Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Ngưu đứng im lặng đối diện với người đàn ông trước mặt. Vẻ ngoài của anh ta lạnh lùng và sắc bén, cơ thể rắn chắc toát lên sức mạnh. Cô cảm nhận ngay từ đầu rằng anh không phải là người dễ đối phó.

- Cô ta sẽ là vệ sĩ mới của tôi?

Giọng Hoắc Xử Nữ trầm đục, ánh mắt không hề dao động.

- Dạ vâng, thưa ông chủ. Cô ấy nhìn vậy thôi nhưng rất mạnh mẽ ạ.

Người trợ lý đáp lại một cách kính cẩn, không dám sai sót dù chỉ một lời. Anh ta ra hiệu cho Kim Ngưu tự giới thiệu.

- Chào ông chủ! Tôi là Vu Kim Ngưu.

Cô lên tiếng, ánh mắt lướt qua thấy nụ cười đầy ý vị của Hoắc Xử Nữ. Kim Ngưu không khỏi cảm thấy khó xử, vội vàng lảng tránh ánh mắt của anh.

- Được rồi, ra ngoài đi.

Hoắc Xử Nữ nói, giọng nói khàn khàn không để lộ chút cảm xúc.

Kim Ngưu quay người chuẩn bị rời đi, nhưng bước chân cô đột ngột dừng lại khi giọng nói lạnh lùng của anh vang lên.

- Cô ở lại.

Cả người cô đột nhiên cứng đờ. Trước khi kịp phản ứng, Hoắc Xử Nữ đã nhanh chóng áp cô vào tường. Hơi thở anh phả nóng trên da thịt cô, tim Kim Ngưu đập thình thịch trong lồng ngực. Cô cảm thấy nguy hiểm cận kề, cố gắng đẩy anh ra nhưng chẳng khác nào mèo nhỏ đẩy tảng đá.

- Ông chủ... Ngài đang có ý gì?

Cô nói, giọng đầy căng thẳng. Ánh mắt Hoắc Xử Nữ chăm chú nhìn vào chiếc cổ trắng ngần của cô, yết hầu không ngừng chuyển động.

- Ông chủ...

Giọng nói Kim Ngưu yếu ớt vang lên, khiến Hoắc Xử Nữ như bừng tỉnh. Anh buông cô ra ngay lập tức, quay lại ghế và ngồi xuống, cố che giấu sự biến đổi trong cảm xúc. Kim Ngưu khó hiểu nhìn anh, nhưng trước khi cô kịp nói gì thêm, anh đã lên tiếng.

- Cô Vu, cô có thể đi rồi.

Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng Kim Ngưu. Trong căn phòng, Hoắc Xử Nữ tháo lỏng cà vạt, nụ cười trên môi dần trở nên méo mó.

- Chết tiệt!

Anh thì thầm với chính mình, cảm giác điên cuồng đang trào dâng trong lòng. Đã rất lâu rồi, anh chưa từng cảm thấy dục vọng mãnh liệt như vậy đối với bất kỳ người phụ nữ nào. Hoắc Xử Nữ ngả người ra sau ghế, nụ cười trên môi càng lúc càng trở nên nguy hiểm và biến chất.

----------

Kim Ngưu bước đi dọc hành lang, hơi thở chưa kịp ổn định sau tình cảnh vừa xảy ra. Tim cô vẫn đập liên hồi, đầu óc rối bời.

- Dục cầu bất mãn sao?

Cô thì thầm, cảm thấy tình hình thực sự quá mức căng thẳng.

- A! Điên mất thôi.

Cô tự nói với mình, nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Cô chợt nhận ra điều gì đó.

- Quả nhiên là như vậy. Anh ta đúng là cao tay. Thăm dò như vậy cũng quá đáng sợ rồi.

Đúng lúc này, giọng người trợ lý vang lên từ phía sau, khiến cô giật mình. Anh ta vội vàng bước nhanh về phía cô.

- Cô Vu! Công việc của cô là phải theo sát bảo vệ ông chủ. Nếu cô cứ như thế này thì tôi sẽ gặp rắc rối mất.

Kim Ngưu bình tĩnh trả lời:

- Là ông chủ bảo tôi ra ngoài.

Người trợ lý thở dài, gật đầu đáp lại.

- Được rồi. Lần sau cô phải chú ý hơn.

Kim Ngưu tặc lưỡi khi người trợ lý rời đi, trong lòng thầm nghĩ: *Làm vệ sĩ cho Hoắc Xử Nữ đúng là chẳng dễ dàng chút nào.* Cô chỉnh lại vũ khí giấu dưới áo khoác, chuẩn bị cho nhiệm vụ tối nay.

----------

Hoắc Xử Nữ, một trong những nhân vật quyền lực trong giới hắc bang, có một cuộc giao dịch quan trọng với một quan chức cấp cao để trao đổi lượng lớn tiền ảo. Khu biệt thự nơi diễn ra cuộc gặp gỡ nằm sâu trong một khu vực biệt lập, được bảo vệ kỹ lưỡng, nhưng Kim Ngưu vẫn không thể bỏ qua cảm giác nguy hiểm rình rập.

Đèn trong căn phòng bật mờ, tiếng gõ phím nhẹ nhàng vang lên khi Hoắc Xử Nữ trao đổi các điều khoản cuối cùng. Ánh mắt anh sắc bén, không để lộ bất kỳ dấu hiệu lo lắng nào, mặc dù biết rõ rằng nơi này không hoàn toàn an toàn.

Khi giao dịch gần như hoàn tất, bất ngờ, cửa chính bị đạp tung, một nhóm người trang bị vũ khí hạng nặng xông vào, ánh mắt chứa đầy sát khí. Chúng nhanh chóng bao vây Hoắc Xử Nữ và Kim Ngưu, mục tiêu rõ ràng là thanh toán cả hai.

Kim Ngưu không chút chần chừ, ngay lập tức rút súng, ánh mắt cô lạnh lẽo như băng. Cô không cần nói lời nào, chỉ hành động. Mỗi phát đạn bắn ra đều chính xác, từng tên côn đồ gục ngã trước sự nhanh nhẹn và điêu luyện của cô.

Hoắc Xử Nữ cũng không phải dạng vừa. Dù là người cầm quyền, anh vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng sợ. Anh đánh trả quyết liệt, mỗi cú đánh của anh đều mang theo uy lực không hề nhỏ. Tuy nhiên, số lượng đối thủ quá đông, và chúng có vẻ như đã được chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc tấn công này.

Một viên đạn bất ngờ xé gió, găm vào vai Hoắc Xử Nữ. Cơn đau rát truyền từ vai khiến anh hơi loạng choạng, nhưng ánh mắt anh vẫn không lộ ra chút yếu đuối nào. Kim Ngưu lập tức nhận ra tình thế nguy hiểm, cô lao đến đứng chắn trước mặt anh, quyết tâm bảo vệ anh đến cùng.

Cuộc chiến trở nên dữ dội hơn khi cả hai dần rơi vào thế bất lợi. Kim Ngưu dù mạnh mẽ nhưng không thể chống lại toàn bộ đám đông. Cô cũng bị thương, máu loang lổ trên áo nhưng cô vẫn kiên cường tiếp tục chiến đấu.

Giữa lúc tình thế tưởng chừng không còn lối thoát, tiếng còi xe và tiếng nổ súng vang lên từ xa. Đội người của Hoắc Xử Nữ đã kịp thời đến ứng cứu, mang theo lực lượng hùng hậu. Những kẻ tấn công nhận ra mình không thể thắng, chúng nhanh chóng tháo chạy nhưng không phải ai cũng có cơ hội.

Kim Ngưu đứng thở hổn hển, đôi mắt vẫn còn cảnh giác khi nhìn xung quanh. Cô quay lại nhìn Hoắc Xử Nữ, thấy anh vẫn giữ được sự điềm tĩnh dù vai anh đang rỉ máu. Cô bước tới gần, ánh mắt đầy lo lắng:

- Ông chủ, chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay.

Hoắc Xử Nữ gật đầu, ánh mắt vẫn kiên định như thường lệ. Dù bị thương, anh vẫn giữ được vẻ lạnh lùng, không để lộ chút yếu đuối nào.

- Cô làm tốt lắm, cô Vu.

Giọng anh trầm thấp, nhưng đầy uy lực.

Kim Ngưu chỉ gật đầu, không nói gì thêm, nhưng trong lòng thầm nghĩ: *Đêm nay chưa phải là kết thúc. Đây chỉ là khởi đầu của một cuộc chiến lớn hơn.*

----------

Kim Ngưu ngồi lặng lẽ trong phòng, mắt không rời khỏi Hoắc Xử Nữ khi bác sĩ cẩn thận băng bó vết thương trên vai anh. Căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng cắt băng và hơi thở chậm rãi của hai người. Hoắc Xử Nữ dù bị thương nhưng vẫn giữ thái độ bình thản, không một chút biểu lộ đau đớn, khiến Kim Ngưu càng thêm ngưỡng mộ.

Khi bác sĩ hoàn thành công việc và lặng lẽ rời đi, Kim Ngưu định đứng lên nhưng bất chợt bị ánh mắt của Hoắc Xử Nữ làm cho đứng khựng lại. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô chằm chằm, tà mị và đầy sự đùa cợt.

- Cô đã làm rất tốt tối nay, cô Vu.

Giọng anh trầm ấm, nhưng chứa đựng một điều gì đó khiến cô cảm thấy khó xử.

- Đó là công việc của tôi, ông chủ.

Kim Ngưu đáp, giọng hơi rụt rè, không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt sắc bén của anh.

Hoắc Xử Nữ đứng dậy, bước lại gần Kim Ngưu, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân. Cô có thể cảm nhận rõ hơi thở của anh đang dần trở nên nặng nề hơn. Sự gần gũi đột ngột này khiến Kim Ngưu bất giác lùi lại một bước, nhưng ngay lập tức, Hoắc Xử Nữ đã áp sát cô vào tường, không để cô có cơ hội né tránh.

- Cô sợ tôi sao?

Anh thì thầm, đôi môi mỉm cười đầy thách thức.

Kim Ngưu không kịp trả lời, bởi ngay sau đó, Hoắc Xử Nữ đã cúi xuống, bắt lấy môi cô trong một nụ hôn táo bạo. Sự mạnh mẽ và dứt khoát của anh khiến cô choáng váng, cảm giác như cả thế giới đang chao đảo trước mặt. Tim cô đập loạn nhịp, cảm xúc pha trộn giữa sự bất ngờ và hoang mang.

Nhưng Kim Ngưu không phải là người dễ dàng chấp nhận bị kiểm soát. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cảm giác bối rối ban đầu chuyển thành sự phẫn nộ. Bằng tất cả sức lực, cô đẩy Hoắc Xử Nữ ra rồi giáng cho anh một cái tát thật mạnh.

- Anh làm cái quái gì vậy?

Giọng cô run lên vì tức giận, ánh mắt bừng bừng lửa giận.

Không nói thêm lời nào, Kim Ngưu quay người rời khỏi phòng, bước đi nhanh chóng như muốn trốn chạy khỏi tình huống vừa xảy ra. Cánh cửa phòng đóng sầm lại sau lưng cô, âm thanh vọng lại trong căn phòng yên tĩnh.

Hoắc Xử Nữ đứng im tại chỗ, cảm nhận cơn đau rát trên má và khóe miệng rỉ ra một dòng máu nhỏ. Anh không tức giận, ngược lại, đôi mắt lạnh lùng của anh ánh lên một sự thích thú khó đoán. Anh đưa tay quệt đi vết máu, nụ cười ma mị nở trên môi.

- Kim Ngưu, cô thực sự thú vị hơn tôi tưởng.

Căn phòng lại chìm vào yên lặng, nhưng không khí xung quanh anh dường như đang trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

----------

Kim Ngưu chạy về phòng mình với nhịp tim vẫn chưa bình ổn. Khi vào đến nơi, cô lập tức vào nhà vệ sinh, hắt nước lên mặt để tỉnh táo lại.

- Anh ta điên rồi! Và... mình cũng điên luôn.

Cô lẩm bẩm, nhìn vào gương, thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình đang tràn đầy bối rối và giận dữ.

- Chiêu này quá độc. Anh ta thật sự là đối thủ đáng gườm. Nhiệm vụ này thật sự quá nguy hiểm.

Cô cười khẽ, nhưng trong lòng lại ngổn ngang cảm xúc. Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Kim Ngưu ngồi xuống giường, cố gắng giữ bình tĩnh. Cảnh tượng vừa xảy ra quay cuồng trong đầu cô, làm cô cảm thấy nặng nề và mệt mỏi.

- Nụ hôn đầu của mình... đã tiêu tùng rồi.

Ý nghĩ đó khiến cô cảm thấy buồn bã hơn bao giờ hết. Cả đêm, cô nằm trằn trọc, không sao ngủ được, tâm trí mãi miết với những suy nghĩ về Hoắc Xử Nữ và cuộc chạm trán bất ngờ kia.

----------

Đã khuya, nhưng ánh đèn trong văn phòng của Hoắc Xử Nữ vẫn còn sáng, hắt lên những mảng tối đầy u ám trong căn phòng rộng lớn. Dù tiết trời đêm hè bên ngoài đang oi bức, không khí bên trong lại lạnh lẽo đến mức nghẹt thở, phản chiếu tâm trạng của chủ nhân căn phòng.

Người trợ lý đứng khúm núm trước mặt Hoắc Xử Nữ, cúi đầu sâu, giọng nói run rẩy:

- Ông chủ! Là chúng tôi sơ suất. Đã không lường trước được đợt tấn công đó.

Hoắc Xử Nữ lặng im trong vài giây, ánh mắt sắc lạnh quét qua người trợ lý như một lưỡi dao vô hình. Anh nhấp một ngụm rượu, chất lỏng đỏ thẫm trượt xuống cổ họng, mang theo hơi lạnh của sự nguy hiểm và quyền lực. Dù tổn thất không quá lớn, nhưng việc để một nhóm người tấn công giữa lúc giao dịch quan trọng là điều không thể chấp nhận.

- Sơ suất?

Giọng anh trầm xuống, nhưng lại mang một sức nặng ghê gớm.

- Không để tái diễn lần sau.

Người trợ lý co rúm lại, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Anh ta biết rõ tính cách của Hoắc Xử Nữ, sự lạnh lùng và tàn nhẫn ẩn sau vẻ ngoài điềm tĩnh kia không phải là thứ mà ai cũng có thể đối mặt.

- Ông chủ, chúng tôi sẽ xử lý bọn chúng ngay. Chúng sẽ không có cơ hội tái phạm.

Hoắc Xử Nữ nở một nụ cười lạnh lẽo, nụ cười khiến người khác cảm thấy run rẩy. Anh đặt ly rượu xuống bàn, tiếng ly chạm vào gỗ khô khốc vang lên trong căn phòng yên tĩnh, như dấu chấm hết cho sự kiên nhẫn của anh.

- Tốt. Tôi không cần lời giải thích, chỉ cần kết quả. Nếu lần sau còn có sai sót... Anh hiểu hậu quả chứ?

Người trợ lý chỉ biết cúi đầu, không dám đáp lời, chỉ có thể thầm cầu nguyện cho bản thân và cả những kẻ đã gây ra vụ việc đêm nay.

- Ra ngoài đi.

Hoắc Xử Nữ phất tay, không buồn nhìn thêm một giây nào.

Cánh cửa khép lại, căn phòng lại chìm vào im lặng. Hoắc Xử Nữ ngồi lại trên ghế, ngón tay vô thức lướt qua khóe môi, nơi còn lưu lại dấu vết của Kim Ngưu. Một nụ cười ma mị lại hiện lên trên môi anh, nhưng đôi mắt anh không còn ánh lên vẻ thích thú, mà là sự quyết tâm và âm mưu đang hình thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro