Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng tử Bảo Bình tức khắc giãn ra hết cỡ, chiếc cằm nhỏ xinh tưởng chừng cũng chẳng thể nhấc lên nổi.Tin này đúng là động trời a! Cố trấn tĩnh lại tinh thần, nàng đánh mắt dò xét một loạt đối phương.

Không sai! Chính hắn, cái tên ''coi trời bằng vung'', ''vô duyên đệ nhất'' mà nàng mới có cơ duyên chạm mặt không lâu mà! Phút chốc, đầu óc nàng đã trở nên trống rỗng, hoàn toàn tưởng niệm quá khứ....

''Ta là Tấn Vương!''

''Tấn Vương là ai?''

''Yên tâm, Lâm Bảo Bình ta trước giờ không có hứng thú với mỹ nam!''

Suy đi tính lại vẫn là nàng ăn ở tích đức, vậy tại sao vô duyên vô cơ lại rơi xuống trúng đầu một tên ''âm hồn bất tán'' thế này cơ chứ?! Nghĩ tới đây, móng tay nàng cơ hồ đã đâm thủng làn da mịn màng nơi lòng bàn tay.

Về phần Song Tử, ngay từ giây phút đầu tiên xuất hiện ở cửa điện, hắn đã biết vị thái sư trước mặt chính là cô nương hống hách ngày nào, trong lòng không khỏi nổi lên một hồi thích thú, để xem rốt cục lần này là ai chỉnh ai.

Thỉnh an vài câu với Hoàng Thái Hậu xong, ánh mắt hắn chợt chuyển hướng về phía Bảo Bình mà ánh lên tia nhu tình đầy quyến rũ.

Nếu như là những cung nữ xung quanh, chắc chắn sẽ vì hắn mà toàn thân run rẩy, thần hồn điên đảo, thế nhưng ngay khi nhận thấy sự thờ ơ cùng kì thị của đối phương, nụ cười trên môi Song Tử liền cứng lại, một chút khó chịu thoáng qua, hắn cố gắng tự huyễn hoặc: xem ra cô nương này đúng là có mắt như mù, có lòng trắng mà thiếu mất lòng đen, một chút khả năng cảm nhận cái đẹp căn bản cũng chẳng thể lĩnh hội nổi, thực kém cỏi!

Dang tay ôm Song Tử vào lòng, Hoàng Thái Hậu không khỏi sung sướng ra mặt, cũng là vì lâu rồi bà chưa được gặp nội tôn này nên không tránh khỏi cảm giác hân hoan.

''Nội Tổ Mẫu dạo này có khỏe không? Bệnh tình đã đỡ chút nào chưa?''

Cảm nhận được sự quan tâm đầy ấm áp của hắn, Hoàng Thái Hậu bất giác nở nụ cười. Tử Nhi của bà ấy à, ngay từ khi còn nhỏ đã rất nhanh nhẹn thông minh, ăn nói lưu loát, khéo léo, lại được tấm lòng hiếu thảo cũng như rất biết cách thể hiện tình cảm nên quả nhiên được bà hết mực yêu quí, đúng là đã nhiều năm rồi mà tình thương dạt dào trong ánh mắt ấy vẫn chẳng hề đổi thay, thực làm bà cảm động khôn cùng.

''Tử Nhi yên tâm! Bây giờ ai gia đã có Lâm Thái Y bên cạnh chăm sóc, nhất định không việc gì!''

''Vậy sao?! Được Tổ Mẫu ta hết lòng tin tưởng, xem ra y thuật của Lâm Thái Y thực không tầm thường! Nhưng dù sao vẫn mong Thái Y quan tâm hơn đến Tổ Mẫu ta, kẻo lại để việc tư xen vào, lỡ tay thế nào lại ảnh hưởng đến sức khỏe của người thì tội này quả thực khó gánh!''

Nhận thấy thái độ khinh khỉnh có chút châm biếm của hắn, từng câu từng chữ đều như cố ý chọc tức mình, cả người Bảo Bình không khỏi run lên. Tên lưu manh này, giữa thanh thiên bạch nhật ngang nhiên công kích nàng, thực hận không thể một đao chém chết hắn, ném xuống biển làm mồi cho thủy quái.

Biết bản thân không đủ khả năng phản bác lại ''bề trên'', nàng cũng đành ngậm miệng mà vâng dạ cho qua chuyện nhưng trong lòng thì mâu thuẫn vô cùng. Xét ra thì cái tên Song Tử này đối với nàng cũng chẳng có chút thiện cảm, cứ nhìn thấy là máu trong người lập tức sôi lên, nhưng dẫu sao hắn cũng có vị thế hơn nàng, mà nàng thì chính là kiểu người coi sinh mạng trên tất cả nên cần nhún nhường thì phải nhún nhường.

''Tử Nhi biết không, dạo gần đây trong hậu cung phát sinh một số chuyện thực khiến ai gia đau đầu, chưa nói đến vụ việc Tô Tiệp Dư mất mạng đến nay chưa tra được gì thì gần đây hết người này đến kẻ kia lần lượt bỏ mạng hay mất tích, điều đáng nói ở đây là tất thảy họ đều ít nhiều liên quan đến Tô Tiệp Dư, thật là ai gia cũng định cho qua việc này nhưng phi tần trong hậu cung đều nhất định đòi tìm ra sự thật, muốn bức chết ai gia hay sao?''

Nghe đến đây Song Tử không tránh khỏi hiếu kì, hắn đương nhiên hiểu việc phi tần trong cung náo loạn, vụ việc ảnh hưởng đến nhiều người như vậy, họ cũng là lo cho tính mạng của mình mà thôi. Chỉ có điều vụ việc đã kéo dài được tương đối lâu, thậm chí còn khiến một người thông minh như Hoàng Thái Hậu phải đắn đo thì quả thực không đơn giản.

''Tổ Mẫu đừng lo, việc nhỏ thế này chỉ cần nhờ nhị ca cho người tra xét thì thế nào cũng ra, dạo này huynh ấy cũng không có nhiều việc mà!''

...

Vừa bước ra khỏi điện, Bảo Bình đã vội vàng định quay trở về Ty Dược Phòng, hôm nay đã xui xẻo đụng phải tên Song Tử đáng ghét đó thì cho dù thế nào nàng cũng phải nhanh chóng rời khỏi, quyết không để Diêm Vương cho người đến mời dự tiệc trà với lão. Tiếc thay cuộc sống đôi khi không như mong đợi, nàng chưa kịp bước hai bước thì bên tai đã vọng đến tiếng gọi trầm thấp quen thuộc.

''Sao đại tỷ đi sớm vậy, tiểu đệ còn tưởng rằng dịp này nhất định nghe đại tỷ giáo huấn một hồi?''

Có trời mới biết Bảo Bình nàng muốn dùng đao băm vụn cái tên hống hách phía trước rồi đem bán cho lão Trương bán thịt gần Hoa Lâu đến thế nào, dám thách thức nàng? Nếu không phải giờ này nàng vẫn còn giữ lễ nghi hoàng cung thì chắc chắn ngày mai hắn nhất định không thấy ánh mặt trời. Nghĩ đến đây, nàng liền ghé sát tai đối phương thì thầm mấy câu đầy nộ khí.

''Vương Song Tử, ngươi đừng cho rằng là hoàng thân quốc thích thì ta sẽ sợ ngươi, hôm nay nhún nhường là do vạn bất đắc dĩ, vì thế nếu ngươi còn mộng tưởng đụng chạm đến ta thì hãy sớm chuẩn bị hậu sự đi!''

Đoạn, nàng xoay người rời khỏi, đến một cái đánh mắt cũng chẳng thèm để tâm thực khiến nam nhân phía sau bừng bừng sát khí. Lần đầu tiên trong đời có một nữ nhân dám ngang nhiên lên giọng dọa nạt hắn, trong thanh âm còn chứa đựng không ít nộ huyết thực làm Song Tử hắn giận đến run người, ngày thường hắn oai phong là thế, vậy mà trước người nữ nhân mạnh mẽ, cứng rắn như sắt đá này thì khí thế của hắn quả nhiên bị dập tắt không chút thương tiếc.

Cố gắng thả lỏng cơ thể rồi hít một hơi thật sâu, hắn chợt nở nụ cười đầy ẩn ý, khóe môi cong lên chứa đựng sự tà mị chết người, ánh mắt tinh anh thường ngày cũng nghiễm nhiên trở nên u ám, lạnh lùng đến lạ.

Phàm là nhân sinh đều có giới hạn, sự chịu đựng cũng không nằm ngoài số đó, hắn xét cho cùng cũng là vì đạo lí ''nữ nhân yếu đuối cần được bảo vệ'' mà không nỡ tay làm tổn hại cô nương phía trước, nhưng xem ra Bảo Bình kia thực sự đã thách thức cực hạn của hắn rồi, muốn chơi với hắn, phải xem bản lĩnh của nàng thôi, ngày tháng còn dài, cứ từ từ...

Đang thích thú với suy nghĩ hiện tại của mình thì ánh mắt hắn mới bỗng chuyển hướng xuống bên dưới, mi tâm tức khắc co lại, bàn tay cũng theo đó mà nắm chặt lại, khuôn miệng hoàn mĩ như tạc không khỏi than nhẹ một tiếng. Nha đầu chết tiệt! Dám dẫm vào chân hắn, lại còn mạnh như vậy, xem ra là muốn sớm ngày qui tiên rồi.

Trong ánh nắng vàng nhè nhẹ, những đàn chim lúc ẩn lúc hiện sau những đám mây trôi hờ hững, cứ thế xuôi theo hướng gió mà bay, tạo ra một khung cảnh yên bình, thơ mộng diệu kì, đặc biệt trong thâm cung rộng lớn lại càng thêm nhạt nhẽo.

Có câu ''Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ'', có lẽ sự đụng độ hôm nay sẽ trở thành chuỗi ngày dài đầy thú vị phía sau, ai ngờ đâu lại vu vơ, bất chợt như nắng, như mưa thì sao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro