Chương 6: Trò vui mở màng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Xử Nữ đi chưa xa nên bên tay vẫn nghe lời nói của hắn, âm thanh kia vẫn lạnh lùng như trong dĩ vãng kiếp trước. Trong lòng Xử Nữ bỗng nhiên nảy lên oán hận, đáy lòng phảng phất đau nhói, lạnh đến thấu xương...Gặp lại hắn trong lòng nàng dường như đâng lên một cỗ bi thương sâu sắc, nàng rất muốn khóc, nhưng  nàng vẫn không thể  khóc. Nước mắt này bởi vì hắn mà đã chảy quá nhiều, sớm đã chai sạn hết rồi. Nàng, sẽ không bao giờ lặp lại nữa, sẽ không bao giờ vì hắn mà rơi một giọt nước mắt! Chuyện đã qua vĩnh viễn để nó qua đi, nàng đã từng luyến tiếc những ngày tháng hạnh phúc kia, đã từng không có cơ hội đứng dậy! Không! Tất cả chẳng qua là một vở kịch, một vở diễn làm nàng say mê trầm luân, vạn kiếp bất phục! Nàng đã sa vào tình yêu của hắn, để rồi không thể nào thoát ra được! Loại tình cảm  này cuối cùng lại biến thành sự tàn khốc lạnh như băng làm nàng thương tích đầy mình! Đã từng có bao nhiêu động tâm, thời điểm chết đi lại mang nhiều oán hận, hận không thể hủy thiên diệt địa!

Xử Nữ rời đi rất xa, bàn tay vẫn luôn gắt gao nắm chặt trong tay áo mới chậm rãi buông ra, nhìn dưới ánh mặt trời mặt trong bàn tay đã bị móng tay đâm đến đỏ hồng. Sư Tử kinh hô một tiếng, nói: "Xử Nữ, muội làm sao vậy?"
Xử Nữ thản nhiên nói: "Vừa rồi muội đứng lâu nên đầu có chút đau thôi, không có gì"

Sư Tử và Xử Nữ cùng nhau bước trên con đường dài trong ngự hoa viên chẳng mấy chốc đã đến chính điện, lúc này có một tiểu cung nữ đang vội vàng đi về hướng họ đi đến bên cạnh Xử Nữ  thì bất ngờ đụng phải cái bàn bên dưới, nàng nhíu mày nhẹ nhàng đỡ tiểu cung nữ, liền cảm thấy có cái gì đó với tốc độ thật nhanh nhét vào bên trong đai thêu của Xử Nữ.
"Đa tạ tiểu thư." Cung nữ cung kính tạ ơn. Sư Tử thấy vậy liền muốn lên tiếng nhưng nàng bỗng im lặng vì Xử Nữ bỗng dung kéo tay nàng lại.

Xử Nữ cười nói: "Không sao đâu, cẩn thận một chút."

Lúc này Nhạc Tử Dung đã sớm an vị, Thanh Trúc đứng ở phía sau nàng ta, Xử Nữ đi qua, giẫm lên váy của chính mình, vô ý thức nhào đến người Nhạc Tử Dung, quả nhiên Thanh Trúc đúng lúc đỡ lấy Xử Nữ. "Tiểu thư phải cẩn thận."

"Không có sao đâu, váy dài quá, không cẩn thận bị vướng chân." Vẻ mặt nàng ủy khuất trả lời.khi hai người vừa đến cũng là lúc mọi người đã an vị. Sư Tử kéo Xử Nữ vào ngồi một chỗ cạnh mình cùng nhau nói chuyện phiến.

Lúc này trên ghế chủ vị chính là Tần đế, hai bên là Nghi quý phi và Hoàng hậu. Ngoài hai người này ra còn có Nhu Phi gần đây rất được sủng ái, nàng ta cũng chính dì ruột của Nhạc Tử Dung. Kiếp trước Nhu phi và Nhạc Tử Dung cấu kết hãm hại nàng so nàng có thể quên Nhu phi này?

Một lúc lâu Nhạc Tử Dung  kéo nàng nói nhỏ: "Muội muội, làm sao bây giờ, nha đầu Thanh Trúc  này hồ đồ sắp xếp tranh thêu vào sai hộp gấm rồi, tú phẩm mà tỷ dâng cho Hoàng Hậu nương nương đặt ở nơi khác, lúc này trong hộp gấm là tranh thêu của muội muội, sáng sớm tỷ tỷ đồng ý giao tấm thêu Mẫu đơn cho nương nương, muội nhất thiết phải giúp tỷ, tuyệt đối không thể nói đó là do muội thêu. Tuyết nhi, tỷ tỷ cầu xin muội." Vẻ mặt Nhạc Tử Dung như là muốn khóc. Xử Nữ  xem mà cảm thấy buồn nôn, liền bày ra vẻ mặt ủy khuất: " Nhưng mà, đó là dành cho mẫu thân. Tỷ tỷ, hơn nữa..."

"Muội muội, tỷ tỷ cần xin muội. Với lại, bức tranh đã dâng lên rồi, không thể lấy lại, xem như là muội giúp tỷ tỷ đi." Nàng chưa kịp nói xong, Nhạc Tử Dung liền xen vào.

Nàng biểu hiện vẻ mặt bất dắc dĩ, đành phải chấp nhận. Hừ, Nhạc Tử Dung, ta tất nhiên sẽ thành toàn cho ngươi, chẳng qua là hi vọng ngươi có thể đảm nhận được những gì sẽ xảy ra.

Yến tiệc đạt đến cao trào, các thiên kim tiểu thư biểu diễn cầm kì thư họa rất náo nhiệt. Đến phiên Bàng Lạc Vũ, nàng ta nhẹ nhàng hành lễ: "Thần nữ đặc biệt dâng lên cho nương nương một bức tranh Mẫu Đơn, mong rằng nương nương không chê tú kĩ của thần nữ nông cạn." Hoàng Hậu liền mở ra bức tranh thêu tuyệt đẹp, một bức 'Hoa khai thịnh cảnh' tươi đẹp lộ ra, hương thơm mẫu đơn thoang thoảng bên trong càng tôn lên sự linh động của hoa. Nhìn vật trước mắt, trong lòng Hoàng Hậu cực kì kinh hãi,nhưng chưa kịp nói gì thì một cung nữ bước đến.

Người đến quả là tiểu cung nữ lúc nảy, cũng là người do thám Nhu Phi đặt bên cạnh Hoàng Hậu. Ngay lập tức, Hoàng Hậu vô cùng tức giận nói: "Nói xằng, ban nãy ngọc bội vẫn còn, thế mà ngươi không cẩn thận!" Ngọc bội đó là ngọc bội phù dung do chính Bạch Dương vương gia làm tặng hoàng hậu mà kiếp trước Nhu phi hãm hại đổ oan cho nàng, hoàng hậu vì xem ngọc bội như mạng của mình khi biết nàng trộm ngọc bội liền xử phạt nàng, phế đi đôi tay của nàng hại nàng không thể thêu thùa hay đánh đàn nữa, lúc đó nàng chẳn khác nào phế vật thực sự.

Cung nữ sợ tới mức lạnh run nói: "Nô tỳ làm sao dám, vừa rồi trên đường đi ra ngoài nô tỳ có đụng phải Nhị tiểu thư Nhạc gia đi tới đụng nô tỳ, đỡ nô tỳ một phen, nô tỳ chỉ lo cúi đầu nói lời cảm tạ, khi trở lại cung điện liền phát hiện không thấy ngọc bội."

Sư Tử nghe thế liền đứng dậy quát "Ăn nói hàm hồ, nghĩa mẫu người nhất định không được tin những lời đó."Cùng lúc này Xử Nữ lại một lần nữa kéo tay của Sư Tử nhìn nàng ôn nhu lắc đầu. kiếp trước cũng vì cầu tình cho nàng mà sư tử đã làm hoàng hậu tức giận.

Hừ! Nghe Ngươi nói thế ý tứ là ta cố ý nhân cơ hội đụng ngươi đánh cắp ngọc bội! Nhạc Tử Dung nhìn thấy thời cơ đã đến, bèn nói: "Hoàng Hậu nương nương, muội muội của thần nữ còn nhỏ tuổi, có lẽ không phải cố ý, nghĩ đến nàng không hiểu chuyện, mong Hoàng Hậu nương nương giơ cao đánh khẽ."

"Đúng vậy, tỷ tỷ, muội thấy cô bé này còn nhỏ, có lẽ là kiến thức hạn hẹp, ngọc bội của tỷ tỷ đại biểu cho tấm lòng của , không phạt cũng không công bằng, tỷ tỷ cứ tùy ý xử phạt nhẹ thôi, nếu trộm cắp, phế đi tay nàng là được." Nhu quí phi thâm độc ngồi bên cạnh hoàng hậu nhẹ nhàng nói.

Xử Nữ đi ra quỳ trên mặt đất hành lễ, không lòng không ngừng mắng chửi. Hai tiện nhân các ngươi không ngờ phối hợp như thế, nhẹ nhàng liền phế đi tay ta, các ngươi cho rằng quả thực dễ dàng sao! Liền ngẩng đầu thỏa đáng đúng mực nói: "Thần nữ là con gái dòng chính của Nhạc gia, cho dù ánh mắt của thần nữ có thiển cận cũng không làm việc như thế, mong Nhu Phi nương nương cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, đâu có chứng cứ nào chứng minh là ngọc bội và thần nữ có liên quan. Vị tỳ nữ này vốn đi đường bình thường khi tới chỗ thần nữ liền ngã sấp xuống, thần nữ chỉ là đỡ nàng một chút, vẫn chưa đụng tới ngọc bội. Tỷ tỷ lúc nãy cũng ở bên cạnh thần nữ, sao lại khăng khăng cho rằng là thần nữ lấy?"

"Muội muội à, không phải tỷ tỷ không giúp muội, muội cũng biệt tầm quan trọng của ngọc bội. Hoàng Hậu là người rất yêu thích mẫu đơn, Hoàng Thương phải hao tốn biết bao tâm tư mới có được khối ngọc này, muội muội còn nhỏ, chắc chắn Hoàng Hậu sẽ không xử phạt muội nặng đau, chớ có bôi nhọ mặt mũi gia tộc."Vẻ mặt Nhạc Tử Dung vô cùng đau đớn, bộ dáng giả Phật thật làm cho Xử Nữ suy nghĩ.

Trong lúc này Thiên Yết và nghi quí phi ngồi gần đó vẫn thản nhiên uống trà không lên tiếng nhưng không ai nhìn thấy lông mày của một người nào đó khẽ chau lại.

"Hoàng Hậu, thần nữ không bao giờ làm. Có gì chứng minh là do thần nữ lấy?"

"Tỷ tỷ, nàng đã cầm, tất nhiên còn ở trên người, không bằng soát người, thế nào cũng tra ra manh mối." Nghi Phi bên cạnh thiên Yết thổi nhẹ nước trà thản nhiên nói.

"Thần nữ là người trong sạch, người xưa thường nói 'Cây ngay không sợ chết đứng', nếu kiểm tra thần nữ, vậy thì những người bên cạnh thần nữ cũng phải được soát người, nếu không, thần nữ thà chết chứ không chịu khuất phục."

Hoàng Hậu nhìn vẻ mặt kiên quyết của Xử Nữ liền đồng ý: "Được!"

Chỉ trong chốc lát, nhiều tốp cung nữ đến xung quanh mành che, các tiểu thư gần đó đều theo thứ tự đi vào. Hoàng Hậu nương nương tuy rằng nóng vội nhưng vẫn đủ kiên nhẫn chờ đợi. Sự việc động chạm đến quyền uy của nàng, nhất định không thể dễ dàng sáng tỏ. Thế nên bắt đầu cúi xuống thưởng thức tú phẩm, chậm rãi vuốt ve từ dưới đi lên, đột nhiên trở nên giận dữ không kìm được. Lúc này, cung nữ dâng lên ngọc bích, ánh mắt truy vấn của Hoàng Hậu lúc này trở nên sâu thẳm.

Lúc này đây, tuy ngọc bội đã tìm được nhưng Hoàng Hậu cảm thấy rằng mình khó có thể áp chế được cơn giận, tức khắc hỏi: "Là lục soát được từ trên người của ai?"

"Hồi nương nương, là lục soát được từ trên người của một nha hoàn tên là Thanh Trúc." Cung nữ cung kính đáp.

"Nói! Vì sao lại lấy trộm? Ngươi là nha hoàn của ai?" Sự tức giận của Hoàng Hậu đã ngút tận trời.

Hai đầu gối Thanh Trúc quỳ trên mặt đất phát run vì quá sợ hãi, vẻ mặt của Nhạc Tử Dung cũng là kinh ngạc, 'làm sao lại ở trên người Thanh Trúc, rõ ràng phải ở trên người Xử Nữ mới đúng', lúc này trong lòng Nhạc Tử Dung cầu khẩn, hi vọng Thanh Trúc nói là nha hoàn của Xử Nữ.

Thanh Trúc càng kinh ngạc hơn, 'thứ này rõ ràng là ở trên người Nhị tiểu thư mới đúng', lại nghĩ 'dì của Đại tiểu thư là Nhu Phi nhất định sẽ giúp đỡ mình', bèn nói: "Nô tỳ là nha hoàn của Đại tiểu thư Nhạc gia.", dứt lời liền quỳ rạp trên mặt đất, không dám nói lời nào.

Sư Tử từ lúc nãy đến giờ im lặng bỗng quát: "Thật là to gan!"

"Được! Được lắm!" Hoàng hậu gằn từng chữ nói.

"Tỷ tỷ, chắc đây là chủ ý của nha hoàn, muội và Đại tiểu thư không có liên quan gì cả. Tỷ tỷ..." Nhu Phi còn chưa nói xong, lại nghe được tiếng 'Bộp' Hoàng Hậu ném bức tranh thêu tới bên cạnh nhạc Tử Dung, hét lớn: "IM MIỆNG!"
Lúc này chỉ thấy Nghi quý phi cười khẽ rồi lại an tỉnh nhấp trà.

Nhu Phi hoảng sợ, cũng không dám nói chuyện, 'dù sao đi nữa tiện nhân này cũng là đương kim Hoàng Hậu', lúc này nàng không thể đối đầu được.

"Quả thật là một đôi chủ tớ tốt! Dù sao đi nữa xuất thân Nhạc Tử Dung ngươi vẫn là từ phủ Nhạc gia, tuy là thứ nữ, nhưng ngươi cũng không biết hoàn cảnh đến vậy, Mẫu Đơn và Thược Dược đều không phân biệt rõ sao!" Hoàng Hậu phẫn nộ nói, mẫu đơn là "Hoa Vua", thược dược là "Hoa Tướng", nàng muốn ám thị bổn cung chỉ là "Tướng" không phải "Vua", nếu nàng không phải, như vậy... Hừ! Quả thật là người cháu gái nham hiểm.

Nhạc Tử Dung nhảy dựng, hôm qua trở về quá muộn vẫn chưa nhìn kĩ, hơn nữa trong viện phu nhân có cả mẫu đơn và thược dược, vẫn nói đó là bức tranh mẫu đơn, làm sao lại chính là cây thược dược? 'Chẳng lẽ Xử Nữ  hại ta?' Nàng còn chưa kịp hô to là mình oan uổng. Lạc Tuyết đi ra từ giữa, nói: "Xin Hoàng Hậu nương nương đừng trách tội tỷ tỷ, bức tranh này thật ra..."

Nhìn Xử Nữ đi ra cầu tình, Nhạc Tử Dung biết ngay mọi chuyện không ổn. Nếu Hoàng Hậu biết bức tranh này không phải do nàng thêu, nhất định sẽ bị phán tội khi quân. Thế nên liền nói: "Đều là lỗi của thần nữ, mong nương nương bớt giận." Hung hăng liếc nhìn Xử Nữ một cái. Vội vàng nhận lấy tội danh.

Xử Nữ ủy khuất khuất nhìn Nhạc Tử Dung , không dám nói một câu. 'Hừ, ta không đẩy ngươi một cái, làm sao ngươi dễ dàng thừa nhận chứ.'

Hoàng Hậu tức giận đến cực điểm: "Được! Ngươi đã thừa nhận, bổn cung cũng thật an tâm, không có oan uổng chủ tớ các ngươi."

Nhạc Tử Dung vô cùng lo sợ, nhìn về phía Nhu Phi, thấy ả quay đi... Nhất thời tâm trạng rơi vào đáy cốc.

"Vậy phần thưởng cho đôi chủ tớ các ngươi là 'Tạt hình' (hay còn gọi là "tạt chỉ" hình phạt kẹp ngón tay)." Trên mặt Hoàng Hậu hiện lên một nụ cười, 'thật cho rằng ta rất dễ bị coi thường sao', giết gà dọa khỉ, Hoàng Đế hiển nhiên hiểu rõ ý tứ của Hoàng Hậu, tuy thứ nữ này là cháu gái ruột của Nhu Phi, nhưng khi đã đụng chạm đến tôn nghiêm của Hoàng Hậu, Hoàng Thượng cũng không nói gì.

Chỉ trong chốc lát đã có người cầm hình cụ đến, Nhạc Tử Dung sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, Thanh Trúc cũng không khá hơn chút nào, các cung nữ lấy hình cụ mang cho hai người, dùng sức lôi kéo, nỗi đau đớn trên ngón tay xuyên khắp tứ chi các nàng. "A... aaaaa.... Hoàng Hậu nương nương tha mạng..." Hai người quá đau thét lên, chỉ tiếc là Hoàng Hậu đã hạ quyết tâm phải lập uy. Nhóm cung nữ làm liên tục vài lần, hai người đều hôn mê bất tỉnh, nhưng Hoàng Hậu vẫn chưa cho phép ngừng, nên tạt nước lạnh vào mặt các nàng, rồi lần hành hình thứ hai bắt đầu, ngón tay của hai người đã biến dạng nghiêm trọng. Hoàng Hậu mới cho người dừng tay, tha ra ngoài.

Nhìn Nhạc Tử Dung và Thanh trúc bị lôi ra ngoài trong lòng Xử Nữ thầm nghĩ 'Nhạc Tử Dung, trò vui chỉ vừa mở màng thôi.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro