Preview

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyện Quán An đêm nay trăng thanh gió mát, không khí ôn hòa, tiết trời ngậm một vị sương hơi lạnh mà phi thường dễ chịu. Này quả thực là thời điểm thích hợp để làm những chuyện tỷ như nghe đàn ca múa hát, uống rượu đàm thơ, làm một bình trà thưởng nguyệt trong những khoang thuyền trắng bên bờ sông Bích Cơ.

Cảnh đẹp ý vui, sao có thể vắng người hưởng thụ. Phía bên trong thư phòng bày biện đủ văn tấu, thơ biểu, Tần vương điện hạ cúi đầu nâng bút vẽ tranh đề chữ. Luận về tài thi họa, dưới gầm trời này, khó mà tìm ra ai sánh được với Song Tử. Chỉ đáng tiếc, tài hoa chẳng đi cùng đức độ. Sau này Minh quốc mà có một vị sử quan trung liêm, hẳn sẽ đem tên tuổi của hắn liệt vào hàng hiểm ác nhất trong lịch sử triều đại.

Thủ hạ cẩn thận đem tới một nghiên máu, Song Tử liếc qua liền lắc đầu ra hiệu không cần tới đoạn trực tiếp hất văng chúng lên người vị huyện quan đang nửa quỳ nửa nằm phía đối diện. Lưu Sâm ngẩng mặt nhìn hắn qua làn tóc rối tanh nồng vị máu tươi. Vẫn là dáng vẻ an tĩnh ấy, vẫn là nét cười tựa như gió xuân, chỉ có điều, tất cả những thứ tốt đẹp như thế không đáng đặt trên loại cặn bã như hắn. Tần vương a Tần vương, ngươi thân là chất nhi của Lý tướng phủ danh gia vọng tộc, muôn đời là trung thần, ấy thế mà đã hoàn toàn nhuốm bẩn bởi dòng máu của tên cẩu hoàng đế Vương Cơ Mãn. Ngươi lên làm thiên tử, ắt hẳn là đại họa cho vạn dặm Minh quốc. Thế nhưng, Lưu Sâm nghĩ đến đây liền tự giễu : Thái tử nổi tiếng tàn bạo vô nhân tính; Huệ vương sau có Bùi hậu chống đỡ cũng là bầy chuyên quyền ngang ngược; Bát vương, Thập vương nhu nhược thành tính; Dương vương ngạo mạn, ngu dốt, không có phong phạm. Suy đi tính lại, chỉ có Cảnh vương mới phù hợp với ngôi cửu chí tôn, thế mà giờ thành kẻ ngây ngây ngốc ngốc. Phải chăng thái bình của muôn dân dưới bàn tay Vương Cơ thị đã tận rồi?

"Lưu đại nhân, ngươi lâu như vậy mà vẫn kiên quyết không cho ta một lời cảm tạ nào hay sao? Cái mạng của sáu người nhà các ngươi, may mắn do ta lưu lại, nếu không đã sớm hóa thành lệ quỷ dưới đao của Thái tử rồi."

"Tần vương điện hạ, ngươi muốn ta cảm tạ ngươi thế nào? Nhà ta bí mật tới Giang Nam, Thái tử biết, ngươi cũng biết, ngươi cho rằng lão phu ngu dốt tới mức không nhận ra các ngươi tới là cùng một lý do hay sao?" - Lưu Sâm cười lớn đáp. Tên thủ hạ đứng bên cạnh không chút lưu tình đạp mạnh lên đầu lão, quát lớn.

"Tam sớ ở đâu, khai mau."

"Dừng tay. Ngươi làm vậy thì Lưu đại nhân chưa kịp nói đã phi thiên rồi. Chúng ta vẫn còn thời gian mà, phải không?" - Song Tử chống hai tay lên bàn, gương mặt phảng phất ý cười.

"Tần vương, không biết ngươi đã nghe qua cơ sự của Quách Phù đại nhân, nguyên là trấn quan thành Đông Anh hay chưa? Ta mắt mù tai điếc đến mấy, cũng lạ gì phong cách làm việc của ngươi? Ta khuyên ngươi một câu : một cách dùng nhiều ắt không hay. Tên cẩu hoàng đế kia cho dù có vô dụng cách mấy cũng sẽ chặt xuống cuồng ngạo của ngươi mà thôi. Ngươi là nhi tử của hắn, lẽ nào không biết tính cách hắn ra sao?"

"Haha, nói hay lắm. Không hổ danh là Lưu đại nhân thông minh cương chính. Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, bản vương thiếu điều vái ngươi một cái để tỏ lòng bái phục."

"Vái ta ấy hả? Ngươi lẽ ra phải quỳ xuống vái trăm họ Minh triều mới phải. Tàn sát người vô tội, đoạt mạng công thần, khởi phát chém giết, nhuốm máu con dân của ngươi trong bể lầm than, tội ác tày trời mà vẫn kê cao gối nằm, nhởn nhơ giong ngựa xưng vương. Ngươi cho rằng người khác sẽ nhận một vái của thứ cỏ rác như ngươi ư?..." - Lưu Sâm lớn tiếng quát. Lão còn định mắng thêm nữa nhưng cái tên hắc y đứng bên cạnh đã lấy chân nghiền nát ngón tay lão. Tiếng chửi bới nuốt vào, thay thế bằng tiếng kêu đau đớn. Song Tử dửng dưng không đáp, hắn thong thả chắp tay sau lưng, đi vòng qua bàn dài, đến đứng trước mặt lão.

"Mấy tháng trước, quý phủ được tặng một cây quạt, chẳng biết ngươi còn giữ hay không? Chẳng giấu gì Lưu đại nhân, quạt này là do chính tay bổn vương làm, còn gọi là quạt mỹ nhân..."

Lưu Sâm thở hồng hộc. Sức lực bị dốc cạn, câu từ phát ra chỉ là một hồi âm thanh vô nghĩa. Lão giương đôi mắt đỏ lừ nhìn chằm chặp Song Tử.

"Quạt này là do Lục quốc công đời nhà Lạc chế tác. Dùng xương người làm khung, da người căng quạt. Ừm, bản vương mất rất nhiều thời gian làm ra nó. Phải những thứ kỳ công như thế mới đủ quý giá để làm thọ lễ cho Lưu đại nhân."

"Vương Cơ Song Tử, ta làm ma cũng không tha cho ngươi. Ta là quỷ cũng phải kéo ngươi xuống cùng." - Lưu Sâm hóa điên rồi. Lão lồng lên như con thú dữ, loạn ngôn mắng mỏ. Hai ám vệ khó khăn lắm mới áp được lão xuống đất, máu tươi từ trong miệng lão túa ra. Song Tử chống tay xuống bàn cười cười:

"Mệnh quan triều đình như ngươi quỳ xuống chân ta sao lại khó khăn như vậy nhỉ? Không sao, tất cả đều có thể từ từ học, không gấp không gấp."

"..."

"Ta đâu cần cái ấn bỏ đi này. Thái tử xin ta cũng sẽ hào phóng mà bố thí cho hắn. Cái ta cần là cái mạng của Vương Cơ Sư Tử."

Lưu Sâm trợn trừng nhìn Tần vương rút ra một xấp giấy trong mật thất. Lão không thể vùng vẫy, không thể can ngăn, không thể chửi rủa vì giờ lão chỉ còn là cái xác không hồn.

"Chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút quà cho Thái tử." - Hắc y nhân đối Tần vương gật đầu. Con người Tần vương điện hạ, quả nhiên không phải kẻ dễ đùa.

----------------

Đến đúng giờ, Tiểu Anh Tử lại bưng thuốc lên cho Thiên tuế. Nắp sứ vừa mở ra, một thứ mùi kì lạ xộc lên. Thiên Bình nén cơn nôn khan quay mặt đi chỗ khác, chiếc khăn giấu trong tay áo cơ hồ bị vò nát. Tên đại ma đầu này, không biết hắn đã xuống tay với bao nhiêu người vô tội. Thứ thuốc dẫn là máu của bao nhiêu cái mạng kia, không biết thần kỳ thế nào nhưng quả thực võ công của Ngụy Sở hiện giờ vô cùng cao thâm. Nhưng hắn cần một bước nữa để xưng bá thiên hạ : dương khí của cung chủ Thất huyết. Chỉ có điều, Thái tử không dễ giao ra nàng ta nếu chẳng nhận được cái giá thích hợp mà Ngụy Sở có vẻ cũng chẳng cần tới ngay lập tức. Còn vì lý do gì, chỉ có hắn mới tường tận.

....

"Liễu tiểu thư, những gì ta đã nói, hy vọng ngươi nhớ cho kỹ. Ngươi thông minh như vậy, chắc hẳn biết nên làm gì hoặc không nên làm gì."

"Không nhọc Thiên tuế nhắc nhở, ta tất nhiên hiểu rõ. Ngoài ra, ta cũng mong Ngài nhớ kỹ giữa chúng ta là quan hệ gì, hy vọng Ngài đừng nhúng tay vào sâu quá. Lửa lớn thì dễ phỏng."

"Chỉ cần gặp hắn một lần nữa ở nhân gian, cho dù có phải đoạt ngôi, ta nhất định sẽ làm."

Thiên Bình xác nhận cùng Ngụy thái tuế một thuyền, Đông xưởng như hổ mọc thêm cánh. Thế cục từng chút mất thế cân bằng.

...

"Thiên tuế, Đông xưởng đã mất dấu Yến vương điện hạ."

"Lũ vô dụng, chỉ là một tên tiểu tử ngoại bang cũng mà không lo được. Nuôi các ngươi đúng là phí cơm."

"Thiên tuế bớt giận."

"Phái thêm người, lật tung Minh quốc cũng phải tìm ra hắn. Cho người nghe ngóng bên phía họ Sở, hắn có động tĩnh gì, lập tức báo."

"Tuân lệnh."

"Việc tìm kiếm hài nhi của ta đến đâu rồi?"

"Khởi bẩm Thiên tuế, công tử đang ở trong kinh thành. Rất nhanh thôi, chúng tiểu nhân sẽ mang Ngài ấy tới diện kiến."

"Tốt lắm. Ta muốn hài nhi của ta có thể kịp quay về kế thừa ngai vàng."

----------

"Tướng quân, chúng ta quen biết nhau chưa tới ba năm nhưng cũng tính là huynh đệ vào sinh ra tử, Ngài thật sự không có gì để nói với ta?" - Tưởng Nhĩ ngồi xuống bên cạnh Ám Dạ Thành, chậm rãi mở lời.

Ám Dạ Thành nằm dài trên bãi cỏ, miệng cắn một nhánh lau. Hắn cứ thế nhìn lên bầu trời có mảnh trăng tròn vành vạnh, hàng vạn vì sao lấp lánh và những cánh hùng ưng toan chộp lấy muôn ngàn mảnh vỡ màu sáng bạc.

"Ta không còn nhớ rõ những năm tháng trước kia nhưng có lẽ đã rất lâu rất lâu không thưởng nguyệt ở Minh quốc. Ngươi nói xem, đứng ở nơi đó liệu có ý vị như ở đây không?"

"Ngài...sẽ quay về quê hương chứ?"

"Sẽ sớm thôi. Ta có cảm giác mình đã bỏ quên vài thứ."

Tưởng Nhĩ không tiếp lời. Trong đầu hắn hiện lên hàng vạn câu hỏi cuốn lấy nhau như một mớ tơ vò. Hắn ngập ngừng mãi, cuối cùng mới nuốt khan, nghiêm mặt hỏi:

"Tướng quân, Sở thái sư...là ai?"
-----

"Huynh, huynh thật sự không sao chứ?" - Nàng nghi hoặc nhìn nam tử đang ôm con hồ ly đứng ngoài hiên cửa. Thần sắc, quả thực không có chỗ nào giống như kẻ bị bệnh. Lục Liên Thành bật cười, nói :

"Vậy ngươi nghĩ ta sẽ làm sao? Có cần tới kiểm tra hay không? Lại đây."

"Không cần." - Nàng đột nhiên giật mình đáp lại, trong mắt cơ hồ bỏ xuống một nỗi ưu tư, đoạn nhanh tay giấu bình thuốc ra sau lưng. Không sao là tốt rồi.

"Không còn việc gì nữa, ta về đây. Bảo trọng."

"A Cửu, gượm đã. Ngươi đến đây chỉ là để hỏi ta có sao hay không ư?"

Nhân Mã lên ngựa, không quay đầu mà trả lời.

"Lục huynh, hy vọng sau này huynh không cần gọi ta là A Cửu. Tên của ta là Nhân Mã."

"Đợi khi nào mọi chuyện đã thành, ta sẽ đưa ngươi về." - Ngựa còn chưa sải vó, Lục Liên Thành gấp gáp gọi giật lại.

"Huynh nói là về đâu a?" - Nàng quay đầu cười nhạt. - "Số phận ta đã buộc chặt với chủ nhân. Sống làm người của hắn, chết cũng làm ma của hắn. Ta còn có thể về đâu được nữa."

Bóng người khuất xa, nắng chiều lãng đãng rơi xuống hàng trúc cuốn ngang một thoáng kinh hồng. Lục Liên Thành cứ mãi đứng nhìn cho dù phía trước chẳng còn lưu lại hình dáng đó, trong mắt mơ hồ một nét ưu thương.

"Anh Kỳ, có phải vừa nãy nàng nói ta đừng gọi nàng là A Cửu? Nhưng cái tên đó chính là do ta đặt. Ngươi nói xem, nàng...thật sự không nhớ ra ta sao?"

Tên cận vệ đứng phía sau cúi đầu không đáp.

....

"Vương phi, Ngũ quân Đô thống Lý Mặc cầu kiến." - Trà vừa rót, lão quản gia đã lật đật chạy vào báo. Thiên Sát tiến lên ghé tai hỏi Bạch Dương.

"Có cần tiểu nhân..."

"Không cần, cho hắn vào. Ta muốn xem xem hắn giở trò gì."

----------

"Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn tấu." - Song Tử bước ra đứng giữa điện rồng, trịnh trọng nói.

Minh Quang đế mệt mỏi phất tay đồng ý cho hắn nói tiếp. Lý công công đoạn bước xuống nhận lấy tấu sớ của Tần vương, hướng dâng hoàng thượng.

"Nhi thần xin dâng Tam tội sớ, xin chém đầu Trấn phủ Hòa Nam Mâu Tức, Án sát sứ Trần Quỳnh, Đại đề học sỹ Lý Á Viêm."

Lời vừa dứt, cả triều đình lập tức dậy sóng. Minh Quang đế trong mắt hiện rõ vẻ hứng thú, đoạn liếc nhìn Thái tử. Ba nhân vật này, chẳng phải là tâm phúc của hắn hay sao? Chém đầu bọn chúng, khác gì chặt đứt ba nhân mạch Đông cung đâu. Minh Quang đế ngồi dậy mở sớ, mặt lập tức biến sắc. Có điều, kẻ cần dao động lại không dao động. Sư Tử vẫn cứ một mực yên lặng, giống như chuyện này cùng hắn chẳng hề can dự.

...

Preview này tóm gọn 4 phần (theo dự kiến) : 19, 20(thượng), 20(trung), 20(hạ) trừ đoạn thứ 2 từ dưới lên (phân cảnh của Lục Liên Thành) vì như tôi đã nói NM bị cắt khỏi hai chương này và đẩy xuống các chương kế tiếp do tình trạng thiên vị từ một số readers.

Lại bàn đến vấn đề phân đất, thiên vị bla bla, THTT là thể loại nam chủ nên chắc chắn các anh zai phải chiếm quân cao nhất, điển hình ở đây là Song Tử, Ngụy Sở, Ám Dạ Thành sẽ ở nắm vị trí trọng yếu của 2 chương gần đây và sau này. Mấy cái tình cảm thì là hoa lá cành bên ngoài thôi, quan trọng ở đây là làm sao Song Tử lại có Tam tội sớ, Sư Tử có thể xoay người nghịch tập hay không; Ngụy thiên tuế luyện Đạt Ma Kinh và đưa con trai hắn lên ngôi cửu ngũ chí tôn ra sao; Xử Nữ rốt cuộc tính toán cái gì; Cự Giải chọn nắm lấy Bành Việt quân đoàn cùng Yến vương điện hạ hay là dâng nó cho Lãnh Dục Uyên - hoàng đế Vân Nam Quốc; Huệ vương pk Ám Dạ Thành Tu vương - người có khả năng là Sở thái sư cao cao tại thượng; Cảnh vương thực sự là ngốc tử hay hắn âm mưu điều gì, blabla...

Dựa vào preview lần này, mọi người rút ra được bao nhiêu?

Úi dà, đây là preview dài nhất từ trước đến nay ý nhỉ? Chẹp, kỷ niệm hai chục quả trứng tất nhiên phải khác bọt.

Quy định đưa các cmt có tâm lên cùng vẫn sẽ được thực hiện. Và lần này, để kỷ niệm cho con số 20 sau mấy năm "công tác" mất lên mất xuống thì 20(hạ) khả năng sẽ để private để làm quà tặng cho các bạn có cmt lên sóng nhiều nhất hoặc hay nhất, ngoài ra sẽ bổ sung thêm những bạn đã theo THTT từ những ngày đầu tiên cho đến bây giờ. Đáng tiếc là tôi chỉ biết họ thông qua những cái vote mỗi lần ra chương (như phần 2 Cung điện ký ức - Đằng sau thế giới). Sau này sẽ còn nhiều chương set private làm quà như vậy, đa phần sẽ cho các bạn thêm thông tin về danh tính của các nhân vật, đại loại là đến gần với sự thật hơn.

Nhưng cái đấy để tôi giải xong mấy cổng mật khẩu cái đã đòe mòe :)

À, khi nào có tên các bạn tôi tặng c20(hạ) thì các bạn nhắn riêng gmail cho tôi nhé. Tôi sẽ chuyển qua đấy.

Đợi đến khi nào c18 cán mốc 45 votes (4/5 tức ngày mai chúng ta đi học nhỉ) sẽ đăng tải c19. Khụ, thực ra đặt dấu mốc này là để kéo dài thời gian cho tôi giải mật khẩu mở khóa do con chóa lợn nhà tôi tạo để khóa lại toàn bộ bộ truyện THTT. Hạnh f*ck rơi nước mũi trước tềnh anh em cảm động :) Thế nên chị em cứ bình tĩnh, đừng vội đừng vội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro