14. Đầu hàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Leo Norwood













Chỗ tôi ở khá xa sông Douglas, nhưng thường, sau khi tan học, tôi sẽ đạp xe dọc các con sông ở phố Carl này, vì những nơi gần sông thường có nhiều gió. Tôi thích cái cảm giác được từng cơn gió thổi tung mái tóc vàng hoe của mình, và chúng sẽ mơn trớn mặt tôi bằng đôi bàn tay mát lạnh rười rượi. Mỗi một ngọn gió lướt ngang thân tôi như những phiền muộn lướt ngang đời tôi, rồi chúng lại bay đi mất.

Như mọi ngày, tôi đến Douglas để đạp xe, và tôi lại gặp em. Sự sắp đặt kỳ lạ của Chúa sao? Hay đây là những cuộc gặp không hề tình cờ. Dạo gần đây, những nơi tôi hay ghé qua luôn bắt gặp hình bóng của em ở đấy, như thể em biết rõ từng thói quen của tôi, để rồi em chỉ đứng đó và đợi tôi xuất hiện, chứ không ngẫu nhiên như cách em vẫn nói. Em đúng là một cô gái ranh mãnh.

May là em chưa nhìn thấy tôi, nên tôi sẽ âm thầm rời đi, đợi đến khi em nản lòng, tôi sẽ lại quay về với chuỗi ngày thường nhật trước đó. Và nếu cô gái bên cạnh em không la lên, thì tôi đoán rằng mình đã đã tẩu thoát thành công.

"Libra, Leo kìa."

Ồ, đúng thật là em đang chờ tôi. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế. Nhưng bây giờ tôi còn chạy kịp không nhỉ, vì em cách tôi chỉ còn vài mét. Thôi thì tôi cứ đạp xe đi tiếp, mặc em gọi tên tôi ý ới, dẫu sao tôi cũng mang tiếng xấu sẵn rồi, cũng không ngại mang thêm vài cái tai tiếng.

"Anh tính chạy đi đâu?!"

Còn một chút nữa thôi, tôi đã thoát kịp, vậy mà tôi lại bị bạn em tóm được, tôi phải công nhận một điều là, bạn em chạy khỏe thật.

"Giỏi lắm Virgo!" – Em ở phía xa mừng rỡ nói lớn.

Rồi em chạy nhanh về phía tôi. Tôi có nên bỏ của chạy lấy người không? À, không đâu, dạo này lão nhà tôi đã cắt tiền sinh hoạt phí rồi, ít nhất thì lão vẫn còn đóng tiền học cho tôi, giờ mà tôi bỏ chiếc xe đạp lại đây, thế thì tôi còn phương tiện gì để đến trường.

"Em giống quỷ lắm sao? Mà lần nào thấy em, anh đều bỏ chạy vậy?" – Em đứng trước mặt tôi thở hồng hộc, và trách cứ với giọng điệu pha lẫn sự tức giận và ủy khuất.

"Tại em cứ bám lấy tôi suốt". – Tôi lạnh nhạt trả lời. Mặc dù tôi cảm thấy câu trả lời này có chút tự luyến, nhưng tôi mong em vì vậy mà chán ghét tôi cũng được.

"Anh ghét bị người khác bám lấy sao?"

Ánh mắt tôi nhìn em đầy bình lặng, nhưng lòng tôi lại đang hoang mang vô độ, tiểu thư độc nhất nhà Branco đang thừa nhận đeo bám tôi đấy à?

"Ừ". – Tôi cố bình tĩnh đáp lời.

"Em hiểu rồi" – Đôi mắt xanh lam khẽ cụp xuống. Chắc em bị mấy lời dở hơi của tôi làm cho buồn lòng, tôi cảm thấy có lỗi với em lắm, nhưng ít ra em sẽ ghét cái gã Leo Norwood xấu xa này.

Bỗng em ngước lên nhìn tôi, mắt em sáng ngời và miệng em cười tủm tỉm, em nói.

"Em sẽ không bám lấy anh nữa, thay vào đó, em sẽ bám đuôi anh."

Tôi hóa ngốc nhìn em, "bám lấy" và "bám đuôi" thì khác nhau chỗ nào? Chúng có cùng nghĩa mà?

"Libra! Em cần gì phải hạ mình với gã này."

Một cậu trai trẻ đi lại và đứng gần em, mặt cậu ta tối sầm và khó coi, nếu tôi nhớ không lầm, thì cậu là Gemini Fernandez, tên đàn ông khét tiếng là gã trai tồi thích chơi gái.

"Tôi làm gì thì mặc xác tôi. Cần anh quản à?"

Lúc em nói chuyện với tôi dịu dàng ra sao, thì em nói với cậu cộc cằn như thế, và dường như em rất ghét cậu, nhưng Gemini lại không như thế, ngược lại tôi còn nhận ra sự yêu mến toát ra từ đôi mắt của gã trai đểu giành cho em. Mối quan hệ của hai người này nhìn sao cũng không thấy bình thường.

"Này, Gemini, anh qua đây nói chuyện với tôi này, để hai người họ nói chuyện riêng đi." – Virgo nói.

"Mẹ kiếp im đi!" – Cậu lớn tiếng quát cô, làm cô bị dọa cho giật mình đến run nhẹ. Nhưng tôi biết, cô chẳng sợ gì cậu đâu, vì ánh mắt rắn rỏi ấy như nói lên rằng, cô sẵn sàng nhào tới đánh tay đôi với cậu cơ.

Một giây sau đó, tôi nghe tiếng 'chát' giòn tan vang lên, là em vừa tặng cậu ta một cú tát vào má phải. Tôi nghĩ cú đó đánh không nhẹ, nhìn kìa, trên mặt cậu đã bắt đầu hiện lên những vệt đỏ như những ngọn lửa cháy rực.

"Anh là cái thá gì mà hết lần này đến lần khác dám quát bạn tôi? Còn lần sau, tôi sẽ tát vào cái má còn lại của anh." – Em gầm gừ cảnh cáo.

Và Gemini thì đứng im bất động. Mà sao tôi phải đứng đây xem cảnh này nhỉ, tôi ước gì mình có đũa thần như Harry Potter, chỉ cần đọc thần chú 'evanesco', tôi sẽ biến mất khỏi đây ngay lập tức.

"Thôi đủ rồi Libra, tao thấy gã sắp phát điên rồi." – Virgo nhìn cậu ta cứ giữ nguyên tư thế ấy, làm cô có chút bất an.

"Tôi về trước nhé?" – Vì không có đũa thần nên tôi đành lịch sự xin phép rút khỏi đây.

Đột nhiên, ánh mắt của Gemini Fernandez đổ dồn về phía tôi, trên người cậu ta bắt đầu tỏa ra loại mùi nguy hiểm, rồi cậu chậm rãi nói với âm thanh đầy lạnh lẽo.

"Em bỏ tôi để rồi hạ mình với gã còn tệ hơn tôi? Anh là Leo Norwood?"

Tôi không ậm ừ, cũng không trả lời, mà tôi nhìn thẳng vào mắt cậu, không kiêng dè, không ái ngại. Nếu Gemini muốn choảng nhau với tôi ngay tại đây cũng chẳng hề gì, và tôi sẽ tận lực tiếp đón cậu ta. Tôi không phải là gã mọt sách không biết đánh đấm đâu, ngược lại đó còn là 'nghề' của tôi đấy, dù tôi đã bỏ 'nghề' khoảng một năm rồi.

Nhưng cậu là một kẻ thức thời, cậu chỉ trợn trừng mắt đe dọa, không hề có ý định động tay động chân ở đây. Hoặc người thức thời mới chính là bạn của cậu ta, cậu con trai đang ấn còi xe inh ỏi đằng sau lưng tôi.

Trước khi Gemini kịp rời đi, tôi liền giữ chặt cánh tay của cậu rồi ghé sát vào tai nói nhỏ. Tôi không chắc là cậu có nghe rõ không, nhưng nếu rõ rồi, thì trong khoảng thời gian dài sắp tới, cậu chắc chắn sẽ không dám làm phiền tôi. Mong rằng cuộc gặp gỡ tiếp theo đừng quá sớm, vì tôi chẳng phải là con mèo nhỏ đâu, tôi là một con sư tử bị bỏ đói lâu ngày.

"Lúc nãy anh đã nói gì với Gemini vậy?" – Em ngước nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn long lanh ấy.

"Đại loại là, đừng phiền tôi." – Tôi chột dạ nhìn sang hướng khác. Tuy tôi từng là một tên du côn, nhưng đâu phải tên du côn nào cũng giỏi nói dối.

"Anh có chắc không vậy? Sau khi nghe anh nói xong thì mặt tên khốn đó liền tái mét." – Virgo hét lên đầy không tin tưởng. Phải rồi, làm gì có ai có thể tin tưởng một lời nói dối dầy lỗ hổng như này, cả chính tôi còn chẳng tin nữa kìa.

"Mặt cậu ta trắng sẵn mà." – Tôi cố biện minh.

"Anh nói dối tệ thật đấy." – Em thẳng thừng vạch trần lời nói dối mỏng manh. Tôi tưởng ít nhất em sẽ giữ chút thể diện cho tôi, nhưng có vẻ là không rồi.

"Ừ." – Nhẹ gật đầu thừa nhận.

"Nếu anh không muốn nói thì em sẽ không hỏi, nhưng đổi lại, anh phải đi ăn kem với em." – Libra nói xong liền nhếch môi cười. Tôi là đang bị em gài đấy à?

"Để lần khác đi, hôm nay anh có việc bận." – Tôi vụng về từ chối.

"Chỉ một cây kem ốc quế thôi, không tốn nhiều thời gian của anh đâu."

Rồi em chỉ tay về cái xe đẩy đang reng chuông gần đó. Vậy là cây kem ban nãy em ăn là ở hàng xe đó sao? Tôi không nghĩ là cô con gái cưng của nhà Branco lại thích ăn vặt lề đường.

Biết không từ chối tiếp được, tôi đành đầu hàng cùng em đi ăn kem. Hôm đó, chúng tôi ngồi ở bờ sông vừa ăn kem vừa ngắm hoàng hôn, khung cảnh thật lãng mạn, nhưng sẽ càng lãng mạn hơn nếu ngồi ở đây là một cặp tình nhân, còn chúng tôi thì chẳng là gì của nhau cả, tình cảm cũng không.









___________________________







#Team muốn đánh Gem gồm có: Libra, Virgo, Aquarius và Leo (anh ta vừa mới nhập hội) 😃

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro