Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Yến tiệc ở vườn Thượng Uyển....

- Hôm nay trẫm rất vui nên chúng ái khanh hãy cứ thoải mái no say, quân thần ta hôm nay không say không về!

Mặc dù lời lẽ thì thân tình, hào sảng nhưng khuôn mặt của Thiên Yết hắn vẫn vậy, thực là dọa người mà.

Trông thấy hắn có điều vui vẻ, Tể Tướng-Ma Kết liền tươi cười nâng chén rượu lên, ngữ khí trầm ổn,rất dễ nghe:

- Đã vui như vậy thì...Thần có một đề nghị!

Thiên Yết ngạc nhiên, là thiên tử thì nào ai dám yêu cầu, đề nghị hắn cái này, cái kia chứ. Đúng là người nhà nên mới tùy tiện như vậy, nhưng không sao, hắn thích!

- Được, khanh nói đi!

- Sau yến tiệc, Bệ hạ có thể ở lại cùng chúng thần huynh đệ hàn huyên, ôn lại chuyện cũ không? Cũng là hỏi thăm Bạch Dương đệ, hiếm khi đệ ấy mới trở về một lần!

- Chỉ vậy thôi?

- Chỉ vậy!

- Haizz...Trẫm cứ tưởng Tể Tướng khanh phải yêu cầu những chuyện hệ trọng chứ! Chuyện đó là tất nhiên rồi, khanh không nói thì trẫm cũng sẽ yêu cầu thôi, đâu cần vội như vậy!

Hắn cười nhẹ, đệ đệ của hắn ấy à, vẫn là nóng vội rồi, dù là Tể Tướng thì cũng có nhiều lúc hành xử cũng có chút ngốc nghếch, dễ thương.

Còn Ma Kết thì chỉ cười trừ mà uống hết chén rượu, sao huynh trưởng có thể không nể mặt hắn mà chơi xỏ hắn trước bao nhiêu người chứ,thật mong có một cái lỗ nẻ để chui xuống ngay thôi.

Hắn-Ma Kết là con trai của một phi tần nhỏ bé nếu không muốn nói chỉ là một Thị Nữ trong hậu cung,sự ra đời của hắn đối với những phi tần khác quả là một sự sỉ nhục.Thế nhưng, trái lại với thái độ của mọi người, năm vị hoàng tử của Lương Tiêu Hoàng Hậu lại rất yêu quý, bảo vệ hắn,đối với hắn cũng như năm vị hoàng tử kia, đã coi nhau như thủ túc,không có sự phân cấp.Càng lớn hắn càng thông minh,trí tuệ hơn người, tính tình trầm ổn, điềm tĩnh, cẩn thận nên được Thiên Yết hết mực coi trọng, phong làm Tể Tướng bất chấp sự phản đối chỉ vì xuất thân thấp kém của Thái Hậu cũng như văn võ bá quan.Ngoài ra, hắn còn có một ngoại hình tuyệt đẹp, thân hình chắc khỏe, ngũ quan cân đối,tuấn mỹ vô cùng, cộng với sự trầm tĩnh, điềm nhiên, hắn đã khiến không ít khuê nữ ngày đêm ôm mộng.

Nhận thấy sự bối rối của Ma Kết, Sư Tử ngồi bên cạnh cười lớn,liền giải vây cho Nhị ca:

- Bệ hạ, thần thấy Ma Kết huynh chỉ là sợ Bệ hạ quên nên có ý nhắc nhở chút thôi mà!

- Nhật Vương thật là khéo ăn nói!

Thượng Thư Bộ Công Tần Lâm nâng chén, quay về phía Thiên Yết

- Chúc mừng Bệ hạ vì có được những huynh đệ tốt như vậy!

- Điều đó thì còn phải nói sao?Nào, chúng ta cùng nâng ly!

Thiên Yết cười thành tiếng, trong ánh mắt lộ ra vẻ tự hào, hết sức vui vẻ.

Tần Lâm này quả là khôn khéo rồi, mỗi lời lão nói ra đều khiến người nghe hài lòng, sung sướng. Dù gì cũng chỉ là một Thượng Thư, so với Nhật Vương kia thì đâu bằng một góc.

Nhật Vương đó thật rất xuất chúng, không chỉ có thân hình cao lớn, uy mãnh, khuôn mặt đẹp như được tạc, khí chất kiêu ngạo, mạnh mẽ mà võ nghệ của hắn còn thuộc dạng thượng thừa,giỏi việc phá án, lại đứng đầu Đại Lý Tự, có sức ảnh hưởng lớn như vậy, bảo sao mà Tần Lâm lại không thể không để ý nịnh nọt đôi chút chứ.

Thấy thái độ của Sư Tử và Thiên Yết tốt hẳn lên, lão như mở cờ trong bụng. Bèn tiếp chuyện:

- Vậy Bệ Hạ định xử lý đám tù binh đó thế nào ạ? Vì vi thần thấy trong đó có cả công chúa của Linh Chiêu Quốc!

- Công chúa Linh Chiêu Quốc?

Nghe vậy,Thiên Yết nhướn mày hỏi lại, giọng điệu không nhanh không chậm, không cao cũng không thấp, như là từ địa phủ truyền tới, lạnh đến run người.

Tần Lâm cảm thấy biểu cảm của Hoàng Đế có chút kì lạ, rất nguy hiểm,thì cả người cứng đơ.Sau khi trấn an tinh thần, lão mới dám lên tiếng.

- Nghe nói khi quân ta đuổi đến nơi,Hoàng Đế Linh Chiêu Quốc cùng Hoàng hậu đã tự sát để bảo toàn khí tiết, duy chỉ có hai vị công chúa chạy thoát. Ráo riết truy tìm, cũng chỉ tìm được một người''

''Người còn lại?''

Trả lời câu hỏi của Thiên Yết, Tần Lâm chỉ lắc đầu, không giải thích thêm.Thiên Yết nhìn sang phía Bạch Dương đang im lặng lắng nghe.

- Bạch Dương đệ, những lời của Tần Đại Nhân có đúng không?

- Đúng vậy thưa Bệ Hạ, chỉ có điều...

Đến đây, hắn chợt khựng lại, như đang suy nghĩ điều gì làm mọi người trong buổi tiệc đều lấy làm lạ,đến cả Thiên Yết cũng nhìn chằm chằm vào hắn, cho rằng điều hắn sắp nói ra hẳn rất quan trọng.

- Chỉ có điều, trong khi truy bắt, chúng thần có nhìn thấy bóng dáng của vị công chúa còn lại, nhưng ả ở xa nên cũng chỉ suy đoán dựa vào bộ y phục trên người.Khi thần cho quân bắt ả thì không biết từ đâu, một bóng đen vụt tới, ả biến mất không một dấu vết!

Những lời kể của Bạch Dương ngay tức khắc đã chấn động quần thần.
Tiếng xôn xao bắt đầu nổi lên, càng lúc càng lớn!

''Sao lại có chuyện đó được?'';''Biến mất không một dấu vết ư?'';''Không thể nào!'';...

Thiên Yết bấy giờ vẫn đang đăm chiêu, chợt lên tiếng, làm không khí đột ngột dừng lại, im phăng phắc.

- Còn điều gì nữa không?

Nói tới đây,Bạch Dương liền trầm ngâm một lúc, rồi như nhớ ra điều gì, hắn nhìn thẳng Thiên Yết.

- Bẩm,còn, nhưng cái này...

Dứt lời, ánh mắt hắn bỗng liếc ngang, liếc dọc, thần bí vô cùng. Hiểu ý, Thiên Yết gật đầu.

- Lại đây!

Không một ai biết Lộ Vương kia đang thì thầm gì với Hoàng Đế, chỉ thấy sắc mặt của ''thiên tử'' bỗng trở nên thực khó hiểu.

Đợi cho Bạch Dương yên vị, Thiên Yết mới tuyên bố.

- Truyền khẩu dụ của Trẫm, toàn bộ tù binh trong cuộc chiến lần này, kẻ không thuận thì trảm, kẻ thuận thì nam đưa vào quân đội, nữ đưa vào Dịch Đình, riêng Công chúa của Linh Chiêu Quốc thì đưa vào Hậu Đình!

...Hậu Đình...

- Lối này!

Lâm Công Công đi trước dẫn đường, theo sau là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp và hai tì nữ.

- Nói cho ngươi biết, giờ ngươi không phải là công chúa cao cao tại thượng như trước nữa,được Hoàng Thượng cân nhắc không đưa vào Dịch Đình là may cho ngươi lắm rồi, vì thế hãy biết điều một chút. Ở đây phải chú ý lời ăn tiếng nói, kẻo cái miệng làm hại cái thân đấy, hiểu chưa?

Sau một hồi ''thao thao bất tuyệt'', lão mới quay sang phía nữ nhân đằng sau, nhưng nhận thấy biểu cảm lơ đãng của nàng ta, bèn tức giận lớn tiếng.

- Ngươi!

Nữ nhân kia bị lão dọa cho giật mình ''A!'' một tiếng rồi vội vã lùi ra sau mấy bước.

- Những điều ta vừa nói, ngươi có nghe không vậy?

Lâm Công Công mặt hằm hằm đầy giận dữ.

Nghe vậy, nữ nhân kia lắc đầu rồi bỗng giật mình, gật gật mấy cái. Bấy giờ Lâm Công Công mới hài lòng, chỉ vào hai, ba gian nhà trơ trọi nằm khuất sau vườn cây tầng tầng lớp lớp hoa cỏ chằng chịt,nếu không nhìn thật kĩ thì có lẽ cũng không ai phát hiện ra được chỗ này mỗi khi đi qua phía nam Hậu hoa viên.

- Đây là nơi ở mới của ngươi, Trùng Thảo Cung!

Đoạn, lão nhìn về phía hai tì nữ sau lưng!

- Còn hai nha đầu này từ nay sẽ theo ngươi!Các ngươi, nhớ ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân mới!

- Dạ, công công!

Hai nữ tì kia lễ phép cúi người.

Lão thấy tình hình có vẻ suôn sẻ thì ''Hứ!'' một tiếng rồi quay đầu đi, điệu bộ đầy kiêu hãnh. Hai nữ tì sau đó cũng nhanh chóng dẫn chủ nhân đến ''tẩm cung'' mới.

Vừa vào đến sân đã ngửi thấy mùi hôi thối, bụi bặm, hai nữ tì bèn lấy tay xua xua, mặt nhăn mày nhó, cẩn thận đỡ chủ nhân vào trong.Đặt tay nải xuống bàn, một nữ tì có dáng người nhỏ nhắn, nhìn rất linh hoạt, vận y phục màu hồng phấn cảm thấy bất bình thay cho chủ nhân mà lên tiếng.

- Cái nơi quỷ quái gì thế này, bụi mù mịt, lại còn xơ xác nữa chứ, chẳng khác gì cái nhà hoang mà còn bày đặt tẩm với chả cung. Chủ nhân, người xem...

________

Vote cho Au với nhá/!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro