặt mày âm trầm nhìn thẳng về phía trước, một chút cũng không để ý đến mình. 

Bạch Dương: "..."

Ngươi được lắm, ngay cả ta cũng dám lơ. Ngươi nghĩ chỉ có ngươi biết đen mặt dọa người à? Tưởng vậy là hay lắm sao?? Trở về phạt quỳ bàn giặt!!!!!!!!!!!

Như cảm nhận được oán khí của Vương phi nhà mình, Thiên Yết thở hắt một hơi dừng bước, đoạn xoay người đối diện với Bạch Dương, từ đầu tới cuối vẫn trầm mặc nhìn người trước mắt. Bạch Dương không chịu yếu thế mà nhanh chóng trừng mắt với Thiên Yết, ngươi muốn gì? Có ngon nhào vô đánh ta cho hạ hỏa này!!!!

Thiên Yết thở dài, hai tay đặt lên má của Bạch Dương rồi kéo sang hai bên, sắc mặt cũng dịu xuống, nhẹ nhàng cười như có như không.

Thiên Yết: "Đồ ngốc." 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro