Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng rộng lớn, ánh mặt trời lấp lánh chiếu rọi khắp nơi, lan tỏa sự ấm áp đến mọi ngóc ngách. Ma Kết, với dáng người nhỏ nhắn, mặc trên mình chiếc váy trắng tinh khôi in họa tiết hoa nhài, bên ngoài là lớp áo khoác mỏng màu vàng nhạt, trông vừa thanh lịch lại vừa nhẹ nhàng. Cô đang đứng đợi ông trùm của Vương gia, lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng. Cô được chính phủ cài vào tổ chức dưới thân phận nhà giám định cổ vật, và với kỹ năng của mình, Ma Kết tin rằng nhiệm vụ lần này sẽ không quá khó khăn.

Nhưng đã 90 phút trôi qua, mọi thứ vẫn chìm trong im lặng. Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, ánh mắt dần dần mất kiên nhẫn. Trong lúc tâm trí còn đang mông lung, một vật thể tròn tròn, trắng mịn bất ngờ lăn tới ôm chặt lấy chân cô.

- Mami! Con nhớ người lắm!

Ma Kết sững sờ, cả người như hóa đá. *Mami?* Cô ngơ ngác nghĩ. Năm giây trôi qua trong sự bối rối, cô còn chưa kịp phản ứng thì từ xa, một đám người trong những bộ vest đen cắt gọn chỉnh tề xuất hiện, bước nhanh về phía cô. Một người trong số đó vội vã tiến đến gần, cúi thấp người:

- Vương thiếu gia! Ngài mau trở lại đây.

Người trợ lý ấy, trong giây phút nhìn thấy Ma Kết, ánh mắt thoáng qua sự kinh ngạc. Không phải vì vẻ đẹp tinh tế của cô, mà bởi khuôn mặt này... thật sự không khác gì người vợ đã mất tích của ông chủ ba năm trước.

- Vương phu nhân!

Tiếng gọi vang lên đồng loạt từ đám người, họ cùng cúi gập người xuống như thể đang chào đón một người chủ thực sự. Ma Kết lúng túng, đôi mắt mở to nhìn quanh. *Phu nhân? Vương phu nhân gì chứ?* Trong lòng cô tràn ngập sự ngỡ ngàng. Còn đứa nhỏ này, tại sao lại gọi cô là "Mami"?

- Xin lỗi, các anh có nhầm lẫn gì không? Tôi là nhà giám định cổ vật, đến đây để thực hiện công việc cho đơn hàng sắp tới của tổ chức.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn. Ma Kết quay xuống nhìn cậu bé vẫn đang ôm chặt chân mình:

- Cậu bé à, em hãy buông tay ra. Chị không phải là mẹ em đâu.

Nhưng đáp lại lời cô là tiếng khóc nức nở của cậu bé, nước mắt nước mũi hòa lẫn, làm khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên bơ phờ, tội nghiệp. Cảnh tượng này khiến Ma Kết cảm thấy khó xử vô cùng. Cô vụng về tìm khăn lau nước mắt cho cậu, trong lòng tràn ngập sự hoang mang.

- Mami à! Người không cần Bảo Bảo nữa sao?

Ma Kết đứng bất động, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an không rõ nguồn gốc. Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng sâu thẳm trong thâm tâm, cô biết mình đã bước chân vào một cái bẫy chết người mà không hay biết.

Vương Song Tử vừa bước chân vào nhà, đã nghe thấy những âm thanh lớn phát ra từ phòng làm việc của mình. Âm thanh lẫn lộn, như tiếng đồ đạc rơi vỡ và tiếng cãi vã. Anh day day trán, trong lòng trào dâng một cảm giác khó chịu, rồi nhanh chóng bước về phía căn phòng. Cửa phòng được anh mở tung ra, ánh sáng tràn ngập vào căn phòng, khiến tất cả mọi người bên trong đều dừng lại, ngước nhìn.

- Chuyện gì đang xảy ra ở đây? - Giọng anh trầm lạnh, sắc bén như lưỡi dao cắt ngang không gian.

Người trợ lý nhanh chóng bước tới bên cạnh anh, thì thầm báo cáo tình hình. Khi ánh mắt Vương Song Tử vô tình bắt gặp hình ảnh của Ma Kết, con ngươi anh đột ngột giãn ra, tia nhìn từ sắc lạnh chuyển sang ngạc nhiên pha lẫn chút thích thú. Gương mặt anh từ từ giãn ra, nụ cười khẽ hiện lên khóe môi. Anh không thể nhầm lẫn, người phụ nữ trước mặt thật sự chính là người vợ đã mất tích của mình, không chỉ ở khuôn mặt mà cả cái dáng vẻ thanh tao, điềm tĩnh ấy.

Với mọi bước chân đầy quyền lực, Vương Song Tử tiến lại gần Ma Kết, đưa tay lên, anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt của cô. Cảm giác quen thuộc khiến trái tim anh bất giác rung động. Nhưng hành động ấy khiến Ma Kết giật mình, lùi ngay lại vài bước. Trong lòng cô chợt cảm thấy lạnh toát khi nhận ra người đàn ông này không ai khác chính là Vương Song Tử - ông trùm của tổ chức buôn bán cổ vật mà cô đang phải tiếp cận.

- Được rồi. Mọi người ra ngoài hết đi. – Giọng nói của anh vừa mềm mại lại vừa chứa đựng một mệnh lệnh không thể chối cãi.

Ma Kết vội vàng quay bước, định rời khỏi phòng, nhưng bàn tay mạnh mẽ của Vương Song Tử nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, giữ lại. Cảm giác tiếp xúc giữa da thịt khiến cả hai đều sững người.

- Trừ cô. – Anh nói, giọng nói trầm đục và đầy quyền uy.

Đứa nhỏ vẫn luôn bám lấy chân Ma Kết từ nãy giờ bất ngờ lên tiếng, phá tan không gian căng thẳng:

- Papa! Không được ăn hiếp mami! – Giọng nói non nớt nhưng quyết đoán, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Vương Song Tử như đang muốn bảo vệ người phụ nữ trước mặt.

Vương Song Tử cúi xuống nhìn con trai mình, ánh mắt dịu dàng hơn, rồi anh khẽ cười, nụ cười ấm áp nhưng vẫn không giấu được sự mệt mỏi trong đó.

- Không ai có thể ăn hiếp mami của con được đâu. Con ngoan, theo trợ lí Chu ra ngoài chơi một chút nhé. – Giọng anh trở nên nhẹ nhàng hơn, như muốn xoa dịu trái tim non nớt của đứa trẻ.

Cậu bé luyến tiếc rời khỏi chân Ma Kết, bước từng bước nhỏ ra ngoài theo người trợ lý. Nhưng trước khi đi khuất, cậu bé còn quay đầu lại nhìn mẹ mình, đôi mắt buồn bã, như muốn níu kéo.

Trong căn phòng giờ đây chỉ còn lại Vương Song Tử và Ma Kết. Không gian tĩnh lặng, nhưng bên dưới đó là cơn sóng ngầm đầy nguy hiểm đang chờ đợi bùng phát. Ma Kết cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh, nhưng cô buộc phải giữ bình tĩnh, chuẩn bị đối mặt với con người trước mặt - người đàn ông quyền lực và khó đoán này.

Vương Song Tử lặng lẽ ngồi dựa vào ghế sofa, dáng vẻ bình thản nhưng đầy quyền uy. Anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, đôi mắt sắc lạnh như đang quan sát từng cử động nhỏ nhất của Ma Kết. Không khí trong phòng trở nên nặng nề, như thể mỗi giây trôi qua đều đẩy cô vào gần hơn với vực thẳm.

- Diệp Ma Kết! - Giọng nói của anh vang lên, trầm lắng nhưng đủ sức làm chấn động lòng người.

Ma Kết lập tức trả lời, giọng cô chứa đựng sự lo lắng không thể che giấu:

- Vâng!?

Vương Song Tử khẽ cười, một nụ cười vừa cay đắng vừa châm chọc:

- Ha! Đến cái tên còn giống hệt, em nghĩ mình có thể chối bỏ được sao?

Ma Kết hít sâu, thở dài đầy chán nản. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng:

- Anh vô lý vừa thôi! Chỉ vì một cái tên mà anh đã khẳng định tôi là ai sao?

Nhưng Vương Song Tử không hề bị lay động bởi lời nói của cô. Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm hơn, như thể đang xuyên thấu cả tâm hồn cô. Không nói một lời, anh tiến lại gần, sự hiện diện của anh như bóng đen phủ kín không gian xung quanh. Đột ngột, anh đưa tay kéo nhẹ cổ áo Ma Kết xuống, để lộ một vết bớt nhỏ nhưng rõ ràng trên da thịt cô.

- Nhìn đi! Vết bớt này, nó vẫn không thay đổi suốt bao năm qua.

~Chát!~

Âm thanh của cái tát vang lên trong không khí tĩnh lặng, đầy giận dữ và phản kháng. Ma Kết lùi lại, đôi mắt đỏ hoe vì giận dữ lẫn sợ hãi. Cô không ngờ anh ta lại dám làm như vậy, xâm phạm đến sự riêng tư và danh dự của cô một cách thô bạo.

- Anh làm gì vậy? – Giọng cô nghẹn ngào, cố giữ nước mắt không trào ra, nhưng trong lòng thì hỗn loạn không ngừng.

Nhưng Vương Song Tử vẫn giữ nguyên vẻ mặt đầy mị hoặc, ánh mắt anh nhìn cô như kẻ săn mồi đã dồn con mồi vào đường cùng. Giọng nói của anh trở nên khàn đặc, đầy dục vọng không che giấu:

- Đến cả dáng vẻ uất ức này của em, cũng thật khó mà quên được.

Anh tiến gần hơn, khoảng cách giữa họ gần như biến mất. Yết hầu anh di chuyển lên xuống theo từng nhịp thở, như thế cố kiềm chế một cơn bão cảm xúc đang bùng nổ bên trong.

- Mẹ nó! Bây giờ tôi chỉ muốn đè em xuống giường mà lăn lộn thôi. – Giọng anh thấp xuống, như một lời thú tội thầm kín mà chính anh cũng không thể kiểm soát nổi.

Ma Kết lùi lại, cảm giác sợ hãi dâng tràn trong lòng. Ánh mắt cô lướt qua căn phòng, tìm kiếm một lối thoát. Sự hiện diện của Vương Song Tử như một cơn ác mộng mà cô không thể thoát ra. Cô hít sâu, bước nhanh về phía cánh cửa vẫn đang hé mở. Chỉ một chút nữa thôi, cô sẽ có thể thoát khỏi tình huống đáng sợ này.

Nhưng ngay khi cô chạm tay vào tay nắm cửa, một tiếng ~đùng~ khô khốc vang lên phía sau. Ma Kết kinh hoàng, cơ thể cô cứng đờ lại. Cô không dám quay đầu lại, mọi giác quan đều đóng băng trước sự sợ hãi.

Vương Song Tử bước đến sau lưng cô, trong tay anh là một khẩu súng ngắn, lạnh lùng lướt nhẹ trên sống lưng cô. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại khiến Ma Kết rùng mình, trái tim cô đập loạn nhịp, như thể muốn nổ tung. Cô cố gắng không bật khóc, nhưng nước mắt đã tràn ra khoé mắt.

- Hức... - Âm thanh nhỏ bé phát ra từ cổ họng cô, sự sợ hãi không thể che giấu.

Vương Song Tử nhìn thấy rõ sự run rẩy trong cơ thể cô, như một con mèo nhỏ bị dồn vào chân tường. Anh nhận ra rằng, người phụ nữ trước mặt anh không chỉ là một nhà giám định cổ vật bình thường, mà là người vợ anh đã từng yêu và mất đi. Và giờ đây, cô đang run rẩy trước anh, như thể tất cả những kí ức đau buồn lại một lần nữa ùa về.

Trong giây phút đó, anh vừa muốn ôm cô vào lòng, vừa muốn trừng phạt cô vì đã rời bỏ anh. Nhưng bất kể cảm xúc nào đang chi phối, anh biết rằng cô chính là mảnh ghép còn thiếu trong cuộc đời mình - một mảnh ghép mà anh sẽ không bao giờ buông tay một lần nữa.

Vương Song Tử nắm chặt đôi vai Ma Kết, ánh mắt đầy giận dữ nhưng cũng chứa đựng một nỗi đau không nói thành lời.

- Mẹ kiếp! – Anh thốt lên, giọng nói đầy phẫn nộ.

Ma Kết vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi, đôi mắt nhìn anh đầy hoang mang. Cô không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này.

- Người đâu? – Vương Song Tử ra lệnh, giọng nói trầm ấm nhưng lạnh lùng, – Đưa phu nhân đến căn phòng đó.

"Căn phòng đó" là nơi nào? Ma Kết hoàn toàn không biết. Trước khi cô kịp phản ứng, những người mặc vest đen đã nhanh chóng áp giải cô đi. Cô bị đưa đến một căn phòng rộng lớn, không một tia sáng lọt vào.

- Phu nhân, người hãy nghỉ ngơi đi ạ. – Một trong số họ cúi đầu nói, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Ma Kết ngỡ ngàng nhìn xung quanh, căn phòng này xa lạ mà cũng vô cùng lạnh lẽo. Tim cô bắt đầu đập mạnh, nhận ra mình đã bị nhốt. Cảm giác bị giam cầm xâm chiếm tâm trí cô, như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng.

Cô chạy đến cửa, dùng hết sức bình sinh đập mạnh vào cánh cửa gỗ nặng nề:

- Thả tôi ra! Mấy người không được nhốt tôi! – Giọng cô khản đặc, tiếng hét vang vọng khắp căn phòng trống trải.

Nhưng dù cô có hét đến cỡ nào thì cũng chỉ nhận lại sự im lặng đáng sợ. Căn phòng như đang nuốt chửng âm thanh, không một ai bên ngoài đáp lại. Cuối cùng, Ma Kết đành bất lực ngồi phịch xuống sàn, lưng tựa vào cánh cửa lạnh lẽo. Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má cô.

Trái tim Ma Kết nặng trĩu, sự tuyệt vọng và nỗi cô đơn bao trùm lấy cô. Cô cảm thấy mình như đang chìm dần trong biển tối, không có lấy một tia sáng để bấu víu. Những kỷ niệm, những niềm hy vọng mong manh giờ đây trở thành một chuỗi dài đầy bi kịch.

Cô thở dài, nước mắt thấm đẫm đôi bàn tay run rẩy. Đến bao giờ, những nỗi đau này mới chấm dứt? Cô không biết. Trong căn phòng ấy, chỉ còn lại mình cô với những suy nghĩ hỗn loạn và nỗi buồn vô hạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro