Chương 3: Những kẻ bị bỏ lại (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và Long vội chạy ra hành lang chúi đầu xuống sân trường. Có một người đang đứng trên bục gỗ với khuôn mặt khó ưa, mái tóc vuốt keo mà dựng ngược hết về phía sau, áo hắn rộng thùng thình, tay áo được xoắn lên, vạt áo một bên bung ra bên còn lại thì xốc xếch bám víu tạm thời nhờ thắt lưng.
Hẳn tên này là anh họ của thằng Long, bộ dạng rõ là một tên ngông cuồng như nó nói. Nhưng tất cả sự quan tâm của tôi không phải ở tên đó mà là cái dáng người tầm trung đang đứng phía dưới cạnh cái bục của Bạch Dương.

Đó là Cự Giải, tôi chắc chắn điều đó, lòng vui như mở hội lao thân mình xuống ngay người bạn của mình. Thế nhưng, tôi khựng người nhớ ra Kim Ngưu, Cự Giải giờ đã bình an, tìm Kim Ngưu nên là việc ưu tiên nhất. Đổi hướng sang khu C lầu 1, chỉ vừa đặt chân xuống đây, cơn buồn nôn làm tôi choáng váng. Máu và nội tạng đang ngổn ngang, be bét khắp sàn, trong lớp bàn ghế bị va đập lộn xộn. Ruồi, nhặng đánh hơi được mùi tanh thi nhau đến bâu vào lớp nội tạng người bét nhè.

Kinh khủng quá, những con người lúc trước vốn dĩ vẫn còn đang rất vui tươi, sống cuộc đời vô ưu vô lo, ấy thế mà.... giờ sự tàn dư của họ chỉ là máu tanh và nội tạng dần phân hủy. Chân tôi cứng đờ không dám bước tiếp hệt cái lần hôm qua, từng bước chân nhấc lên nặng tựa đổ chì, tôi cố né chúng mà đi tiếp. Phòng của Kim Ngưu nằm ở giữa dãy C khoảng cách tính từ lớp tôi khá xa.

Từ lúc xuống tầng 1 đến giờ hầu hết các lớp ở khu lầu này và tầng trệt bị tấn công một cách dữ dội, man rợ hơn những gì mà tôi nghĩ. Không gian chết chốc này làm tôi lợm cổ họng kèm theo đó là sự lo lắng cho Kim Ngưu ngày càng tăng. "Mày đừng có mà chết!" đầu tôi ong ong lên cảm xúc của mình. Căn phòng 12C105 hiện dần trước mắt tôi, cánh cửa chính mở toang hoang đúng hơn là bị tác động vật lí mạnh đến nỗi mà bung ra, vệt máu đã khô cứng đen nhẻm trên mảnh kính cửa lớp in hằng rõ dấu bàn tay, bàn ghế bị xê dịch thô bạo, tập vở cùng nhiều thứ khác văng khắp ra ngoài nằm dưới sàn.

Tôi chết trân tại chỗ, lớp nó bị lũ quái đó tấn công, cả căn phòng toang hoang không một bóng người. Bước vào phòng tôi lục tung mọi chỗ mà tôi nghĩ rằng có thể lẩn trốn được, Kim Ngưu là một đứa tài giỏi hẳn là nó đã trốn ở đâu đó trong đây đợi mọi chuyện êm xuôi mới ló mặt ra, tôi sẽ là người tìm ra nó đầu tiên và rồi tẩn nó một trận. "Mày trốn kĩ thật đấy! Không ra mau là tao và Cự Giải bỏ mày ở đây đấy!" Tôi cất giọng bực dọc vừa kiếm nó vừa nói. Lớp học vốn dĩ không lớn, lại càng ít chỗ để lẩn trốn thế mà tôi dành cả mười phút để lục tìm thằng bạn của mình.

Sau tất cả, đáp trả niềm tin của tôi là sự vắng lặng nghẹt thở, có lẽ....Kim Ngưu đã không còn. Mắt tôi mờ đi, nặng dần, nước mắt cứ thế chảy xuống, đây là cảm xúc của sự mất mát sao? Thật đau đớn, tàn nhẫn, thế giới chúng tôi mơ tưởng không phải thế này!

"Alo mấy người nấp kĩ thật đấy! Sáng nay bọn tôi đã kiểm tra rồi, không có con thây ma nào đâu! Ai muốn sống thì ra đây!"

Giọng Bạch Dương vang lên lần nữa kéo tôi ra khỏi sự đau thương này, gia đình tôi, Cự Giải, cả gia đình Kim Ngưu nữa tôi phải bảo vệ họ thay cả phần cậu ấy, tôi nghĩ. Sau lần thông báo thứ 2 này của Bạch Dương, những người sống sót khác có vẻ đã thoát khỏi một phần nỗi sợ, tôi nghe có tiếng lạo xạo ở tầng trên, dần dần họ tản ra rồi tập chung dưới sân trường, tôi cũng đi xuống theo, chen qua đám người đông đúc tìm Cự Giải.

Số lượng người còn sống đông đủ để nghẹt nửa sân trường, đó là người ở tầng lầu 2 trở lên, chỉ lác đác có vài lớp ở lầu 1 những kẻ may mắn. Cái tên với bộ mặt kênh kiệu pha chút ngỗ ngược đấy vẫn đứng trên bục gỗ, chỗ mà hiệu trưởng trường tôi thường đứng để phát biểu vào các dịp lễ, hắn đảo mắt một vòng rồi chép miệng:

_Từ giờ tôi sẽ là thủ lĩnh, tôi sẽ dẫn dắt mọi người đến khu tị nạn của cha tôi. Căn cứ ở hướng Bắc nằm cách xa thành phố này, cần thời gian di chuyển lâu đấy. Bây giờ chúng ta cần là thực phẩm và phương tiện di chuyển. Một nhóm người xuống căn tin thu thập hết thực phẩm ăn được rồi trình báo cho tôi. Chúng ta sẽ di chuyển trong vòng 1 giờ nữa!"

Có vài tiếng xôn xao nhưng rồi lại im bặc đi, có thể ai cũng nghĩ làm theo lời Bạch Dương là phương pháp an toàn. Riêng tôi thì vẫn mò tìm thằng bạn mình, một bàn tay nắm lấy vai tôi làm tôi giật bắn lên. Quay đầu lại nhìn, khuôn mặt với làn da trắng xanh kèm theo lấm tấm vài nốt tàn nhang ở hai bên má đỏ ửng, chính là Cự Giải. Nó cười cười làm mấy nốt tàn nhang chuyển động theo.

_Mày ổn không? - nó hỏi

_Tao ổn! Lúc nãy tao có qua lớp mày nhưng không thấy ai cả? Tụi bây đi đâu?

_Thằng khốn Bạch Dương đó! Nó bắt tụi tao đi ra ngoài dò xét. Cái miệng thì lảm nhảm mấy câu kiểu "anh hùng rơm" ấy. May là không có con thây ma nào. Sau đó nó đi vào phòng hiệu trưởng đòi liên lạc với ông cha nó, bắt tụi tao ở ngoài canh gác. Tiếp theo đó chắc mày biết rồi." - Cự Giải kéo tai tôi sát lại gần thì thào đủ âm lượng cho tôi nghe.

_Thằng ngu đó liều thật! - tôi nhìn thằng Bạch Dương đang thao thao mấy cái luật lệ nếu muốn đi chung với nó mà phát ngán.

_Nó là "đầu gấu" trường mình đấy! Ba nó là Đại Tá. Nó ngu thật nhưng đi theo nó mình sẽ được sống. Mày nói nhỏ thôi kẻo nó nghe được là chết!

_Tao có chuyện này muốn nói với mày! - giờ thì đi theo ai cũng chả phải vấn đề nữa, tôi có chuyện nhất định phải nói với Cự Giải sớm, nó có quyền biết điều này.

_Cự Giải! Lúc nãy tao có chạy đến lớp Kim Ngưu. Nó...nó...nó chết rồi, còn không thấy xác! - tôi cố gằng từng chữ vì lo sợ sẽ không đủ can đảm mà nói lại điều này lần nữa.

_Mày đùa tao à? Thằng đó khôn lắm mà! Nó trốn đâu rồi? - tôi thấy trong mắt Cự Giải có chút gì đó lay động, mí mắt nó ưng ửng đỏ, nó đang chối bỏ sự thật, như tôi vậy. Tôi im lặng ngầm thừa nhận rằng tất cả đều là thật mong rằng nó sẽ tự hiểu.

_Thật...thật hả? - Cự Giải đang cố kìm nén cảm xúc. Tôi gật đầu nhẹ, cúi mặt tránh ánh mắt của nó.

_Không sao, không sao cả. Nó sẽ ổn mà, chỉ là nó về bên mẹ nó thôi, nó sẽ hạnh phúc bên mẹ nó! Chỉ là... chỉ là nó đi sớm hơn chúng ta một bước mà thôi. - vài lời cuối của Cự Giải ngập ngừng uất nghẹn, tôi cũng không kìm nỗi mà né mặt nó đi. Trong thời đại bây giờ tôi phải sớm học cách chịu đựng sự mất mát để có thể sinh tồn.

_Ai cũng có thể đi với tôi cả trừ mày! Thiên Yết!

Bên dưới khi mà tôi và Cự Giải vẫn còn chìm trong cảm giác mất đi một người bạn, một người thân thì bị bất ngờ bởi lời nói của Bạch Dương, tay nó thì chỉ thẳng mặt một thành viên trong lớp tôi, Thiên Yết. Tôi tách lớp đi riêng để tìm Kim Ngưu nên giờ cũng không rõ vị trí của họ, nhưng theo hướng chỉ tay của Bạch Dương đó là bên phải của đoàn người sống sót.

_Anh có ý kiến gì không người anh em ngoài giá thú của tôi? - Bạch Dương tiếp lời lên cao tông giọng đầy khiêu khích.

_Mẹ mày hẳn sẽ tự hào lắm khi có đứa con như mày! Đừng có đem chuyện xấu của gia đình ra mà khoe khoang chứ! Anh trai! - câu trả lời của Thiên Yết làm tôi sốc. Cậu ta luôn tỏ ra vẻ chán chường mọi thứ, ấy vậy lại trả lời sự khiêu khích của Bạch Dương một cách tự mãn như vậy.

Mặt Bạch Dương đanh lại, nó nở nụ cười giả tạo, ngoắc tay, lập tức 4 đứa đàn em của nó lao xuống đánh tới tấp vào Thiên Yết. Thiên Yết phản kháng theo bản năng nhưng rồi cũng ngã khuỵ xuống trước sự áp đảo số đông, lấy tay ôm đầu cong người lại đỡ mấy cú thụi của đám đàn em Bạch Dương. Chúng đá vào vùng bụng của cậu ấy liên tục, dã man, đến khi Thiên Yết ói ra cả mật xanh vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Mọi người xôn xao cả lên, các giáo viên vài người ra can ngăn, Bạch Dương đứng trên bục cao nó tằng hắng giọng nhìn họ. Họ lặng người mà lui ra sau, ai cũng sợ rằng trái ý tên khốn đó sẽ bị tẩn như Thiên Yết rồi vứt xác đâu đó ở đây, luật lệ bây giờ là ở Bạch Dương rồi. Cạnh tôi Cự Giải nghiến răng kèn kẹt sau đó nó lao ra trước ánh mắt ngỡ ngàng của tôi. Nó ôm Thiên Yết đỡ vài cú đạp của bọn kia mà la lên.

_Bạch Dương mày làm gì vậy? Không phải tên này là anh em mày sao?

Bạch Dương không nói lời nào phẩy tay cho bọn đàn em. Chúng hăng máu đánh cả Cự Giải và Thiên Yết dữ dội hơn. Cự Giải vốn không phải đứa thích lo chuyện bao đồng có lẽ thông tin về cái chết của Kim Ngưu là đả kích lớn với nó. Tôi lo lắng mà chạy về hướng lớp mình, tay đẩy dàn người trước mặt, luồn người cố gắng kiếm thằng Long. Biết đâu nó xin được Bạch Dương tha cho cả hai, tôi thấy bóng dáng nó đứng cạnh bãi chiến, vội vàng chạy lại lay tay nó, tôi nói:

_Long, kêu anh họ mày đừng đánh nữa! Nếu không hai đứa nó sẽ chết đó! Làm ơn đi Long!

Nó cắn môi rồi gật đầu tiến lại gần Bạch Dương.

_Anh đánh họ vậy đủ rồi! Dừng lại đi anh! Đánh nữa họ sẽ chết đó!

Trưng ra cái bộ mặt với nụ cười nửa miệng, Bạch Dương lấy tay vỗ vỗ mặt em họ của nó mà nói:

_Nó chết thì liên quan gì đến mày? Mày nên dành hơi sức mà lo cho cha mẹ của mình thì hơn!

Tôi thấy tình hình không ổn, thằng Long đã bị Bạch Dương nắm thóp được điều gì nên chỉ cắn răng im lặng, tôi chạy cầu xin từng người giúp đỡ hai người họ đổi lại lời khẩn cầu của tôi tất cả lắc đầu quay đi. Kim Ngưu đã ra đi trước sự vô dụng của tôi, lúc này Cự Giải đang bị đánh thừa sống thiếu chết, tôi không thể đứng nhìn người bạn còn lại của mình bị đánh đến chết, dù có đánh đổi gì chăng nữa.

_Xin cậu Bạch Dương, hãy tha cho họ đi, bọn tôi sẽ không đi theo mọi người, bọn tôi sẽ tách đoàn. Cho nên, gì cũng được xin hãy tha cho họ! Cậu muốn tôi làm gì cũng được! Chỉ cần đừng đánh nữa. Làm ơn!

_Mày quỳ xuống rồi sủa ba tiếng như chó tao nghe rồi tao sẽ bảo đàn em dừng tay. - nó cười khinh khỉnh nói.

_Được, được, tôi sẽ làm! Xin hãy bảo họ dừng lại! - quỳ gối xuống trước thằng khốn đó, tôi cúi đầu mà làm theo điều nó nói. Đem lòng tự trọng của tôi ra mà cứu được hai người họ, điều này cũng xứng đáng.

_Gâu...gâu...gâu... - giọng tôi run run sủa lên thành tiếng, các mạch máu ở tai tôi như bùng nổ, đỏ ửng đi vì nhục nhã.

_Ồ! Tụi bây xem thằng chó này đang sủa này! Nó còn chả biết nhục nhã là gì! Hahaha, được rồi tha cho tụi nó đi, tao hết hứng rồi! - thằng khốn nạn đó vừa nói vừa lấy chân đạp lên đầu tôi dè bỉu. Tay tôi bất giác nắm chặt lúc nào không hay, đầu tôi, nhân cách của tôi đang bị thằng chó đốn mạt ấy chà đạp, mắt tôi rơm rớm nước, ít ra thì tôi đã cứu được hai người họ, Cự Giải, Thiên Yết.

*******
Vài lời của mình:

_Chương sau mình sẽ viết theo góc nhìn của nhân vật khác.

_Có lẽ mình nên thêm hình ảnh minh họa cho các nhân vật để thêm sinh động nhỉ.

_Trong truyện có vài yếu tố bạo lực và nhân vật Bạch Dương bị chửi hơi nhiều, các bạn cung này đừng buồn nha.

_Thấy lượng view tăng mà chắc đa số là do mình xem kiểm tra lại truyện nên tăng😅.

_Dù mới có 3 chương chưa đi đến đâu hết vẫn mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn.

_Cảm ơn đến bạn @MeiEliza là người đã bấm bình chọn yêu thích cho chương 2 truyện của mình.

_Hy vọng sẽ nhận được tương tác từ các bạn ạ.🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro