Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Chung Nam Sơn...

Một cơn gió mạnh mẽ thổi qua, càng lên cao càng trở lạnh, xuyên qua làn mây trắng mờ ảo mà thấp thoáng phía trước là đỉnh núi đậm một màu xanh của rừng núi. Nơi ấy hiện lên hình ảnh một nam nhân khí chất bất phàm, dưới nắng vàng của hoàng hôn càng trông hoàn mĩ vô cùng.

Người nam nhân ấy độc một bộ y phục màu trắng toát tựa tiên nhân, ngũ quan cân xứng cùng những đường nét tinh tế trên khuôn mặt càng làm vạn vật đắm say, người ấy cứ thế kiên định đứng trên đỉnh núi, mặc cho gió lạnh thổi tà áo nhẹ bay mà ánh mắt vô thức nhìn xa xăm về phía tận cùng của trần gian.

Đây đúng ra chính là một cách giải tỏa của hắn, cứ mỗi chiều lại cùng Hắc Mã đặc biệt coi trọng vô tư rong ruổi khắp nơi, cuối cùng là dừng chân nơi đỉnh Chung Nam Sơn cao chót vót mà đối mặt với quang cảnh hùng vĩ của thiên nhiên, hít một hơi thật sâu rồi thả lỏng cơ thể, nhất định mọi ưu tư, bộn bề đều biến mất, nơi đây chỉ có ta giữa thiên địa bao la mà mặc sức thụ hưởng, thực không còn cầu gì cao sang hơn.

Đang lúc đắm chìm trong cảnh vật tựa bồng lai, bên tai hắn chợt vọng lên thanh âm đặc trưng của binh khí, rốt cục là có chuyện gì? Sự hiếu kì cuối cùng cũng chiến thắng sự bình lặng trong hắn, thôi thúc hắn đi về phía có tiếng động.

....

''Công tử nhất định không chịu quay về?''

Một thiếu nam mặt mày thanh tú như nữ nhi chợt lên tiếng đánh tan bầu không khí vốn chỉ hiển hiện mỗi thanh âm sắc lạnh của thanh trường kiếm.

Tức thì người nam nhân phía trước dừng động tác mà bất đắc dĩ quay đầu lại, người này vận y phục màu thanh thiên thanh mát, quả nhiên anh tuấn vô cùng, mặc dù trông từ trên xuống dưới đều vô cùng ưu tú, phong lưu nhưng thân hình lại nhỏ nhắn, làn da mịn màng cùng khuôn mặt kiều diễm chẳng khác gì nữ tử, tuy nhiên thần thái mạnh mẽ như đấng trượng phu thì thực không dám đánh giá.

''Phải diễm phúc lắm Nhân Mã ta mới trốn ra được đây, chứ cứ ở trong phủ luyện kiếm thì thực bức bối, hơn nữa chỉ mới nhìn thấy bản mặt của Khang Tiêu Dung là ta lại chán ghét vô cùng! Vì thế đừng nhiều lời!''

Đối với người như Nhân Mã thì tự do dĩ nhiên là trên hết, suốt ngày ở trong phủ đối mặt với bốn bức tường, lại phải chịu mọi lễ giáo cùng miệt thị của ''Nhị Phu Nhân'' và tiểu muội ''thân yêu'' thì chẳng khác gì muốn bức chết nàng, hôm nay may mắn dùng chiêu cũ thành công nên mới có thể ung dung ở đây một lòng với võ học.

Mới nghĩ tới đây nàng đã khó chịu vô cùng, cánh tay phải theo đó cũng mạnh bạo vung lên, lưỡi kiếm sắc nhọn tức khắc đã chém đứt ngang thân trúc trước mặt khiến Thu Hương ở sau không tránh khỏi rùng mình.

''Ra đây đi! Định trốn mãi đến bao giờ!''

Thanh âm thanh mảnh một lần nữa vang lên. Không sai, chính là nàng căn bản đã nhận ra sự có mặt của một nhân vật khác, lén lén lút lút trước giờ đều không phải tác phong của nàng, đối với kẻ khác cũng không ngoại lệ.

''Ngưu Nhi!''

''Mã huynh!''

Cả hai ánh mắt ngay khi vừa chạm nhau đã ngay tức khắc nhận ra sự quen thuộc, giây phút tương phùng quả thực hiếm có, cứ ngỡ chỉ là vô tư gặp một lần rồi thôi, ngờ đâu lại có duyên đến vậy.

Kim Ngưu bất giác chột dạ, thôi xong, hắn hôm nay đích thực là vận y phục nam nhân đúng bản chất, biết ăn nói sao với vị huynh đệ tốt kia đây, chẳng lẽ lại để Nhân Mã biết được hình tượng mỹ nhân diễm lệ trước kia của mình chỉ là giả, đường đường là nam nhân mà lại đi cải trang thành nữ, không phải sẽ mất mặt chết hay sao? Diêm Vương thân yêu, ngài mau mau đem hắn lập tức biến mất khỏi chỗ này đi! 

Ngay khi hắn định rời đi thì cơ thể đã nhanh chóng bị một lực khác kéo mạnh trở lại, thật là...Biết không thể che dấu được gì, Kim Ngưu đành nhẹ nhàng quay lại và mỉm cười hòng kéo vãn tình thế, thôi thì thú thật vậy, nếu còn vòng vo thì chỉ chuốc họa vào thân mà thôi.

''Ngưu Nhi, muội định lừa ta, còn muốn trốn?''

Nụ cười liền, ngay và lập tức bị dập tắt trên môi Kim Ngưu, cả người hắn nhũn ra, chưa nói đã bị phát hiện, rốt cục là do hắn ngu ngốc hay là do đối phương quá thông minh? Tập trung nhìn sâu vào đôi mắt mạnh mẽ có chút nộ khí của Nhân Mã thực khiến hắn đã luống cuống nay càng thêm phần khẩn trương, vì vậy theo bản năng mà vội thanh minh.

''Mọi chuyện không như Mã huynh nghĩ đâu! Thực ra là...''

Từ giây phút đó, người hoài nghi, kẻ sợ hãi, cứ thế đôi co cả tràng giang đại hải không biết đến thời gian, nhưng kết quả cuối cùng so với tưởng tượng của Kim Ngưu thì quả thực khác biệt một trời một vực. Nhân Mã vẫn ánh mắt ấy mà xoáy sâu vào đôi mắt đẹp như hai viên trân châu bảo thạch của Kim Ngưu mà rằng.

''Muội nghĩ ta ngốc lắm sao? Nhân Mã ta đây đến con ruồi bay qua còn biết được con nào đực, con nào cái, chẳng lẽ muội cố tình giả nam trang là có thể lừa ta? Hơn nữa đã đến đây rồi còn muốn bỏ về, muội rốt cục có coi ta ra gì không hả?''

Cả người Kim Ngưu phút chốc đều hóa đá đến cứng đơ, hắn còn ngỡ mình đã bị phát hiện, ai dè...Hắn thực không biết ''nhãn quang'' của vị huynh đài này liệu có vấn đề gì không, lại còn cho rằng hắn nữ giả nam trang để lừa mình nữa, chẳng lẽ trông hắn giống nữ nhân đến vậy, thế sự thật khó lường a!.

Nhận thấy thái độ kì lạ của đối phương, Nhân Mã như hiểu ra điều gì liền bật cười khanh khách, tiểu muội muội này quả nhiên học thức nông cạn. Đoạn nàng điềm tĩnh lên tiếng, điệu bộ không khác biệt gì tú tài đèn sách nhiều năm mặc dù hiểu biết của nàng nếu xếp vào hàng tài tử đó thì có lẽ...nhất từ dưới lên chăng?!

''Muội nhìn lại mình xem, có điểm nào giống nam nhân cơ chứ, thân hình mặc dù không nhỏ nhắn cho lắm nhưng được nước da trắng hồng lại mịn màng, khuôn mặt mĩ miều thế này, so với Tây Thi cũng chẳng kém cạnh đâu, khí chất của muội thì ta cam đoan là kiểu người ủy mị, ngoan hiền. Ây da, hoa nhường nguyệt thẹn thế này, đến ta còn mê đấy!''

Vừa nghe đến đây, lại vừa nhìn sắc mặt đắc ý đầy tự tin của đối phương, Kim Ngưu chỉ mong lập tức có vách núi để tự mình trực tiếp nhảy xuống, bản thân hắn dẫu sau cũng phải thừa nhận vẻ đẹp của mình so với những mỹ nam đồng trang lứa, thậm chí là với huynh đệ hắn thực có chút mềm mỏng hơn cả, nhưng cũng không thảm đến mức đó chứ?! 

Tâm tình hắn chợt có chút biết hóa, ba phần ủy khuất, sáu phần nộ khí. Nhưng hắn còn chưa kịp hỏa khí bộc phát thì đã bị Nhân Mã lôi đi không thương tiếc, cái gì mà ''xem Nhân Mã ta luyện kiếm'', lại cái gì mà oai phong, mạnh mẽ, hắn còn cảm thấy vị huynh dài trước mặt sao không tự nhìn lại bản thân đi, đã thấp hơn hắn, thân thủ cũng không tới đâu mà lại ngang nhiên nói những lời động chạm hắn, thực không biết nếu thực sự ra tay thì ai sẽ là kẻ bại đây.

...

Khung cảnh của rừng trúc nghiễm nhiên trở lại như ban đầu, chỉ có điều ngoài thanh âm của thanh trường kiếm còn xuất hiện cả thanh âm tán thưởng ra chiều vô cùng ngưỡng mộ của một ''cô nương xinh đẹp'', nhưng nếu nghe kĩ ra thì có lẽ còn có vài phần miễn cưỡng.

Vụt...

Nghe phong thanh có điểm kì lạ, thanh trường kiếm bỗng khựng lại, ánh mắt chủ nhân của nó cũng nghiễm nhiên trở nên cảnh giác vô cùng. Không sai, nếu dựa vào khả năng phán đoán sau nhiều năm luyện rèn chăm chỉ thì Nhân Mã chắc chắn tin tưởng, nàng cảm nhận được tiếng bước chân cùng hơi thở quen thuộc, giống như đã từng ngửi qua rất nhiều lần...là người! Còn với số lượng trên dưới cũng phải hơn chục người! Chẳng lẽ là tặc phỉ?!

Đúng lúc ý nghĩ vừa dứt thì trước mặt nàng đã xuất hiện một đám người vận y phục đen che kín từ đầu đến chân trông thần bí vô cùng, trên tay chúng đều là Loan Đao vô cùng sắc nhọn, dưới ánh nắng yếu ớt sắp tắt càng thêm phần quỷ mị.

Sự xuất hiện đầy ấn tượng này thực khiến Thu Hương bị dọa đến kinh hãi, cả người run rẩy, mềm nhũn ra như sợi Hoành Thánh, còn Kim Ngưu tuy cũng bị một phen chấn động nhưng những cảnh đấu đá, vung đao tuốt gươm, máu chảy thành sông thì hắn không phải chưa từng gặp qua nên căn bản chỉ có đề phòng mà không hề sợ hãi.

Cảm nhận được hai người kia đã cùng mình tập trung một chỗ, ba tấm lưng đều vô thức tựa vào nhau, Nhân Mã mới càng hiểu rõ trách nhiệm của mình lúc này. Nàng cho rằng Thu Hương thì căn bản chính là loại người ''trói gà không chặt'', trong tình thế này tất nhiên không thể giúp sức, còn Kim Ngưu dẫu sao cũng là phận nữ nhi, xem xét ngược xuôi cũng chẳng có điểm hữu ích, có lẽ lần này nàng phải toàn lực tương đấu, bảo vệ hai cô nương kia thôi.

''Nói! Là ai sai các ngươi tới? Rốt cục muốn làm gì?'' 

Sở dĩ nàng có căn cứ nói như vậy là bởi Loan Đao là một loại binh khí rất đắt giá, về độ sắc và linh hoạt thì khỏi phải bàn, một thứ chỉ dành cho giới thượng lưu có tiền , có quyền như vậy làm sao có thể rơi vào tay của phường đạo tặc?

Tuy nhiên, trái với dự đoán, đối phương tuyệt nhiên không đáp trả một lời, chỉ nghe một tiếng hô lớn của tên thủ lĩnh vang lên, lập tức cả đám người ''phóng'' như bay về phía Nhân Mã, Thu Hương và Kim Ngưu với tốc độ nhanh hết sức có thể.

Nhận thấy khoảng cách địch ta ngày càng bị rút ngắn, Nhân Mã không chút do dự, đẩy Kim Ngưu, Thu Hương ra sau, còn mình thì xông thẳng lên phía trước, ngay tức khắc dùng trường kiếm chém vài tên để mở đường, liền đó nàng dùng tay trái vô cùng mạnh bạo mà bóp chặt cổ một tên rồi dùng sức, chỉ nghe rắc một tiếng, tên sát thủ liền đổ rạp xuống. Liền sau đó, Nhân Mã vô cùng linh hoạt né thành công nhát đao chí mạng từ phía sau, nàng nhanh chóng cúi thấp người rồi dùng chân quệt một đường trên mặt đất, khuỷu tay theo đó cũng huých mạnh vào mạn sườn đối phương, chỉ một chiêu tên đó đã trọng thương ngã xuống....Cứ thế, từng tên, từng tên một bị nàng hạ gục một cách nhẹ nhàng.

Ở đằng xa, Kim Ngưu đang vô cùng trấn tĩnh, hắn rất tin tưởng vào khả năng của Nhân Mã nên cơ hồ chỉ tập trung quan sát tình hình, chuẩn bị ứng phó, hơn nữa Thu Hương ở bên cạnh cũng yếu đuối vô cùng, đối với một thiếu nữ còn thanh thuần như nàng thì có lẽ chuyện này là quá sức chịu đựng, nhất là khi nàng phải giương mắt chứng kiến từng người ngã xuống, huyết sắc nhuốm đầy mặt đất, mùi tanh tưởi còn vương vấn khắp nơi. Chỉ với tình thế này, Kim Ngưu đã không còn nhiều khả năng giúp sức cho Nhân Mã.

Hắn tự nhận bản thân mình lúc này đây thực vô dụng, cũng một thân bản lĩnh do Tam ca dạy bảo, vậy mà....Chợt, hắn nghĩ đến một khả năng khác! Hắn cùng Thu Hương đứng tại chỗ này cũng chưa được coi là an toàn hết mức, vậy mà đám người đó không những không tranh thủ thời cơ bắt họ để đe dọa Nhân Mã mà còn không mảy may quan tâm đến hai vật sống trước mắt, việc này thực có không ít uẩn khúc...Chẳng lẽ chúng không phải tặc phỉ cướp đường mà là cố ý nhằm vào... 

Nghĩ tới đây, Kim Ngưu giật nảy mình, phán đoán của hắn trước giờ đều không sai, linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, hắn vội ngước mắt lên nhìn về phía đám đông hỗn loạn. Dự đoán của hắn một li cũng không chệch, hắn tận mắt nhìn thấy một bóng người...rất nhanh chóng từ sau chạy về phía Nhân Mã, lưỡi đao lóe sáng, mang theo điềm báo tang tóc vô cùng....

''Cẩn thận!''

Đang tập trung toàn lực quyết đấu, Nhân Mã chợt nghe vang vọng bên tai thanh âm quen thuộc, âm điệu ấy thực khẩn trương vô cùng, ánh mắt nàng theo đó liền đánh sang, hình bóng đó xuất hiện vừa ngay tầm mắt. Nàng chưa kịp phản ứng, thân thể ấy đã ôm trọn lấy nàng, hương Long Đản nhè nhẹ cuốn lấy toàn bộ trí óc, nàng bỗng nhiên cảm thấy...rất an toàn.

Thanh đao mạnh bạo vung lên, lưỡi đao lại một lần nữa lóe sáng, chiếu rọi xuống khuôn mặt đẹp tuyệt trần của ''dương thiên ảnh nữ'' khiến thần trí người đó cơ hồ đã thức tỉnh, chỉ nghe xoẹt một tiếng, máu liền từ tấm lưng kiều mị thi nhau rơi xuống, thấm đẫm lưng áo sau. Chưa hết, tên thủ lĩnh còn đắc ý dùng cường lực vận công phát chưởng, một chưởng đánh bay đối phương ra xa.

Một thanh âm đầy đau đớn bỗng vang lên khiến sự hỗn loạn xung quanh cũng theo đó mà tắt ngấm, đám sát thủ im lặng nhìn nhau rồi theo chỉ thị của thủ lĩnh mà vội vàng rút lui, trả lại sự yên tĩnh vốn có cho khu rừng trúc nhỏ. 

Chúng chắc chắn cho rằng, chỉ cần lĩnh một nhát của Loan Đao là đã có thể chết người, vậy mà còn thêm một chưởng, phen này lục phủ ngũ tạng không nát hết ra mới là chuyện lạ.

Một khắc bàng hoàng trải qua, đầu óc Thu Hương giờ như bị búa bổ, choáng váng vô cùng, mới chớp mắt tình thế đã đổi thay, tại sao....nàng khiếp đảm khuỵu xuống, thần sắc tệ đi trông thấy, khuôn mặt lập tức tái mét lại, không phải sự thật, không phải, không ph...ải....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro