Chương 51: Mất hy vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau những tháng ngày chôn vùi trong bóng tối, Bạch Dương rốt cuộc làm xong ca phẫu thuật cuối cùng.

Thân hình bé nhỏ đơn bạc nằm trên giường bệnh lạnh lẽo. Mái tóc dài đen nhánh nằm lộn xộn trên gương mặt xanh xao, hàng mi dài dưới lớp băng gạc màu trắng, đôi môi nhợt nhạt khẽ mím lại.

Bạch Phong cầm khăn tay lau nhẹ lên mu bàn tay nhỏ nhắn kia, cẩn thận từng chút một lau qua lau lại. Sau đó, anh nhúng khăn vào chậu nước cạnh tủ, vắt nước, anh cầm khăn lau qua vầng trán kia. 

"Hm..." Người trên giường khẽ động.

Bạch Phong dừng động tác, anh gấp rút đặt khăn lên tủ, bấm nhanh nút đỏ dưới giường báo hiệu cho bác sĩ đến.

Vài giây sau, bác sĩ cùng y tác xuất hiện. Bọn họ vội vàng kiểm tra cô gái kia.

"Đau quá..." Bạch Dương rên lên đau đớn, cô cảm thấy mắt mình nhức nhối, đau xót. 

Cô quơ tay muốn tháo bỏ lớp băng trên mắt nhưng rất nhanh bị cản lại. 

Bạch Phong cầm hai tay cô, không cho cô động đậy để yên bác sĩ kiểm tra.

"Con bé có sao không bác sĩ?"

"Không vấn đề gì, theo dõi năm tiếng nữa rồi tháo băng."

"Cảm ơn ông." Bạch Phong thở phào một hơi, gật đầu bảo bọn họ ra ngoài.

"Anh Bạch Phong,em đau lắm, em sợ..." Bạch Dương hoảng hốt nói, tay cô bị anh khống chế không động được, thân thể vặn vẹo.

"Ngoan, không sao cả, có anh đây, em cố chịu đựng, nhìn em đau anh cũng đau, đừng tự làm tổn thương mình, biết chưa?!"

Bạch Dương mím môi, cô sợ... đây là ca phẫu thuật thứ ba rồi, nếu như không thành công... cô sẽ mù vĩnh viễn! Không! Cô không muốn! Không muốn!!

Ánh mắt Bạch Phong đau đớn, cầm chặt tay cô đặt lên ngực mình, thủ thỉ nói: "Đừng sợ, anh ở đây, cố chịu năm tiếng nữa thôi, chỉ năm tiếng nữa em có thể nhìn thấy rồi, chẳng lẽ em không muốn nhìn thấy anh? Tin anh được chứ?"

Tim cô đập mạnh, tim anh cũng thế, cô cảm nhận được bởi vì tay cô đang đặt trước ngực anh, anh nói anh đau lòng? Không phải cô không tin anh, nhưng cô hết hy vọng rồi, cô thật sự rất sợ không nhìn thấy ánh sáng, sợ sẽ không nhìn thấy anh và Song Tử...

"Em muốn nhìn thấy anh, anh, nếu em không nhìn thấy nữa... vĩnh viễn không nhìn thấy nữa... em không sống nổi..."

Chợt anh đặt tay lên môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve, ôn nhu lên tiếng:

"Anh không cho phép em nói như vậy, mọi thứ sẽ ổn, em còn đau không?"

Cô mím môi lắc đầu, tay phải giơ lên muốn sờ gương mặt anh. 

Bạch Phong nhích người về phía về cô, tay cô áp lên bên mặt, đôi tay nhỏ bé mát lạnh. 

Bạch Phong, tại sao anh tốt với em như vậy? Em không xứng, chúng ta không thể, anh biết mà...

Cô phát hiện mối quan hệ giữa cô và anh đã xảy ra vấn đề đáng sợ, cô cảm nhận được, cô... cô biết nhưng cô không thể... mối quan hệ này không nên sinh thêm, nếu không cô và anh sẽ khó xử! Nhưng cô không nói ra, nếu như anh không quá phận, cô coi như không biết, vì cô quý anh, cô quý Bạch Phong! Cô không muốn mất anh!

"Được rồi, nếu không đau nữa, em nghỉ ngơi đi, anh gọi điện cho Song Tử, để nó đến nói chuyện cùng em nhé?"

Bạch Dương "dạ" một tiếng, đồng ý để anh gọi điện. 

Vậy cũng tốt, tất cả sẽ không bị xáo trộn khiến người ta không đỡ nổi.

------------------

Cho Bo nhận xét đi a!!!!!!!!!!!!!!!!! Tủi thân quá T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro