Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Nhật Vương Phủ...

Nắng sớm len lỏi từng tia ấm áp vào khe cửa gỗ đương tỏa dư vị mộc hương nhè nhẹ, làm gian phòng bên trong vốn tĩnh mịch liền trở nên tràn ngập sức sống.

Cứ chốc chốc lại thấy bóng người ra vào nghe chừng tương đối vội vàng, lại hướng phía chính điện đi tới một thân ảnh anh tuấn, điệu bộ vài phần ưu tư, thực khiến bầu không khí xung quanh càng lúc càng khẩn trương.

''Tham kiến Vương Gia!''

Nhận ra chủ tử, gia nhân trong ngoài đều nhanh chóng cúi mình hành lễ, thái độ rất chừng mực, lại có điểm e dè, qua đó có thể thấy rõ sự tôn trọng của họ dành cho vị Vương gia này.

Đối phương xem chừng đã quen với việc này, nghiễm nhiên không mấy bận tậm, hắn một mạch đi thẳng tới chỗ Khâu quản gia, vội vàng mà rằng.

''Tình hình Xử Nữ thế nào rồi?''

Khâu quản gia đích thị là một lão nhân dày dặn kinh nghiệm, mới nghe mấy từ đầu liền hiểu ra ý tứ của chủ nhân, không nhanh không chậm mà đáp lại rành rọt.

''Bẩm, sức khỏe của Xử tiểu thư so với trước đã có tiển triển, chỉ là đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, ngay cả Khang đại phu cũng không khỏi âu lo''

Nhật Vương nghe vậy thì không thể kiềm chế được nữa, hắn lập tức rảo bước vào bên trong xem xét tình hình, trong lòng chợt dấy lên cảm giác khẩn trương rất khó chịu.. Đêm hôm ấy, Xử Nữ bỗng nhiên có nhiều động thái kì lạ, đến nỗi mất đi tự chủ mà vô thức gọi tên một nam nhân nào đó, kì lạ hơn những động thái này theo như hắn thấy thì chẳng thể là tẩu hỏa nhập ma, rốt cục là cớ làm sao? Hắn đã không còn nhớ rõ cảm giác của mình lúc đó nữa, khi mà thân ảnh yếu ớt ấy vô lực mà ngã xuống, trong đêm chấn vũ giăng đầy lại càng lạnh lẽo, thê lương, hắn chỉ biết rằng, nàng không thể xảy ra chuyện gì, nhất định phải khiến nàng tỉnh dậy.

Khang đại phu đang chăm chú bắt mạch cho Xử Nữ, đột nhiên cảm thấy phong thanh mạnh mẽ đánh ngang qua gáy, theo bản năng mà giật mình xoay người. Nhưng khi nhận ra cố nhân, thái độ thập phần đề phòng của hắn nghiễm nhiên biến thành cứng ngắc, người nam nhân ấy, thường ngày thâm trầm, băng lãnh, mạnh mẽ, quyết đoán, tuyệt không biểu lộ cảm xúc gì, vậy mà hôm nay lại vô cùng khẩn trương, âu lo đầy mình.

Cũng giống như đêm hôm đó, hắn chính là lần đầu tiên chứng kiến bộ dạng thất thần đến rợn người của Sư Tử, thậm chí còn cả vài phần nộ khí, hắn chỉ để chậm trễ chưa đầy nửa khắc, Nhật Vương đó lập tức ''nộ khí xung thiên'', gầm lên thị uy với hắn, tưởng chừng như nếu cô nương này thực sự không thể cứu vãn, xem chừng cái đầu này của hắn sẽ sớm không còn lành lặn, yên vị ở đây nữa. Bao năm cúc cung tận tụy trong Nhật Vương phủ, thực không ngờ Khang Chấn hắn cũng có ngày trông thấy bộ dạng này của Sư Tử.

Mặc cho Khang Chấn đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc vài phần, Sư Tử vội vàng ngồi xuống bên cạnh thạch sàng, chăm chú theo dõi người nữ nhân trước mặt mà không khỏi xót xa. 

''Thế nào? Đã có gì biến chuyển chưa?''

Khang Chấn nghe vậy liền lại gần chiếc bàn làm bằng ngọc thạch chính giữa phòng, chậm rãi đem tới một chén Hồng trà đưa cho cho Sư Tử, đoạn dùng ánh mắt nghiêm túc vô cùng mà trông đối phương.

''Huynh phải bình tĩnh trước khi nghe những điều ta nói...Theo như mạch tượng cho thấy, Xử tiểu thư chính là nhiễm phong hàn tương đối nặng, lại thêm thân thể vốn yếu ớt nên không thể dám chắc điều gì, nhưng tất cả những điều này ta tất nhiên có thể khắc phục, chỉ là...''

Nhận thấy khuôn mặt đối phương dần biến sắc rõ rệt, lại xuất thân là một cao thủ, tuyệt nhiên Sư Tử có thể lường được sự việc tiếp theo ắt nảy sinh nhiều uẩn khúc, nếu không Khang Chấn sẽ chẳng thể ngập ngừng như vậy. Nghĩ vậy, hắn càng thêm phần khó chịu, không hề chậm trễ mà thúc giục Khang Chấn.

Khang Chấn biết ý liền tiếp lời, thanh âm càng lúc càng trầm thấp, ánh mắt cũng ánh lên tia ẩn ý, thực thần bí vô cùng.

''Chỉ là ta cảm thấy thân thể Xử tiểu thư quả nhiên bất thường. Nếu xét theo lẽ thường, nội khí trong cơ thể mỗi người đều chia ra làm âm và dương rất đồng đều, nhưng trong người của Xử tiểu thư, âm khí lại rất nặng...

Nói không ngoa, đừng cho rằng ta mê tín xàm ngôn, trước đây ta cũng đã từng được một đạo sĩ tu luyện ở Trương Hi Sơn chỉ bảo về thuyết âm dương, theo đó thì người có dương khí thịnh vận hạn sẽ rất tốt, vận mệnh tốt đẹp vô cùng, còn người âm khí thịnh thì thường cơ thể vốn đã rất yếu, nếu chứa hàn khí còn có thể dẫn dắt vong linh mượn thân báo oán. Không cần biết huynh có tin hay không, nhưng ta có thể nắm chắc bảy phần rằng những động thái kì lạ phát sinh với Xử tiểu thư hôm đó có thể là do vong linh nhập thể. Việc này...có lẽ phải đợi tiểu thư tỉnh lại mới có thể xác minh. 

Nhưng nếu thực sự là như vậy, e rằng ngày tháng sau này của Xử tiểu thư sẽ rất khó khăn, hơn nữa dương khí của huynh lại rất tốt, nếu không nhờ huynh đêm đó tới trấn an âm khí của Xử tiểu thư, e rằng mọi chuyện sẽ không ổn định như bây giờ''

Từng câu từng chữ đều như thiên chấn mạnh mẽ đánh ngang qua người Sư Tử, hắn-một nam nhân thông minh xuất chúng, từ trước đến nay đều không tin vào những chuyện quỷ dị đồn thổi xung quanh, nhưng hôm nay, trước những lời của Khang Chấn, lại luận theo tình trạng của Xử Nữ, những điều này không phải không có khả năng.

Cũng phải, Xử Nữ vốn dĩ là một cô nương sở hữu thể trạng kém hơn hẳn người thường, lại thêm tính tình trầm lặng, băng lãnh, thường ngày tâm trí đều rất ổn định, tuyệt chẳng thể vì kích động mà làm ra những việc kì lạ như vậy. Nghĩ tới đây, hắn bất giác đưa tay lên chạm nhẹ vào đôi môi mỏng của mình mà thơ thẩn một hồi. Vô thức mà hồi tưởng về đôi môi anh đào mềm mại ấy, cảm giác ấm áp nơi lồng ngực một lần nữa dấy lên làm hô hấp của hắn có chút khó khăn, giống như...lúc đó...hắn thực sự đã trở hành một bại tướng không hơn không kém.

Đang luẩn quẩn trong một mớ hỗn độn do bản thân tạo ra, lí trí của Sư Tử chợt bị Khang Chấn kéo ngược trở lại, hắn với Khang đại phu đây dẫu sao cũng được coi là huynh đệ thân thiết, tất nhiên hiểu được dụng ý đối phương, xem ra thời gian này hắn phải thường xuyên ở gần Xử Nữ, giúp nàng điều hòa âm khí, tránh sự việc lần này tiếp tục xảy ra, còn có thể thông qua nàng mà điều tra thêm về vấn đề ''vong linh'' mà Khang Chấn một mực khẳng định.

Đoạn, hắn rời mắt về phía nữ nhân đang chìm sâu trong mĩ mộng mà bất giác than nhẹ một tiếng. Nữ nhân này đúng là...đến đột ngột, xảy ra chuyện cũng chẳng hề có dự tính trước, đúng là khó nắm bắt, cuối cùng vẫn là không thể hiểu gì về nàng, thậm chí về cả thân thế của nàng...

''Muội...nhất định phải tỉnh dậy!''

''Ai đang gọi ta!!!!''

Trong tâm trí của người nữ nhân ấy, nàng chỉ mơ hồ cảm nhận được thanh âm trầm thấp nào đó, đang gọi nàng? Tại sao nàng luôn nghe được, hiểu được? Tại sao?. Mi tâm khẽ co lại, mộng này...cũng thực quá đi!

...Triệu Gia...

''Trung Vương, mời!''

Một thanh âm trầm khàn cất lên phá tan khung cảnh tĩnh mịch của buổi sớm tại Triệu Phủ. Thanh âm vừa dứt, gia nhân quanh phủ đều vội vàng cúi mình hành lễ, tỏ rõ ý sùng bái. Cũng phải thôi, lâu nay gia phủ đều chìm trong cảnh bình yên, thư thái, ít khi có vị quan gia nào ghé phủ, thực chẳng ngờ hôm nay lại được tiếp đón Trung Vương cao cao tại thượng, ánh quang đầy mình, tất nhiên không thể xem nhẹ.

Kim Ngưu vừa theo Triệu đại nhân hướng chính đường đi tới, vừa chậm rãi đưa mắt đảo một vòng hoa viên gia phủ. Qủa nhiên hài hòa tuyệt mĩ, thanh mát trác tuyệt. Hắn xét ra cũng là một nhân sĩ có tiếng ham mê thảo viên, vậy nên cơ hồ có thể đánh giá được tâm ý tinh tế của Triệu Thượng Thư.

Vừa ban tọa, Triệu Nhân Sơn lập tức về phía quản gia bên cạnh, ra hiệu dâng trà. Đoạn, dùng ánh mắt thập phần kinh nể mà trông đối phương. Cũng chẳng thể phân định đúng sai, vì dẫu là một Thượng Thư Bộ Lễ cao cao tại thượng, nhưng đối với một nhân vật tầm cỡ như Trung Vương đây-một tay nắm giữ Thương Thư Sảnh, cư nhiên xoay vần thế cục, ông ta ắt hẳn ôm một bụng kính nể, không tâng trên nâng dưới mới là lạ.

''Chẳng hay Trung Vương ghé phủ, Triệu mỗ lại không thể thiết đãi tử tế, thực bất nhã!''

''À, Triệu Thượng thư cần gì để tâm mấy chuyện đó, há chẳng phải nói Trung Vương ta hẹp hòi hay sao? Chẳng là hôm nay tới hỏi thăm sức khỏe đại nhân, nghe đâu ngài đi Vân Nam một chuyến, thân thể bất an...''

Kim Ngưu nghe những lời khách sáo của Triệu Nhân Sơn mà không cho là phải, hắn lập tức xua tay tỏ ý không vui, đoạn hướng mắt dò xét đối phương một lượt. Nói cũng không ngoa, Triệu Nhân Sơn này mặc dù so với hắn đại khái cũng là trượng nhân, vậy mà chỉ vì địa vị không bằng mà sẵn sàng hạ mình, quả là đã chịu nhiều thiệt thòi, thân là trưởng quản Thượng Thư Sảnh, hắn tất nhiên có trách nhiệm quan tâm quan lại dưới mình, điều này ắt hẳn cũng chính là ưu điểm hiếm có nơi hắn.

Triệu Nhân Sơn nghe vậy biết ý, càng thêm phần cảm kích, luôn miệng khách sáo đưa đẩy, thành ra bầu không khí xung quanh cũng chợt trở nên gượng gạo hơn.

Lại nghe nói dạo này Trung Vương đang âu sầu vô cùng đối với chuyện tìm ''giai nhân kề cận'' do Hoàng Thái Hậu đề ra, thành ra tác phong cũng không được như trước. Hơn nữa, thân là thượng thư lâu năm trong Thượng Thư Sảnh, Triệu Nhân Sơn tất nhiên biết được trưởng quản ngày đêm chỉ lo chuyện chính sự, đối với nữ nhi thường tình càng chẳng màng đến, vậy nên quả nhiên nan giải. Cũng có lúc, ông mường tượng nếu có thể gả tiểu nữ của mình vào vương tộc, há chẳng phải địa vị của bản thân cũng như Triệu gia sẽ được cải thiện đáng kể hay sao, tương lai sau này nhất định rộng mở.

Như chợt nghĩ ra điều gì, khóe miệng ông bỗng nhấc lên đầy thỏa mãn, theo đó mà nhanh chóng đề cập về chuyện Đại thọ sắp tới với Trung Vương. Không nằm ngoài dự tính, Trung Vương vừa nghe liền sa sầm mặt, biểu cảm thực khó coi, xem ra đã đến mức đường cùng rồi.

''Thời gian giờ đã gấp gáp, nếu Vương gia đồng thuận, Triệu mỗ sẽ tạm phó thác tiểu nữ cho ngài vậy!''

Kim Ngưu vừa nghe liền như trông thấy nguyên bảo trước mắt, thái độ lập tức thay đổi, có chút đắn đo, lo lắng lại có phần phấn khích, khẩn trương. Xét ra thì đến nay các sư huynh của hắn cũng đã lo ổn thỏa mọi chuyện, chỉ còn mình hắn vẫn chưa đâu vào đâu, vì lần ''nam cải nữ trang'' trong cung trước kia cuối cùng đã bị Thái hậu phát giác nên dẫu thế nào hẵn cũng phải đưa ra kết quả khiến người hài lòng nhất, nếu không phen này nhất định thảm rồi.

Nhận thấy Kim Ngưu không có ý chối từ, Triệu Nhân Sơn sung sướng ra mặt, ông ta không hề chậm trễ mà ra lệnh cho nha hoàn bên cạnh mau chóng tuyên đại tiểu thư vào tham yết quý nhân. Phen này nhất định không thể để tuột mất cơ hội hiếm hoi này. Mặc dù trong hai ái nữ, tất thảy đều thiên sinh mĩ lệ, nhưng so bề công dung ngôn hạnh, cầm kì thi họa thì Nguyệt Hoa lại tinh thông hơn Nhân Mã, điểm này ông nhất thiết không thể phủ nhận, nhưng xét lại thì Nhân Mã từ nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi, thân làm phụ thân như ông lại không có nhiều thời gian để quan tâm trưởng nữ của mình, vì vậy mà quyết định lựa chọn lần này, chắc chắn phải đem tới cho Nhân Mã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro